Cung Dau Khong Bang Nuoi Cun Phong Luu Thu Ngoc Hoan
Buổi triều mới bắt đầu trong Thái hòa điện, giờ kinh sớm của Thái hậu cũng vừa kết thúc. Mạnh Tang Du cùng Lý chiêu nghi một trái một phải làm bạn bên cạnh Thái hậu, từ từ quay về chính điện Từ Ninh Cung. Bầu không khí hôm nay rất bất thường, các phi tần chờ ngoài tiền điện đến tận giờ mẹo cũng không muốn rời đi, nhất tề quỳ gối ngoài cửa, không thấy Thái hậu không về.
"Cho vào đi." Thái hậu ngồi ở ghế chủ vị, thần sắc lạnh nhạt ra lệnh.
Mạnh Tang Du âm thầm cân nhắc ý đồ của đám đàn bà kia, trong lòng có tính toán. Lý chiêu nghi ngồi kề đó, mắt nhìn mũi, mũi nhìn ngực, như vị tăng già đã nhập thiền.
"Thần thiếp thỉnh an Thái hậu." Tất cả phi tần đều vén váy hành lễ, Lý chiêu nghi nghiêng người né, Mạnh Tang Du bình thản nhận lễ. Mọi người ở đây, ngoại trừ Thái hậu thì phẩm vị của cô là cao nhất, hiển nhiên có quyền lợi này.
"Các ngươi đến đây có chuyện gì?" Thái hậu lần phật châu trong tay, từ tốn lên tiếng.
"Xin Thái hậu nương nương rủ lòng từ bi, tha cho Lương phi một mạng!" Hiền phi lết gối trên mặt sàn, dập đầu liên tiếp xuống đất. Các phi tử khác cũng kêu lên phụ họa, ngay cả Thần phi, không, bây giờ là Thần tần, mặc dung sắc tiều tụy không ra hình người, trong mắt vẫn lóe lên tia sáng sắc lạnh của thù hận.
Hôm qua, việc Cẩm y vệ điều tra bè đảng Thẩm thái sư đã kết thúc, những phi tử dựa dẫm vào Thẩm Tuệ Như đều bị đày xuống làm cung nữ sung Hoán Y Cục, gia sản của gia tộc cũng sung công. Chắc chắn chỉ vài ngày nữa nhà họ Thẩm sẽ phải tru diệt cửu tộc, các phi tần có mối thù thấu xương với Thẩm Tuệ Như đã bắt đầu đứng ngồi không yên.
Quả nhiên là vì việc này! Mạnh Tang Du âm thầm gật đầu, thấy Thái hậu chỉ khẽ khép mắt thờ ơ, cô cũng đứng dậy quỳ gối chung. Bị Thẩm Tuệ Như ba lần bảy lược thọc gậy bánh xe như vậy, cô không bao giờ phí lòng nhân từ của mình, chẳng qua chỉ muốn Thẩm Tuệ Như sống lâu thêm một chút, nếm thử cảm giác sống không bằng chết là như thế nào.
Tuy y thị chưa bao giờ thành công hãm hại cô một lần nào, nhưng chỉ cần nghĩ đến cha bị nhốt nơi đầm lầy suýt nữa mất mạng, cô hận không thể lột da rút xương Thẩm Tuệ Như. Chỉ là biết có người sẵn sàng rửa kiếm thì chẳng cần phải bẩn tay mình, mỗi ngày nhàn nhã gởi không ít dược liệu quý giá, thậm chí thay ả tụng kinh kéo dài tuổi thọ.
Lý chiêu nghi đang nhập định cũng mở hai mắt, đặt phật châu trong tay lên án kỷ, chầm chậm quỳ gối bên cạnh Mạnh Tang Du, dập đầu côm cốp xuống sàn. Cô ta chưa nói bất cứ điều gì, nhưng hận thù sâu trong đáy mắt vẫn khiến người khác sợ hãi. Nếu không vì Thẩm Tuệ Như, tương lai hoàng nhi của Lý chiêu nghi nàng sẽ trở thành nam tử hán oai hùng bất phàm đến cỡ nào? Bây giờ lại...
Thái hậu thở dài, đảo qua những đôi mắt ngập tràn hù thận bên dưới, quả thực có phần bội phục Lương phi. Một người đàn bà lại có thể độc ác đến bực này, gây ra huyết hải thâm cừu như vậy cũng coi như có bản lĩnh! Đối với người như thế, Thái hậu vẫn cho rằng diệt cỏ tận gốc vẫn là cách tốt nhất, nhưng Hoàng thượng đã đoán trước điều này từ lâu, có lời dặn dò bà đồng ý lời thỉnh cầu này, bà không thể không nghe theo.
"Các ngươi đứng lên đi, ai gia sẽ khuyên Hoàng thượng, tha cho Lương phi một mạng." Khoát tay, Thái hậu bất đắc dĩ lên tiếng.
Đám cung phi cảm động đến rớt nước mắt, liên tục dập đầu ba lần. Chuyện đồng tâm hiệp lực như thế này quả thực hiếm thấy.
"Đứng lên đi, ngày mai không cần đễn nơi của ai gia thỉnh an nữa, ai gia đã giao toàn bộ cung vụ cho Đức phi xử lý, các ngươi có việc cứ tìm Đức phi." Thái hậu dứt lời, bà nhìn về phía Mạnh Tang Du, ngữ khí chậm rãi cẩn thận, "Đây là phượng ấn, con hãy nhận lấy, đừng để ai gia thất vọng!"
"Con sẽ tận sức làm việc, không phụ lòng tin của Thái hậu nương nương" Mạnh Tang Du quỳ gối trên sàn, cung kính tiếp nhận phượng ấn Kim ma ma đưa tới.
Cả đám phi tần chỉ mới vừa tươi cười lập tức âm trầm xuống, biểu cảm lạnh nhạt cứng ngắc. Lúc này ai cũng hối hận không để đâu cho hết, hận ngày đó sao không kiên trì ở lại Từ Ninh Cung làm bạn Thái hậu. Đức phi quả nhiên vẫn là Đức phi, thủ đoạn cao tay đến thế là cùng, có thể rù quyến Thái hậu giao ra cả phượng ấn! Nếu biết trước lòng hiếu thuận có thể khiến Thái hậu mềm lòng, mặc kệ việc xuất gia nguy hiểm đến đâu cũng phải cạnh tranh!
"Được rồi, tất cả đều lui ra đi, ai gia mệt mỏi." Vừa nhìn thấy vẻ ghen ghét của phi tần bên dưới gối, Thái hậu không đủ kiên nhẫn phất tay, sau rốt mới nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Mạnh Tang Du, dịu dàng lên tiếng, "Con ngoan, nếu có vấn đề cứ đến Từ Ninh Cung tìm ai gia. Vẫn câu nói cũ, tuổi trẻ qua nhanh, không ai sung sướng hạnh phúc cả đời. Sau này nếu có biến có, con vẫn có thể viết thư cho ai gia, ai gia phái người đến đón."
"Tạ Thái hậu" Mạnh Tang Du quỳ gối hành lễ, cúi đầu giấu đi đôi mắt đã ửng đỏ. Vào cung ba năm dài, chưa bao giờ cô yên tâm như vậy. Đã có lời hứa của Thái hậu thì cô còn sợ cái gì nữa? Mất đi sủng ai, không có quyền lợi địa vị, cùng lắm thì đi!
Cảm nhận được tất thảy, Thái hậu mỉm cười, bà mang theo Lý chiêu nghi bước vào phật đường. Các cung nhân còn lại đã nhận được lệnh của Hoàng thượng từ trước, nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc của Đức phi nương nương chuyển về Bích tiêu cung.
Trong chính điện Bích tiêu cung đã đốt địa long âm ấp nghênh đón chủ nhân trở về. Mấy ngày không về, trong điện đã có thêm rất nhiều chậu hoa, tất cả đều là những giống hoa quý giá hiếm có trên đời.
"Chúng ở đâu ra vậy?" Mạnh Tang Du ngắm nghía 'Diêu hoàng', vuốt ve mãi không muốn buông tay.
"Hồi bẩm nương nương, tất cả đều do Hoàng thượng phái người đưa tới." Thái giám tổng quản trong Bích tiêu cung bước lên đáp lời.
Hết tặng hoa rồi tặng cún, cái kiểu này nhìn thế nào cũng giống như theo đuổi. Trái tim Mạnh Tang Du đập mạnh một cái, rồi vội vàng vứt hết mấy ý nghĩ điên khùng này ra khỏi óc. Muốn yêu thì đã yêu từ đây, mắc gì phải đợi đến ba năm sau mới yêu? Chẳng qua chỉ vì cha mình lập công lớn nên mới làm trò mèo trấn an một hai mà thôi.
Nghĩ đến đây, cô lắc đầu cười khẩy, đặt chậu hòa xuống ôm Nhị Bảo đi dạo quanh điện, "Nhị Bảo, đây chính là nhà mới của em nhé. Em thấy cái chậu cát này không? Đây là chỗ em vệ sinh nhé, cái bát nhỏ này để uống nước, còn đây là bát ăn cơm, đây là ổ ngủ..."
Cô vừa giải thích vừa quan sát Nhị Bảo, thấy ánh mắt chú cún chỉ độc thần sắc ngây thơ, tuy nhìn rất đáng yêu nhưng lại thiếu sinh khí, không thông minh giống như A Bảo. Vừa nghĩ đến đó, Mạnh Tang Du nhíu mày, không khỏi buồn bã.
"Nương nương, không phải con chó nào cũng linh lợi như A Bảo nhà chúng ta, nhưng thế nào thì Nhị Bảo cũng là em trai A Bảo, chỉ cần dạy dỗ nhiều hơn một chút là được." Bích Thủy thấy biểu cảm nương nương là lạ, vội vàng mở miệng an ủi.
"Ta biết. Mỗi chú chó đều khác nhau, Nhị Bảo cũng có sự đáng yêu riêng của Nhị Bảo, nếu ta luôn nhìn nó thành A Bảo cũng không phải công bằng với nó. Nếu đã quyết định nuôi, ta nhất định hết lòng."Mạnh Tang Du dứt lời, thơm trán Nhị Bảo một cái.
Nhị Bảo cảm nhận được chủ nhân yêu thương, ư ử đáp trả, khiến Mạnh Tang Du cười khẽ không ngừng, bầu không khí nặng nề lúc nãy như biến mất. Chợt Phùng ma ma vui vẻ bước vào, trên tay cầm chiếc hộp gỗ nhỏ.
"Nương nương, nội vụ sai người tới đưa thẻ bài cho Nhị Bảo, người mang vào cho Nhị Bảo đi." Cô mở chiếc hộp gỗ ra, bên trong là một chiếc thẻ bài to bằng cỡ ngọc bội, chạm khắc bằng gỗ tử đàn nằm trên miếng vải nhung màu đen được khắc năm chữ vàng to rõ "Nhị Bảo Bích tiêu cung" rất dễ gây chú ý. Đặc biệt hơn cả là dấu ngự ấn màu vàng ở ngay góc.
"Sao lại có thể nhanh như vậy?" Mạnh Tang Du cầm lên xem xét, ngón tay vuốt theo đường viền chữ, nhíu mày hỏi.
"Thường Hỉ công công có dặn dò người của nội vụ làm việc ngày đêm để hoàn thành kịp thời ạ." Phùng ma ma cười không thấy mặt trời đâu. Nương nương vừa nhận được phượng ấn, người trong cung này từ trên xuống dưới có ai không dám nể mặt Bích tiêu cung?
"Ừ. Ngân Thúy, em mang quần áo trước đây của A Bảo ra để ta mặc cho Nhị Bảo, đeo bảng tên vào xong thì có thể đi chơi."
Mạnh Tang Du dùng một sợi dây da trâu nhỏ vòng quanh cổ A Bảo ước lượng độ dài. Bích Thủy cúi người cẩn thận đánh dấu sợi dây, vô cùng hâm mộ, "Cái bảng tên này thật quý giá, cho dù không có năm chữ ngự bút, chỉ cần có dấu kim ấn bé bằng cái móng tay này cũng có thể để Nhị Bảo huênh hoang trong cung. Nếu A Bảo cũng có một cái như vậy thì..."
Cô chưa kịp nói hết câu, Phùng ma ma đã ho khan ra hiệu.
Nụ cười Mạnh Tang Du đượm cay đắng, khẽ lên tiếng, "Cho dù như thế nào cũng không thể thay đổi được sự thật Vận mệnh của A Bảo đã qua rồi."
Bích Thủy cùng Phùng ma ma cúi đầu không nói. Ngân Thúy tìm một bộ áo bông nhỏ, cùng chủ nhân thay cho Nhị Bảo. Đúng lúc này, một thái giám đứng bên ngoài điện cầu kiến.
"Vào đi, chuyện thế nào rồi?" Mạnh Tang Du ra hiệu cho hắn đi vào, nhỏ giọng hỏi.
"Hồi bẩm nương nương, trên triều có hơn mười người buộc tội Mạnh quốc công, tất cả đều bị Hoàng thượng áp chế. Thì ra việc chém giết toàn bộ tù binh là do Hoàng thượng gợi ý, không liên quan gì đến Quốc công gia, thế tử cũng không gây ra chuyện gì." Thái giám khom người, bẩm báo ngắn gọn mọi chuyện.
"Tốt, đi xuống lĩnh thưởng đi." Phất tay cho thái giám lui ra, Mạnh Tang Du nhăn mày: Chém giết tù binh đúng là ý của Hoàng thượng. Nếu như muốn gây bất lợi cho nhà họ Mạnh, nương theo chuyện buộc tội này, hắn hoàn toàn có thể ép cha giao ra quân quyền, cũng khiến gia tộc họ Mạnh bêu danh thiên cổ. Cha chỉ nhận khẩu dụ, thứ nhất không có bất cứ vật chứng gì, hai không có người chứng kiến, chỉ có thể nghiến năng nuốt máu, khuất nhục rời khỏi triều đình.
Nhưng vấn đề là hắn ta không hề làm như vậy, ngược lại còn tự đeo hết tránh nhiệm vào người. Hắn muốn làm gì? Hơn nữa, hôm qua vì sao lại muốn thử mình? Hắn đã nhìn ra cái gì? Thái dương Mạnh Tang Du âm ỉ nhức nhối, cảm giác mình làm gì cũng không thể đoán ra được suy nghĩ trong lòng người đàn ông kia. Thôi, dù sao cha cũng sẽ chủ động giao trả quân quyền trở về chức thượng thư trí sĩ, không việc gì phải sợ hắn đặt bẫy. Mình chỉ cần dĩ bất biến ứng vạn biến là được.
Nhận ra mối họa ngầm đằng sau sự kiện lần này, Mạnh Tang Du siết chặt tay, sự đề phòng mới vừa giảm bớt lại tăng thêm.
Càn Thanh Cung, Chu Vũ Đế còn bận rộn xử lý đống tấu chương chất chồng như núi. Thường Hỉ canh giữ ngay cửa đại điện, vừa thấy một thái giám nâng khay đi tới, hắn vội vàng giơ tay ngăn lại, "Làm gì?"
"Hồi bẩm Thường Hỉ công công, vết thương của Hoàng thượng đã khôi phục được một thời gian, là thời điểm nên chọn thẻ bài." Thái giám nhỏ giọng trả lời. Đã lâu Hoàng thượng chưa đả động gì đến việc này, y cũng không có gan tự tiện mang tới, nhưng có mấy vị nương nương trọng thưởng hậu hĩnh, dù sao cũng không nguy hiểm đến tính mạng, không bằng đi một chuyến.
Thẻ bài? Thái giám Kính sự phòng! Thường Hỉ lập tức hiểu ra, phất tay để thái giám kia đi vào. Thân thể Đức phi nương nương giờ rất ổn, hẳn là có thể thị tẩm. Nếu còn dùng dằng dây dưa, chỉ sợ quầng thâm quanh mắt Hoàng thượng cả đời không thể hết được.
"Nô tài tham kiến Hoàng thượng." Thái giám quỳ xuống.
"Chuyện gì?" Chu Vũ Đế không ngẩng đầu lên hỏi.
"Hồi Hoàng thượng, nô tài mang thẻ bài tới, xin ngài chọn lựa." Thái giám kia bước lên vài bước, nâng cao khay tới trước mặt hắn.
Thẻ bài? Chu Vũ Đế ngước mắt, nhìn thoáng qua cái khay kia. Vừa thấy thẻ bài mang tên Tang Du lẫn trong thẻ bài các phi tần khác, hệt như kiểu lựa chọn hàng hóa, bỗng nhiên hắn nổi điên. Tang Du của hắn sao phải đê tiện như thế, mặc người ta chọn lựa nhặt, thích thì xem thích thì thưởng thức? Nghĩ đến gã giả mạo kia cũng từng cầm lấy thẻ bài của Tang Du, có ham muốn xấu xa với Tang Du, đôi mắt đen của hắn lập tức biến thành đỏ ngầu.
"Thường Hỉ, kéo tên nô tài này ra ngoài đánh năm mươi trượng!" Hắn buông ngự bút xuống quát lên.
Thường Hỉ giật thót, vội vàng gọi hai thị vệ kéo tên thái giám bị dọa đơ người kia ra ngoài, tiếng khay rơi trên mặt đất mang theo âm thanh chát chúa khó chịu, từng chiếc thẻ bài vương vãi khắp nơi.
"Đốt tất cả thẻ bài kia! Sau này không được xuất hiện trước mặt trẫm!" Giận dữ quay đầu sang chỗ khác. Chờ mọi thứ được thu dọn sạch sẽ, hắn mới thoáng bình tĩnh xuống, trầm giọng hỏi, "Đức phi đã chuyển về rồi?"
"Hồi bẩm Hoàng thượng, đã chuyển về rồi ạ." Thường Hỉ vội vàng khom người trả lời.
"Ừ, đi ra ngoài đi." Sắc mặt âm trầm nặng nề của hắn chợt dịu xuống, cầm bút lên tiếp tục phê duyệt tấu chương, chỉ là tốc độ nhanh hơn trước rất nhiều, khóe miệng vốn mím thành một đường thẳng hơi nhếch lên.
Thường Hỉ lặng lẽ đánh giả biểu cảm Hoàng thượng, trong lòng cảm thán mấy chữ "lòng vua khó dò" rồi lui xuống.
"Cho vào đi." Thái hậu ngồi ở ghế chủ vị, thần sắc lạnh nhạt ra lệnh.
Mạnh Tang Du âm thầm cân nhắc ý đồ của đám đàn bà kia, trong lòng có tính toán. Lý chiêu nghi ngồi kề đó, mắt nhìn mũi, mũi nhìn ngực, như vị tăng già đã nhập thiền.
"Thần thiếp thỉnh an Thái hậu." Tất cả phi tần đều vén váy hành lễ, Lý chiêu nghi nghiêng người né, Mạnh Tang Du bình thản nhận lễ. Mọi người ở đây, ngoại trừ Thái hậu thì phẩm vị của cô là cao nhất, hiển nhiên có quyền lợi này.
"Các ngươi đến đây có chuyện gì?" Thái hậu lần phật châu trong tay, từ tốn lên tiếng.
"Xin Thái hậu nương nương rủ lòng từ bi, tha cho Lương phi một mạng!" Hiền phi lết gối trên mặt sàn, dập đầu liên tiếp xuống đất. Các phi tử khác cũng kêu lên phụ họa, ngay cả Thần phi, không, bây giờ là Thần tần, mặc dung sắc tiều tụy không ra hình người, trong mắt vẫn lóe lên tia sáng sắc lạnh của thù hận.
Hôm qua, việc Cẩm y vệ điều tra bè đảng Thẩm thái sư đã kết thúc, những phi tử dựa dẫm vào Thẩm Tuệ Như đều bị đày xuống làm cung nữ sung Hoán Y Cục, gia sản của gia tộc cũng sung công. Chắc chắn chỉ vài ngày nữa nhà họ Thẩm sẽ phải tru diệt cửu tộc, các phi tần có mối thù thấu xương với Thẩm Tuệ Như đã bắt đầu đứng ngồi không yên.
Quả nhiên là vì việc này! Mạnh Tang Du âm thầm gật đầu, thấy Thái hậu chỉ khẽ khép mắt thờ ơ, cô cũng đứng dậy quỳ gối chung. Bị Thẩm Tuệ Như ba lần bảy lược thọc gậy bánh xe như vậy, cô không bao giờ phí lòng nhân từ của mình, chẳng qua chỉ muốn Thẩm Tuệ Như sống lâu thêm một chút, nếm thử cảm giác sống không bằng chết là như thế nào.
Tuy y thị chưa bao giờ thành công hãm hại cô một lần nào, nhưng chỉ cần nghĩ đến cha bị nhốt nơi đầm lầy suýt nữa mất mạng, cô hận không thể lột da rút xương Thẩm Tuệ Như. Chỉ là biết có người sẵn sàng rửa kiếm thì chẳng cần phải bẩn tay mình, mỗi ngày nhàn nhã gởi không ít dược liệu quý giá, thậm chí thay ả tụng kinh kéo dài tuổi thọ.
Lý chiêu nghi đang nhập định cũng mở hai mắt, đặt phật châu trong tay lên án kỷ, chầm chậm quỳ gối bên cạnh Mạnh Tang Du, dập đầu côm cốp xuống sàn. Cô ta chưa nói bất cứ điều gì, nhưng hận thù sâu trong đáy mắt vẫn khiến người khác sợ hãi. Nếu không vì Thẩm Tuệ Như, tương lai hoàng nhi của Lý chiêu nghi nàng sẽ trở thành nam tử hán oai hùng bất phàm đến cỡ nào? Bây giờ lại...
Thái hậu thở dài, đảo qua những đôi mắt ngập tràn hù thận bên dưới, quả thực có phần bội phục Lương phi. Một người đàn bà lại có thể độc ác đến bực này, gây ra huyết hải thâm cừu như vậy cũng coi như có bản lĩnh! Đối với người như thế, Thái hậu vẫn cho rằng diệt cỏ tận gốc vẫn là cách tốt nhất, nhưng Hoàng thượng đã đoán trước điều này từ lâu, có lời dặn dò bà đồng ý lời thỉnh cầu này, bà không thể không nghe theo.
"Các ngươi đứng lên đi, ai gia sẽ khuyên Hoàng thượng, tha cho Lương phi một mạng." Khoát tay, Thái hậu bất đắc dĩ lên tiếng.
Đám cung phi cảm động đến rớt nước mắt, liên tục dập đầu ba lần. Chuyện đồng tâm hiệp lực như thế này quả thực hiếm thấy.
"Đứng lên đi, ngày mai không cần đễn nơi của ai gia thỉnh an nữa, ai gia đã giao toàn bộ cung vụ cho Đức phi xử lý, các ngươi có việc cứ tìm Đức phi." Thái hậu dứt lời, bà nhìn về phía Mạnh Tang Du, ngữ khí chậm rãi cẩn thận, "Đây là phượng ấn, con hãy nhận lấy, đừng để ai gia thất vọng!"
"Con sẽ tận sức làm việc, không phụ lòng tin của Thái hậu nương nương" Mạnh Tang Du quỳ gối trên sàn, cung kính tiếp nhận phượng ấn Kim ma ma đưa tới.
Cả đám phi tần chỉ mới vừa tươi cười lập tức âm trầm xuống, biểu cảm lạnh nhạt cứng ngắc. Lúc này ai cũng hối hận không để đâu cho hết, hận ngày đó sao không kiên trì ở lại Từ Ninh Cung làm bạn Thái hậu. Đức phi quả nhiên vẫn là Đức phi, thủ đoạn cao tay đến thế là cùng, có thể rù quyến Thái hậu giao ra cả phượng ấn! Nếu biết trước lòng hiếu thuận có thể khiến Thái hậu mềm lòng, mặc kệ việc xuất gia nguy hiểm đến đâu cũng phải cạnh tranh!
"Được rồi, tất cả đều lui ra đi, ai gia mệt mỏi." Vừa nhìn thấy vẻ ghen ghét của phi tần bên dưới gối, Thái hậu không đủ kiên nhẫn phất tay, sau rốt mới nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Mạnh Tang Du, dịu dàng lên tiếng, "Con ngoan, nếu có vấn đề cứ đến Từ Ninh Cung tìm ai gia. Vẫn câu nói cũ, tuổi trẻ qua nhanh, không ai sung sướng hạnh phúc cả đời. Sau này nếu có biến có, con vẫn có thể viết thư cho ai gia, ai gia phái người đến đón."
"Tạ Thái hậu" Mạnh Tang Du quỳ gối hành lễ, cúi đầu giấu đi đôi mắt đã ửng đỏ. Vào cung ba năm dài, chưa bao giờ cô yên tâm như vậy. Đã có lời hứa của Thái hậu thì cô còn sợ cái gì nữa? Mất đi sủng ai, không có quyền lợi địa vị, cùng lắm thì đi!
Cảm nhận được tất thảy, Thái hậu mỉm cười, bà mang theo Lý chiêu nghi bước vào phật đường. Các cung nhân còn lại đã nhận được lệnh của Hoàng thượng từ trước, nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc của Đức phi nương nương chuyển về Bích tiêu cung.
Trong chính điện Bích tiêu cung đã đốt địa long âm ấp nghênh đón chủ nhân trở về. Mấy ngày không về, trong điện đã có thêm rất nhiều chậu hoa, tất cả đều là những giống hoa quý giá hiếm có trên đời.
"Chúng ở đâu ra vậy?" Mạnh Tang Du ngắm nghía 'Diêu hoàng', vuốt ve mãi không muốn buông tay.
"Hồi bẩm nương nương, tất cả đều do Hoàng thượng phái người đưa tới." Thái giám tổng quản trong Bích tiêu cung bước lên đáp lời.
Hết tặng hoa rồi tặng cún, cái kiểu này nhìn thế nào cũng giống như theo đuổi. Trái tim Mạnh Tang Du đập mạnh một cái, rồi vội vàng vứt hết mấy ý nghĩ điên khùng này ra khỏi óc. Muốn yêu thì đã yêu từ đây, mắc gì phải đợi đến ba năm sau mới yêu? Chẳng qua chỉ vì cha mình lập công lớn nên mới làm trò mèo trấn an một hai mà thôi.
Nghĩ đến đây, cô lắc đầu cười khẩy, đặt chậu hòa xuống ôm Nhị Bảo đi dạo quanh điện, "Nhị Bảo, đây chính là nhà mới của em nhé. Em thấy cái chậu cát này không? Đây là chỗ em vệ sinh nhé, cái bát nhỏ này để uống nước, còn đây là bát ăn cơm, đây là ổ ngủ..."
Cô vừa giải thích vừa quan sát Nhị Bảo, thấy ánh mắt chú cún chỉ độc thần sắc ngây thơ, tuy nhìn rất đáng yêu nhưng lại thiếu sinh khí, không thông minh giống như A Bảo. Vừa nghĩ đến đó, Mạnh Tang Du nhíu mày, không khỏi buồn bã.
"Nương nương, không phải con chó nào cũng linh lợi như A Bảo nhà chúng ta, nhưng thế nào thì Nhị Bảo cũng là em trai A Bảo, chỉ cần dạy dỗ nhiều hơn một chút là được." Bích Thủy thấy biểu cảm nương nương là lạ, vội vàng mở miệng an ủi.
"Ta biết. Mỗi chú chó đều khác nhau, Nhị Bảo cũng có sự đáng yêu riêng của Nhị Bảo, nếu ta luôn nhìn nó thành A Bảo cũng không phải công bằng với nó. Nếu đã quyết định nuôi, ta nhất định hết lòng."Mạnh Tang Du dứt lời, thơm trán Nhị Bảo một cái.
Nhị Bảo cảm nhận được chủ nhân yêu thương, ư ử đáp trả, khiến Mạnh Tang Du cười khẽ không ngừng, bầu không khí nặng nề lúc nãy như biến mất. Chợt Phùng ma ma vui vẻ bước vào, trên tay cầm chiếc hộp gỗ nhỏ.
"Nương nương, nội vụ sai người tới đưa thẻ bài cho Nhị Bảo, người mang vào cho Nhị Bảo đi." Cô mở chiếc hộp gỗ ra, bên trong là một chiếc thẻ bài to bằng cỡ ngọc bội, chạm khắc bằng gỗ tử đàn nằm trên miếng vải nhung màu đen được khắc năm chữ vàng to rõ "Nhị Bảo Bích tiêu cung" rất dễ gây chú ý. Đặc biệt hơn cả là dấu ngự ấn màu vàng ở ngay góc.
"Sao lại có thể nhanh như vậy?" Mạnh Tang Du cầm lên xem xét, ngón tay vuốt theo đường viền chữ, nhíu mày hỏi.
"Thường Hỉ công công có dặn dò người của nội vụ làm việc ngày đêm để hoàn thành kịp thời ạ." Phùng ma ma cười không thấy mặt trời đâu. Nương nương vừa nhận được phượng ấn, người trong cung này từ trên xuống dưới có ai không dám nể mặt Bích tiêu cung?
"Ừ. Ngân Thúy, em mang quần áo trước đây của A Bảo ra để ta mặc cho Nhị Bảo, đeo bảng tên vào xong thì có thể đi chơi."
Mạnh Tang Du dùng một sợi dây da trâu nhỏ vòng quanh cổ A Bảo ước lượng độ dài. Bích Thủy cúi người cẩn thận đánh dấu sợi dây, vô cùng hâm mộ, "Cái bảng tên này thật quý giá, cho dù không có năm chữ ngự bút, chỉ cần có dấu kim ấn bé bằng cái móng tay này cũng có thể để Nhị Bảo huênh hoang trong cung. Nếu A Bảo cũng có một cái như vậy thì..."
Cô chưa kịp nói hết câu, Phùng ma ma đã ho khan ra hiệu.
Nụ cười Mạnh Tang Du đượm cay đắng, khẽ lên tiếng, "Cho dù như thế nào cũng không thể thay đổi được sự thật Vận mệnh của A Bảo đã qua rồi."
Bích Thủy cùng Phùng ma ma cúi đầu không nói. Ngân Thúy tìm một bộ áo bông nhỏ, cùng chủ nhân thay cho Nhị Bảo. Đúng lúc này, một thái giám đứng bên ngoài điện cầu kiến.
"Vào đi, chuyện thế nào rồi?" Mạnh Tang Du ra hiệu cho hắn đi vào, nhỏ giọng hỏi.
"Hồi bẩm nương nương, trên triều có hơn mười người buộc tội Mạnh quốc công, tất cả đều bị Hoàng thượng áp chế. Thì ra việc chém giết toàn bộ tù binh là do Hoàng thượng gợi ý, không liên quan gì đến Quốc công gia, thế tử cũng không gây ra chuyện gì." Thái giám khom người, bẩm báo ngắn gọn mọi chuyện.
"Tốt, đi xuống lĩnh thưởng đi." Phất tay cho thái giám lui ra, Mạnh Tang Du nhăn mày: Chém giết tù binh đúng là ý của Hoàng thượng. Nếu như muốn gây bất lợi cho nhà họ Mạnh, nương theo chuyện buộc tội này, hắn hoàn toàn có thể ép cha giao ra quân quyền, cũng khiến gia tộc họ Mạnh bêu danh thiên cổ. Cha chỉ nhận khẩu dụ, thứ nhất không có bất cứ vật chứng gì, hai không có người chứng kiến, chỉ có thể nghiến năng nuốt máu, khuất nhục rời khỏi triều đình.
Nhưng vấn đề là hắn ta không hề làm như vậy, ngược lại còn tự đeo hết tránh nhiệm vào người. Hắn muốn làm gì? Hơn nữa, hôm qua vì sao lại muốn thử mình? Hắn đã nhìn ra cái gì? Thái dương Mạnh Tang Du âm ỉ nhức nhối, cảm giác mình làm gì cũng không thể đoán ra được suy nghĩ trong lòng người đàn ông kia. Thôi, dù sao cha cũng sẽ chủ động giao trả quân quyền trở về chức thượng thư trí sĩ, không việc gì phải sợ hắn đặt bẫy. Mình chỉ cần dĩ bất biến ứng vạn biến là được.
Nhận ra mối họa ngầm đằng sau sự kiện lần này, Mạnh Tang Du siết chặt tay, sự đề phòng mới vừa giảm bớt lại tăng thêm.
Càn Thanh Cung, Chu Vũ Đế còn bận rộn xử lý đống tấu chương chất chồng như núi. Thường Hỉ canh giữ ngay cửa đại điện, vừa thấy một thái giám nâng khay đi tới, hắn vội vàng giơ tay ngăn lại, "Làm gì?"
"Hồi bẩm Thường Hỉ công công, vết thương của Hoàng thượng đã khôi phục được một thời gian, là thời điểm nên chọn thẻ bài." Thái giám nhỏ giọng trả lời. Đã lâu Hoàng thượng chưa đả động gì đến việc này, y cũng không có gan tự tiện mang tới, nhưng có mấy vị nương nương trọng thưởng hậu hĩnh, dù sao cũng không nguy hiểm đến tính mạng, không bằng đi một chuyến.
Thẻ bài? Thái giám Kính sự phòng! Thường Hỉ lập tức hiểu ra, phất tay để thái giám kia đi vào. Thân thể Đức phi nương nương giờ rất ổn, hẳn là có thể thị tẩm. Nếu còn dùng dằng dây dưa, chỉ sợ quầng thâm quanh mắt Hoàng thượng cả đời không thể hết được.
"Nô tài tham kiến Hoàng thượng." Thái giám quỳ xuống.
"Chuyện gì?" Chu Vũ Đế không ngẩng đầu lên hỏi.
"Hồi Hoàng thượng, nô tài mang thẻ bài tới, xin ngài chọn lựa." Thái giám kia bước lên vài bước, nâng cao khay tới trước mặt hắn.
Thẻ bài? Chu Vũ Đế ngước mắt, nhìn thoáng qua cái khay kia. Vừa thấy thẻ bài mang tên Tang Du lẫn trong thẻ bài các phi tần khác, hệt như kiểu lựa chọn hàng hóa, bỗng nhiên hắn nổi điên. Tang Du của hắn sao phải đê tiện như thế, mặc người ta chọn lựa nhặt, thích thì xem thích thì thưởng thức? Nghĩ đến gã giả mạo kia cũng từng cầm lấy thẻ bài của Tang Du, có ham muốn xấu xa với Tang Du, đôi mắt đen của hắn lập tức biến thành đỏ ngầu.
"Thường Hỉ, kéo tên nô tài này ra ngoài đánh năm mươi trượng!" Hắn buông ngự bút xuống quát lên.
Thường Hỉ giật thót, vội vàng gọi hai thị vệ kéo tên thái giám bị dọa đơ người kia ra ngoài, tiếng khay rơi trên mặt đất mang theo âm thanh chát chúa khó chịu, từng chiếc thẻ bài vương vãi khắp nơi.
"Đốt tất cả thẻ bài kia! Sau này không được xuất hiện trước mặt trẫm!" Giận dữ quay đầu sang chỗ khác. Chờ mọi thứ được thu dọn sạch sẽ, hắn mới thoáng bình tĩnh xuống, trầm giọng hỏi, "Đức phi đã chuyển về rồi?"
"Hồi bẩm Hoàng thượng, đã chuyển về rồi ạ." Thường Hỉ vội vàng khom người trả lời.
"Ừ, đi ra ngoài đi." Sắc mặt âm trầm nặng nề của hắn chợt dịu xuống, cầm bút lên tiếp tục phê duyệt tấu chương, chỉ là tốc độ nhanh hơn trước rất nhiều, khóe miệng vốn mím thành một đường thẳng hơi nhếch lên.
Thường Hỉ lặng lẽ đánh giả biểu cảm Hoàng thượng, trong lòng cảm thán mấy chữ "lòng vua khó dò" rồi lui xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me