Da Sac Thuong Thien Hoa No Roi Tan
Sugar10_03:Vừa đọc vừa nghe bài Sương mù dày đặc đảm bảo khóc ẻhttps://youtu.be/G8vvQTBAirk?si=3WHBdnbhD9EOiJ5XKhi nghe xong những lời Cung Viễn Chuỷ nói, Thượng Quan Thiển cúi đầu nắm chặt chiếc khăn tay, nước mắt cứ thế lặng lẽ rơi. Hoá ra; những thăm dò, cảnh cáo và khuyên răn trong quá khứ đều là lời nhắc nhở mà Cung Thượng Giác không thể nói ra. Nhắc nhở nàng không nên dính vào thị phi, không nên chọn sai con đường...Hoá ra; Cung Thượng Giác đã sớm biết kết cục, sớm biết nàng lựa chọn như thế nào, biết nàng sẽ từ bỏ hắn nhưng vẫn lựa chọn để nàng rời đi. Hoá ra; thời gian phát tác của họ là cùng một ngày, chỉ để họ có thể gặp nhau trong giấc mơ. Hoá ra; Cung Thượng Giác cũng chờ mong hoa đỗ quyên nở, cũng buồn vì hoa đã tàn. Hoá ra; họ tự cho rằng đối phương không có tình cảm, đều là sai. Hoá ra; họ đều ở một nơi không người âm thầm yêu đối phương. Hoá ra; đây là... duyên phận. Nhưng duyên phận đến rồi cũng sẽ đi, hoa nở rồi cũng sẽ về với cát bụi. Vậy thì, nhân lúc duyên còn chưa đi và đêm vẫn còn chưa tối, chúng ta hãy mượn ánh sáng mờ ảo của hoàng hôn mà thử yêu nhau một lần. Nếu như, ta có thể sống sót trở về..." Hôm nay, bọn ta đi đến Viện Trưởng Lão. Vết thương trên người huynh ấy là huynh ấy tự đâm"Thượng Quan Thiển dừng động tác trên tay lại, đôi môi run rẩy. Nàng dường như đoán được điều gì đó..." Huynh ấy nói... cô là thê tử của huynh ấy. Nhát đâm này là huynh ấy trả giúp cô, không phải để nhận lỗi mà vì cô đã làm tổn thương... người nhà"Trái tim của Thượng Quan Thiển như bị cán qua, đau đến không thở nổi. Nàng gục đầu xuống thở dốc. Cung Thượng Giác nói, nàng là thê tử của hắn...Cung Thượng Giác nói, hắn thay nàng trả nợ...Cung Thượng Giác nói, nàng không sai...Cung Thượng Giác nói, người nhà... nàng là người nhà của hắn...Lần này, nàng cuối cùng cũng đã là người kiên quyết được chọn. Cuối cùng, nàng đã được như ý nguyện. Thượng Quan Thiển đã không thể kìm nén những giọt nước mắt của mình. Nàng bật khóc nức nở, tiếng khóc như xuyên qua màn đêm đen tối vang vọng mọi ngóc ngách của Giác Cung...Nước mắt chậm rãi rơi xuống cánh tay Cung Thượng Giác, từng giọt từng giọt nóng hổi. Cung Viễn Chuỷ chậm rãi đứng dậy, hắn muốn đưa tay vỗ vai nàng nhưng lại buông xuống. Hắn chỉ để lại một câu rồi đứng dậy rời đi. " Kiềm chế cảm xúc của mình, như vậy không tốt cho thai nhi. Ta đứng ở bên ngoài, có việc gì cứ gọi ta"Hắn biết rằng lúc này mình có an ủi cũng vô ích. Tốt nhất là cho Thượng Quan Thiển không gian riêng, cho bọn họ một không gian riêng. Cung Viễn Chuỷ bay lên không trung, bàn chân chạm lên gạch ngói trên nóc nhà. Hắn ngồi trên nóc nhà, lấy đoản đao Cung Thượng Giác tặng ra mà dùng khăn tay lau tỉ mỉ. Một dòng nước mắt từ từ rơi xuống...Hắn chỉ mong đời nay ca ca mình...Cháo đủ nóng, y phục đủ ấm. Mong huynh, có người chào hỏi sáng tối. Mong huynh, cuộc sống tràn ngập niềm vui và thoải mái. Mong huynh, bình an hạnh phúc, nam nữ song toàn. Mong huynh, có người tốt bầu bạn. [ Phòng ngủ ]Ánh trăng hình lưỡi liềm phủ khắp màn đêm, treo cao giữa trời và đất. Ánh sáng lạnh lẽo phủ khắp Mặc Trì, bên cạnh giường Cung Thượng Giác là một bóng hình nhỏ bé đang gục đầu khóc. Đột nhiên tiếng gầm khàn khàn của người đàn ông vang lên, Thượng Quan Thiển hoảng sợ nhìn hắn. Gió lạnh thổi bay tấm rèm ngoài cửa sổ, Cung Thượng Giác cau mày thật chặt, những giọt mồ hôi lớn nhỏ bắt đầu rơi xuống. Hô hấp của hắn dần trở nên nặng nề, tròng mắt liên tục đảo qua đảo lại. Thượng Quan Thiển nắm chặt tay hắn, nhiệt độ này nàng rất quen thuộc, Thực tâm chi nguyệt bắt đầu phát tác rồi..." Hự... a"Tiếng gầm của Cung Thượng Giác vang lên khắp căn phòng. Bên trong cơ thể đau như bị đốt cháy, hơn nữa hắn đang bị thương nặng. Phải làm như thế nào mới có thể vượt qua đợt phát tác này?" Thượng Quan... Thiển... Hự... Thượng Quan..."" Ta đây...Ta đây "Hốc mắt nàng đỏ bừng, nắm chặt bàn tay Cung Thượng Giác đáp. " Đừng... rời xa ta... xin nàng.."" Aaa"Nỗi đau như xé nát ruột gan bắt đầu, hắn không chịu nổi nữa mà bắt đầu xé y phục. Vết thương đã được băng bó cẩn thận cũng bị hắn kéo ra, lộ ra vết thương sâu hoắm. " Được, ta không đi... Chàng nói gì, ta cũng đồng ý..."Thượng Quan Thiển lao lên người Cung Thượng Giác, nàng ôm thật chặt cánh tay hắn. Nàng không muốn hắn vì đau đớn và lại tự làm tổn thương mình. Cung Thượng Giác bắt đầu co giật vì đau đớn, khoé miệng hắn đã rỉ máu. Nàng nhìn xung quanh nhưng vẫn không thấy cây gậy nào có thể để hắn cắn, Thượng Quan Thiển không chút do dự đặt bả vai lên trước miệng hắn. " Hự.."Cơn đau ập đến, nàng chỉ cắn chặt răng chịu đựng. Một lúc lâu sau Cung Thượng Giác mới bình tĩnh lại mà thả lỏng miệng. Dấu răng đỏ tươi khắc trên cơ thể nàng, đã để lại một dấu ấn vĩnh viễn, dấu ấn viễn viễn thuộc về Cung Thượng Giác. Đột nhiên hắn mở mắt ra, dễ dàng thoát khỏi khống chế của Thượng Quan Thiển mà lao thẳng vào Mặc Trì. Hắn gầm lên và giãy dụa như một con thú đang điên cuồng. Bàn tay Cung Thượng Giác hết lần này đến lần khác đập mạnh xuống mặt nước khiến nước bắn tung toé khắp nơi. Tiếng gầm rú rất lâu không thể dừng lại. Lần trước Cung Thượng Giác mời nàng bước vào Mặc Trì, nàng im lặng. Nhưng lần này nàng muốn tự mình bước vào.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me