Da Sac Thuong Thien Hoa No Roi Tan
Đây là mơ, không phải là thật. Thượng Quan Thiển tự lẩm bẩm trấn an. Lúc nhắm mắt lại, nàng dường như đã nhìn thấy người đang ôm mình mặc một chiếc áo khoác màu đen, thanh kiếm có khắc hình một đoạn trúc. Nàng là Thượng Quan Thiển, cũng là Cô Nam Thiển. Nàng duỗi tay tháo dây thừng, bàn tay cẩn thận vuốt nhẹ cái bụng đang lớn dần theo từng ngày. Thượng Quan Thiển ngày càng cảm nhận rõ sự tồn tại của đứa trẻ, rất nghịch ngợm. Lúc thì đụng chỗ này, lúc thì chỗ khác, nó luôn luôn nghịch ngợm đá vào bụng nàng. " Tuyệt nhi, lại đá vào bụng mẫu thân rồi. Không biết là nghịch ngợm giống ai nữa" Giống nàng, hay là giống hắn?Thượng Quan Thiển không dám nhớ đến người đàn ông đó, nàng không xứng. Hắn cũng không đáng để nàng nhớ mãi. Cuộc sống ở hậu sơn rất thoải mái, thoải mái đến nỗi nàng cảm thấy tội lỗi và tự trách. Nàng có tư cách gì mà sống một cuộc sống thoải mái như vậy? Mạng sống của nàng là do mẫu thân và phụ thân đổi lấy, được mua bằng máu của toàn bộ Cô Sơn Phái. Đại thù còn chưa báo, nàng còn chưa tận tay giết chết Điểm Trúc, nàng sao có thể xứng sống thoải mái đến như vậy? Xứng có người để nhớ mong, huống hồ người đó lại là Cung Thượng Giác. Nàng từng tin tưởng, cũng từng rung động, thậm chí còn từng muốn dựa dẫm vào Cung Thượng Giác. Nhưng kết quả thì sao?Nàng đem tất cả những gì mình đang có, thậm chí kể cho hắn những bí mật, nỗi hận của mối thù khắc cốt và cả vết thương. Tất cả bày ra trước mặt hắn. Nhưng trong mắt Cung Thượng Giác luôn là sự nghi ngờ, đôi mắt lúc nào cũng khiến nàng phải ớn lạnh. Câu nói " Tất cả, nàng còn có gì nữa" đã ném nàng vào vực sâu không đáy. Ánh mắt Cung Thượng Giác lạnh như băng, dường như đối với hắn, nàng chỉ là thứ gì đó cực kỳ bẩn thỉu và không xứng trao đổi điều kiện. Nhưng dù có như vậy đi nữa, nàng vẫn...Đã đến lúc rời đi rồi, rời khỏi nơi đây, rời khỏi Cung Môn.. rời khỏi Cung Thượng Giác. " Tuyệt nhi, chúng ta rời khỏi đây có được hay không. Mẫu thân cho con xem nơi mẫu thân lớn lên, cho con xem lá phong đỏ trải khắp ngọn núi, bầu trời xanh ngắt và cả những áng mây bồng bềnh"Vô Phong, Cung Môn, Thanh Phong Phái, Cô Sơn Phái. Điểm Trúc, Chuyết Mai, tiểu thúc thúc, Vân Vi Sam, Cung Tử Vũ, còn có Cung Thượng Giác và cả Cô Nam Thiển. Rốt cuộc mối quan hệ của họ là gì?Dường như đang có một tấm lưới đã và đang bẫy họ tiến về phía nhau. [ Cung Môn, Vũ Cung ]Màn đêm đã buông xuống, bầu trời đầy những vì sao. Cửa Vũ Cung đang hé mở, áp suất trong đại sảnh cực kỳ thấp, dường như chỉ một giây sau thôi sẽ nổ tung. Kim Phồn và những thị vệ khác đang đứng canh ngoài cửa, tay cầm chắc đao, ánh mắt lạnh lùng không cảm xúc. " Hai thùng"
" Cụp, ù rồi"" Cung! Tử! Thương, tỷ có ý gì? Cung Tử Vũ ra Hai Thùng, tỷ không lấy. Ta ra...tỷ lại lấy rồi?" Cung Viễn Chuỷ đẩy bài ra giữa bàn, hai tay khoanh trước ngực giận giữ mắng Cung Tử Thương. " Ồ, đệ gọi ta là gì, không có lớn bé gì hết. Gọi tỷ tỷ, còn có nha...gọi Tử Vũ ca ca, không thì là Chấp Nhẫn."Cung Viễn Chuỷ khẽ cau mày quay đầu sang nhìn Cung Thượng Giác ngồi bên cạnh. Cung Thượng Giác thờ ơ cụp mắt xuống không nói một lời. " Tỷ tỷ, Chấp Nhẫn"Sau đó liền hập hực rời đi.
( đáng yêu~~~)" Viễn Chuỷ"Cung Thượng Giác lạnh nhạt mở miệng, Cung Viễn Chuỷ nghe vậy liền đứng im tại chỗ. Hắn lấy cốc trà trước mặt lên, đưa lên miệng nhẹ nhàng uống một ngụm. " Ngày Chấp Nhẫn kết hôn và chọn tân nương đã được định, mấy ngày nữa ta sẽ ra ngoài một chuyến"" Ca, huynh muốn đi đâu, đệ muốn đi cùng"Cung Viễn Chuỷ tiến về phía trước mấy bước, đứng trước mặt Cung Thượng Giác. Mấy ngày gần đây hắn luôn cảm thấy rất kì lạ, ca ca rõ ràng còn đang rất nhớ Thượng Quan Thiển, nhưng lại đồng ý chọn lại Tân nương. Hay là, ca ca có kế hoạch riêng? Muốn bỏ lại đống hỗn độn này mà chạy trước? Bỏ hắn ở lại với một đống tân nương? Chọn tân nương, Cũng Viễn Chuỷ hắn không cần. " Không được, đệ ở lại" " Đệ đúng là tuổi trẻ không hiểu sự đời. Ca ca đệ, không cần đệ nữa rồi!"Cung Tử Thương hào hứng ngồi ở bên cạnh xem kịch...sau đó nói ra một câu rất chuẩn, rất ác. " Tỷ nói nhảm" " Nhiều nhất 10 ngày, ta sẽ quay lại" Trước khi Thực tâm chi nguyệt phát tác, hắn sẽ quay lại. Mười ngày là đủ rồi. " Huynh vẫn quyết định đi sao?"Ánh mắt Cung Tử Vũ rời khỏi Vân Vi Sam...nhìn Cung Thượng Giác đang ngồi đối diện. Ánh mắt hai người giao nhau, giống như đã đạt được thoả thuận ngầm nào đó. Cung Thượng Giác gật đầu trả lời. " Ca, huynh đi đâu vậy? Tại sao hắn biết mà đệ lại không, hai người thân thiết với nhau kể từ khi nào vậy?"Cung Viễn Chuỷ ở một bên tức giậm chân, Cung Tử Thương cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Cung Tử Vũ là Chấp Nhẫn nên đương nhiên biết, Cung Thượng Giác muốn đi đến cấm địa của Sơn cốc cựu trần- Rừng sương mù. " Bao giờ xuất phát"" Ngày kia"Cung Tử Vũ gật đầu rồi nhìn Vân Vi Sam đang ngồi bên cạnh. Khi nàng ta ngước mắt lên, bốn mắt liền chạm. Nàng ta nhau chỉ nhẹ ngàng gật đầu tỏ ý đã hiểu. Khi mọi người rời khỏi bàn, Vân Vi Sam đột nhiên nhỏ giọng gọi. " Cung Nhị tiên sinh, xin dừng bước" Vậy là 2ac sắp gặp nhau 😀😀😀
" Cụp, ù rồi"" Cung! Tử! Thương, tỷ có ý gì? Cung Tử Vũ ra Hai Thùng, tỷ không lấy. Ta ra...tỷ lại lấy rồi?" Cung Viễn Chuỷ đẩy bài ra giữa bàn, hai tay khoanh trước ngực giận giữ mắng Cung Tử Thương. " Ồ, đệ gọi ta là gì, không có lớn bé gì hết. Gọi tỷ tỷ, còn có nha...gọi Tử Vũ ca ca, không thì là Chấp Nhẫn."Cung Viễn Chuỷ khẽ cau mày quay đầu sang nhìn Cung Thượng Giác ngồi bên cạnh. Cung Thượng Giác thờ ơ cụp mắt xuống không nói một lời. " Tỷ tỷ, Chấp Nhẫn"Sau đó liền hập hực rời đi.
( đáng yêu~~~)" Viễn Chuỷ"Cung Thượng Giác lạnh nhạt mở miệng, Cung Viễn Chuỷ nghe vậy liền đứng im tại chỗ. Hắn lấy cốc trà trước mặt lên, đưa lên miệng nhẹ nhàng uống một ngụm. " Ngày Chấp Nhẫn kết hôn và chọn tân nương đã được định, mấy ngày nữa ta sẽ ra ngoài một chuyến"" Ca, huynh muốn đi đâu, đệ muốn đi cùng"Cung Viễn Chuỷ tiến về phía trước mấy bước, đứng trước mặt Cung Thượng Giác. Mấy ngày gần đây hắn luôn cảm thấy rất kì lạ, ca ca rõ ràng còn đang rất nhớ Thượng Quan Thiển, nhưng lại đồng ý chọn lại Tân nương. Hay là, ca ca có kế hoạch riêng? Muốn bỏ lại đống hỗn độn này mà chạy trước? Bỏ hắn ở lại với một đống tân nương? Chọn tân nương, Cũng Viễn Chuỷ hắn không cần. " Không được, đệ ở lại" " Đệ đúng là tuổi trẻ không hiểu sự đời. Ca ca đệ, không cần đệ nữa rồi!"Cung Tử Thương hào hứng ngồi ở bên cạnh xem kịch...sau đó nói ra một câu rất chuẩn, rất ác. " Tỷ nói nhảm" " Nhiều nhất 10 ngày, ta sẽ quay lại" Trước khi Thực tâm chi nguyệt phát tác, hắn sẽ quay lại. Mười ngày là đủ rồi. " Huynh vẫn quyết định đi sao?"Ánh mắt Cung Tử Vũ rời khỏi Vân Vi Sam...nhìn Cung Thượng Giác đang ngồi đối diện. Ánh mắt hai người giao nhau, giống như đã đạt được thoả thuận ngầm nào đó. Cung Thượng Giác gật đầu trả lời. " Ca, huynh đi đâu vậy? Tại sao hắn biết mà đệ lại không, hai người thân thiết với nhau kể từ khi nào vậy?"Cung Viễn Chuỷ ở một bên tức giậm chân, Cung Tử Thương cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Cung Tử Vũ là Chấp Nhẫn nên đương nhiên biết, Cung Thượng Giác muốn đi đến cấm địa của Sơn cốc cựu trần- Rừng sương mù. " Bao giờ xuất phát"" Ngày kia"Cung Tử Vũ gật đầu rồi nhìn Vân Vi Sam đang ngồi bên cạnh. Khi nàng ta ngước mắt lên, bốn mắt liền chạm. Nàng ta nhau chỉ nhẹ ngàng gật đầu tỏ ý đã hiểu. Khi mọi người rời khỏi bàn, Vân Vi Sam đột nhiên nhỏ giọng gọi. " Cung Nhị tiên sinh, xin dừng bước" Vậy là 2ac sắp gặp nhau 😀😀😀
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me