LoveTruyen.Me

Cuộc sống nhàn nhã của hoàng tử phản diện

Chương 75: Đấu trường Magnicium

Haitenhaiten


Sáng sớm, tôi tập trung mọi người ở trước lối vào cung điện, chuẩn bị tiến ra đấu trường. Hôm này là ngày diễn ra giải đấu "Knight Fighting", một sự kiện đáng chú ý của lễ hội mùa xuân.

"Điện hạ, ngài có chắc về điều này không?" Rufus đứng bên cạnh tôi, hỏi lại lần nữa.

"Tất nhiên. Đến giờ này không còn rút lại được nữa." 

Tôi chỉ cười khổ mà không giải thích gì thêm. Rufus là người thông minh, nên tôi nghĩ anh ấy đã đoán ra lý do tại sao tôi đột nhiên chọn tham gia giải đấu. 

Đứng bên cạnh tôi lúc này còn có hai hiệp sĩ mà tôi đã lựa chọn một cách gấp rút tối hôm qua. Họ là những người có triển vọng nhất trong các Hiệp sĩ Gorgon. Đầu tiên là chàng trai trẻ với vẻ ngoài khá thấp bé. Tên anh ta là Reiss, kiếm thuật không tệ, nhưng đáng tiếc, kinh nghiệm của anh ta còn hơi ít. Người còn lại là một hiệp sĩ 30 tuổi tên Abel, anh ta chính là người đã đến dự bữa tiệc sinh nhật của Lilith mấy tháng trước. Là một kỵ sĩ có khả năng đơn độc du hành qua một quãng đường dài khắc nghiệt, kinh nghiệm sinh tồn và tự vệ của anh ta là không cần bàn cãi.

Cộng thêm tôi là ba người, vậy là đã đủ một đội đại diện cho gia tộc công tước. Tất nhiên xét về thực lực thì chúng tôi không so sánh được với các gia tộc hùng mạnh khác. Nhưng tôi sẽ cố gắng làm điều gì đó, sau cùng thì sức mạnh cũng không phải là tất cả trong giải đấu này.

 "Hai người đã sẵn sàng rồi chứ, Reiss và Abel?" Tôi đeo thanh kiếm vào bên hông, dõng dạc hỏi.

Cả hai đồng loạt cúi đầu trước tôi với vẻ tự tin, "Vinh dự của chúng tôi là được chiến đấu vì ngài, thưa chúa tể của tôi."

"Không, là ta cần sự giúp đỡ của hai người. Đừng quên, mục đích chính của chúng ta trong cuộc thi này là hỗ trợ tiểu thư Lilith. Cho nên người chiến thắng sẽ không phải là chúng ta."

"Như mong muốn của Đức ngài."

"Tốt, lên đường thôi." 

Tôi gật đầu hài lòng, chuẩn bị tiến ra đấu trường, thì chợt...

"Điện hạ!"

Nghe giọng nói quen thuộc của họ, tôi quay lại, thấy ba cô hầu gái trẻ đã trang phục gọn gàng, như đã sẵn sàng để ra ngoài. 

"Các em cũng đi?"

Chắc chắn rồi, với tính cách của họ thì không thể ngồi yên tại chỗ được. Tôi không muốn để họ nhìn thấy hình ảnh "không ngầu" lắm của mình, nhưng không tìm ra được lí do nào chính đáng để cấm cản.

Nghĩ lại thì có lẽ cũng cần thêm người trợ giúp bên ngoài sàn đấu cho đội, tuy ban tổ chức có nhân lực chuyên trách cho việc đó nhưng sử dụng những người của mình sẽ tốt hơn. Dù gì đây cũng là một "trận chiến" mà, ai mà biết được những kẻ đang có âm mưu thao túng nền chính trị sẽ dám làm những gì. Cẩn tắc vô áy náy, sau khi cân nhắc, tôi quyết định để họ đi theo mình.

Chúng tôi lên xe và cùng với những hiệp sĩ cưỡi ngựa, ra khỏi lớp tường thành nội, hướng tới thành ngoại, nơi cuộc thi đấu 'Knight Fighting" của lễ hội mùa xuân sẽ diễn ra. Địa điểm năm nay là đấu trường Magnicium, một nơi không thể thích hợp hơn cho mục đích này.

Magnicium, là một đấu trường có từ thời đế quốc Ramuz cổ đại. Hơn 1500 năm trước đây, rải rác khắp các thành phố tráng lệ của Ramuz, rất nhiều đấu trường như vậy đã được xây dựng làm nơi giải trí cho người dân, và vô số trận chiến đẫm máu giữa những đấu sĩ đã diễn ra. Tuy vậy thì ở thời đại "Đế Chế Thứ Hai", hay còn gọi là Thánh đế chế Ramuz, những sự kiện như vậy đã đi vào quên lãng. Nó dần dần trở thành nơi tổ chức diễn thuyết hay trình diễn những buổi nhạc kịch.

Để tinh thần hiệp sĩ không bị mai một giữa thời đại mà hỏa khí lấn áp trên chiến trường, nhà Adonis đã trưng dụng lại và tổ chức những trận thi đấu hỗn hợp. Dù không đến mức đổ máu khốc liệt như thời cổ đại, nhưng sự quyết liệt của những chiến binh chiến đấu vì danh dự vẫn luôn thu hút đông đảo khán giả đến xem.

Không mất quá nhiều thời gian di chuyển, nó đã hiện lên trong tầm mắt. Đấu trường nằm tọa lạc trên một ngọn đồi thấp. Có thể nhìn thấy từ rất xa ngay khi vừa ra khỏi thành nội.

"Waa, hoành tráng quá!" 

Arina ngước nhìn qua của sổ mà thốt lên ngưỡng mộ. Cả hai cô gái còn lại cũng tỏ ra choáng ngợp.

Đứng trước kiến trúc khổng lồ của đấu trường Magnicium, hình bóng còn sót lại của một thời kỳ huy hoàng trong quá khứ, không ai không khỏi trầm trồ trước sự vĩ đại của nó. Những bức tường đá hình vòng cung vẫn đứng sừng sững bất chấp thời gian, xung quanh là một số trụ đá đã đổ nát, dấu tích của những pho tượng khổng lồ đã bị dỡ bỏ. Có thể hình dung được vào thời hoàng kim thì đấu trường còn nguy nga hơn thế này. Ấy thế mà tương truyền rằng Đại đấu trường tại thành phố thánh Ramuz, nơi đặt trụ sở của Giáo Hội còn hoành tráng gấp bội.

Trên đường phố, đông đảo binh lính hoàng gia Bahamia đang duyệt binh để phô trương lực lượng ngay phía trước đấu trường. Họ mang mũ đính lông chim, đeo kiếm bên hông, tay ôm hỏa mai chĩa lên trời, bước đi ngay hàng thẳng lối đều tăm tắp. Cùng với đám đông nhiều không kể xiết đang phấn khích đứng hai bên đường. Một bầu không khí sôi động thật sự đang diễn ra, hoành tráng không kém gì một lễ đăng quang của vị vua vậy.

Khi xe ngựa của chúng tôi chầm chậm tiến đến lối vào đấu trường, đội vệ binh tách thành hai hàng chừa lối chính giữa cho chúng tôi qua.

"Andora điện hạ! Công tước của Gorgon, hoàng tử thứ nhất của vương quốc!" 

Một viên chỉ huy mang bộ vểnh thét lớn: "Nâng vũ khí! CHÀO!"

"CHÀO!!!"

Cùng lúc với nghi thức chào của vệ binh hoàng gia, là tiếng reo hò vỗ tay của người dân. Khiến tôi khá ngạc nhiên và bối rối. Theo lẽ thường thì "Andora" sẽ có danh tiếng không tốt, lại không còn là thái tử nữa. Tuy nhiên sự chào đón của họ vẫn khá nồng nhiệt, tôi chỉ có thể giải thích là do tình cảm mà người dân dành cho hoàng gia mà thôi, không phải là cho cá nhân tôi.

Tôi đành nhoài người ra cửa sổ, vẫy tay đáp lễ họ, nụ cười giả tạo vẫn phải nở thường trực trên môi. Việc này không khiến tôi thích thú lắm, nhưng không thể khác được, nếu không điều này sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của hoàng gia. Cứ nghĩ là chuyện này kết thúc rồi, không ngờ là tôi vẫn phải thực hiện nghĩa vụ của thành viên hoàng gia như thế này.

"Hử?"

"Các em đang làm gì vậy?" Tôi khẽ hỏi, liếc nhìn ba cô gái đang cúi rạp người bên dưới cửa sổ để né tránh ánh nhìn từ bên ngoài.

"Ư... không, có quá nhiều người..." Eira đang tỏ ra rụt rè lo sợ, đúng như bản tính của cô ấy.

"Họ đang chào đón điện hạ. Em tự hỏi họ sẽ thấy kỳ quặc thế nào nếu thấy những người hầu tầm thường bên cạnh ngài." 

 "..." 

Nhìn họ lo lắng một cách khôi hài như vậy, tôi không khỏi cố gắng nín cười.

Quả nhiên, so với cuộc sống nhàm chán của một thái tử trước đây, thì tôi bây giờ đã hoàn toàn khác trước. Chính nhờ họ, mặc dù các cô gái không ngừng gây rắc rối, lại khiến cho cuộc sống của tôi tràn đầy màu sắc.

Dù cuộc sống có hơi chệch hướng so với những gì tôi dự tính, nhưng có lẽ cũng không tệ chút nào. Ít nhất thì tôi cũng không ghét nó. Với suy nghĩ thoải mái trong đầu như vậy, tôi nở một nụ cười tự nhiên từ đáy lòng, vẫy tay đáp lại người dân đang nhiệt tình chào đón.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me