c
Pha lê trong đáy mắt rơi xuống những nhúm cỏ đen.Chúng đốt gió bằng từng ngụm thở gấp gáp mà nóng hừng hực.Haerin ngửa cổ ra sau và thở dốc khi trên cánh môi nó vẫn còn vấn vương một loại chất lỏng trong như thủy tinh, ánh trăng chảy qua kẽ lá và rải lên làn da nó những sọc vằn xám ngoắc, nó đem khuôn mặt đỏ lựng của mình hơ trước mảnh trời tàn, bọt mây mọc lên và tan đi bên khóe miệng nó như bọt biển vỡ vào bờ."Danielle, người đang không tập trung."Đôi mắt mun mờ của nó khẽ hé ra, trông có phần lờ đờ ẩn bí, nó gượng thẳng đầu rồi gục chớp nhoáng xuống khoảng trống chỉ cách chóp mũi ả nửa đốt ngón tay cái. Hai bàn tay nó ôm lấy mặt người đối diện, trán ả vừa hay cụng với trán nó, nó chỉnh thanh quản xuống thanh âm trầm đáng kể mà xoáy sâu cái nhìn chằm chằm vào cặp mắt đỏ ngọc của ả một lúc lâu. Cả hai đều cảm nhận được sự bông lơn ngấm trong những bạt khí cháy khét mà đối phương thở ra, và nó, còn thêm sự mơn trớn trườn bò ở quanh eo giờ đây đã bị câu nói của nó mà chững lại, máy móc hơn hẳn màn dạo đầu đầy rạo rực mới qua. Ả ta cố giếm vẻ chột dạ vào trong cái bặm môi, mắt nhanh rê sang bóng cây đồ sộ ngã sõng soài thành vũng mực đen dưới miền cỏ hoang vu mà thoáng bối rối. Haerin giữ tư thế ngồi quỳ trên bắp đùi ả và chiêm ngưỡng từng tia xao động đâm chỉa trên biểu cảm cô ta như đang bí mật bày xếp đống thủ đoạn chí mạng trong mảng võng mạc tối, nó lại giở cái nụ cười ma mị ranh mãnh ấy ra, trước khi toàn lực đẩy thân trên của ả va chạm mạnh với mặt đất gồ ghề nơi rừng núi, khóa trọn người vào giữa hai cánh tay trắng nõn của nó một cách mạnh bạo"Người ơi, đó đâu phải lỗi của người?
Cái chết của Jihye, không phải lỗi của người."
Nó hơi nghênh mái đầu rối do nãy bị bàn tay ả vò vãn, bóng tối tràn lên mặt nó trong dáng khụy ngược sáng, ấy thế, những chiếc răng nhọn của nó vẫn lộng lên theo ánh mắt vừa âm u vừa quỷ dị lạ lẫm. Nó hiểu, ả ta đã nấp mình trong trạng thái phân tâm suốt mấy ngày ròng, từ sau cái chết của Jihye. Những bữa ăn nó dâng đến chắc cũng chẳng còn mang giá trị vượt trội đủ để lấn át nỗi mất mát về sự tồn tại của Jihye trong tiềm thức cô ả.[Jihye, chết, thật, rồi?]Haerin vẫn giương cao ý cười huyền ảo như một bể triêu dương bẩn tưởi, cái mép nhếch lên như xô cơ mặt nó thành những đường nhăn dị hợm, nó trải ánh nhìn sục sôi trung khúc lên phía trên một Danielle mất lối, hưởng thụ từng tiếng thì thầm vọng đến từ vô phương nhưng căn bản chúng đều rò rỉ từ tâm trí ả, mon men đến vành tai nó."Jihye, chết rồi, người ạ.Nhưng người biết không, rằng tôi có mặt ở đây, như một sự vun đắp bù trừ cho những mảnh vỡ trên trái tim người?"Danielle ngước lên gương mặt tươi rói của nó, mắt ả long lên như nắng giữa trời máu, ả ta càng nhìn càng bơ phờ, nhưng nghe lời trấn an của nó rồi cũng chỉ biết cúi thấp đầu, trầm mặc nghĩ ngợi. Haerin lúc trước thường hay nói những thứ mông lung đảo huyền về lần nó vô tình tìm thấy ả bất động trong dòng người hối hả, lần nó bám theo ả, nhón chân qua những cái xác thủng rách lỗ chỗ và phát hiện ra những chiếc móng hoắc hoại ấy đang du ngoạn xuyên qua nội tạng đám bất nhân, hay là lần nhan sắc kim cương của ả lềnh bềnh trên biển đỏ, phồng lên trong mắt mấy kẻ đã cận kề chết chóc; và nó bảo rằng Danielle mang đến cho nó một sự ngưỡng mộ say đắm - điều mà nó có ước ao cũng chưa bắt gặp ở ngóc ngách nào.Sau hôm đó, Danielle mang nó đi thật, ả bế thốc nó lên rồi vụt phóng qua những khung trời khúc khuỷu, đưa nó tới đỉnh núi hoang vu mà chẳng thèm lưỡng lự nghĩ suy gì. Ả mặc kệ, có chi việc ả làm vô thức đem phúc họa khôn lường ập xuống và đè ả chết bẹp, nhưng cốt là ả không mấy bận tâm. Chỉ là điều viển vông duy nhất ả chấp nhận đặt mình thành một tên ngốc ngu xuẩn để làm thỏa đáng cuộc đời mình, cái cuộc đời vốn đã rỗng tuếch, thứ khôi hài mua vui cho kiếp phận chế giễu.Ả với nó tuyệt nhiên lại trở thành một cặp đôi tương thích đến không tưởng. Ả không quá am hiểu về loài người, nhưng ả biết con người cần lương thực và cấp nước, trong khi nó thì hoàn toàn ngược lại. Nó không cần ăn, không cần uống, chẳng cần ngủ, và cái biểu cảm nó trưng ra lúc nào cũng chỉ có hai dạng thay phiên nhau gắn lên mặt nó, một là vẻ lặng lẽ tĩnh mịch như băng Nam Cực, hai là vẻ cười cợt sâu sa như ban nãy. Mà chung quy lại, nó chưa một lần thể hiện sự thất lễ hay chống đối lại ả, nó chỉ ngồi yên hoặc đi lùng sục những sinh linh rừng núi đáng thương để giết gọn giải trí.Haerin chủ yếu ở cùng Danielle, lo toan mọi việc từ ăn uống đến nghỉ ngơi, từ chút yên bình đến những ngày nhận sự cản trở của lũ người phiền phức . Lúc ả không bận vùi mặt vào cái choàng mà ngủ li bì như thời đông đóng vảy, ả sẽ ngồi cùng nó dưới một mái cây và nghe nó luyến thắng về nhiều câu chuyện khác nhau, điểm chung là chúng luôn mang những đề tài xáo trộn không cụ thể, ví dụ như đang là sự tường thuật về hành động tàn ác mà nó đã làm với đồng niên thì ngay giây sau đã là bầy mèo con với nhúm lông vàng dưới hốc cổ nó mới gặp hồi sáng. Nếu có hứng thú, Haerin sẽ mở bung khả năng siêu phàm về triết lí sâu lắng với những câu ca đầy ý nghĩa bao hàm, còn không, nội dung nườm nượp ào ra từ cuống họng nó cũng chỉ là những từ ngữ vô nghĩa lãng xẹt chèn ép vào cái đầu nhẫn nại của ả.Ấy vậy, hai kẻ tội đồ này vẫn hợp cạ toàn phần.Dù rằng, ả ta là một con quỷ quyết đoán, băng lãnh, máu lạnh, rúc rưởi thú tính và luôn coi nhân loại như những con mối mộc tần tảo kinh tởm làm cơn chán ghét trào đến tận cửa cổ.Nói đúng hơn, là ả đã từng độc địa như vậy.Dạo gần đây, ả rất dễ bị chóng vánh tinh thần, những sơ hở trên mặt thường hiện ra vô cùng lộ liễu, vài trường hợp còn tự vác ả đánh đinh lên trên giàn thiêu, tự giết bản thân một cách vô tình.Haerin, quả thật là sự ngụy trang của thế lực khiếp đảm khiến Danielle thay đổi nhanh thoăn thoắt, mà chính ả cũng chẳng nhận ra thói quen, tính cách ngàn đời vẹn nguyên của mình đã bị móp méo bất chỉnh như nào.
Nó đối với Danielle tựa như một liều giảm đau nặng kí, một vũ công điêu luyện khiêu vũ với dòng xúc cảm của ả lên thác xuống ghềnh, một sự trục vớt khỏi đáy đen, và là một đóa hoa hồng ngào ngạt nhưng nhuốm máu.Ả thích điều đó. Và nó cũng vậy. Có thể nói, cả hai đều gieo vào lòng đối phương loạt cảm giác chưa được định nghĩa sẵn ở tiềm thức, dẫn đến một mối quan hệ không xác định mà vẫn cứ thế tiếp diễn, lao đi với cái bồi hồi bất chấp tất cả.
"Người trông sầu não quá, cho phép tôi kể một câu chuyện giúp người tạm quên đi đau buồn nhé?"Haerin sà vào vòng tay Danielle, nó ôm chặt lấy vùng thân trên rắn rỏi và dụi mặt vào bả vai ả, cất lên chất giọng mềm oặt nũng nịu hiếm thấy của nó. Đôi cánh của cô ả khẽ giật khi có luồng nhiệt ấm nóng cuốn lấy khắp người và thít lại như chun, ả nhìn kẻ đang dùng những ngón tay phiêu bạt trên cơ thể mình, chiếc sừng vì thế hấp thụ lượng nhiệt khổng lồ rồi biến thành một cái bệ lửa khè khói hồng lênh đênh trên gò má, ả thẹn thùng nâng hai tay ôm chầm lấy nó[Ừm]Danielle vỗ nhẹ lên lưng Haerin lúc nó tăng thêm lực như một bàn tay đại cỡ bóp lấy ả chật cứng, trong màn đêm quẩn quanh tản xuống những mảnh tối u ám, ả nghe thấy tiếng cười khúc khích của nó, hạ dần thẳng tắp xuống đốt sống mang chút ớn dị chích lên xương cốt ả.Haerin ôm ả lăn qua một phía thông ngang sang khuôn cây rậm rạp nối dài mọc lên từ đường chân trời, nó hít một hơi cho cái mùi mọng nước của cỏ hoa quyện với bản hòa ca du dương tấu vào từ thính giác, và bất nhiên nó chiếu ánh nhìn xa xăm lên lòng phễu đại thiên, từ tốn mở giọng"Có hai tên sát thủ tranh giành lãnh địa, chúng ngày ngày cắm những mũi đao căm phẫn vào nhau và oán ghét đối phương đến nỗi hiềm khích đã dài như một biên niên sử chằng chịt chữ, chúng bày mọi thủ đoạn, chiêu mộ kế tính của bọn thân cận lọc lõi chỉ để có trong tay lá cờ quyền một vùng đất trù phú. Nhờ có thế quân giàu mạnh và chiến khí đa dụng, tên thứ hai sớm đã nắm thế thượng phong, chuẩn bị triệt hạ đối thủ. Không chịu thua thiệt, tên thứ nhất đã áp dụng một đòn hèn hạ, chó chết vô cùng"Càng tiến sâu vào mạch câu chuyện, khóe môi nó lại chăng ra rộng hơn, rõ rằng đã vượt quá tầm kiểm soát biểu cảm"Danielle, người biết không, tên đó vận dụng món vũ khí tưởng phi lí mà lại hiệu nghiệm bất ngờ.Vấn đề không phải bắt nguồn từ việc ai chiếm ưu thế như nào, bởi vì, kẻ như tên thứ hai từ đầu đã bê trong tay một khối bom hẹn giờ nặng trịch."Haerin nói đoạn, quay qua Danielle, nó miết ngón tay mảnh dẻ lên cánh môi ả bằng sự dụ hoặc si mê, rơi xuống miệng một nụ cười nham hiểm.Danielle rất yêu thích nụ cười của nó, khi những chiếc răng nhỏ chen lấn nhau dưới bờ môi hồng phấn trề ra ngoài, và hai má nó sẽ chúm lại như những chiếc bánh bao mứt dâu; ý cô ả, là nụ cười hiền hậu chan hòa, chứ không quỷ quyệt xảo trá như này - thứ luôn lấp kín đôi mắt đỏ của ả một sắc thâm thẫm kèm theo những ẩn ý trừu tượng không mạch lạc, không đề cập đến chính điểm mà làm ả ta khó nào giải nổi.[Vũ khí, gì?]Bóng cây bị gió bẻ gãy phân nửa, khuôn mặt Haerin chợt hoắc sáng dưới bể trăng nửa chặng, không động tĩnh, chỉ nhăn những nếp nhăn của cái mép nhếch ma tà"Rồi một ngày không xa, người sẽ hiểu ra tất cả.Hơn hết,Người sẽ biết đượccâu chuyện trêncó ý nghĩa gì,Người ạ"
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me