LoveTruyen.Me

Cun Gau Co Ngoc Coi Ao Ra Cover

“Đừng làm loạn nữa.”

Đôi mắt Diệp Lâm Anh hơi híp lại, yết hầu nhấp nhô lên xuống, gắt gao túm cánh tay nàng không buông, cố chấp không nghe lời của nàng: “Đừng loạn nữa, theo anh về nhà.”

“Bác sĩ Diệp.”

Thùy Trang hít một hơi, trong giọng nói mang theo chút nghẹn ngào: “Em sẽ nhanh chóng dọn ra ngoài, cám ơn chị trước kia đã quan tâm.”

“Thùy Trang sẽ không theo cậu trở về.”

Ngay lúc này, Chu Tề bỗng nhiên đi tới, mở bàn tay Diệp Lâm Anh ra, kéo Thùy Trang đến bên cạnh mình, trên mặt tràn ngập ý cười ấm áp, vô cùng thân thiết xoa xoa đầu Thùy Trang: “Cậu không nên ép cô ấy.”

Ánh mắt Diệp Lâm Anh lạnh đến thấu xương, ghim chặt trên người Chu Tề, hắn đẩy mắt kính, áp chế lửa giận ngập trời trong lòng, chuyển hướng sang Thùy Trang: “Vì sao không quay về?”

Cô dừng một chút, ngữ khí thoáng hòa hoãn: “Nếu là vì chị đột nhiên rời đi trước, chị xin lỗi, bệnh viện quả thật có việc gấp.”

Cô luôn luôn kiêu ngạo, cũng không cam chịu cúi đầu, mặc dù khi ở Mĩ bị mấy thanh niên con nhà quyền quý gây khó dễ cũng chưa từng khom lưng khuất phục.

Cô là Diệp Lâm Anh, sinh viên được yêu quý nhất trong lòng các giáo sư, đứa con ưu tú trong lòng Diệp mẫu, lưu học sinh luôn ngẩng cao đầu nhìn lên, hạng mục thực nghiệm của các giáo sư Haward chỉ có một mình hắn là tân sinh viên được tham dự. Bất luận là đi đến đâu cũng đều có vô số ánh mắt hâm mộ và ca ngợi nhìn cô.

Không cần xin lỗi, cũng không cần lấy lòng phụ nữ, cô chỉ cần một ánh mắt, một cái ám chỉ, thì sẽ có hàng loạt phụ nữ tự động đưa tới cửa.

Nhưng mà bây giờ, cô lại dẹp bỏ hoàn toàn con người kiêu ngạo kia, giống như tất cả đàn ông trên thế giới này, đối với người trong lòng mình ăn nói nhẹ nhàng khẩn cầu, hy vọng nàng ấy có thể thu hồi quyết định.

Thùy Trang rũ mắt xuống, lông mi dài rậm chặn lại tầm mắt của cô nhìn vào mắt nàng. Thì ra là như vậy, bệnh viện cô có việc gấp. Bệnh nhân mới là quan trọng nhất, nàng biết, nhưng vì sao không nói cho nàng?

Nàng có thể không để ý sau lần đầu tiên của bọn họ cô để nàng lại một mình, lấy việc của bệnh viện làm trọng, nhưng ít nhất thái độ đối với nàng quan tâm một chút, nói cho nàng biết cô đi đâu, khi nàng không cẩn thận xông vào văn phòng cô, chỉ cần nhẹ nhàng một chút, đừng lớn tiếng quát nàng như vậy.

Nàng cũng là được ba che chở mà lớn lên, cũng cần người ta thương yêu, cho nên lúc cô lớn tiếng với nàng, nàng cũng sẽ đau lòng.

“Thực xin lỗi, bác sĩ Diệp.”

Thùy Trang lắc lắc đầu: “Không phải chị sai, chỉ là, chỉ là em không muốn làm phiền chị nữa.”

Giọng nói của nàng không lớn, nhưng lại gằn từng tiếng giống như răng nanh dã thú, hung ác xé mở cả người hắn đầy máu thịt, phanh ra trái tim máu chảy đầm đìa.

Diệp Lâm Anh trầm mặc một lúc, bỗng nhiên mở miệng lạnh lùng nói: “Được lắm, nhưng mà ít nhất trước tiên phải về đem đồ của em thu dọn đi.”

Thân mình Thùy Trang cứng đờ, khẽ gật đầu: “Được, em sẽ về.” Sức lực trong thân thể giống như bị cái gì đó nháy mắt hút hết, cả người mất đi sự chống đỡ, Thùy Trang cắn răng bước tới sô pha, cầm lấy áo khoác của mình, nhưng tay run run ngay cả khóa cũng không kéo nổi.

Diệp Lâm Anh thấy thế đi qua, nghiêm mặt đẩy tay nàng ra, kéo cái khóa lên đến hết mức, bao chặt cổ nàng lại, rồi chụp cái mũ lông thỏ vào đầu nàng, rốt cục đem nàng che kín mít, lúc này mới nắm chặt lấy tay nàng kéo ra ngoài.

“Thùy Trang, không phải em đồng ý ở chỗ anh trong vài ngày sao?” Chu Tề ngăn trước mặt Diệp Lâm Anh, không cho cô đi, trên mặt tuy rằng còn mang theo ý cười nhưng ánh mắt đã trầm xuống rồi.

“Thực xin lỗi, Chu Tề.”

Thùy Trang cắn môi cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Em đến chỗ bác sĩ Diệp dọn dẹp một chút, về sau, về sau nếu có cơ hội em lại đến.”

Chu Tề bình tĩnh nhìn nàng, khóe miệng cười nhẹ, thanh âm không lớn nhưng lại tỏ ra một chút tủi thân: “Nhưng rõ ràng chúng ta đâu có nói thế.”

“Chu Tề, đủ rồi.”

Sắc mặt Diệp Lâm Anh khó coi nhìn lướt qua Thùy Trang đang khó xử, trầm giọng nói: “Một vừa hai phải thôi.”

Chu Tề mở miệng đang định nói cái gì, chuông di động Thùy Trang bỗng nhiên vang lên, vừa đúng lúc phá vỡ sự giằng co của bọn họ.

Nàng lấy điện thoại ra, là số lạ, nhíu mày nhưng vẫn nghe: “Xin chào?”

“Thùy Trang à, là thím ba này, ba con nhập viện rồi!”

Đầu Thùy Trang ông một tiếng, trước mắt tối sầm, môi run run, nói chuyện cũng không lưu loát: “Ba, ba con làm sao vậy?”

“Ai, con đừng vội, cũng không có chuyện gì. Chỉ là lúc cùng chúng ta chiên thịt viên bỗng nhiên bị phỏng dầu, té xỉu. Ba con lại ngang bướng không cho chúng ta nói cho con biết, còn muốn bảo con tết âm lịch không phải về, sao lại thế được! Thùy Trang, nghe thím ba, đừng để ý đến ba con, tết âm lịch cứ về nha! Thím và chú ba con buổi chiều từ bệnh viện về suy nghĩ mãi, vẫn cảm thấy nên nói cho con một tiếng.”

Thùy Trang biết thân thể ba nàng không xảy ra vấn đề gì, lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng là vẫn không nhịn được lo lắng: “Thím ba, ba con ở bệnh viện nào, phòng số bao nhiêu?”

“Ở ngay bệnh viện quê mình thôi, làm gì có phòng riêng! Nhưng mà không phải con định về đấy chứ?”

Thùy Trang dạ một tiếng, nói: “Thím ba, cám ơn thím đã nói cho con biết, con sẽ về ngay.” Nói xong liền ngắt điện thoại, đang định chạy ra ngoài cửa.

Bị phỏng dầu sôi chứ không phải là phỏng nước nóng, nhất định là rất nghiêm trọng ba nàng mới phải đi bệnh viện, nàng phải lập tức trở về xem sao!

Ai ngờ vừa quay người đi đã bị Diệp Lâm Anh kéo lại, Thùy Trang vừa định giật tay cô ra, chợt nghe thấy cô nói: “Chị đưa em đi, đã trễ thế này không có xe.”

Thùy Trang vốn không muốn để cô đưa đi, nhưng cũng biết chỗ này khá vắng vẻ, lúc này không chắc là có xe, đành phải gật đầu.

Chu Tề thấy thế, vội vàng mặc áo khoác vào: “Tôi cũng đi.”

Diệp Lâm Anh liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng bỏ lại một câu: “Tùy cậu.” Liền nhanh chân đuổi theo Thùy Trang đang vội vàng chạy xuống.
_____

Bệnh viện quê Thùy Trang quả thật vô cùng đơn sơ, nói là bệnh viện, thật ra cũng không khác phòng khám là mấy, bên trong phòng bệnh chỉ có mười mấy cái giường, mặc kệ dạng bệnh nhân gì đều xếp cùng một chỗ, đủ loại tiếng rên đau đớn không dứt bên tai.

Thùy Trang đẩy cửa ra, liếc mắt một cái liền thấy ba nàng đang nằm trên một cái giường phía trong, đang ngủ say. Thấy sắc mặt ba nàng như thường, lúc này mới thoáng yên tâm, nhẹ nhàng bước chân qua.

Chỗ chân ba Nguyễn bị phỏng được băng bó chặt kín, căn bản nhìn không ra tình trạng vết thương, Diệp Lâm Anh quan sát ông một hồi, không tự giác nhíu nhíu mày, nói một tiếng với Thùy Trang rồi đi tìm bác sĩ của bệnh viện, chính bởi vì cô là bác sĩ cho nên đối với vấn đề người bệnh đặc biệt nhạy cảm. Cô cảm thấy ba Thùy Trang có gì đó không bình thường, cả người quá mức gầy yếu, quan trọng nhất là, vì sao lại vô duyên vô cớ ngất xỉu?

Diệp Lâm Anh dạo qua một vòng bệnh viện, chỉ thấy có ba bốn bác sĩ, đều mặc áo blu trắng ngồi trên ghế nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng còn phát ra những tràng cười chói tai.

“Bệnh nhân bị phỏng kia là ai phụ trách? Tôi muốn hỏi thăm tình hình một chút.” Giọng nói Diệp Lâm Anh trong trẻo nhưng lạnh lùng cắt ngang đám bác sĩ đang cười đùa.

Có lẽ là từ trước đến nay chưa thấy qua người nhà bệnh nhân nào như Diệp Lâm Anh, mấy bác sĩ nhìn nhau một hồi, sau đó mới có một người đàn ông trung niên uể oải hướng Diệp Lâm Anh hất hất cằm: “Là tôi, cô muốn hỏi cái gì, nói nhanh lên, tôi còn đang vội đây!”

Mặt mày Diệp Lâm Anh lạnh như băng, ánh mắt thâm trầm giống như đại dương, từ trước đến nay cô làm việc vô cùng nghiêm túc, khó chấp nhận nhất chính là những người đang làm việc mà lơ là vô trách nhiệm như vậy, hơn nữa những người này lại là bác sĩ, chỉ không cẩn thận một chút thì trả giá chính là một thậm chí mấy mạng người.

Nhưng cô vẫn nhịn xuống tức giận trong lòng, nơi này là bệnh viện quê, không phải bệnh viện trung tâm, cô không ngây thơ đến mức sẽ tiến lên ân cần dạy bảo họ một phen, khiến những người này từ nay về sau sẽ thay đổi hoàn toàn.

“Ông ấy làm kiểm tra thế nào, tất cả các chỉ tiêu có phải đều bình thường không?”

“Cô bị bệnh à?”

Bác sĩ trung niên kia chĩa ánh mắt như là đang nhìn quái vật về phía Diệp Lâm Anh: “Đã nói là bị phỏng thì còn muốn kiểm tra gì nữa?” Nói xong, ông ta cũng không thèm để ý tới Diệp Lâm Anh nữa, trực tiếp quay đầu lại tiếp tục gia nhập vào hội bác sĩ tán chuyện với nhau.

Diệp Lâm Anh hít một hơi thật sâu, tận lực làm cho mình bình tĩnh trở lại. Cái gì cũng không nói, cô phải nói cho cô ngốc kia, ba nàng phải lập tức chuyển viện, cô sẽ tự mình làm kiểm tra cho ông!

Ba Nguyễn nhập viên buổi chiều, buổi tối liền mua một hộp cơm năm đồng gắng mà ăn, nhưng mà chỉ được một nửa, còn lại ném vào thùng rác đầu giường, tản ra đầy mùi dầu mỡ.

Thùy Trang thấy thế liền ngồi xổm xuống đưa tay cầm lấy túi plastic trong thùng rác định đem ra ngoài vứt. Ai ngờ tiếng plastic soạt soạt lại làm ba nàng thức giấc.

Ba Nguyễn luôn ngủ không sâu, nhất là trong phòng bệnh này còn có đủ mọi tiếng bệnh nhân kêu rên, ông càng không thể ngủ say. Ai ngờ, ông vừa mở mắt đã thấy con gái mình đang ngồi xổm ở đầu giường.

“Thùy Trang?” Ba Nguyễn không dám tin kêu một tiếng, gần như nghĩ mình nằm mơ.

“Ba, ba tỉnh?”

Thùy Trang vui mừng nhảy dựng lên, vội vàng đi đến trước mắt ba nàng: “Ba, sao lại không cẩn thận như vậy, sao lại để bị phỏng, có đau không?”

Nói xong, nàng bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, sẵng giọng đối với ba nàng: “Còn nữa, sao buổi tối lại ăn cơm như vậy, dạ dày ba khó chịu à?”

Ba Nguyễn nghe con gái nhà mình liên tục lải nhải một tràng dài, cả đám vấn đề cứ theo cái miệng nhỏ nhắn kia mà tuôn ra, liền dứt khoát không trả lời cái nào, ông ủ rũ, ánh mắt quét quét, vừa lúc nhìn thấy Chu Tề bên cạnh đang mỉm cười, ba Nguyễn chuyển hướng sang Thùy Trang: “Trông khá nhanh nhẹn đấy.”

Thùy Trang ngốc nghếch chưa hiểu rõ: “Ba, ba nói gì?”

“Đối tượng của con.”

Ba Nguyễn đẩy con gái đang bám dính ở ngực mình ra, tỉ mỉ cao thấp đánh giá Chu Tề một phen, trên mặt bỗng nhiên lộ ra một nụ cười: “Tiểu tử này không tệ.”

Diệp Lâm Anh vừa mới đẩy cửa vào, chợt nghe thấy những lời này của ba Nguyễn, lập tức hiểu được, ba Nguyễn tưởng Chu Tề là bạn trai Thùy Trang, hắn đẩy kính mắt, bước vài bước đi đến trước mặt ba Nguyễn, lạnh lùng nói: “Người yêu của em ấy là con.”

Ba Nguyễn sửng sốt, lập tức nhìn Thùy Trang, bộ dáng kia giống như đang hỏi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Thùy Trang cắn môi, nàng đã nói rõ ràng với Diệp Lâm Anh, nàng không muốn tiếp tục giả làm bạn gái cô, nhưng mà mấy hôm trước nàng còn cùng ba nói qua, tết âm lịch sẽ dẫn bạn trai về nhà. Vậy rốt cuộc nên làm thế nào bây giờ?

Diệp Lâm Anh thấy bộ dáng này của nàng, làm sao không biết nàng đang suy nghĩ cái gì, sao có thể cho nàng cơ hội phủ nhận, vội vàng tiến lên một bước kéo tay Thùy Trang, ở góc độ ba Nguyễn không nhìn thấy ra sức nắm chặt để cảnh báo. Lúc này mới nhìn về ba Nguyễn nói: “Ba, con là người yêu của Thùy Trang, Diệp Lâm Anh.”

Ba Nguyễn bị cô kêu một tiếng “ba”, nửa ngày cũng chưa hồi lại tinh thần, lúc phản ứng kịp lập tức lớn tiếng nói: “Ai là ba cô, đừng nhận bừa!”

Diệp Lâm Anh cũng không để ý, lấy điện thoại ra xem thời gian, nói: “Thùy Trang, em thu dọn đồ đạc cho ba một chút, lập tức chuyển viện.”

Lúc Thùy Trang nghe ba nàng ở bệnh viện quê liền nghĩ như vậy, tức thì cảm kích nhìn thoáng qua Diệp Lâm Anh, nhanh chóng thu xếp đồ dùng này nọ trên giường ba nàng rồi đỡ ông đứng lên.

Ai ngờ ba Nguyễn phớt lờ, ông trừng mắt làm thế nào cũng không chịu đứng lên, quay sang Diệp Lâm Anh quát: “Cô nghĩ tôi tàn tật chắc? Bị một chút bệnh mà phải chuyển viện? Chẳng lẽ ngay cả nơi này cũng không chữa được!”

Bàn tay to dài đầy vết chai của ba Nguyễn vỗ một phát thật mạnh lên giường, lửa đạn nhất thời lại chuyển sang Thùy Trang: “Còn chưa gả đi đâu, tay đã vươn ra ngoài rồi! Nha đầu này cho con uống thuốc mê gì rồi! Ba nói cho con biết, cô ta còn không bằng tiểu tử kia.”

Ông chỉ chỉ Chu Tề nói: “Thật không thuận mắt!”

Sắc mặt Diệp Lâm Anh nhất thời cứng đờ, kỳ thật từ lúc vào cửa trái tim cô đã bồn chồn. Tuy rằng cô ngốc kia cùng cô giận dỗi, đây cũng không phải chính thức gặp mặt người lớn, nhưng mà cô vẫn khẩn trương. May mắn mặt cô luôn luôn lạnh như băng nên lúc này không thể hiện ra ngoài chút nào.

Nhưng lời nói của ba Nguyễn lại làm cho cô cảm thấy có nguy cơ thật lớn, trong đầu Diệp Lâm Anh nhất thời cũng chỉ còn lại một suy nghĩ: Ba Nguyễn không thích cô! Thích Chu Tề!

So với việc Diệp Lâm Anh lo lắng không yên, Chu Tề lúc này thực sự vui vẻ ra mặt, cô đi lên trước vỗ vỗ bả vai Diệp Lâm Anh, “Lâm Anh, nghe lời người lớn đi.”

Diệp Lâm Anh liếc mắt nhìn hắn một cái, nói khẽ vào tai hắn một câu đừng làm loạn, liền ngẩng đầu đón nhận ánh mắt ba Nguyễn: “Mẹ con nghe nói ba nằm viện, cũng rất lo lắng, trước khi đi bà còn dặn con, nhất định phải mời ba trước năm mới đến thành phố A một lần, để nói chuyện của con và Thùy Trang.”

Diệp Lâm Anh mặt không đổi sắc nói dối: “Vừa lúc nhân cơ hội này đưa ba tới thành phố A.”

Nghe thấy cô nói như vậy, ba Nguyễn cũng có chút dao động. Dù sao đây cũng là con gái cưng của mình, lần đầu tiên nói chuyện yêu đương, tất nhiên phải đi gặp cha mẹ bên nhà trai, xem gia cảnh người ta thế nào, rồi đánh giá xem hai đứa rốt cuộc có hợp nhau hay không.

Nhưng mà nha đầu này sao không nói trước, cái gì mà chuyển viện, cứ nói thẳng mời mình đi thành phố A không phải là được sao!

Thùy Trang thấy sắc mặt ba nàng buông lỏng, trong lòng nhất thời thở phào nhẹ nhõm một hơi, giúp ông ngồi dậy, đi giày vào: “Ba, Diệp Lâm Anh là bác sĩ, để chị ấy kiểm tra chân cho ba.”

Từ điện thoại ba Nguyễn đã sớm biết nghề nghiệp của Diệp Lâm Anh nên cũng không kinh ngạc, chỉ khẽ gật đầu, nhưng kiên quyết nói: “Có thể đến thành phố A, nhưng ba không đi bệnh viện kiểm tra.”

“Ba!”

Thùy Trang giậm chân, còn muốn nhõng nhẽo thuyết phục, đã bị Diệp Lâm Anh cắt ngang: “Ba đã bị phỏng cấp độ ba, nếu điều trị chậm trễ, hoặc là điều trị không đúng cách, rất có thể sẽ bị hoại tử chân.”

Nói tới đây, cô dừng dừng, đẩy gọng kính trên mũi: “Đến lúc đó khả năng sẽ phải cắt, ba.”

Thùy Trang vừa nghe cô nói phải cắt, lập tức bị dọa, nước mắt xoạch xoạch rơi xuống ôm chặt lấy ba Nguyễn giống như bánh chưng, ba Nguyễn thấy thế, bực bội phất phất tay: “Đi thì đi! Thùy Trang, con lau sạch nước mắt cho ba! Khóc cái gì, ba còn chưa chết đâu!”

Ba Nguyễn rốt cuộc đồng ý phối hợp, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, Diệp Lâm Anh đỡ ba Nguyễn vào xe, để Chu Tề lái xe thẳng đến bệnh viện trung tâm. Lúc này Chu Tề lại rất im lặng, cái gì cũng không nói, cẩn thận lái xe, để Diệp Lâm Anh ở phía sau hỏi thăm bệnh tình ba Nguyễn.

Lúc bọn họ đến bệnh viện trung tâm đã gần nửa đêm, ba Nguyễn rốt cuộc là già rồi, không thể thức đêm, ngồi trên xe cũng đã mệt mỏi. Diệp Lâm Anh thấy thế, vừa đến bệnh viện liền sắp xếp cho ông một phòng riêng, tự mình xử lý vết phỏng của ba Nguyễn một lần, lấy máu, chụp CT toàn thân xong rồi để ông đi ngủ.

Diệp Lâm Anh cũng muốn Thùy Trang đi ngủ, nhưng thấy Thùy Trang lo lắng cho ba nàng, nhất định phải đợi cho được kết quả kiểm tra, Diệp Lâm Anh bất đắc dĩ, đành đưa chìa khóa văn phòng mình cho nàng, bảo nàng vào trong đó ngồi, mình thì lại tiếp tục bận rộn đi tới phòng xét nghiệm máu.

Thùy Trang ngơ ngác nhìn bóng dáng cô vội vã rời đi, cúi đầu nhìn di động, đã hơn mười hai giờ đêm, cô lại không hề oán hận một câu giúp ba nàng làm kiểm tra.

Trong lòng bỗng nhiên vô cùng ấm áp vui vẻ, gần như quên đi những lời nói lạnh nhạt vô tình của cô khi đó.

Bác sĩ Diệp thật là người tốt, Thùy Trang yên lòng cúi đầu, đôi mắt to long lanh nước mắt, không biết là cảm động hay là nghĩ tới điều gì khác.

Kết quả kiểm tra rất lâu mới có, một mình Thùy Trang ngồi ở văn phòng Diệp Lâm Anh cứ lo lắng không yên, thỉnh thoảng lại bật di động xem thời gian, đáng tiếc Diệp Lâm Anh vẫn chưa trở về.

Ở nhà Chu Tề đã uống chút thuốc, lúc này nàng chỉ có một mình, tác dụng của thuốc lại đột nhiên phát huy, Thùy Trang mê man dựa người vào trên ghế lớn, dặn lòng không thể ngủ, phải đợi Diệp Lâm Anh về, lại không ngăn được cơn buồn ngủ cứ ập tới, chỉ chốc lát liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Diệp Lâm Anh cố gắng làm nhanh nhưng cũng phải đến hai giờ mới kéo tấm thân mệt mỏi về văn phòng, sắc mặt cô cũng không tốt, đáy mắt đầy tơ máu, một phần là vì thời gian dài mệt nhọc mà không được nghỉ ngơi, mà phần khác là bởi vì kết quả kiểm tra của ba Nguyễn.

“Thùy Trang, tỉnh tỉnh.” Diệp Lâm Anh khẽ lay Thùy Trang, đánh thức nàng đang ngủ mơ.

Thùy Trang dụi dụi mắt, nhìn thấy Diệp Lâm Anh, lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên: “Kết quả kiểm tra của ba em thế nào? Có vấn đề gì không?”

Diệp Lâm Anh buông phim chụp X¬quang và giấy tờ trong tay, kéo Thùy Trang vào trong lòng, nhìn thẳng vào cặp mắt đen láy của nàng, trong lòng đau xót: “Thùy Trang, dạ dày ba em có khối u.”

Khuôn mặt Thùy Trang nháy mắt trắng bệch không một chút huyết sắc, Diệp Lâm Anh có thể cảm giác rất rõ ràng, cả người nàng đang phát run. cô thở dài, ôm chặt lấy thân thể mềm nhũn gần như không chống đỡ được của nàng, cuối cùng nuốt xuống mấy chữ còn lại: “Rất có thể là…”

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me