LoveTruyen.Me

Cuong Hon Mewgulf 2wish Ohmfluke

Ánh nắng xuyên qua màng cửa làm Gulf cựa người tỉnh giấc. Thân người cậu ê ẩm và đau từ đầu đến chân, đặc biệt là nơi đó. Dường như đã sưng đỏ, đêm qua thật mãnh liệt. Cậu mở mắt nhìn người bên cạnh. Anh vẫn còn ngủ say, có lẽ là mệt lắm. Cậu đưa tay chạm khẽ mũi anh rồi đến môi. Chính đôi môi này đêm qua đã hôn cậu. Cậu nhớ lại và rồi mỉm cười. Cậu cố gắng đi vào nhà vệ sinh tắm rửa và mặc lại đồ chỉnh tề.

Anh đã tỉnh, nhìn đống bừa bộn và cậu đang nhìn anh. Anh giật mình, đầu anh đau điếng.

Gulf: Anh không sao chứ? Anh vệ sinh rồi mình đi gặp ba mẹ nhé.

Anh hất tay Gulf ra

Mew: Gặp ba mẹ cái gì?

Gulf: Ơ, đêm qua chúng ta đã... Anh không định chịu trách nhiệm và cưới em sao?

Mew đang nhớ lại chuyện đêm hôm qua, anh tặc lưỡi nhăn mặt, hối hận khi ấy uống say không cưỡng chế nỗi trước gương mặt của cậu. Anh bước xuống khỏi giường, gom quần áo mặc vào. Gulf luôn hướng mắt nhìn theo anh từ lúc mặc đồ cho đến khi anh vệ sinh xong bước ra. Mặt anh hầm hầm khó chịu

Mew: Đêm qua cho tôi xin lỗi. Cậu đừng nhớ gì về nó. Tôi chỉ là quá say chứ không hề có ý gì với cậu cả.

Gulf bàng hoàng, cậu chỉ là đồ chơi qua đường của anh hay sao? Anh sao lại có thể đối xử với cậu như vậy. Anh quay bước đi, cậu níu nắm tay anh, đôi mắt như sắp khóc

Gulf: Mew, Mew, sao anh có thể? Đêm qua anh đã đưa em đến đây mà, chúng ta còn...

Phịch..

Gulf: Ui..

Anh vung tay đẩy cậu ngã xuống đất. Anh cau có trừng mắt nhìn cậu, đưa tay chỉ thẳng vào mặt cậu

Mew: Đừng có lãi nhãi. Đã bảo là say, cậu còn muốn gì. Dù sao cũng không phải con gái cũng đâu có sợ mang thai. Hay định nhờ vào chuyện này bắt tôi cưới cậu. Tôi cho cậu hay, có nghĩ cũng đừng có nghĩ tới. Vì chuyện đó không xảy ra đâu. Dị hợm.

Rầm...

Anh bỏ đi, cánh cửa bị anh đống sập lại một cách mạnh bạo. Gulf thẫn người, dù cậu biết rõ anh không yêu cậu nhưng chí ích anh nên chịu trách nhiệm, tình cảm cậu có thể từ từ bù đắp. Nhưng anh nỡ đối xử với cậu ngang hàng với những người tình qua đêm, chơi rồi vứt. Cậu ôm thân thể mình, gục mặt và khóc. Cậu đang đau đớn, cậu đang rất thất vọng. 

Được một lúc lâu cậu đi khỏi khách sạn. Mew đã thanh toán đêm trước đó. Cậu không biết có nên nói với ba mẹ hay không. Cậu không sợ họ la mắng chỉ là cậu sợ họ buồn. Vì ba mẹ cậu biết rõ cậu yêu con trai. Cậu bấy giờ không khóc, cậu chỉ thấy mình bị tổn thương nhưng cậu đã quen, chỉ là khó lòng kiềm nén. Fluke và Plan đêm qua say đến nỗi không ngốc đầu dậy nỗi. May mà Mean và Ohm đến chăm cả đêm không thì chẳng biết thế nào. Vốn dĩ Mean định đi tìm Gulf nhưng Plan cứ nôn rồi khóc các thứ nên anh không đi đâu được. Vừa sáng anh đã đi tìm cậu, cũng tránh để Plan thấy mặt anh lại nổi quạo. Anh chạy kiếm khắp nơi, điện mãi chẳng thấy Gulf bắt máy. Anh lo sợ nếu cậu có gì anh không biết mình sẽ ăn nói làm sao với Plan và ba mẹ cậu. Cậu đơn thuần dù buồn những vẫn không bi hoang. Cậu mua một quen kem vừa ăn vừa suy nghĩ.

Gulf: Mình có nên đi xin lỗi anh ấy. Đáng lẽ đêm qua mình không nên say nhiều như vậy. Biết rõ anh ấy buồn còn làm như vậy...nhưng mà...mình đâu có sai. Là anh ấy làm trước mà. Hay là khỏi đi, nói với Plan trước đã.

Mean từ xa đã thấy cậu, đang đứng thờ thẫn. Anh chạy đến ôm lấy cậu làm cho que kem rơi xuống đất.

Mean: Gulf, em đêm qua ổn chứ? Có sao không? Có chỗ ngủ không? Có ai lừa gạt gì em hay ăn hiếp em không? Lo chết anh đi được.

Mean hỏi han tấp nập khiến cậu cảm thấy ấm lòng hơn. Dù sao vẫn còn có rất nhiều người yêu thương cậu, quan tâm cậu, xem cậu như tâm can bảo bối. Hơn nữa với anh cậu là đứa em họ mà anh quý nhất, thương nhất, anh chăm cậu như em ruột.

Gulf: Em...em không sao. Chỉ là...

Cậu trầm ngâm không biết nên nói hay không. Nhìn nét mặt cậu âu lo, Mean vừa phát hiện vai cậu có vết đỏ, không chỉ một mà rất nhiều. Anh kéo trệt vai áo cậu xuống, xoay cậu một vòng, đôi mày anh nhăn lại, răng anh nghiến lại, giọng khá trầm

Mean: Có phải em bị ức hiếp rồi? Ai đã làm chuyện đó với em đúng không?

Gulf cắn nhẹ môi cúi đầu không nói gì? Mean quát lớn

Mean: Có phải không?

Gulf: P...phải...

Ôm chặt lấy cậu, anh cố hạ cơn giận

Mean: Thằng khốn nào? Nói anh biết.

Gulf ôm anh lắc đầu liên tục, vì cậu biết nếu nói anh nghe chắc chắn anh sẽ tìm cho được Mew và cho anh một trận nhừ thây. Mean rất cưng cậu, ngoài ba mẹ cậu ra cậu quý anh là nhất. Anh chưa từng ức hiếp cậu dù chuyện nhỏ. Anh vuốt lưng cậu, nắm tay cậu đưa đi về nhà Plan.

Mean: Em vẫn ngốc thế? Không biết điều đó rất đau sao?

Gulf: Em không sao? Là em sai nên như vậy?

Mean: Em sai? Sao anh có đứa em khờ và hiền như em. Rõ ràng người hại em, cưỡng bức em, em còn bao che nó? Thật ra là đứa nào, hay em không biết tên, em miêu tả lại nó cho anh cũng được.

Gulf mím môi nói khẽ

Gulf: Em tự nguyện mà làm gì có ai cưỡng bức đâu...

Mean vẫn nghe được, anh nắm vai cậu cau mày

Mean: Em vừa nói gì?

Gulf hoảng lên

Gulf: Không...em không nói gì cả.

Mean: Nói, em gạc anh cái gì rồi?

Gulf nhìn Mean đang tức giận, cậu cũng không nở làm anh lo lắng, dù sao cũng phải biết chuyện, nói với anh cũng không sao.

Gulf: Là..là em tự nguyện.

Mean nghe Gulf thú nhận, anh thật muốn đập đầu chết đi. Cậu có thể hiền nhưng không nên hiền ở mức này. Như này gọi là ngốc rồi. Anh xoa đầu cậu

Mean: Thằng nào có thể xứng cho em làm như vậy? Sao nó để em đi một mình? Nếu đã làm sao không đưa em về nói rõ mọi chuyện?

Nói đến cậu lại buồn, anh chỉ xem cậu như qua đường làm gì sẽ nói rõ mọi chuyện với ai. Cậu cũng đau thể ép anh. Mắt cậu rũ xuống, hai tay đan vào nhau lê chân bước đi.

Mean: Em sao vậy? Lẽ nào...

Gulf gật đầu

Gulf: Anh ta say, em cũng say...cho nên...

Gulf: Phù...cho nên anh ấy bảo là do anh ấy không kiềm chế được không phải có ý với em. Nên mới sáng đã bỏ em lại đi rồi.

Men càng nghe càng tức giận, anh không nhịn nỗi nữa. Anh biết cậu không nói thì giờ anh cũng rõ tên nào. Anh không đưa cậu về nhà Plan nữa, mà đi đến thẳng nhà Mew. Anh dù sao cũng quản lý toàn công ty của chú mình, nhà nhân viên đối tác nào mà anh chưa từng đến chưa từng điều tra qua.

Mean: Không thể chịu nỗi nữa, em theo anh.

Gulf: Ơ...ơ...anh đưa em đi đâu?...

____________

Mew vừa về đến nhà, anh mệt mỏi nằm lăn ra ghế sofa, mẹ anh - Solli, bà nhìn đứa con trai cả đêm không về nhà đang dật dựa. Lấy một cốc nước trái cây đưa anh

Solli: Con lại làm sao? Đêm qua đi cả đêm không về? Có phải lại đưa Enyu đi du ngoạn chỗ nào nữa không?

Cái tên người con gái khốn nạn ấy được nhắc đến, anh liền bật dậy, cầm lấy cốc nước uống hết một lần. Mẹ anh thấy lạ, có lẽ không phải đi chơi.

Solli: Con làm sao? Hai đứa có chuyện gì sao?

Mew cười khẩy

Mew: Mẹ đừng nhắc tên cô ta nữa. Cô ta bây giờ đang đú đỡn với người đàn ông khác rồi. Hắn ta đại gia, hắn ta đẹp và có mùi tiền thơm hơn con.

Bà như không tin vào sự thật, Enyu là đứa con gái từng rất hiền và có tố chất tốt. Bà mến Enyu hơn bấy kỳ đứa con gái nào. Và anh cũng yêu cô hơn bất kỳ ai, anh xem cô như cả thế giới phải gồng lên bảo vệ. Ấy vậy mà cô bỏ anh chỉ vì vài cọc tiền và vẻ ngoài của người khác. Bà có lẽ hiểu tâm trạng anh, bà tin rằng anh có quyết định của riêng mình và bà cũng không tin Enyu sẽ là người như vậy. Bà nghĩ lúc nào rảnh sẽ đi tìm cô hỏi chuyện. Ba năm quen biết cô bà hiểu và thương cô như con gái, bà đã xem cô là đứa con dâu đã định sẵn. Mew vẫn còn tức giận, anh còn nhớ lại chuyện của Gulf khiến anh càng thấy đau đầu.

Solli: Được rồi. Nếu đã là người không tốt thì con đừng nghĩ nữa. Nghỉ ngơi đi. Mẹ ra ngoài một chút.

Bà muốn đi gặp Enyu ngay lập tức, dù sao bây giờ cũng là lúc rảnh. Mew vâng vâng rồi nằm dài ra đó. Bà vừa đi khỏi thì ba anh cũng về tới. Đứa con trai yêu quý nhất của ông đang rất là khó chịu. Ông không hỏi nhưng lại châm chọc anh.

Good: Ôi, chàng trai trẻ hôm nay trốn làm, ăn vạ ở nhà sao?

Mew dù đang mệt ra sao, chỉ cần ba anh về thì anh vẫn phải cười lên, ba biết trêu và làm người khác vui. Đó là cách ba anh cua mẹ anh đấy.

Mew: Ôi ba, ba không thấy con trai của ba đang buồn hay sao?

Ông bỏ cặp tap xuống, xoa vai anh

Good: Làm sao làm sao? Ba mới đi công tác mấy bữa, nhớ ba đến vậy à?

Mew cười khổ

Mew: Ôi ba, hừm. Ai thèm nhớ ba làm gì?

Good: Thật à. Vậy...

Rầm...

Cánh cửa bị đạp toang ra. Mean đang hậm hực, mặt anh đỏ lên vì nóng giận.
Còn Gulf ở phía sau, cậu không muốn vào, vì nếu vào sẽ phải gặp mặt Mew, cậu sợ khi phải nhìn thấy anh, đôi mắt anh khi cọc rất đáng sợ. Nhưng so với Mean cũng không là gì.

Good: Cậu...cậu Mean. Có chuyện gì sao cậu lại tức giận đến như vậy?

Mean: Tưởng ai xa lạ, thì ra là giám đốc Good.

Anh ngồi xuống ghế như một thói quen, tự nhiên nhà của anh. Mew bắt đầu cảm thấy khó chịu.

Mew: Anh làm gì vậy? Bất lịch sự, con người không chút tử tế gì?

Mean nhếch mép

Mean: Ỏ, vậy sao? Tôi không tử tế. Thế thứ như cậu tử tế bao nhiêu. Thằng hèn không có trách nhiệm như cậu tử tế đến mức nào? 

Good như người trên mây, ông đang không hiểu chuyện gì, ông ngơ ngác nhìn đôi trẻ nói chuyện

Mew: Anh nói gì, ý anh là gì? Đến kiếm chuyện đúng không?

Mean đứng dậy, anh túm cổ áo Mew kéo ghì gần mặt mình

Mean: Mày đừng giả ngu với tao. Tao đến ý gì à? Tao đến chính là muốn mày cưới em tao. Chịu trách nhiệm với nó, bớt đùa giỡn lại đi.

Mew lia ánh mắt sang ngoài cửa, bóng dáng Gulf thấp thoáng đang nấp bên cánh cửa.

Mew: Nó méc với mày?

Mean: Không, em ấy không méc, em ấy bao che cho mày. Còn có ý định đi xin lỗi mày. Nhưng may là tao thấy và phát hiện dấu vết trên người em ấy. Thế nào, thừa nhận rồi?

Mew đẩy Mean ra

Mew: Tao sẽ không.

Bốp...

Mean đấm vào mặt Mew khiến anh ngã bật xuống. Good nhanh chóng đỡ anh dậy.

Good: Cậu Mean, có gì từ từ nói. Đừng nóng giận mà. Cậu...chuyện cậu nói là sao?

Mean: Gulf, em vào đây.

Gulf từ từ đi vào mặt cậu bây giờ trắng bệch vì sợ. Good cúi người 90° chào cậu.

Good: Cậu Gulf.

Gulf: Bác đừng cúi sát như vậy, không đáng ạ.

Mew lau chút máu nơi khóe mép, ánh mắt căm giận nhìn cả hai.

Good: Chẳng hay...

Mean: Con trai ông phải cưới em ấy làm vợ.

Good như chết đứng, ông không hiểu cũng không thể hiểu.

Good: Tại...tại sao?

Mean kéo áo cậu xuống lộ rõ các vết tím đỏ trên người cậu. Ông thấy rõ, ánh mắt chuyển sang người Mew, anh cũng không ngờ để lại nhiều dấu vết đến vậy. Anh quay mặt đi, ba anh cũng chịu. Nhưng ông không ghét Gulf, ông thương Gulf nữa là đằng khác.

Good: Con điên à Mew. Làm điên cái gì đây?

Mew: Con không cố ý, chỉ là con say làm sao biết chuyện thành như vậy.

Mean: Thằng khốn này, tao giết mày.

Bốp...

Gulf vội kéo anh ra

Gulf: Mean, Mean...đừng mà. Thôi mà anh.

Good: Có gì từ từ nói cậu Mean. Đừng vậy mà.

Ông đỡ Mew ra, anh cũng muốn đánh Mean nhưng không, anh vẫn chưa ra tay được. Mean chỉ tay vào mặt Mean và Good

Mean: Thời hạn ba ngày suy nghĩ. Ba ngày sao tôi quay lại nếu không có câu trả lời như ý thì hãy xem đây, số phận đầu đường xó chợ của các người sẽ bắt đầu. Còn nữa, đừng để tao nghe thêm câu nói khốn nạn nào từ miệng mày không thì đừng trách tao đem chôn mày. Đồ khốn.

Good vẫn không kịp nói gì thêm thì Mean kéo Gulf đi mất. Mew tức không nói nên lời.

Mew: Mẹ nó...

Good: Con im đi. Chuyện gì đã xảy ra? Ba đi mấy ngày con với Gulf có chuyện gì? Còn Enyu làm sao?

Mew: Ôi, ba đừng hỏi nữa, mệt chết rồi.

Anh toan bỏ đi thì ông kéo anh lại đẩy anh ngồi vào ghế nói chuyện rõ ràng. Anh kể lại toàn bộ cho ông.

Mew: Nhưng lúc đó con say, con...

Good: Cưới Gulf.

Mew bàng hoàng

Mew: Ba, ba vừa nói gì?

Good: Ba nói con cưới Gulf.

Mew: Nhưng...nhưng tại sao? Con không yêu cậu ta. Với lại cậu ta là con trai. Ba nghĩ làm sao con lại đi cưới con trai.

Good: Vậy chứ con nghĩ làm sao? Ăn bám lại Enyu, hay là xin lỗi Gulf là xong? Con nghĩ ông bà chủ tịch là ai? Con làm đau con trai họ, không chịu trách nhiệm là xong à? Con tại sao không nghĩ đến hậu quả trước khi làm? Bây giờ con hối hận có kịp sao? Chậc...

Mew đang rối bời, ông thì không. Ông vốn thích Gulf dù nam hay nữ chỉ cần hiểu chuyện là ông quý ông thương ngay. Ông không chấm Enyu vì ông biết ả không hề yêu Mew như cái Mew và Solli thấy. Chỉ là ông không nói, hạnh phúc của con trai mình, dù chọn ai thì ông sẽ chịu người ấy.

Mew: Thật sự phải cưới cậu ta sao ba? Nếu không cưới thì sao?

Good tặc lưỡi

Good: Phá sản, ra đường ở. Hết.

Mew: Ơ..

____________

Quý dị thứ lỗi em mấy bữa nay. Đi học thi bằng lái rồi bệnh rồi mắc cái vụ con trà xanh Art nên em k có tâm trạng gì luôn. Nên h em mới ló đầu dậy. Có ai hờn em k😆





Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me