LoveTruyen.Me

Cuoi Anh Madatobi H

-"Nói.. Nói nhảm gì vậy chứ?! "

Tobirama nghe được mấy lời sến sứa từ tên đầu nhím biến thái kia, lập tức ngồi dậy, nhưng vội vàng né tránh lại chỉ khiến cơn đau phía dưới càng thêm phần rát buốt. Tobirama lập tức không chịu được mà gục xuống, sắc mặt tái nhợt, cả thân thể mềm nhũn run lên lẩy bẩy. Uchiha đây còn không phải là sợ đến mất mật, nhanh chóng đỡ lấy phu nhân còn đang ra sức thở dốc, dùng thuật trị thương làm dịu đi hệ quả của lần quá chớn sáng nay, miệng còn không ngừng xin lỗi con mèo nhỏ đang nằm gọn trong tay kia. Tobirama mệt mỏi dựa vào cơ ngực cứng chắc của tên đầu nhím Madara, cậu chẳng còn đủ sức mà chửi rủa, chỉ im lặng để hắn làm gì thì làm, rốt cuộc thì chống cự cũng chỉ rước thêm đau đớn vào người, chi bằng nhẫn nhịn một chút, còn không phải là thoải mái hơn sao? Madara tâm trạng khá vui vẻ khi thấy phu nhân hợp tác như vậy, cũng ôn nhu thơm nhẹ lên vết đỏ nổi bật bên má phải, lên tiếng:

-"Mèo nhỏ là mệt rồi sao? Ta xin lỗi, đợi em bình phục chắc chắn sẽ đưa em đi nghỉ dưỡng, coi như đền bù cho lỗi lầm của ta, được chứ? "

-"Không trách ngươi, ta dù sao cũng khá thoải mái, miễn sau khi xong chuyện thả ta về tộc là được"

Thả? Senju hiện tại là đang nói đùa đúng chứ? Uchiha Madara đây còn không phải dày công tốn sức mới mang được quý bảo về nhà, làm sao có thể dễ dàng để cậu rời đi như vậy được. Hắn sau khi nghe được đề nghị của phu nhân đã mạnh mẽ áp sát lên gương mặt xinh đẹp ấy, phà ra hơi nóng nam tính mà trả lời:

-"Không thả, Tobirama em là phu nhân ta, vĩnh viễn chỉ có thể là của ta, em dám làm trái, ta lập tức đem em giam lại, đến lúc đó, đừng trách sao Madara ta bạc tình! "

-"Ngươi là cưỡng ép ta kết hôn, ta không phục!"
Đôi hồng ngọc bị chèn ép tất nhiên không chịu yếu thế, sắc bén đối diện với con ngươi đen láy trước mặt, cố gắng đưa lên một tay đẩy ra tên biến thái kia, lại bị hắn giữ chặt mà đe dọa:

-"Không phục? Được. Ta bây giờ liền cùng nhau 'tập luyện' một chút, xem phu nhân đây còn muốn cứng đầu đến khi nào"
-"Phục, phục, ta không về, không về được chưa, đừng động thủ, ta thực sự không chịu nổi nữa!"

Tobirama hạ giọng trả lời, âm sắc lạnh lùng thường ngày lại pha thêm chút nũng nịu của một đứa nhóc đang hờn dỗi, aida, thật là đáng yêu quá mức mà~ Uchiha Tộc trưởng đại nhân đây làm sao lại kìm lòng được chứ, nhanh chóng đem thân thể nhỏ bé siết chặt trong lồng ngực, an yên hưởng thụ cảm giác mềm mại chết người này. Senju tóc bạc cũng không ý kiến, phóng khoáng để tên cao lớn thiếu liêm sỉ đó vô tư chiếm lấy hương thơm dễ chịu trên người, chẳng mấy chốc dựng nên một bầu không khí nồng nặc mùi cẩu huyết. Thời gian cứ êm đềm trôi như vậy, cho đến khi cái dạ dày trống rỗng của Tobirama không chịu được mà kêu lên, Madara mới chịu buông ra con người xơ xác kia, đặt xuống tấm đệm ấm áp, kiểm tra kĩ càng rồi mới yên tâm rời đi. Hắn đi  thực sự không lâu, cả Tobirama còn chưa kịp nhắm mắt, bên cạnh đã là một chén cháo nóng hổi và một vài viên thuốc. Khẽ đưa tầm mắt về phía tên Uchiha đang ung dung thổi nguội cháo cho cậu, đâu đó đều đột nhiên cảm thấy thật hạnh phúc. Thật kì lạ, cậu tại sao lại cảm thấy hạnh phúc chứ? Không thể, Tobirama không hề yêu Madara, càng không thể vì thiếu thốn mấy cái ân cần quan tâm này mà cảm động. Vậy rốt cuộc là vì lí do gì? Tobirama vô cùng thắc mắc, não bộ cư nhiên chẳng hề hoạt động theo ý cậu muốn, cứ rối loạn chạy thành một vòng. Rất nhanh, cháo đã nguội rồi, Madara cẩn thận đưa đến cạnh khóe miệng của Tobirama, đều không thấy phu phân mảy may để ý tới, ngỡ rằng bản thân vừa nãy đã có chút hơi quá đáng, cúi đầu hôn lên vầng trán còn đang bận suy tư kia, dịu dàng hỏi han:
-"Giận sao?"

-"K.. Không.. "
Tobirama chìm vào tư tính hồi lâu, không kịp để ý bên cạnh đã xuất hiện thêm một cái muỗng. Đối diện với sự ấm áp của Madara, những lo lắng lập tức bị kéo đi, cũng khiến cậu tạm thời không muốn quan tâm đến chúng nữa. Tobirama dùng sức, run rẩy ngồi dậy, yếu ớt đón nhận chén cháo kia, lại bị Madara nhanh chóng từ chối:
-"Em không nên đụng vào, rất nóng, sẽ bị bỏng đấy"
-"Ngươi là đang coi thường ta? "
-"Không có, chỉ là muốn chăm sóc em kĩ càng một chút.."
Madara có chút bất ngờ khi Tobirama nhắc đến hai chữ coi thường. Phu nhân đây thật sự là đang vu oan cho trượng phu a~ Hắn ta còn không phải vô cùng yêu thương người trước mặt nên mới dịu dàng như vậy, làm sao có thể gọi là coi thường? Sắc mặt Uchiha hiện tại có chút không tốt, Tobirama chịu để ý rồi, cũng không muốn phụ lòng tốt của tên ấy nữa, mở miệng ăn lấy chút cháo trên muỗng, lần nữa cất tiếng hỏi dò Madara:

-"Ngươi.. Vì sao lại chọn ta? "

Phu nhân cuối cùng cũng chịu ăn rồi. Madara nhanh chóng lấy lại tinh thần mà đút thêm vài muỗng, nhưng hành động bất chợt cứng nhắc khi nghe đến câu hỏi của Tobirama. Đột nhiên hỏi như vậy, hắn đều thực sự không biết phải trả lời thế nào. Yêu chính là yêu, còn phải bày biện cả lí do sao? Tobirama là không tin Madara đây thực lòng yêu cậu? Hắn chứng minh như vậy còn chưa đủ tốt sao? Hay bản thân vô tình đã khiến em ấy hiểu lầm chuyện gì rồi?

-"Vì ta yêu em"
Madara không nhanh không chậm, dứt khoát trả lời lí do mà hắn nghĩ là đúng nhất. Tobirama ngơ người, yêu sao? Hắn vì sao lại yêu cậu? Trước đây còn không phải hận đến muốn giết chết đối phương sao? Bây giờ mở miệng lại là dáng vẻ thâm tình mà nói ra lời yêu đương ấy, thật khiến người khác nổi da gà.

-"Không đùa..? "
Senju tóc bạc lấy lại vẻ uy nghiêm thường ngày, lạnh giọng chất vấn tên đầu nhím trước mặt

-"Ta không đùa, là ta yêu em, thực lòng yêu em. "
-"Trước kia tại sao không nói, lại cả ngày tìm đến quấy rầy ta như vậy, không phải có ý đồ gì chứ? "
Madara hành động có chút khựng lại, đôi mắt đen đảo đi nhiều vòng. Hắn trước đây quả thực có chút hơi biến thái, vốn đã nghĩ phu nhân quên rồi, đột nhiên nhắc lại thực sự khiến người khác muốn chui đầu xuống hố mà tự chôn a~Tobirama nhìn biểu cảm của Madara, tâm tư như hiểu được điều gì, hàng mi đen mỏng cũng dần rũ xuống, che đi cái hỗn loạn trong con ngươi đỏ rực đặc trưng. Cậu chỉ là cảm thấy thất vọng, đâu đó xen lẫn chút kinh tởm bản thân. Bản thân vốn là một Senju cao quý, một cỗ máy chiến trường vô cảm, lại dễ dàng để kẻ địch chi phối dưới thân, bây giờ xem ra cũng bị ruồng bỏ rồi. Haizz, vẫn là không nên mong chờ điều gì thì hơn. Mái đầu bạc sau đó bỏ qua chén cháo ngon lành, hạ mình nằm gọn trong tấm chăn dày dặn ấm áp. Senju hiện giờ là không muốn nhìn mặt Madara nữa, càng không muốn con tim mình vì cảm xúc mà lạc lối lần nữa, cậu nghĩ cũng đã nghĩ xong lí do để rời đi, bất chợt lại nhận thấy cái ôm quen thuộc từ phía bên ngoài, ngoảnh mặt:

-"Làm gì vậy, Uchiha? "

Madara thấy phu nhân hành xử có chút kì lạ, vẫn tự nhận là do bản thân hắn đã sai sót, cuối cùng tự mình chui vào chăn dỗ dành:
-"Ta xin lỗi.. "
-"Vì điều gì? "-Tobirama có chút khó hiểu
-"Ta không biết, chỉ là phu nhân không vui, ta nhất định là có chỗ nào lỗi lầm.."
-"....."
-"Trước đây... Là vì muốn được ở bên cạnh em nhiều chút, muốn em nhớ đến ta, nhưng em bình thường đều rất xa lánh ta, hết cách mới làm như vậy, hoàn toàn đều không có ý gì hãm hại.."
-"Thật? "
Ánh mắt đỏ rực ẩn hiện đôi chút vui vẻ, cả âm thanh cũng vì vậy có phần cao độ hơn. Tobirama không rõ nữa, chỉ là thấy trong lòng dường như nhẹ nhõm, nhưng lại thêm đôi chút chật chội. Cậu là đang để dành một chỗ cho ai kia sao?

-"Thật, Tobirama ta yêu em là thật, vô thủy vô chung. Một đời một kiếp chỉ muốn bên cạnh em, không mong cầu danh lợi, chỉ muốn cùng em làm khách phường tiêu dao, an an ổn ổn hạnh phúc đến cuối đời.. "
Madara hôn nhẹ sau gáy Tobirama, từ tận nơi đáy lòng, thực sự thốt ra những lời sến súa vốn không thuộc về một Uchiha cốt cách lạnh lùng. Hắn hiên tại ngoài Tobirama chính là không cần gì nữa, danh hiệu Uchiha, thánh nhân nhẫn giả, nguyện đem đi hết, chỉ hi vọng giữ lại một Senju, một con người tóc bạc từ lâu đã hiện diện ấm áp như ánh dương soi sáng trái tim đen tối âm ỉ của hắn. Madara yêu cậu, vĩnh viễn yêu cậu, cho dù cậu không yêu hắn, sao cũng được, chỉ cần ở bên cạnh hắn, cùng hắn miên viễn là được....

-"Madara.. Chúng ta kết hôn đi.. "
Tobirama từ lâu đã nghĩ trở thành một cục đá, vô sầu vô cảm, mặc đời thả trôi, lại bất chợt gặp đến con người kì lạ này, ngoan cố lưu lại nơi lồng ngực ấm áp. Hắn không muốn đi, vậy cậu cũng không muốn mời nữa, vẫn là muốn cùng nhau an phận, hạnh phúc đến già, dù sao cũng tốt hơn nửa đời còn lại cô độc, bấp bênh. Senju mỉm cười rồi, luân lạc bao nhiêu năm, cuối cùng cũng tìm được nơi thực sự là nhà, là nơi có thể sưởi ấm cái giá rét trong tim cậu, nơi có người cậu yêu, cũng yêu cậu vô bờ vô bến, nơi cậu có thể thoải mái rũ bỏ tấm giáp cứng cỏi kia, rũ bỏ cái địa vị đương gia từ lâu đè nén lên vai cậu, trở về một người bình thường, ấm áp thương yêu...

-"Được, phu nhân của ta... "
_______________________________
*Chap cuối rồi nha mấy bác. Cảm ơn mấy bác tg qua đã ủng hộ cái fic nhạt nhẽo này.  Au ngàn lần gửi tình yêu đến các bác, cũng hi vọng các bác có một mùa giáng sinh thật hạnh phúc và một năm mới an khang, thịnh vượng 💕💕💕🥰🥰
Bây giờ thì say goodbyeeee

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me