Cyj 1309
"bây giờ là mười một giờ đêm rồi, và có lẽ mình phải đi ngủ thôi." yeonjun bày trên mặt ánh mắt tiếc nuối không nỡ, tay đã đứng trước nút kết thúc vlive, "tạm biệt moa nhé, chúc mọi người ngủ ngon!"tắt live, đêm tokyo lại chìm vào một khoảng không im ắng. bóng tối bao trùm khắp các nẻo đường ngõ xóm, vệt sao sáng kéo dài đến một điểm vô định nào đó trên mảng trời đêm huyền ảo. anh vươn người với tới đầu dây sạc cắm sẵn ở đầu giường, chắc chắn rằng pin đã thành công sạc vào điện thoại, đến lúc này mới yên lòng ngả mình xuống chăn ấm nệm êm. lưng anh mỏi nhừ, mắt anh hẳn vệt máu, và đôi chân anh đã không đứng lên nổi do cường độ tập luyện khắt khe.mười một rưỡi đêm, tokyo vẫn im lìm như thế, và đâu đó ở một góc phố nào đó cũng có người ngủ không ngon.mười một giờ bốn mươi lăm phút, tokyo đã đi sâu vào giấc ngủ. nhưng lạ lắm thay vẫn còn một người nào đó ở một góc phố nhỏ vẫn chẳng thể khép nổi hàng mi. giữa hàng trăm, hàng nghìn người đang tự thưởng cho mình những phút giây im ắng dưới lớp chăn ấm - hoặc việc ngủ với họ chỉ đơn giản là một nghi thức bắt buộc, họ nào có thể ngủ khi trong tâm còn nơm nớp nghĩ đến chuyện cơm áo gạo tiền? - thì anh vẫn nằm đó, bất động, và đôi mắt nhắm hờ như đang diễn một phân cảnh ngủ ngon của nhân vật trong phim. khẽ lật người về bên trái, đâu đó trong tâm trí anh vẫn như ẩn như hiện hình ảnh mấy đứa em nhễ nhại mồ hôi trong căn phòng được bao quanh bởi những tấm gương lớn, mệt mỏi gục mình xuống mặt sàn gỗ lạnh lẽo. năm chai nước mua sẵn đều đã cạn kiệt, và chẳng ai trong số họ tự nguyện bước chân ra khỏi công ti để tự thưởng cho mình một li nước mát. họ hiểu chứ, hiểu rõ hơn ai hết việc từng giây phút luyện tập là từng ấy thỏi vàng; concert đã tới gần, và chẳng ai muốn xảy ra sơ suất. lật người sang phải, từng dòng từng dòng chi chít chữ liên tiếp chạy trong não anh như một thước phim tua nhanh. nhưng anh chẳng thể tìm nổi lấy một câu chứ tốt đẹp trong đống chữ ấy; tất cả đều là những lời ác ý, thậm tệ hơn là rủa bọn họ đừng nên sống trên đời này.ừ thì, đúng là một vài chuyện không hay đã xảy ra với yeonjun mấy ngày hôm nay, và chúng thành công vắt cạn sức lực của anh, từng phút.một vài ngày trước, khi anh còn đang thả hồn vào những tán cây xanh mượt trên đường phố seoul, anh vô tình bắt gặp nữ hậu bối thuộc nhóm tân binh nữ x mới ra mắt cách đấy hai tháng. cô ấy cao, xinh, trắng, có tài hát, còn hát rất hay. anh bước về phía trước, và vừa hay cô nhận ra anh ở đó."chào anh, tiền bối choi yeonjun.""a- chào em.""anh đi ra ngoài mua đồ ạ?""phải rồi, còn em làm gì ở đây thế?"nữ tân binh mỉm cười rồi chỉ những ngón tay trắng nõn nà về phía cái hộp bìa cứng cạnh đó. là một con mèo."em vô tình gặp em ấy ở đây, có lẽ em ấy bị chủ cũ bỏ rơi. em muốn cho em ấy ăn một chút.""ồ." khổ nỗi choi yeonjun lại rất thích mèo, nên anh chẳng ngần ngại gì mà cúi xuống xoa đầu bé mèo kia một chút, "đáng yêu quá!""dạ, em cũng thấy vậy." nữ ca sĩ mặt mày hớn hở chụm đầu xuống, cũng xoa xoa nắn nắn.khoan hãy nói đến chuyện xảy ra tiếp theo, vào cái giây phút họ vừa chụm đầu lại và tíu tít cưng nựng bé mèo, một tay nhà báo đã thủ sẵn ở đó từ trước và bùm, tin đồn hẹn hò của txt choi yeonjun và cô ca sĩ thuộc nhóm tân binh x ngày hôm đó đã lọt hotsearch liên tiếp mấy ngày sau đó. hậu quả là gì thì ai cũng biết rồi.quay trở lại tư thế nằm ban đầu, anh nheo mắt nhìn về phía đồng hồ treo tường.không giờ sáng ngày mười ba tháng chín.
"anh ơi, anh muộn giờ rồi nhé."choi beomgyu lắc cái đồng hồ quả quýt trước mặt anh. đồng hồ điểm tám giờ bốn mươi lăm phút, và bọn họ đã hẹn nhau lúc tám giờ ba mươi, đồng nghĩa với việc anh đã muộn -mười lăm phút."anh ơi, nhớ mua kem cho tụi em. chúng ta đã thỏa thuận rồi đó!""kai, anh còn nhớ mà. đừng nói to như thế.""chúng ta bắt đầu được chưa nhỉ?"choi soobin từ đầu bước ra, lúm đồng tiền xinh đẹp nhắc nhở mọi người tập luyện."được, tới đi."."choi yeonjun, em hi vọng rằng hôm nay em sẽ không phải nhận được bất kì một lời nói dối nào, nhất là khi người đó là anh," choi soobin nghiêm giọng, "trả lời em, anh thật sự không sao đó chứ?"anh, mệt mỏi và thất vọng đã lấp đầy tâm trí. lưng đã chạm sàn gỗ lạnh ngắt, và tâm trạng của anh theo từng lời nói của trưởng nhóm mà rơi dần xuống vực sâu. "anh ổn, hoàn toàn ổn.""làm ơn đi, anh còn muốn diễn đến bao giờ?" choi beomgyu đã không giữ được nổi sự điềm tĩnh thường ngày, cũng không màng đến vai vế trên dưới mà gắt giọng, "choi yeonjun, nên nhớ anh là một ca sĩ chứ không phải một diễn viên. còn có, trước mặt chúng em mà anh còn phải cố để 'ổn' trong khi trong thâm tâm anh chẳng ổn xíu nào?""được rồi beomgyu hyung, ngồi xuống đi nào." kang taehyun kịp thời ngăn cản trước khi hai người anh họ choi nổi khùng lên. cậu cúi người ngồi xuống, mặt đối mặt với choi yeonjun xụi lơ nằm trên sàn, "anh, nếu anh thấy không khỏe thì có thể...""anh ổn mà, thật đấy." đến lượt choi yeonjun nổi khùng. anh không hiểu tại sao mấy đứa nhóc lại có thể nghĩ mình yếu đuối như thế, trong khi chính mắt bốn người họ đã chứng kiến anh làm ổ ở phòng tập thâu đêm trong những năm tháng thực tập, "được rồi, anh xin lỗi vì đã làm ảnh hưởng đến mấy đứa. chúng ta có thể tập tiếp được chứ?"..yeonjun nhìn chằm chằm vào bề mặt bóng loáng của chiếc đồng hồ gỗ treo trên tường khách sạn. một rưỡi chiều.nói một cách văn thơ nhất thì hồn anh đang thả trôi cạnh những cụm mây lơ lửng trên nền trời xanh tươi. còn nói một cách choi yeonjun nhất thì là, anh chẳng cảm thấy mình còn sống nữa. khắp mọi tế bào trong cơ thể anh đều xìu xuống và lịm dần đi, như thể chỉ đụng nhẹ thôi cũng đủ khiến chúng thật sự 'lịm' trong một vài tích tắc. chúng cứ chết dần và chết dần đi như thế, đến nỗi yeonjun ngỡ rằng thứ duy nhất giúp anh biết mình còn sống hay không là tiếng 'tích, tắc' vang đều đều của chiếc đồng hồ.cả nhóm đã hoàn thành bữa trưa - một cách qua loa - từ hơn một tiếng trước, và anh không thể giải nghĩa được ánh mắt phức tạp của soobin khi hắn nhìn về phía mình. choi beomgyu thì cứ gắn chặt mắt vào đía salad như thể chẳng có gì trên đời thú vị hơn thế, và kang taehyun cứ liên tục thì thầm với huening kai đôi ba câu mà anh dám chắc rằng có liên quan đến mình. chắc chắn rồi.thực tình thì, ánh mắt kia của soobin 'dành tặng' anh khiến anh có chút khó chịu.choi soobin, không đúng, là người anh thương, có lẽ đã trách thầm anh nhiều lắm; suy cho cùng thì nếu anh luyện tập một cách nghiêm túc trong suốt buổi tập ngày hôm nay, mọi chuyện sẽ tiến triển theo hướng mà ai cũng hướng tới. nghĩ tới thôi cũng đủ khiến anh muốn khóc.được rồi, tốt nhất là không làm phiền tới em ấy bây giờ, mình sẽ xin lỗi em ấy sau, anh thầm nghĩ trong lúc với tay tới cái điện thoại yên ắng nằm trên tủ cạnh giường.tâm trí anh rã rời, và anh cần một ít nhạc. thêm cái ôm của hắn nữa.ổn thôi, mình sẽ ngủ một giấc và tới lại phòng tập vào chiều nay, khép hàng mi đen xuống, anh thầm nghĩ khi bản thân dần chìm vào giấc ngủ, bên tai là tiếng podcast bằng tiếng nhật vang đều đều.giữa nghe nhạc và cái ôm của choi soobin, anh chọn cái thứ nhất. giữa nghe nhạc và luyện phản xạ tiếng nhật, anh chọn cái thứ hai. anh muốn nghe, muốn hiểu hết những gì j-moa nói, cũng như những gì họ đã tận tâm gửi gắm cho nhóm bên những bó hoa và những món quà nhỏ xinh...."này beomgyu ơi?"mượn một chút ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn đường đối diện căn hộ nhỏ mà họ đã mua từ trước để đề phòng, anh ngước lên nhìn về phía đồng hồ được treo gần đó. đã chín giờ ba mươi tối, và bốn đứa em đã nói anh chờ một chút tổng cộng năm lần."anh chờ em một chút, em ra mở liền nè!"lần thứ sáu. yeonjun cau mày.chẳng lẽ họ thật sự giận anh vì đã phá hỏng buổi tập sáng nay?"nà- ể?"cửa mở, nhưng kì lạ là không thấy người đã mở cửa đâu. phòng khách tối om, chẳng có bóng người.yeonjun cau mày. rõ ràng là hồi nãy có người đáp lại anh, sau giờ lại không thấy?bước vào, đóng cửa. anh mò mẫm cởi bỏ đôi giày ra rồi xỏ vào chân đôi dép màu trắng đã được đặt sẵn trước mặt.'bùm!'"choi yeonjun sinh nhất vui vẻ!"điện trong phòng đột ngột được bật sáng, vén lên những thứ đằng sau bức màn tối đen. phòng khách được bày trí sặc sỡ, trên bàn còn có một ít bánh ngọt, là loại yeonjun khoái nhất từ bé tới giờ. tiếng nổ mà anh nghe được hồi nãy là tiếng của bốn chiếc pháo bông nhỏ trong tay của bốn đứa em đang cười đến tít cả mắt."mấy đứa...""này, đừng nói anh thật sự quên sinh nhật của mình rồi nhé?"huening kai ném xác pháo đi, đoạn đẩy yeonjun vào phòng khách để chiêm ngưỡng kết quả của một buổi chiều bày trí. taehyun đến bên cạnh yeonjun, ấn anh ngồi xuống sô pha đã nhuốm đầy màu sắc của xác pháo, lại hỏi anh với ánh mắt nghịch ngợm."bất ngờ chưa này?""chúc mừng anh đã gần nửa năm mươi nhé, anh già của chúng em!"choi beomgyu. cái thằng nhóc này vẫn không bỏ được cái tính độc mồm độc miệng mà y nói đó là 'độc quyền' mà y chỉ muốn yeonjun hưởng. nhưng anh hiểu mà, beomgyu nào có ý xấu gì đâu."này nhóc, biết là nhóc muốn chúc anh sinh nhật vui vẻ nhưng nhóc có thể nói một cách bình thường được sao?""nhưng em không thích. với lại hai mươi tư thì không phải gần một nửa của năm mươi à?""này-"đèn phòng một lần nữa được tắt đi. giữa cơn hoảng loạn của anh, một ánh nến vàng soi sáng một khoảng nhỏ dần tiến đến, đi kèm với nó là giọng hát trầm ấm mà yeonjun đã nhung nhớ cả ngày hôm nay."happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday to our yeonjun hyung, happy birthday to you!""một lần nữa chúc mừng sinh nhật anh nhé, yeonjun hyung!"choi soobin bước đến, trên tay là chiếc bánh sinh nhật cắm duy nhất hai cây nến số hai và số năm, khóe mắt cong cong và miệng thì cười tươi như trẩy hội. yeonjun không thể ngăn mình đỏ mặt, anh cũng cười, cười đến híp cả mắt."cảm ơn em. cảm ơn mọi người.""anh soobin, đưa cái bánh cho em. anh tới được rồi đấy."chiếc bánh sinh nhật yên vị trên tay beomgyu, cũng là lúc yeonjun được cánh tay của hắn bao bọc lấy. giữa tiếng hét hò ầm ỹ của ba đứa nhóc kia, điều duy nhất anh nghe được là tiếng nhịp tim soobin đập đến rộn ràng. hơi thở hắn nhè nhẹ phả bên tai anh, và yeonjun vẫn cảm nhận được rõ cánh tay đang ôm lấy mình hơi run lên một chút."anh, sinh nhật vui vẻ! nguyện cho tuổi mới của anh sẽ đẹp đẽ và sáng sủa hơi tuổi cũ, nguyện cho thế gian sẽ dành cho anh đủ số tình yêu mà anh xứng đáng nhận được, nguyện cho anh sẽ luôn là một choi yeonjun mà em hết mực thương yêu, cũng vì tuổi hai mươi tư mà nguyện cho anh cả một đời phiêu lãng""soobin...""nguyện cho anh sẽ mãi mãi giữ được nhiệt huyết với thứ mà anh yêu quý, cũng nguyện cho anh có thể tiếp tục theo đuổi những gì anh ao ước. em nguyện cho anh toàn bộ thứ gì tốt đẹp nhất trên thế giới này, cốt cũng chỉ vì anh, vì anh xứng đáng.""...""nhưng có bay xa đến đâu thì cũng làm ơn ghi nhớ, em vẫn mãi ở đây, vẫn sẽ chờ anh. em thích anh, không đúng, là yêu chứ nhỉ? phải rồi, em yêu anh. choi soobin yêu choi yeonjun nhiều lắm.""..."beomgyu, taehyun và huening kai thôi hò hét. cả ba người nín thở theo dõi nhất cử nhất động của hai ông anh lớn, cho tới khi vỡ òa một lần nữa khi yeonjun quàng hai tay anh lên cổ soobin mà ôm chặt."cảm ơn em, soobin, choi soobin của anh."choi yeonjun, chúc mừng sinh nhật!=========
"anh ơi, anh muộn giờ rồi nhé."choi beomgyu lắc cái đồng hồ quả quýt trước mặt anh. đồng hồ điểm tám giờ bốn mươi lăm phút, và bọn họ đã hẹn nhau lúc tám giờ ba mươi, đồng nghĩa với việc anh đã muộn -mười lăm phút."anh ơi, nhớ mua kem cho tụi em. chúng ta đã thỏa thuận rồi đó!""kai, anh còn nhớ mà. đừng nói to như thế.""chúng ta bắt đầu được chưa nhỉ?"choi soobin từ đầu bước ra, lúm đồng tiền xinh đẹp nhắc nhở mọi người tập luyện."được, tới đi."."choi yeonjun, em hi vọng rằng hôm nay em sẽ không phải nhận được bất kì một lời nói dối nào, nhất là khi người đó là anh," choi soobin nghiêm giọng, "trả lời em, anh thật sự không sao đó chứ?"anh, mệt mỏi và thất vọng đã lấp đầy tâm trí. lưng đã chạm sàn gỗ lạnh ngắt, và tâm trạng của anh theo từng lời nói của trưởng nhóm mà rơi dần xuống vực sâu. "anh ổn, hoàn toàn ổn.""làm ơn đi, anh còn muốn diễn đến bao giờ?" choi beomgyu đã không giữ được nổi sự điềm tĩnh thường ngày, cũng không màng đến vai vế trên dưới mà gắt giọng, "choi yeonjun, nên nhớ anh là một ca sĩ chứ không phải một diễn viên. còn có, trước mặt chúng em mà anh còn phải cố để 'ổn' trong khi trong thâm tâm anh chẳng ổn xíu nào?""được rồi beomgyu hyung, ngồi xuống đi nào." kang taehyun kịp thời ngăn cản trước khi hai người anh họ choi nổi khùng lên. cậu cúi người ngồi xuống, mặt đối mặt với choi yeonjun xụi lơ nằm trên sàn, "anh, nếu anh thấy không khỏe thì có thể...""anh ổn mà, thật đấy." đến lượt choi yeonjun nổi khùng. anh không hiểu tại sao mấy đứa nhóc lại có thể nghĩ mình yếu đuối như thế, trong khi chính mắt bốn người họ đã chứng kiến anh làm ổ ở phòng tập thâu đêm trong những năm tháng thực tập, "được rồi, anh xin lỗi vì đã làm ảnh hưởng đến mấy đứa. chúng ta có thể tập tiếp được chứ?"..yeonjun nhìn chằm chằm vào bề mặt bóng loáng của chiếc đồng hồ gỗ treo trên tường khách sạn. một rưỡi chiều.nói một cách văn thơ nhất thì hồn anh đang thả trôi cạnh những cụm mây lơ lửng trên nền trời xanh tươi. còn nói một cách choi yeonjun nhất thì là, anh chẳng cảm thấy mình còn sống nữa. khắp mọi tế bào trong cơ thể anh đều xìu xuống và lịm dần đi, như thể chỉ đụng nhẹ thôi cũng đủ khiến chúng thật sự 'lịm' trong một vài tích tắc. chúng cứ chết dần và chết dần đi như thế, đến nỗi yeonjun ngỡ rằng thứ duy nhất giúp anh biết mình còn sống hay không là tiếng 'tích, tắc' vang đều đều của chiếc đồng hồ.cả nhóm đã hoàn thành bữa trưa - một cách qua loa - từ hơn một tiếng trước, và anh không thể giải nghĩa được ánh mắt phức tạp của soobin khi hắn nhìn về phía mình. choi beomgyu thì cứ gắn chặt mắt vào đía salad như thể chẳng có gì trên đời thú vị hơn thế, và kang taehyun cứ liên tục thì thầm với huening kai đôi ba câu mà anh dám chắc rằng có liên quan đến mình. chắc chắn rồi.thực tình thì, ánh mắt kia của soobin 'dành tặng' anh khiến anh có chút khó chịu.choi soobin, không đúng, là người anh thương, có lẽ đã trách thầm anh nhiều lắm; suy cho cùng thì nếu anh luyện tập một cách nghiêm túc trong suốt buổi tập ngày hôm nay, mọi chuyện sẽ tiến triển theo hướng mà ai cũng hướng tới. nghĩ tới thôi cũng đủ khiến anh muốn khóc.được rồi, tốt nhất là không làm phiền tới em ấy bây giờ, mình sẽ xin lỗi em ấy sau, anh thầm nghĩ trong lúc với tay tới cái điện thoại yên ắng nằm trên tủ cạnh giường.tâm trí anh rã rời, và anh cần một ít nhạc. thêm cái ôm của hắn nữa.ổn thôi, mình sẽ ngủ một giấc và tới lại phòng tập vào chiều nay, khép hàng mi đen xuống, anh thầm nghĩ khi bản thân dần chìm vào giấc ngủ, bên tai là tiếng podcast bằng tiếng nhật vang đều đều.giữa nghe nhạc và cái ôm của choi soobin, anh chọn cái thứ nhất. giữa nghe nhạc và luyện phản xạ tiếng nhật, anh chọn cái thứ hai. anh muốn nghe, muốn hiểu hết những gì j-moa nói, cũng như những gì họ đã tận tâm gửi gắm cho nhóm bên những bó hoa và những món quà nhỏ xinh...."này beomgyu ơi?"mượn một chút ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn đường đối diện căn hộ nhỏ mà họ đã mua từ trước để đề phòng, anh ngước lên nhìn về phía đồng hồ được treo gần đó. đã chín giờ ba mươi tối, và bốn đứa em đã nói anh chờ một chút tổng cộng năm lần."anh chờ em một chút, em ra mở liền nè!"lần thứ sáu. yeonjun cau mày.chẳng lẽ họ thật sự giận anh vì đã phá hỏng buổi tập sáng nay?"nà- ể?"cửa mở, nhưng kì lạ là không thấy người đã mở cửa đâu. phòng khách tối om, chẳng có bóng người.yeonjun cau mày. rõ ràng là hồi nãy có người đáp lại anh, sau giờ lại không thấy?bước vào, đóng cửa. anh mò mẫm cởi bỏ đôi giày ra rồi xỏ vào chân đôi dép màu trắng đã được đặt sẵn trước mặt.'bùm!'"choi yeonjun sinh nhất vui vẻ!"điện trong phòng đột ngột được bật sáng, vén lên những thứ đằng sau bức màn tối đen. phòng khách được bày trí sặc sỡ, trên bàn còn có một ít bánh ngọt, là loại yeonjun khoái nhất từ bé tới giờ. tiếng nổ mà anh nghe được hồi nãy là tiếng của bốn chiếc pháo bông nhỏ trong tay của bốn đứa em đang cười đến tít cả mắt."mấy đứa...""này, đừng nói anh thật sự quên sinh nhật của mình rồi nhé?"huening kai ném xác pháo đi, đoạn đẩy yeonjun vào phòng khách để chiêm ngưỡng kết quả của một buổi chiều bày trí. taehyun đến bên cạnh yeonjun, ấn anh ngồi xuống sô pha đã nhuốm đầy màu sắc của xác pháo, lại hỏi anh với ánh mắt nghịch ngợm."bất ngờ chưa này?""chúc mừng anh đã gần nửa năm mươi nhé, anh già của chúng em!"choi beomgyu. cái thằng nhóc này vẫn không bỏ được cái tính độc mồm độc miệng mà y nói đó là 'độc quyền' mà y chỉ muốn yeonjun hưởng. nhưng anh hiểu mà, beomgyu nào có ý xấu gì đâu."này nhóc, biết là nhóc muốn chúc anh sinh nhật vui vẻ nhưng nhóc có thể nói một cách bình thường được sao?""nhưng em không thích. với lại hai mươi tư thì không phải gần một nửa của năm mươi à?""này-"đèn phòng một lần nữa được tắt đi. giữa cơn hoảng loạn của anh, một ánh nến vàng soi sáng một khoảng nhỏ dần tiến đến, đi kèm với nó là giọng hát trầm ấm mà yeonjun đã nhung nhớ cả ngày hôm nay."happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday to our yeonjun hyung, happy birthday to you!""một lần nữa chúc mừng sinh nhật anh nhé, yeonjun hyung!"choi soobin bước đến, trên tay là chiếc bánh sinh nhật cắm duy nhất hai cây nến số hai và số năm, khóe mắt cong cong và miệng thì cười tươi như trẩy hội. yeonjun không thể ngăn mình đỏ mặt, anh cũng cười, cười đến híp cả mắt."cảm ơn em. cảm ơn mọi người.""anh soobin, đưa cái bánh cho em. anh tới được rồi đấy."chiếc bánh sinh nhật yên vị trên tay beomgyu, cũng là lúc yeonjun được cánh tay của hắn bao bọc lấy. giữa tiếng hét hò ầm ỹ của ba đứa nhóc kia, điều duy nhất anh nghe được là tiếng nhịp tim soobin đập đến rộn ràng. hơi thở hắn nhè nhẹ phả bên tai anh, và yeonjun vẫn cảm nhận được rõ cánh tay đang ôm lấy mình hơi run lên một chút."anh, sinh nhật vui vẻ! nguyện cho tuổi mới của anh sẽ đẹp đẽ và sáng sủa hơi tuổi cũ, nguyện cho thế gian sẽ dành cho anh đủ số tình yêu mà anh xứng đáng nhận được, nguyện cho anh sẽ luôn là một choi yeonjun mà em hết mực thương yêu, cũng vì tuổi hai mươi tư mà nguyện cho anh cả một đời phiêu lãng""soobin...""nguyện cho anh sẽ mãi mãi giữ được nhiệt huyết với thứ mà anh yêu quý, cũng nguyện cho anh có thể tiếp tục theo đuổi những gì anh ao ước. em nguyện cho anh toàn bộ thứ gì tốt đẹp nhất trên thế giới này, cốt cũng chỉ vì anh, vì anh xứng đáng.""...""nhưng có bay xa đến đâu thì cũng làm ơn ghi nhớ, em vẫn mãi ở đây, vẫn sẽ chờ anh. em thích anh, không đúng, là yêu chứ nhỉ? phải rồi, em yêu anh. choi soobin yêu choi yeonjun nhiều lắm.""..."beomgyu, taehyun và huening kai thôi hò hét. cả ba người nín thở theo dõi nhất cử nhất động của hai ông anh lớn, cho tới khi vỡ òa một lần nữa khi yeonjun quàng hai tay anh lên cổ soobin mà ôm chặt."cảm ơn em, soobin, choi soobin của anh."choi yeonjun, chúc mừng sinh nhật!=========
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me