Cuc Vu Khoang Cach Cua Trai Tim
Khi ánh sáng của buổi chiều nhạt dần, thành phố như đang khoác lên mình chiếc áo mới, lung linh rực rỡ dưới ánh đèn neon. Những âm thanh của cuộc sống vẫn vang vọng khắp nơi, tiếng xe cộ rộn ràng, tiếng cười đùa của thanh niên đang tụ tập ở các quán ven đường, và hương thơm nồng nàn của những món ăn đường phố. Tất cả đều tạo nên một không khí vui tươi, nhưng trong lòng Trương Trạch Vũ lại tràn ngập những cảm xúc hỗn độn.Giữa những âm thanh náo nhiệt của thành phố, Trương Trạch Vũ cảm thấy một sự yên tĩnh lạ lùng. Bước đi bên cạnh Trương Cực, anh cảm nhận được khoảng cách giữa họ không chỉ là không gian mà còn là những bức tường vô hình, được xây dựng bởi quá khứ đầy thù hận. Nhưng giờ đây, hắn không còn là kẻ thù của anh, mà là một người bạn đồng hành trong hành trình khám phá cả thành phố lẫn chính bản thân mình. Khi hai người cùng nhau khám phá những con phố, những bức tường đó dần dần tan biến, nhường chỗ cho những mảng màu mới trong mối quan hệ của họ. Bước chân của họ hòa quyện trong những nhịp điệu đầy hứa hẹn, nhưng cùng lúc, cũng chất chứa nỗi lo âu và những cảm xúc chưa thể xác định rõ ràng.
"Chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?" Trương Trạch Vũ hỏi, giọng nói lạc đi trong những suy tư khi nghĩ về tương lai không rõ ràng trước mắt. Không chỉ đơn giản là một câu hỏi về kế hoạch, mà nó còn ẩn chứa một niềm khao khát mãnh liệt được kết nối và khám phá một điều gì đó mới mẻ. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ đứng đây, bên cạnh người mà trước đây anh coi là kẻ thù.
Trương Cực mỉm cười quay sang, nụ cười ấy như ánh sáng soi rọi trong màn đêm, ánh mắt hắn lấp lánh như ánh sáng của những vì sao "Đầu tiên, tôi muốn cậu cùng tôi khám phá thành phố này. Có rất nhiều nơi đẹp mà cậu chưa từng thấy" Hắn nói, sự nhiệt huyết trong ánh mắt khiến Trương Trạch Vũ cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn, như một nhịp đập mới mẻ cho một hành trình chưa từng có.Họ bắt đầu bước đi, Trương Trạch Vũ cảm nhận được sự chuyển động của không gian xung quanh, nơi mà mỗi góc phố như chứa đựng một câu chuyện riêng biệt, từng bước chân như in dấu lên bề mặt của những con phố. Mỗi bước đi không chỉ là một hành động vật lý mà còn là một cuộc hành trình tâm linh, nơi mà Trương Trạch Vũ từng chút một mở lòng hơn với người đàn ông đứng bên cạnh. Anh nhìn những gương mặt quen thuộc, những ánh đèn lung linh, và cả những tiếng cười đùa vui vẻ từ những nhóm bạn trẻ đang tụ tập. Nhưng khi ánh mắt anh dừng lại ở Trương Cực, tất cả mọi thứ khác như tan biến. Ánh đèn lung linh chiếu rọi lên gương mặt của Trương Cực, tạo nên những bóng hình kỳ ảo, và Trương Trạch Vũ cảm thấy như họ đang bước vào một thế giới hoàn toàn khác.
Không khí ban đêm tràn ngập hương vị của món ăn đường phố, cùng với những tiếng cười đùa của mọi người. Họ dừng lại trước một quán ăn nhỏ, nơi có những chiếc ghế nhựa màu sắc tươi vui và các món ăn hấp dẫn bày biện trên quầy.
"Thử món này đi" Trương Cực vừa nói, vừa đưa cho Trương Trạch Vũ một xiên thịt nướng nóng hổi, khói bay lên nghi ngút, hòa quyện cùng với hương vị ngọt ngào của nước sốt "Đây là một trong những món ngon nhất ở đây đó " mùi thơm của xiên thịt nướng lan tỏa trong không khí, lôi cuốn vị giác của Trương Trạch Vũ, thúc đẩy Trương Trạch Vũ nhận lấy xiên thịt nướng từ tay Trương Cực. Trương Trạch Vũ nhận lấy, khi đôi tay họ chạm nhau trong khoảnh khắc trao đổi món ăn, cảm giác có một dòng điện chạy dọc sống lưng Trương Trạch Vũ. Sự tiếp xúc giữa họ, những ngón tay chạm nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi, làm trái tim Trạch Vũ đập loạn nhịp. Trái tim anh thổn thức, và anh cảm thấy như có một sợi dây vô hình đang dần nối kết giữa họ. Và hắn không chỉ là một kẻ thù, mà còn là một phần quan trọng trong hành trình mà Trạch Vũ sắp bắt đầu. "Ngon thật" Trương Trạch Vũ thốt lên, miệng nở nụ cười không thể kìm lại, cảm nhận vị ngon đang lan tỏa trong miệng. Trương Cực nhìn anh với ánh mắt đầy thích thú, như thể hắn đang vui sướng vì đã mang lại niềm vui cho người khác. Thấy nụ cười tỏa sáng trên gương mặt Trương Cực, anh nhận ra rằng mình đang trải nghiệm một điều gì đó khác biệt và một cảm giác ấm áp đang dâng trào trong lòng. Những món ăn không chỉ là thực phẩm, mà còn là những ký ức, những trải nghiệm, và cả những cảm xúc ấm áp mà họ đang cùng nhau chia sẻ. Họ tiếp tục bước đi, và từng bước chân của họ dường như gắn bó hơn, như thể cả hai đang bước vào một thế giới mới.
Họ đi bộ qua những con phố, ánh đèn neon phản chiếu trên những mặt đường ướt, tạo nên một không gian đầy màu sắc và sự huyền ảo. Trương Cực không chỉ là một người đồng hành, mà còn là một người đàn ông với những khát khao và đam mê, những điều mà Trương Trạch Vũ chưa từng nghĩ tới, và hắn đang dần trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của Trương Trạch Vũ. Mỗi câu chuyện mà hắn kể về những nơi hắn đã đi qua, những trải nghiệm mà hắn đã có, những ước mơ mà hắn từng nuôi dưỡng, và cả những giấc mơ mà hắn vẫn còn ấp ủ, như từng làn sóng cuốn Trương Trạch Vũ vào một thế giới mới.
"Tôi đã từng mơ ước được khám phá thế giới bên ngoài" Trương Cực chia sẻ, giọng nói của hắn trở nên trầm lắng hơn, ánh mắt xa xăm "Nhưng đôi khi, những giấc mơ đó lại bị che khuất bởi trách nhiệm mà gia đình và công việc đặt lên vai và những ràng buộc của cuộc sống" Câu nói của hắn không chỉ là một lời tâm sự, nó như những mảnh ghép của một cuộc đời đầy sóng gió. Những lời nói của hắn vang vọng trong tâm trí Trương Trạch Vũ, khiến anh cảm nhận được nỗi cô đơn mà Trương Cực đang phải gánh chịu, nỗi cô đơn trong lời nói của hắn, như một cơn gió lạnh lẽo thổi qua tâm hồn anh, nhưng anh cũng cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói của hắn. "Cậu có thể làm được điều đó" Trương Trạch Vũ khuyên hắn, và sự tự tin trong lời nói của bản thân bất ngờ khiến anh ngạc nhiên, không biết từ đâu mà sự tự tin lại trỗi dậy mạnh mẽ. "Đừng để bất cứ ai hay điều gì ngăn cản cậu" anh không chỉ đang khuyên bảo Trương Cực, mà anh cũng đang thuyết phục chính mình.
Trương Cực dừng lại, quay sang nhìn Trương Trạch Vũ. Ánh mắt của hắn sáng lên đầy ấm áp như những vì sao giữa bầu trời đêm, và Trương Trạch Vũ nhận ra rằng trong giây phút này, họ không chỉ là hai người đàn ông đứng bên cạnh nhau, mà còn là những người chia sẻ những ước mơ, những nỗi đau và cả những hy vọng."Cảm ơn cậu" Hắn nói, giọng điệu của hắn trở nên chân thành hơn bao giờ hết, như thể đang gửi gắm cả tâm tư vào đó. "Tôi cần một ai đó bên cạnh để nhắc nhở mình về điều đó" câu nói ấy như một lời hứa và Trương Trạch Vũ cảm nhận được một sợi dây vô hình đang dần được kết nối giữa họ, sự kết nối mạnh mẽ như thể họ đã cùng nhau vượt qua một cây cầu, trở thành những người bạn đồng hành trên con đường khám phá chính bản thân mình, mỗi khoảnh khắc đều trở nên quý giá hơn. Trương Trạch Vũ không biết nói gì. Anh chỉ gật đầu, cảm thấy một niềm hạnh phúc đơn giản trong lòng. Họ tiếp tục đi, và khi những con phố trở nên quen thuộc hơn, Trạch Vũ cảm nhận được một sự thoải mái lạ lùng khi ở bên cạnh Trương Cực. Và anh cũng nhận ra rằng trong giây phút này, cả hai không còn là những kẻ thù, họ không chỉ là hai người đàn ông đứng bên cạnh nhau, mà còn là những người bạn chia sẻ những ước mơ, những nỗi đau và cả những hy vọng. Bất chợt, Trương Cực dừng lại trước một cửa hàng sách nhỏ, nơi có những quyển sách bày biện ngăn nắp trên kệ, ánh sáng từ bên trong hắt ra như một ngọn lửa ấm áp trong đêm lạnh. Hắn nhìn vào bên trong với ánh mắt đầy ước ao, ánh mắt ấy chứa đựng những khát vọng và những điều chưa từng nói ra "Tôi thích đọc sách. Nó cho tôi cảm giác được bay bổng trong những câu chuyện" Trạch Vũ không biết tại sao, nhưng một phần trong anh khao khát được khám phá sở thích này của hắn. "Tôi cũng thích đọc sách" anh nói, như một lời thừa nhận về những khát khao sâu thẳm trong lòng. "Chúng ta có thể cùng nhau chọn một vài quyển."
Ánh mắt của Trương Cực sáng rực lên như những vì sao giữa bầu trời đêm. Hắn gật đầu, sự phấn khích hiện rõ trên gương mặt. Họ bước vào cửa hàng, không gian bên trong ấm cúng với hương gỗ cũ kỹ và những quyển sách đầy bụi, khiến anh cảm thấy như đang lạc vào một thế giới khác, cảm giác như đây chính là nơi mình cần tìm. Những quyển sách được bày biện ngăn nắp, như những người bạn đang chờ đợi để được khám phá. Mỗi trang sách như một cánh cửa dẫn đến những thế giới khác nhau, và họ dành thời gian đi dạo giữa các kệ sách."Cậu thích thể loại nào?" Trương Cực hỏi, ánh mắt của hắn rạng rỡ và tràn đầy háo hức, nụ cười tươi tắn trên môi."Tôi thích tiểu thuyết và những câu chuyện phiêu lưu" Trạch Vũ đáp, cảm thấy hào hứng hơn bao giờ hết. Anh nhận ra rằng sự kết nối giữa họ đang dần trở nên sâu sắc hơn, giữa những trang sách, họ đang dần hiểu nhau hơn, những mảnh ghép của tâm hồn đang bắt đầu hòa quyện. "Còn cậu?""Tôi thích những cuốn sách về triết học và tâm lý học. Nó cho tôi cái nhìn sâu sắc hơn về con người" Trương Cực chia sẻ, ánh mắt hắn lấp lánh như ánh sáng của một viên ngọc quý. Họ dành thời gian cùng nhau dạo chơi giữa các kệ sách, từng câu chuyện, từng cuốn sách như một nhịp cầu kết nối hai tâm hồn.Họ bắt đầu tranh luận về những cuốn sách yêu thích, những quan điểm khác nhau nhưng cũng đầy thú vị, như một bản giao hưởng hòa quyện giữa âm thanh và cảm xúc. Không khí xung quanh trở nên nhẹ nhàng hơn, và Trương Trạch Vũ cảm thấy như họ đang kết nối với nhau theo một cách nào đó mà anh chưa bao giờ nghĩ đến."Cậu có thể tìm thấy một phần của chính mình trong những trang sách đó" Trương Cực nói, giọng điệu trầm lắng. Trương Trạch Vũ cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của hắn, và điều đó khiến anh càng thêm ấn tượng với người này.Cuối cùng, khi họ rời khỏi cửa hàng, cả hai đã có trong tay những quyển sách chứa đựng nhiều ước mơ và khát vọng, cùng với một mảnh ghép mới trong mối quan hệ của họ. Những quyển sách trong tay họ như những kỷ niệm ngọt ngào của một cuộc hành trình mới.Không gian xung quanh như trở nên nhẹ nhàng hơn, ánh đèn lấp lánh của thành phố chiếu rọi lên gương mặt họ, tạo nên những bóng hình kỳ ảo. Và Trương Trạch Vũ không thể ngờ rằng chỉ trong một buổi chiều, mọi thứ đã thay đổi đến mức này. Anh cảm nhận được một cảm giác thoải mái chưa từng có khi ở bên Trương Cực, một cảm giác hạnh phúc đơn giản khi biết rằng, trong cuộc sống này, họ không còn đơn độc."Cảm ơn cậu đã cùng tôi khám phá" Trương Cực nói, ánh mắt hắn tràn đầy ấm áp và chân thành. "Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó chúng ta lại có thể nói chuyện như thế này""Tôi cũng vậy" Trương Trạch Vũ đáp, không thể ngăn nổi nụ cười trên môi của mình, nụ cười tựa như một ngọn lửa ấm áp trong đêm lạnh. Trong khoảnh khắc này, anh hiểu ra rằng, có thể trong cuộc sống này, điều quan trọng nhất không chỉ là những gì đã xảy ra, mà còn là những gì sắp đến, những điều chưa từng nghĩ đến. "Chúng ta có thể tiếp tục như thế này, phải không?"Hắn gật đầu, và trong giây phút đó, Trương Trạch Vũ cảm nhận được một điều gì đó mới mẻ đang nảy nở trong lòng. Dù chưa thể xác định rõ ràng về những gì đang xảy ra giữa họ, nhưng anh biết rằng đây chỉ là khởi đầu cho một cuộc phiêu lưu mới đầy hứa hẹn.
Họ tiếp tục bước đi, giữa những ánh đèn lấp lánh của thành phố về đêm. Cảm giác hồi hộp cùng sự hào hứng lấp đầy trong lòng họ, như một bản nhạc du dương ngân vang giữa bầu không khí đầy sắc màu. Cả Trương Cực và Trương Trạch Vũ đều biết rằng, cuộc sống này có thể mang đến cho họ không chỉ những trải nghiệm mới mẻ mà còn là một người bạn đồng hành mà họ chưa từng nghĩ đến.
Cuộc phiêu lưu này chỉ mới bắt đầu, Trương Cực và Trương Trạch Vũ cảm thấy một niềm hạnh phúc tràn đầy khi nghĩ rằng, trên hành trình này, họ không còn đơn độc. Họ cùng nhau bước vào những khúc quanh mới, nơi những bí ẩn và bất ngờ đang chờ đợi phía trước. Đó không chỉ là một chuyến đi khám phá thành phố, mà còn là một hành trình khám phá chính bản thân, những khát vọng, và cả những giấc mơ đang nhen nhóm trong lòng.
"Chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?" Trương Trạch Vũ hỏi, giọng nói lạc đi trong những suy tư khi nghĩ về tương lai không rõ ràng trước mắt. Không chỉ đơn giản là một câu hỏi về kế hoạch, mà nó còn ẩn chứa một niềm khao khát mãnh liệt được kết nối và khám phá một điều gì đó mới mẻ. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ đứng đây, bên cạnh người mà trước đây anh coi là kẻ thù.
Trương Cực mỉm cười quay sang, nụ cười ấy như ánh sáng soi rọi trong màn đêm, ánh mắt hắn lấp lánh như ánh sáng của những vì sao "Đầu tiên, tôi muốn cậu cùng tôi khám phá thành phố này. Có rất nhiều nơi đẹp mà cậu chưa từng thấy" Hắn nói, sự nhiệt huyết trong ánh mắt khiến Trương Trạch Vũ cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn, như một nhịp đập mới mẻ cho một hành trình chưa từng có.Họ bắt đầu bước đi, Trương Trạch Vũ cảm nhận được sự chuyển động của không gian xung quanh, nơi mà mỗi góc phố như chứa đựng một câu chuyện riêng biệt, từng bước chân như in dấu lên bề mặt của những con phố. Mỗi bước đi không chỉ là một hành động vật lý mà còn là một cuộc hành trình tâm linh, nơi mà Trương Trạch Vũ từng chút một mở lòng hơn với người đàn ông đứng bên cạnh. Anh nhìn những gương mặt quen thuộc, những ánh đèn lung linh, và cả những tiếng cười đùa vui vẻ từ những nhóm bạn trẻ đang tụ tập. Nhưng khi ánh mắt anh dừng lại ở Trương Cực, tất cả mọi thứ khác như tan biến. Ánh đèn lung linh chiếu rọi lên gương mặt của Trương Cực, tạo nên những bóng hình kỳ ảo, và Trương Trạch Vũ cảm thấy như họ đang bước vào một thế giới hoàn toàn khác.
Không khí ban đêm tràn ngập hương vị của món ăn đường phố, cùng với những tiếng cười đùa của mọi người. Họ dừng lại trước một quán ăn nhỏ, nơi có những chiếc ghế nhựa màu sắc tươi vui và các món ăn hấp dẫn bày biện trên quầy.
"Thử món này đi" Trương Cực vừa nói, vừa đưa cho Trương Trạch Vũ một xiên thịt nướng nóng hổi, khói bay lên nghi ngút, hòa quyện cùng với hương vị ngọt ngào của nước sốt "Đây là một trong những món ngon nhất ở đây đó " mùi thơm của xiên thịt nướng lan tỏa trong không khí, lôi cuốn vị giác của Trương Trạch Vũ, thúc đẩy Trương Trạch Vũ nhận lấy xiên thịt nướng từ tay Trương Cực. Trương Trạch Vũ nhận lấy, khi đôi tay họ chạm nhau trong khoảnh khắc trao đổi món ăn, cảm giác có một dòng điện chạy dọc sống lưng Trương Trạch Vũ. Sự tiếp xúc giữa họ, những ngón tay chạm nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi, làm trái tim Trạch Vũ đập loạn nhịp. Trái tim anh thổn thức, và anh cảm thấy như có một sợi dây vô hình đang dần nối kết giữa họ. Và hắn không chỉ là một kẻ thù, mà còn là một phần quan trọng trong hành trình mà Trạch Vũ sắp bắt đầu. "Ngon thật" Trương Trạch Vũ thốt lên, miệng nở nụ cười không thể kìm lại, cảm nhận vị ngon đang lan tỏa trong miệng. Trương Cực nhìn anh với ánh mắt đầy thích thú, như thể hắn đang vui sướng vì đã mang lại niềm vui cho người khác. Thấy nụ cười tỏa sáng trên gương mặt Trương Cực, anh nhận ra rằng mình đang trải nghiệm một điều gì đó khác biệt và một cảm giác ấm áp đang dâng trào trong lòng. Những món ăn không chỉ là thực phẩm, mà còn là những ký ức, những trải nghiệm, và cả những cảm xúc ấm áp mà họ đang cùng nhau chia sẻ. Họ tiếp tục bước đi, và từng bước chân của họ dường như gắn bó hơn, như thể cả hai đang bước vào một thế giới mới.
Họ đi bộ qua những con phố, ánh đèn neon phản chiếu trên những mặt đường ướt, tạo nên một không gian đầy màu sắc và sự huyền ảo. Trương Cực không chỉ là một người đồng hành, mà còn là một người đàn ông với những khát khao và đam mê, những điều mà Trương Trạch Vũ chưa từng nghĩ tới, và hắn đang dần trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của Trương Trạch Vũ. Mỗi câu chuyện mà hắn kể về những nơi hắn đã đi qua, những trải nghiệm mà hắn đã có, những ước mơ mà hắn từng nuôi dưỡng, và cả những giấc mơ mà hắn vẫn còn ấp ủ, như từng làn sóng cuốn Trương Trạch Vũ vào một thế giới mới.
"Tôi đã từng mơ ước được khám phá thế giới bên ngoài" Trương Cực chia sẻ, giọng nói của hắn trở nên trầm lắng hơn, ánh mắt xa xăm "Nhưng đôi khi, những giấc mơ đó lại bị che khuất bởi trách nhiệm mà gia đình và công việc đặt lên vai và những ràng buộc của cuộc sống" Câu nói của hắn không chỉ là một lời tâm sự, nó như những mảnh ghép của một cuộc đời đầy sóng gió. Những lời nói của hắn vang vọng trong tâm trí Trương Trạch Vũ, khiến anh cảm nhận được nỗi cô đơn mà Trương Cực đang phải gánh chịu, nỗi cô đơn trong lời nói của hắn, như một cơn gió lạnh lẽo thổi qua tâm hồn anh, nhưng anh cũng cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói của hắn. "Cậu có thể làm được điều đó" Trương Trạch Vũ khuyên hắn, và sự tự tin trong lời nói của bản thân bất ngờ khiến anh ngạc nhiên, không biết từ đâu mà sự tự tin lại trỗi dậy mạnh mẽ. "Đừng để bất cứ ai hay điều gì ngăn cản cậu" anh không chỉ đang khuyên bảo Trương Cực, mà anh cũng đang thuyết phục chính mình.
Trương Cực dừng lại, quay sang nhìn Trương Trạch Vũ. Ánh mắt của hắn sáng lên đầy ấm áp như những vì sao giữa bầu trời đêm, và Trương Trạch Vũ nhận ra rằng trong giây phút này, họ không chỉ là hai người đàn ông đứng bên cạnh nhau, mà còn là những người chia sẻ những ước mơ, những nỗi đau và cả những hy vọng."Cảm ơn cậu" Hắn nói, giọng điệu của hắn trở nên chân thành hơn bao giờ hết, như thể đang gửi gắm cả tâm tư vào đó. "Tôi cần một ai đó bên cạnh để nhắc nhở mình về điều đó" câu nói ấy như một lời hứa và Trương Trạch Vũ cảm nhận được một sợi dây vô hình đang dần được kết nối giữa họ, sự kết nối mạnh mẽ như thể họ đã cùng nhau vượt qua một cây cầu, trở thành những người bạn đồng hành trên con đường khám phá chính bản thân mình, mỗi khoảnh khắc đều trở nên quý giá hơn. Trương Trạch Vũ không biết nói gì. Anh chỉ gật đầu, cảm thấy một niềm hạnh phúc đơn giản trong lòng. Họ tiếp tục đi, và khi những con phố trở nên quen thuộc hơn, Trạch Vũ cảm nhận được một sự thoải mái lạ lùng khi ở bên cạnh Trương Cực. Và anh cũng nhận ra rằng trong giây phút này, cả hai không còn là những kẻ thù, họ không chỉ là hai người đàn ông đứng bên cạnh nhau, mà còn là những người bạn chia sẻ những ước mơ, những nỗi đau và cả những hy vọng. Bất chợt, Trương Cực dừng lại trước một cửa hàng sách nhỏ, nơi có những quyển sách bày biện ngăn nắp trên kệ, ánh sáng từ bên trong hắt ra như một ngọn lửa ấm áp trong đêm lạnh. Hắn nhìn vào bên trong với ánh mắt đầy ước ao, ánh mắt ấy chứa đựng những khát vọng và những điều chưa từng nói ra "Tôi thích đọc sách. Nó cho tôi cảm giác được bay bổng trong những câu chuyện" Trạch Vũ không biết tại sao, nhưng một phần trong anh khao khát được khám phá sở thích này của hắn. "Tôi cũng thích đọc sách" anh nói, như một lời thừa nhận về những khát khao sâu thẳm trong lòng. "Chúng ta có thể cùng nhau chọn một vài quyển."
Ánh mắt của Trương Cực sáng rực lên như những vì sao giữa bầu trời đêm. Hắn gật đầu, sự phấn khích hiện rõ trên gương mặt. Họ bước vào cửa hàng, không gian bên trong ấm cúng với hương gỗ cũ kỹ và những quyển sách đầy bụi, khiến anh cảm thấy như đang lạc vào một thế giới khác, cảm giác như đây chính là nơi mình cần tìm. Những quyển sách được bày biện ngăn nắp, như những người bạn đang chờ đợi để được khám phá. Mỗi trang sách như một cánh cửa dẫn đến những thế giới khác nhau, và họ dành thời gian đi dạo giữa các kệ sách."Cậu thích thể loại nào?" Trương Cực hỏi, ánh mắt của hắn rạng rỡ và tràn đầy háo hức, nụ cười tươi tắn trên môi."Tôi thích tiểu thuyết và những câu chuyện phiêu lưu" Trạch Vũ đáp, cảm thấy hào hứng hơn bao giờ hết. Anh nhận ra rằng sự kết nối giữa họ đang dần trở nên sâu sắc hơn, giữa những trang sách, họ đang dần hiểu nhau hơn, những mảnh ghép của tâm hồn đang bắt đầu hòa quyện. "Còn cậu?""Tôi thích những cuốn sách về triết học và tâm lý học. Nó cho tôi cái nhìn sâu sắc hơn về con người" Trương Cực chia sẻ, ánh mắt hắn lấp lánh như ánh sáng của một viên ngọc quý. Họ dành thời gian cùng nhau dạo chơi giữa các kệ sách, từng câu chuyện, từng cuốn sách như một nhịp cầu kết nối hai tâm hồn.Họ bắt đầu tranh luận về những cuốn sách yêu thích, những quan điểm khác nhau nhưng cũng đầy thú vị, như một bản giao hưởng hòa quyện giữa âm thanh và cảm xúc. Không khí xung quanh trở nên nhẹ nhàng hơn, và Trương Trạch Vũ cảm thấy như họ đang kết nối với nhau theo một cách nào đó mà anh chưa bao giờ nghĩ đến."Cậu có thể tìm thấy một phần của chính mình trong những trang sách đó" Trương Cực nói, giọng điệu trầm lắng. Trương Trạch Vũ cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của hắn, và điều đó khiến anh càng thêm ấn tượng với người này.Cuối cùng, khi họ rời khỏi cửa hàng, cả hai đã có trong tay những quyển sách chứa đựng nhiều ước mơ và khát vọng, cùng với một mảnh ghép mới trong mối quan hệ của họ. Những quyển sách trong tay họ như những kỷ niệm ngọt ngào của một cuộc hành trình mới.Không gian xung quanh như trở nên nhẹ nhàng hơn, ánh đèn lấp lánh của thành phố chiếu rọi lên gương mặt họ, tạo nên những bóng hình kỳ ảo. Và Trương Trạch Vũ không thể ngờ rằng chỉ trong một buổi chiều, mọi thứ đã thay đổi đến mức này. Anh cảm nhận được một cảm giác thoải mái chưa từng có khi ở bên Trương Cực, một cảm giác hạnh phúc đơn giản khi biết rằng, trong cuộc sống này, họ không còn đơn độc."Cảm ơn cậu đã cùng tôi khám phá" Trương Cực nói, ánh mắt hắn tràn đầy ấm áp và chân thành. "Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó chúng ta lại có thể nói chuyện như thế này""Tôi cũng vậy" Trương Trạch Vũ đáp, không thể ngăn nổi nụ cười trên môi của mình, nụ cười tựa như một ngọn lửa ấm áp trong đêm lạnh. Trong khoảnh khắc này, anh hiểu ra rằng, có thể trong cuộc sống này, điều quan trọng nhất không chỉ là những gì đã xảy ra, mà còn là những gì sắp đến, những điều chưa từng nghĩ đến. "Chúng ta có thể tiếp tục như thế này, phải không?"Hắn gật đầu, và trong giây phút đó, Trương Trạch Vũ cảm nhận được một điều gì đó mới mẻ đang nảy nở trong lòng. Dù chưa thể xác định rõ ràng về những gì đang xảy ra giữa họ, nhưng anh biết rằng đây chỉ là khởi đầu cho một cuộc phiêu lưu mới đầy hứa hẹn.
Họ tiếp tục bước đi, giữa những ánh đèn lấp lánh của thành phố về đêm. Cảm giác hồi hộp cùng sự hào hứng lấp đầy trong lòng họ, như một bản nhạc du dương ngân vang giữa bầu không khí đầy sắc màu. Cả Trương Cực và Trương Trạch Vũ đều biết rằng, cuộc sống này có thể mang đến cho họ không chỉ những trải nghiệm mới mẻ mà còn là một người bạn đồng hành mà họ chưa từng nghĩ đến.
Cuộc phiêu lưu này chỉ mới bắt đầu, Trương Cực và Trương Trạch Vũ cảm thấy một niềm hạnh phúc tràn đầy khi nghĩ rằng, trên hành trình này, họ không còn đơn độc. Họ cùng nhau bước vào những khúc quanh mới, nơi những bí ẩn và bất ngờ đang chờ đợi phía trước. Đó không chỉ là một chuyến đi khám phá thành phố, mà còn là một hành trình khám phá chính bản thân, những khát vọng, và cả những giấc mơ đang nhen nhóm trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me