LoveTruyen.Me

Cun Gau Co Ngoc Coi Ao Ra Cover

Buổi tối, Diệp Lâm Anh tan tầm về nhà, cơm tối Thùy Trang đã chuẩn bị gần xong, cô đứng ở bên ngoài phòng bếp nhìn nàng hãy còn bận rộn quanh bàn ăn, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp vui vẻ.

Tâm tư xao động, liền đem chuyện chuẩn bị đưa nàng đi Mĩ nói ra. Bọn họ ở Mĩ một tuần, tính cả ba ngày nghỉ tết dương lịch, Thùy Trang chỉ cần xin nghỉ bốn ngày là được.

Diệp Lâm Anh vốn tưởng rằng nàng sẽ vui vẻ đồng ý, không ngờ Thùy Trang nghe cô nói xong, động tác trên tay dừng lại một chút, rồi thẳng thừng cự tuyệt.

Nàng kiên quyết từ chối như vậy làm Diệp Lâm Anh thật bất ngờ, cô cố gắng đè nén lo lắng cùng lửa giận trong lòng, túm lấy Thùy Trang đến bên cạnh, bộ dạng hung ác như muốn nuốt luôn Thùy Trang vào bụng vậy.

“Vì sao không đi?”

Thùy Trang cảm thấy Diệp Lâm Anh có chút kì quái, nàng tự nhiên vô duyên vô cớ cùng chị ấy đi Mĩ làm gì? Lại còn phải xin phép công ty, như vậy nàng chẳng những không lấy được tiền thưởng chuyên cần, còn có thể để lại ấn tượng không tốt với quản lý, hơn nữa, tết dương lịch nàng còn muốn về nhà thăm ba nàng, nước Mĩ dù tốt thế nào cũng không thể hơn việc gặp mặt ba nàng được,

“Phải có bạn gái đi cùng, đây là yêu cầu bắt buộc của bệnh viện.”

Diệp Lâm Anh nghe lý do của nàng xong, trong lòng biết nàng không phải không muốn cùng mình đi, tâm tình lúc này mới thoải mái một chút: “Hơn nữa, hôm qua em đã gọi điện cho ba, không phải tết ông không cho em trở về sao?”

Thật ra Diệp Lâm Anh cũng không phải cố ý nghe lén Thùy Trang gọi điện thoại, chỉ là lúc ấy nàng ở ngay tại phòng khách nghe điện thoại của ba, vừa lúc cô đang ở bên cạnh, nên cũng nghe được một ít.

Thùy Trang nghe vậy nhất thời có chút uể oải, ba nàng gần như không bao giờ chủ động gọi điện thoại cho nàng, hôm qua khó khăn lắm mới gọi một lần, lại là bảo nàng tết dương lịch không cần về nhà. Nói là bác cả mổ heo, muốn ông ấy qua giúp, không có thời gian quan tâm tới nàng, bảo nàng tết âm lịch hãy về.

Thùy Trang đã hai tháng không về nhà nên rất nhớ ba, là đứa trẻ luôn luôn nghe lời nhưng ngày hôm qua lại kiểu gì cũng không đồng ý, cứ khăng khăng muốn về, cuối cùng khiến ba nàng tức giận ngắt luôn điện thoại.

“Tôi muốn về nhà.”

Đôi mắt Thùy Trang luôn luôn mang theo ý cười cũng ảm đạm xuống: “Dù ba tôi không cho tôi về nhà, tôi cũng không theo chị đi Mĩ.”

Cô ngốc một khi ngang bướng thì chín trâu cũng không kéo lại được, mặc cho Diệp Lâm Anh nói thế nào cũng nhất quyết không đi, sống chết phải về nhà.

Diệp Lâm Anh không có cách nào, đe dọa dụ dỗ đều thử qua nhưng cũng không có hiệu quả. Cuối cùng cô định ép sát tới, thì thấy Thùy Trang đã chớp chớp mắt, hai giọt nước mắt liền lăn xuống dưới.

Tuy rằng bình thường Thùy Trang đơn thuần, nhưng không yếu đuối, ít khi rơi nước mắt, một khi rơi nước mắt như vậy làm trái tim bác sĩ Diệp luôn luôn sắt thép cũng lập tức rối loạn, hấp tấp kéo nàng lại xem xét, thấy nàng rốt cục không hề khóc, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Thùy Trang rất muốn về nhà, nàng còn trẻ tuổi, từ nhỏ lại được một tay ba nàng nuôi lớn, tất nhiên tình cảm đối với ba vô cùng sâu sắc, vốn đang hết sức cao hứng chuẩn bị tết về nhà, ai ngờ chỉ một cuộc điện thoại ba nàng gọi tới, quả thực như bị một chậu nước lạnh giội xuống, từ đầu đến chân, lạnh đến nỗi đáy lòng cũng phát run.

“Đừng khóc, gọi lại cho ba em hỏi một chút.”

Diệp Lâm Anh đưa tay vào túi Thùy Trang, lấy điện thoại ra nhét vào tay nàng: “Nói không chừng thật ra trong nhà em có việc nên mới thế.”

Thùy Trang im lặng gật đầu, ấn ngay số điện thoại trong nhà. Nàng đang lo sợ không yên nên tự nhiên cũng không phát hiện một tay Diệp Lâm Anh đang ôm lấy bả vai của nàng, đem nàng gắt gao bao chặt trong lòng, tư thế kia, rõ ràng chính là tuyệt đối bảo vệ cùng chiếm giữ.

Năm đó Diệp Lâm Anh học ở Stanford, bị Chu Tề ép buộc, cũng có đến khoa tâm lý nghe vài lần nên cũng hiểu biết hơn về phương diện tính cách con người, từ vài lần Thùy Trang và ba nàng trò chuyện, hơn nữa dựa vào tính cách Thùy Trang liền đoán được, ba Trần nhất định là người nói một không hai, phỏng chừng lần này Thùy Trang gọi điện thoại kết quả vẫn giống đêm hôm qua thôi.

Quả nhiên, bất luận Thùy Trang nói như thế nào, ba Nguyễn cũng không thay đổi, chỉ cho nàng về vào dịp tết âm lịch. Ngay cả khi Thùy Trang đem người yêu ra nói cũng không được, thậm chí còn tạo nên hậu quả làm cho Thùy Trang sởn gai ốc, ba Nguyễn thế nhưng bảo Diệp Lâm Anh và Thùy Trang tết âm lịch cùng nhau về nhà!

Ngắt điện thoại, Thùy Trang từ buồn bực không vui biến thành lo sợ bất an, túm tay áo Diệp Lâm Anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương hề hề nhìn cô: “Bác sĩ Diệp, làm sao bây giờ? Tôi lại thất bại…..”

Diệp Lâm Anh ôm tay nàng nắm thật chặt, nếp nhăn trăn khóe môi khi cười cũng thoáng ẩn hiện: “Năm mới tôi sẽ cùng em về nhà.”

Thần mình Thùy Trang cứng đờ, nhất thời mở to hai mắt: “Như vậy sao được!” Vô duyên vô cớ bắt người ta cùng nàng về nhà đón tết, thực sự là rất hoang đường. Hơn nữa điều làm Thùy Trang bất an chính là chỉ một lời nói dối mà giờ càng lúc càng không thể kiểm soát…..

Cô ngốc này thế nhưng không nghĩ tới để cô cùng nàng về nhà! Tốt xấu gì cô cũng coi như là thanh niên đầy hứa hẹn, có thể làm mất mặt nàng sao!

Trong lòng Diệp Lâm Anh trăm chuyển ngàn hỏi, trên mặt lại chỉ hừ lạnh một tiếng nói: “Nếu không thì thế nào? Em có cách khác không?”

Thùy Trang ấp úng cúi đầu, trong lòng loạn như cào cào, làm sao còn có đối sách gì.

“Nghe tôi.”

Diệp Lâm Anh bắt lấy bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết của nàng, thanh âm đã mềm mại hơn một chút, mang theo ý trấn an: “Tết dương lịch em theo tôi đi Mĩ, sau đó tết âm lịch tôi với em về nhà, lúc quay lại thì đưa ba em đi cùng.”

Thùy Trang cắn môi, trên mặt còn một chút do dự. Sở dĩ nàng chấp nhận cùng Diệp Lâm Anh nói dối là vì muốn ba nàng có thể tới thành phố A kiểm tra sức khỏe, nhưng mà nay ba nàng cho dù nghe thấy nàng có người yêu cũng không đồng ý, nàng thật sự không nghĩ ra cách nào cả.

Nhưng nếu Diệp Lâm Anh có cách, bác sĩ Diệp thực thông minh, nhất định sẽ suy nghĩ chu đáo hơn nàng. Dù nàng không đồng ý với chị ấy thì ba nàng cũng không cho nàng về nhà.

Diệp Lâm Anh nhìn biểu tình của nàng thì biết nàng đã dao động, đẩy kính mắt, lại châm thêm mồi lửa: “Phí đi Mĩ lần này bệnh viện sẽ bao toàn bộ, em không cần lo lắng.”

Cô bỗng nhiên nghĩ đến lời viện trưởng đã nói, liền thay đổi phương thức nói lại với Thùy Trang: “Hơn nữa em còn có thể mua chút quà hiếm lạ gì đó tặng cho ba.”

Nghe vậy, mắt Thùy Trang liền sáng lên, trước kia nàng về nhà mua quần áo cho ba đều bị ông mắng, nói nàng tiêu tiền phung phí, nhưng mà xuất ngoại không giống thế, nàng khó có được cơ hội xuất ngoại, lại mua này nọ cho ba nàng, lần này chắc ông sẽ không từ chối đâu.

“Vậy, được rồi, tôi đi.” Nghĩ đến đây, Thùy Trang liền không hề do dự, trực tiếp gật đầu đồng ý.

Diệp Lâm Anh thở dài nhẹ nhõm một hơi, sờ sờ mái tóc mềm mại của nàng: “Trờ về thu dọn đồ đạc, chỉ cần mang một bộ quần áo để tắm rửa là được.”

Mất cả đêm võ mồm, cuối cùng cũng thu phục được cô ngốc này. Diệp Lâm Anh nhìn theo Thùy Trang trở về phòng, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt.

Ba tháng? Đợi tết âm lịch qua đi, bọn họ đều đã gặp cha mẹ, xem nàng còn thoát được không!
________

Ngày hôm sau Thùy Trang vừa đi làm, liền gặp quản lý xin nghỉ phép, cũng may bình thường nàng luôn hiền lành, làm việc hiệu quả, quản lý cũng không nói gì, nhưng khi nghe thấy nàng muốn cùng người yêu ra nước ngoài, trên mặt lúc này mới lộ ra trêu cợt đùa giỡn: “Người yêu mà giấu kỹ như vậy, hôm nào dẫn đến cho cha mẹ nhìn xem a!”

Khuôn mặt Thùy Trang đỏ bừng, nghe đồng nghiệp bên cạnh và quản lí ồn ào trêu đùa, thật vất vả chịu đựng xong, lúc này mới nộp đơn xin phép đã viết cẩn thận.

Ngọc Huyền biết Thùy Trang muốn đi Mĩ, lắp bắp kinh hãi: “Cậu có hộ chiếu sao? Diệp Lâm Anh thật sự không phải nói giỡn với cậu chứ? Trong vòng 3 ngày sẽ làm xong hộ chiếu, chị ta định lừa cậu chắc?”

Thùy Trang nhức đầu, nàng thật hy vọng chị ấy nói giỡn, tuy rằng nàng cũng rất muốn xuất ngoại, nhưng mà cứ nghĩ đến Diệp Lâm Anh cùng đi, nàng liền hoảng hốt.

“Chị ấy không có gạt mình, cậu quên rồi à, đại học năm ba mình có xin hộ chiếu, chẳng qua là không đi thôi.”

Năm ấy, bởi vì Thùy Trang được giao một hạng mục được hiệu trưởng rất coi trọng, muốn đưa nàng ra nước ngoài học tập, nhưng bởi vì điều kiện gia đình không cho phép, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.

Nghe nàng nhắc tới chuyện này, trong mắt Ngọc Huyền có chút đau lòng, vừa định nói gì, lại bỗng nhiên biến sắc, nghiêm túc nói: “Thùy Trang, mình hỏi cậu chuyện này, cậu phải nói thật.”

“Việc gì?”

“Cậu và Diệp Lâm Anh đã làm chưa?”

“Ngọc Huyền!”

Thùy Trang tuy rằng ngốc, cũng không đến nỗi ngay cả vấn đề này cũng không hiểu, lập tức liền lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng: “Cậu đừng nói bừa, mình, mình sao có thể làm vậy!”

Ngọc Huyền nhìn chằm chằm ánh mắt nàng vài giây, xác định nàng thật sự không nói dối, lúc này trên mặt mới lộ ra nụ cười: “Thùy Trang, cậu nghe mình, không được ngốc nghếch giao hết cho người ta, phải quan sát một thời gian, đừng khinh địch để chị ta chiếm được tiện nghi.”

Tuy rằng Thùy Trang da mặt mỏng, nhưng biết Ngọc Huyền muốn tốt cho nàng, mặc dù nàng và Diệp Lâm Anh quả thật không có khả năng phát sinh chuyện gì, vẫn gật gật đầu: “Mình biết.”

Lúc này Ngọc Huyền mới buông lỏng tâm tình, trên mặt một lần nữa tươi cười, mắt hạnh quyến rũ hơi nhếch lên, sóng mắt lưu chuyển xinh đẹp: “Thùy Trang yêu quý, cậu xem mình đối với cậu tốt như vậy, đi Mĩ phải mang quà về cho mình a!”

“Biết rồi.” Tính Thùy Trang vốn là như vậy, cô vừa nhắc tới liền nhanh chóng đồng ý. Nhìn Ngọc Huyền vô cùng vừa lòng, thậm chí thừa dịp Thùy Trang không chú ý còn hung hăng hôn bẹp một cái lên mặt nàng, khiến cho gương mặt Thùy Trang như bị thiêu cháy, lúc này mới ngừng chọc ghẹo nàng.

Ngày ba mươi mốt, Thùy Trang mang theo một túi nhỏ đi theo sau Diệp Lâm Anh tới sân bay, bác sĩ đồng hành cũng không nhiều, chỉ có khoảng sáu bảy người, Thùy Trang liếc mắt một cái liền thấy trong đó có Chung Vận, không thể nghi ngờ, trong số bốn mươi người đàn ông chỉ có duy nhất một phụ nữ xinh đẹp, cũng đủ hấp dẫn sự chú ý rồi.

Diệp Lâm Anh vừa lại gần, Chung Vận liền chú ý tới cô, nhưng không đợi nụ cười trên mặt cô ấy hoàn toàn nở rộ, liền thấy phía sau là Thùy Trang.

Trong lòng Chung Vận thực khó chịu, trong mắt nhất thời nhiễm ý lạnh, rõ ràng lần này bọn cô đi trao đổi y học, vì sao Thùy Trang cũng đi theo?

Nhưng không đợi nàng đem nghi vấn trong lòng hỏi ra, liền nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Diệp Lâm Anh, cô thừa dịp Thùy Trang không chú ý, nhanh chóng ra hiệu ngăn cản Chung Vận, ý bảo cô không nên hỏi gì cả.

Chung Vận không có cách nào, chỉ có thể đem đầy một bụng nghi vấn và bất mãn chôn ở đáy lòng, thầm nghĩ sẽ tìm cơ hội để tìm hiểu, hơn nữa, sau chuyến đi San Francisco lần này, Thùy Trang cũng chẳng là gì cả.

Cô hạ mắt, đưa tay chỉnh lại mái tóc ngắn, trong mắt xẹt qua một tia quỷ dị.

“Bác sĩ Diệp, không đúng rồi!”

Sau khi lên máy bay, Thùy Trang nhìn trái nhìn phải xem xét, cuối cùng không nhịn được, tiến đến bên tai Diệp Lâm Anh nói: “Không phải nói mỗi người đều phải mang theo vợ hoặc bạn gái sao? Vì sao những người khác không có?”

“À......”

Diệp Lâm Anh nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, nói: “Tôi cũng không biết bọn họ làm thế nào thuyết phục được viện trưởng, chờ khi hạ cánh sẽ đến hỏi.”

Thì ra là như vậy sao, Thùy Trang nhìn Diệp Lâm Anh, ánh mắt nhất thời liền mang theo chút thương hại. Bác sĩ Diệp đáng thương, nhiều người như vậy mà chỉ có chị ấy bị viện trưởng áp bức.

Nghĩ đến đây, nàng vươn tay vỗ nhẹ tay Diệp Lâm Anh, an ủi nói: “Bác sĩ Diệp, chị không cần cảm thấy mất hứng, chị xem, bọn họ cũng không mang bạn gái theo, chỉ có chị dẫn theo, điều này chứng minh chỉ có chúng ta chiếm được tiện nghi của bệnh viện a!”

Khóe môi Diệp Lâm Anh hơi cong lên, ánh mắt nhìn xuống bàn tay nhỏ bé đang bao lấy tay mình, tâm tình thật thoải mái vui vẻ.

Mười hai giờ bay liên tục thực khiến người ta ỉu xìu, khi đến khách sạn đã đặt trước, Thùy Trang ngay cả mắt cũng không mở ra được, may mắn tinh thần Diệp Lâm Anh không tệ, gần như nửa ôm nàng đưa vào phòng.

Chẳng qua lúc vào phòng Thùy Trang liền ngây dại, sao nàng lại cùng bác sĩ Diệp chung một phòng? Mà lại chỉ có một giường!

Dưới tình huống như thế, dù là Thùy Trang uể oải không chịu nổi, nàng cũng không dám ngủ. nàng vừa định mở miệng hỏi Diệp Lâm Anh, đã thấy Diệp Lâm Anh không e dè cởi quần áo, chỉ còn một cái quần đùi, cầm áo ngủ đi vào phòng tắm, vừa đi được một nửa, lại như bỗng nhiên nhớ tới cái gì, ngừng lại.

Quay đầu nói với Thùy Trang: “Nếu em mệt thì ngủ đi, tỉnh dậy rồi tắm.”

Cô nhìn ánh mắt Thùy Trang lung túng né tránh, hơi cong khóe môi: “À...... Nếu không chúng ta cùng nhau tắm?”

“Ai muốn cùng chị tắm!” Thùy Trang bị những lời này làm cho kinh sợ bật dậy ba bước, lỗ tai trắng noãn cũng nhiễm một tầng đỏ ửng.

Diệp Lâm Anh vốn là nhàn rỗi đùa giỡn nàng, thấy nàng giống như chú nai con trong núi sâu bị hoảng sợ, mắt to ngập nước kinh hãi, trong bụng xấu xa nhất thời được thỏa mãn, cũng không dừng lại nữa, đi thẳng vào phòng tắm.

Chỉ còn lại Thùy Trang ở trong phòng, lại cắn môi lăn lộn ở trên giường, mệt mỏi mà không dám ngủ.

Nguy hiểm quá! nàng thế nhưng lại cùng bác sĩ Diệp ngủ chung giường! Thùy Trang vò cái đầu đã bị nàng biến thành tổ chim, nghiêng tai nghe ngóng tiếng nước trong phòng tắm, khuôn mặt xoạt đỏ, nếu là...... nếu là lúc ngủ nàng nhịn không được, mạnh mẽ nhào vào bác sĩ Diệp thì làm sao bây giờ?

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me