LoveTruyen.Me

Cv Nieldeep I Love You So Much

Tại công ty của Jinyoung,

"Sếp Lee, ai sẽ là người mẫu cho bộ sưu tập sắp tới vậy ?" - Jinyoung hỏi sếp Lee, người cùng cậu hợp tác cho bộ sưu tập mới

"Lát nữa sẽ gặp thôi" - ông ta nói rồi cười - "Cứ chờ tí đi. Nóng vội không tốt cho đứa nhỏ đâu"

"Sếp Lee" - cậu gằn giọng. Nhưng trước khi ông ta trả lời thì một giọng nói khác đã cắt ngang

"Xin lỗi ! Tôi đến trễ" - Jinyoung và Sếp Lee quay lại, tiếng nói đó là...

"Ji Dam" - cậu khẽ nói

"Chào sếp Lee" - Ji Dam nói -"Chào nhà thiết kế Bae! Oh.. Tôi nên gọi là nhà thiết kế Kang chứ !"

"Cứ gọi như thế nào cô thích, Ji Dam-ssi"

"Thật là vinh hạnh cho tôi khi được mặc bộ sưu tập của nhà thiết kế Kang đây" - cô ta nói. Cảm nhận được mùi "thuốc súng" ở đây, sếp Lee lên tiếng

"Bắt đầu thôi ! Trễ rồi" - ông ra lệnh cho mọi người bắt đầu làm việc

Sau buổi chụp hình,

"Mọi người làm tốt lắm. Vất vả rồi" - sếp Lee nói sau khi mọi người dọn dẹp xong và bắt đầu rời đi. Bây giờ chỉ còn lại Jinyoung và Ji Dam ở studio

"Có phải rất tuyệt khi trở thành người nhà họ Kang không Jinyoung-ssi ?" Ji Dam khinh thường hỏi

"Tôi nghĩ vậy" - Jinyoung trả lời mà không nhìn vào Ji Dam

"Nhưng tôi có điều phải nói cho cậu biết" - cô ta quay sang nhìn cậu nhưng cậu vẫn vậy, chỉ lo thu xếp đồ đạc của mình - "Bae Jinyoung tôi đang nói chuyện với cậu"

"Tôi đang nghe đây"

"Nhìn tôi này" - cô nắm lấy khuỷu tay Jinyoung và xoay cậu lại - " Nghe đây. Đừng bao giờ nghĩ có đứa bé này thì có thể trói Daniel bên cạnh cậu vì nó không bao giờ xảy ra đâu. Người anh ấy yêu là tôi và chỉ có tôi thôi. Nhớ điều đó ? Và tôi sẽ không bao giờ để cậu sống vui vẻ khi cậu còn là là vợ của Daniel. Hãy luôn để điều này trong đầu cậu" - liếc Jinyoung rồi rời đi, bỗng một nụ cười quỷ dị trên môi cô, chẳng lẽ cô lại có trò gì nữa sao ?

Cuối cùng cũng đến giờ ăn trưa. Cậu đi đến thang máy và ấn nút, nhưng có vẻ nó không mở ra rồi. Jinyoung đi sang cầu thang bộ. Cậu vịn tay cầm cầu thang để khỏi ngã. Bỗng nhiên, một đôi tay nào đó đẩy cậu từ phía sau. Cậu trượt chân và lăn xuống cầu thang. Cuối cùng cậu cảm nhận được sự lạnh và cứng của sàn nhà. Bụng cậu rất đau. Và rồi cậu thấy, sàn nhà đầy máu và giữa hai chân cậu, máu bắt đầu loan ra. Cậu hiện giờ rất đau, không thể ngồi dậy. Cậu cố gắng lấy chiếc điện thoại trong túi xách mình ra và tìm số của Daniel

"Làm ơn, bắt máy đi mà" - cậu thì thầm trong cơn đau, và rồi mắt cậu mờ đi, mọi thứ chìm vào bống tối

Điện thoại Daniel reo lên. Anh cầm lấy nó nhưng nhìn thấy tên người gọi thì anh mặc kệ

"Cậu ta thật phiền phức" - rồi anh tiếp tục làm việc

Lúc Daniel đang ăn trưa với bạn thì điện thoại lại reo

"Yeoboseyo ?" - anh nói

"Yeoboseyo ! Có phải là ông Kang Daniel ?"

"Vâng, là tôi đây"

"Thưa ông Kang, chúng tôi gọi từ bệnh viện Seoul. Là về..."

Daniel đậu xe một cách chuyên nghiệp vào bãi đỗ. Anh chạy thật nhanh đến phòng cấp cứu, chỉ thấy Seongwoo và anh của Jinyoung

"Jinyoung đâu rồi ?" - Daniel hỏi

"Vẫn ở trong đó" - Sungwoon trả lời

Rồi bác sĩ bước ra, mọi người chạy về phía ông,

"Em ấy sao rồi ?"

"Cậu ấy mất qua nhiều máu. Người mẹ đã an toàn nhưng chúng tôi không cứu được đứa bé. Thành thật xin lỗi !"

Daniel khuỵ xuống và bầu không khí trầm hẳn đi

Daniel bước vào căn phòng mà Jinyoung đang nằm trong khi anh của cậu đang ở ngoài. Cậu nhắm mắt một cách bình yên. Anh ngồi xuống bên cạnh cậu và nắm tay cậu. Anh cảm thấy thật hối hận về những chuyện mình làm

Chỉ cần anh nghe điện thoại của cậu

Chỉ cần anh chú ý cậu hơn

Chỉ cần anh quan tâm cậu hơn

Chỉ cần anh không làm chuyện ngớ ngẩn

Mọi chuyện sẽ không như thế này

Một lúc sau, Jinyoung mở mắt ra và điều đầu tiên cậu thấy là Daniel đang nắm tay cậu. Khẽ trở mình làm Daniel nhìn về phía cậu

"Đứa bé sao rồi ?" - cậu hỏi khi nhẹ nhàng ngồi dậy

"Jinyoung" - anh nói - "Tôi xin lỗi nhưng... không thể giữ được đứa bé" - anh cúi thấp đầu. Từng câu từ chữ của anh như con dao đâm vào tim cậu

"Anh giỡn phải không Daniel ?" - cậu hỏi mà nước mắt bắt đầu rơi

"Tôi xin lỗi" - anh nói rồi bước đến ôm cậu vào lòng nhưng cậu lại đẩy anh ra

"Daniel ! Tôi chưa bao giờ yêu cầu anh phải yêu tôi. Chưa bao giờ bảo anh phải lo lắng cho tôi. Cũng không đòi hỏi anh bất cứ thứ gì. Tại sao anh không cứu đứa bé ? Nó là con tôi cũng là con anh mà. Nó vô tội. Tại sao phải làm vậy với nó chứ ?" - cậu như hét lên trong lòng Daniel, tay cậu không ngừng đấm vào ngực anh, nước mắt cậu rơi. Cậu khóc, khóc rất nhiều

"Tôi xin lỗi"

"Lời xin lỗi của anh có làm cho mọi chuyện tốt hơn không ?"

"Tôi xin lỗi em, Jinyoung"

"Đi đi. Tôi không muốn thấy mặt anh nữa. Đi đi !" - cậu ném mọi thứ về phía anh. Jiseong và Sungwoon nghe tiếng hét của cậu thì chạy vào phòng. Sungwoon bước đến ôm lấy cậu để cậu bình tĩnh lại.

"Không sao. Hyung ở đây" - Sungwoon thì thầm - "Đừng sợ, Jinyoung à ! Hyung ở đây"

"Tinh thần của em ấy còn chưa ổn định. Tôi nghĩ cậu nên đi đi sẽ tốt hơn" - Jiseong nói. Anh không còn lựa chọn nào khác, anh bắt buộc phải đi thôi

"Tôi thành thật xin lỗi, Jinyoung à" - anh nói rồi rời đi

"Hyung!" - Jinyoung nói và khóc nhiều hơn. Jiseong và Sungwoon ôm cậu vào lòng -"Hyung! Hyung đưa em về nhà của chúng ta được không ?" - cậu nói trong tiếng nấc

"Nhưng..." - Sungwoon nói

"Làm ơn đi, hyung. Em cầu xin anh đó" - Jiseong, Sungwoon nhìn nhau khó xử rồi cũng gật đầu

Daniel đứng trước cửa phòng. Anh nghe mọi thứ cậu nói. Cái khoảnh khắc mà cậu đau khổ khi đối mặt với sự thật cứ liên tục lặp lại trong đầu anh

Là lỗi của anh. Anh là chồng cậu

Tại sao anh lại như vậy ? Tại sao anh lại làm cậu ấy đau cơ chứ ?

Rồi mẹ anh đến

"Daniel à ! Jinyoung sao rồi ?" - bà Kang hỏi

"Umma" - khi thấy mẹ mình, anh ôm chầm lấy bà -" Con xin lỗi, umma. Con xin lỗi. Tất cả là lỗi của con" - rồi anh khóc

"Không sao, Daniel à" - bà khẽ vuốt lưng con trai mình

"Nếu con trả lời điện thoại của em ấy, mọi chuyện sẽ không xảy ra"

Rối anh đó kéo anh ra khỏi bà và đẩy anh vào tường

"Đồ tàn nhẫn!" - Sungwoon hét và đấm vào mặt anh - "Tại sao lại không nghe điện thoại của em ấy ?"

"Sungwoon" - Jiseong và bà Kang giữ anh lại - "Dừng lại đi" - Jiseoong nói

"Chúng ta đang ở bệnh viện Sungwoon à"

"Hyung. Thả em ra" - Sungwoon vùng vẫy để thoát khỏi Jiseong, sau khi thoát được, anh tiến đến nắm cổ áo Daniel

"Đồ ngớ ngẩn. Em ấy đã làm gì cậu ? Tại sao lại đối xủa với em ấy như vậy ?" - Daniel không hề chống trả vì mọi điều Sungwoon nói đều không sai

"Sungwoon à" - Jiseong nói

"Hyung" - Jinyoung bước ra, nói nhỏ nhẹ - "Dừng lại đi" - cậu nói một cách mệt mỏi. Nhưng chẳng ai nghe cậu cả -"Hyung" - cậu hết sức lực của mình hét lên một tiếng rồi ngã khuỵ

Jinyoung" - đó là điều cuối cùng cậu nghe trước khi ngất đi

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me