LoveTruyen.Me

Daemon Lord

"Ông có cách giúp anh ta không?"

Phương hỏi, cố tránh né ánh nhìn về phía cánh cửa với vẻ mặt ngượng ngùng.

"Ài, ta thích được gọi là đại pháp sư hơn cơ, bị người khác gọi ông nghe nó già quá."

Giọng nói tỏ ra thất vọng.

"Vậy, ngài đại pháp sư...ngài có."

"Vĩ đại..."

Giọng nói thì thầm chêm vào rất nhỏ, giống như cố gắng nhắc nhở nhỏ hơn.

"Ngài đại pháp sư vĩ đại có thể giúp bạn đồng hành tội nghiệp cần sự giúp đỡ từ bậc cao nhân như ngài không chứ."

Phương hóa tượng, nói giọng điệu đông cứng, đều đều như người máy được lập trình.

"Tất nhiên, tất nhiên ta giúp được chứ, trên trời dưới đất này cái gì mà ta không biết chứ. Ta là đại pháp sư vĩ đại nhất thế giới cơ mà." Giọng nói trở nên hồn nhiên và vui vẻ hơn hẳn. "À mà hắn bị làm sao thế?"

Tay Phương bóp chặt thành nắm đấm mà run lên dữ dội, hận không thể đấm vào mặt cái giọng nói kia. Một luồng sát khí bỗng chốc nổi lên trên đầu, mặc dù cô đang cố kìm lại.

Cảm nhận được mối nguy hiểm tiềm tàng ẩn giấu, gã pháp sư vội vàng nói tiếp.

"Ấy, đừng hiểu lầm, dù ta có giỏi thế nào, nhưng hiện tại sự tiếp xúc của ta đến với thế giới vật chất hoàn toàn bị hạn chế quá nhiều, vậy nên năng lực của ta cũng vô phương, nhưng mà với kiến thức uyên bác mà mọi tên pháp sư trên thế giới này, không ngay cả thần linh cũng phải ghen tỵ này cũng không thể so bì được, sẽ giúp được bất cứ kẻ nào có lòng sùng kính với sự thông thái này của ta. Ngươi hiểu chứ, quỷ nữ?"

Tuy không biết thế giới này có quy luật vận hành quái đổ, quái đản như thế nào, nhưng bây giờ trong lòng Phương có duy nhất một ý nghĩ duy nhất là giọng nói mà cô đang nghe về việc hắn luyên tha luyên thuyên từ nãy đến giờ cực kỳ không đáng tin. Giống như mấy gã lang băm chuyên giả thần giả quỷ ở đầu đường xó chợ, gạt người kiếm tiền, chưa kể cô cũng không chắc lắm về độ mức độ y học của gã hay sẽ làm mấy cái trò tiểu xảo thông thường nào đó đêm đi lừa người.

Nhưng, đối với tình trạng của Henrry, anh ta sẽ không có cơ hội mà nhìn thấy ánh mặt trời trước khi chết.

Chưa kể bản thân cô còn có hai cái sừng cực kỳ bắt mắt, cùng cái biệt danh chết tiệt mà bất cứ kẻ nào thấy cũng sẽ gán mác 'quỷ' lên đầu. Nghĩ thôi cũng thấy kiểu gì cũng bị đưa lên giàn hỏa thiêu.

Thế nên, cô hiện tại chỉ còn nước nhờ cậy vào gã pháp sư ba láp ba xàm, tính khí y hệt thằng con nít này giúp đỡ.

Thế là cô gật đầu và bắt đầu trần thuật lại cụ thể những vấn đề trước đó, ít nhất là những gì mà cô chắc chắn.

"Hừm, hừm."

Gã pháp sư đấm mình vào trong những dòng hư không. Trong khi đó, Henrry với tình trạng hiện tại đang không cực kỳ ổn, người bắt đầu co thắt, mép sủi bọt, mắt trợn ngược lên với những tia máu đỏ ngầu, khổ sở như người sắp chết đến nơi.

"Ta biết rồi, hắn bị uốn ván rồi, cũng không nặng nề gì lắm, còn cứu được, à mà thực ra cũng khó cứu, bị móng vuốt đâm sâu vào xương thịt khả năng các cơ quan bên trong bị kí sinh trùng nhiễm nặng vào người rồi. Chung quy lại thì hắn sắp toang đến nơi rồi. Ta thấy mình vô dụng quá..."

Gã pháp sư kết luận trong sự ỉ ôi kinh khủng. Nhưng ngay sau đó giọng nói lại ngay lập tức thay đổi tông giọng.

"Nhưng! Không sao hết, có đại pháp sư ta đây, thì mọi chuyện không thể sẽ không bao giờ là không thể. Mọi thứ trên đời này cứ cái gì còn thở là ta còn có cách cứu được."

Còn Phương thì tái xám mặt mày, khi nghe gã pháp sư luyên thuyên không ngừng.

Cực kỳ khó chịu.

"Chưa bao giờ tôi thấy một đại pháp sư nào nói nhiều như thế này cả."

Phương cảm thán. Tuy vậy, cô dường như đã đánh giá quá thấp về độ dày mặt của gã pháp sư.

"Giờ thì thấy rồi đấy. Ài, dù sao cũng đã quá lâu ta nói chuyện với một ai đó có thể nghe thấy được lời nói của ta. À, mà giờ nói đến chưa bao giờ thấy, thì ngươi không thấy ngạc nhiên khi có người nói chuyện với mình mà chẳng cần nhìn thấy người à?"

Gã pháp sư chuyển sự chú ý của mình sang Phương thay vì tự tâng bốc mình. Giọng điệu thắc mắc có phần thích thú, cảm giác như đang xăm xoi một thứ kỳ lạ. Trong trạng thái không thể nhìn thấy được bằng mắt thường hay bất cứ phương cách nào khác.

Cô cảm thấy ớn lạnh sống lưng, hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh.

"Không, chưa từng nghĩ tới, đồ khốn. Ở chỗ tôi, có cả một mớ người có thể sử dụng phương thức liên lạc cả trăm nghìn cây số mà chẳng cần phải ở gần nhau, nên tôi cũng không ngạc nhiên lắm về điều này."

Tất nhiên là không phải kiểu đáng sợ như gã pháp sư này.

"Nghe hấp dẫn đấy, xem chừng chỗ các người đã có thể phát triển học thuật ma thuật lên một tầm cao mà nhiều người có thể cùng nhau phát triển. Quả là một xã hội tuyệt vời. Chả bù cho thời của ta, một lũ ăn tu ở tù hay nói như nguyên thủ. Ài. Giá như ta được sinh ra ở thế giới của ngươi thì tốt biết mấy."

Gã pháp sư bất mãn. Giọng điệu giận dỗi vô cùng.

"Tôi không chắc về điều đó lắm, ở chỗ của bọn tôi không thực sự tuyệt vời như những gì ông nghĩ đâu."

"Ài, đúng, đúng, ta quên mất là mình đang nói chuyện với một con quỷ. Dù sao quỷ giới ắt hẳn sẽ có cả đống kiến thức về nhiều mặt, nhưng chắc chắn nhiều nhất là lừa lọc. He he. Nhưng ta cũng không ngại đâu, tri thức là cội nguồn của mọi thứ và ta luôn học được mọi thứ."

Phương méo mặt, cô không chắc chắn lắm về việc gã pháp sư này sinh ra ở thế giới của cô sẽ trở thành bộ dạng gì với tính cách quái đản này của gã.

"Tôi không phải quỷ, tôi là....Đủ rồi, còn nói nữa là anh ta chắc chắn sẽ chết đấy."

Henrry bây giờ đang giãy đành đạch như cá chết một bên.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me