LoveTruyen.Me

[đam/H văn /np] (Q2) Xuyên vào truyện người lớn giành trai với nam chính

🍓[GIÁO CHỦ YÊU NGHIỆT].10

AndrewPastel

Chương 10

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Sáng sớm hôm sau, sương đọng trên những ngọn cỏ xanh mềm mại trên đồng cỏ, hai chú ngựa Ngọc Lan Bạch Long Câu nằm trên mặt đất, cỗ xe đột nhiên rung chuyển khiến những con ngựa trắng ngẩng đầu lên, mắt ướt nhìn xung quanh.

Không lâu sau, một bóng người màu đỏ thẫm chậm rãi bước xuống xe, tư thế của người nọ cứng ngắc, hai chân hơi run, mặt mày đầy xuân ý, khi xuống xe cậu sờ vào chỗ bị thương, sắc mặt đột nhiên vặn vẹo, trong lòng tràn đầy tức giận, đầy sát khí muốn giết người.

Cửa sổ xe ngựa mở ra, một tiếng ho trầm thấp vang lên, một giọng nam trong trẻo nhàn nhạt trả lời, mang theo một chút oán giận: "Đường giáo chủ định rời đi như vậy sao?"

Ôn Khanh Ẩn lặng lẽ ngồi trên ghế gấm mềm mại, cụp mắt nhìn người đang định bỏ chạy, hai tay bị trói vào nhau, trên cổ áo lộn xộn đầy vết cắn và vết cào đẫm máu, ngay cả cái cổ trắng nõn của hắn cũng có những dấu vết ái muội này.

Dù nhìn thế nào thì trông cũng như đêm qua trai ngoan thân thể yếu ớt bị đại ác ma ức hiếp, ai mà ngờ được trai ngoan "yếu đuối" này lại đè ma đầu suốt đêm.

Thật là....suy quá!

Giáo chủ sợ sau này sẽ hối hận giết chết tên khốn kiếp này, cho nên cậu không quay đầu lại, mắt không thấy tâm không phiền chậm rãi nói: "Ngươi muốn cái gì? Muốn ta khen ngươi sao? Y thuật của Thần Y Cốc là vô song trên thế giới, độc dược cũng ngang tầm?"

Ôn Khanh Ẩn hai tay bị trói, ốm yếu ngồi ở trên ghế mềm, thở dài: "Cả đêm qua ngươi làm ta, ngươi... không chịu trách nhiệm sao?"

Đường Đường: "..."

Nói lại lần nữa, ai làm ai cả đêm? !

Ánh nắng ban mai rải rác trên ngọn cây, khu rừng yên tĩnh trong giây lát, cửa sổ xe ngựa làm bằng gỗ đàn hương đỏ mở ra, lông mi của thần y thanh nhã hơi cụp xuống, bộ quần áo lộn xộn lộ ra vết xước trên da, nhìn thế nào cũng là một đại mỹ nhân bị ma đầu bắt được chơi đến hư. Hắn ho một cách yếu ớt. "Đàn ông toàn là thứ vô tâm."

Ma đầu áo đỏ hít một hơi thật sâu, siết chặt nắm tay, cứng đờ rời khỏi khu rừng, sợ nếu không nhịn được, vị thần y đức hạnh này sẽ đổ máu tươi tại chỗ.

Nếu không phải do cậu bắt cóc người đàn ông này về trước, khi cậu dùng nội lực để giải độc xong đã giết chết Ôn Khanh Ẩn ngay lập tức rồi.

Bóng người màu đỏ thẫm bắt đầu khinh công, biến mất trong vòng vài hơi thở. Ôn Khanh Ẩn nhìn cậu rời đi, cúi đầu nhìn đôi tay bị trói của mình.

Buổi sáng sương mù dày đặc, gió thổi vào xe ngựa, thần y ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể còn sót lại của người nọ, khóe môi nhếch lên, tự lẩm bẩm: "Ngươi chọc tức ta mà muốn chạy sao? Trên đời làm gì có chuyện tốt thế?"

Đường Đường đêm qua bị hạ dược, đáng lẽ đến trưa hôm nay mới hết tác dụng, nhưng hắn không ngờ đối phương võ công cao cường, trong cơ thể vẫn có chút kháng thuốc.

Người ta nói từ tình dục giống như một con dao đâm vào đầu, hôm nay Ôn Khanh Ẩn cuối cùng cũng đã nếm trải, khi họ quan hệ lần cuối vào buổi sáng, người đàn ông cố tình giả vờ hợp tác, giọng mũi nhỏ dễ nghe đến mức khiến hắn đắm chìm trong khoái cảm, đối phương mới đội nhiên phong bế nội lực hắn, trói hắn lại.

Dùng xong thì chạy, trở mặt vô tình.

Ôn Khanh Ẩn nhắm mắt lại, nội lực chạm vào huyệt đạo, đau đớn như kim đâm xuyên qua cơ thể. Xung quanh xe ngựa dần dần trở nên yên tĩnh.

......

Nửa giờ sau, hắn quay đầu lại phun ra một ngụm máu, đôi môi nhạt màu tươi sáng, ngẩng đầu lên như nhận thức được.

Trên con đường mòn nhỏ trong rừng, Quân Ly mặc đồ đen, vẻ mặt lạnh lùng, và Phật tử tăng y đạm mạc không biết lúc nào xuất hiện ở đây.

Ôn Khanh Ẩn nghĩ thầm, thật kỳ quái, hắn biết nguyên nhân Quân Ly nhìn hắn với sát ý, nhưng tại sao lại có cả Phật tử chùa Khô Thiền?

Trong khi hắn đang suy nghĩ , hai người đã đi tới, Quân Ly cau mày nhìn chằm chằm vết xước trên cổ và ngực Ôn Khanh Ẩn, lửa giận cùng một sự ấm ức không thể nhận ra đang thiêu đốt trong lồng ngực hắn.

Khí lạnh vù vù tỏa ra ngoài, thời tiết tháng ba giống như mùa đông tháng mười hai âm lịch, hắn mím môi, không nói gì mà chưởng vào vai Ôn Khanh Ẩn.

Ôn Khanh Ẩn chật vật tránh né, dùng mu bàn tay che miệng ho khan: "Quân Ly, ngươi định làm gì?"

Áp lực thấp xung quanh Quân Ly tràn ngập, hắn lạnh lùng nhìn Ôn Khanh Ẩn, không có kiên nhẫn với người đến sau như Phật tử.

Kẻ phụ tình biến mất, một cặp bạn thân quay lưng lại với nhau, khiến cỗ xe kêu răng rắc. Áo cà sa trắng như tuyết của Phật tử sạch sẽ không tì vết, cúi đầu vân vê chuỗi hạt rồi dừng lại một lúc.

Phật tử với vẻ ngoài thanh tuyển nói: "Ngã Phật từ bi," rồi cũng nhảy lên xe.

Không lâu sau, cỗ xe bằng gỗ đàn hương đỏ rung lắc dữ dội, Ngọc Lan Bạch Long Câu bồn chồn, đi đi lại lại tại chỗ, một tiếng "bùm" lớn vang lên, cỗ xe đột nhiên vỡ ra, ba người buộc phải tan ra.

Ôn Khanh Ẩn võ công yếu nhất, bị thương nặng nhất, nuốt máu dâng lên, liếc nhìn vết độc trên cổ Quân Ly, sau đó chuyển ánh mắt về phía Phật Tử cũng bị trúng độc.

Hắn thở dài, nghĩ rằng ma đầu thực sự ghê gớm, ngủ với hai đầu não chính đạo thì thôi, ngay cả đệ tử Phật giáo của chùa Khô Thiền cũng bị dụ dỗ phá giới vì cậu, phạm cả sắc giới và tâm đố kị.

Ôn Khanh Ẩn bình tĩnh lại, chỉnh lại quần áo xộc xệch, cười chọc chọc vết sẹo của bọn họ: "Không biết vì sao các ngươi đột nhiên tức giận, nhưng ta nghĩ... hai người hình như không có tư cách."

Quân Ly cầm Long Nguyên kiếm, nghe xong sắc mặt càng lạnh lùng hơn; Tịch Trần cầm một chuỗi mười tám hạt bồ đề, mặt mày lạnh nhạt; Ôn Khanh Ẩn lau máu trên môi, ốm yếu cười giống tiểu tam thượng vị.

Tịch Trần lặng lẽ nhìn hắn mấy giây, ôm tràng hạt trước ngực, môi khẽ mấp máy, bình tĩnh niệm một Phật hiệu: "Hai vị thí chủ."

​"Nhân sinh trên đời, đều phụ thuộc vào bản lĩnh."

Vẻ mặt Quân Ly vẫn lạnh lùng như băng, như thể muốn đông chết người đền mạng: "Được."

Ôn Khanh Ẩn mỉm cười, hắn không khỏi kinh ngạc trước sự kiên trì của Phật tử, ngay cả Thần phật cũng bị kéo vào hồng trần, hắn khẽ gật đầu đồng ý với lời của Tịch Trần.

Không ai trong số họ muốn buông tay.

......

Vách đá nhô ra, một nửa của nó lơ lửng trên không.

Lâm Bất Vấn ra khỏi phòng trừng phạt, lau máu trên tay, bước nhanh đến một cửa phòng, gõ cửa: "Giáo chủ."

"Vào đi."

Một giọng nói lười biếng vang lên, Lâm Bất Vấn đẩy cửa ra, mùi máu tanh nồng nặc ập vào mặt, anh ta nhăn mũi chán ghét, vượt qua thứ giống như quả hồ lô máu có hình dáng gần như không còn giống người trên mặt đất, rồi nhanh chóng bước đến chiếc ghế dài mềm mại.

...Ngoại trừ đống đồ đạc trên sàn, căn phòng này được trang trí rất sang trọng, từ những chiếc bình hoa đến những bức thư pháp và tranh vẽ quý giá trên tường, những loại hương liệu quý hiếm trong lư hương, đến những tách trà ngọc ấm áp đựng đầy trà.

Mọi thứ đều được sử dụng đúng mục đích mà không được cất giữ trong kho. Nó cũng chứng tỏ chủ nhân của căn phòng này rất kén chọn và tỉ mỉ trong việc ăn mặc, và việc duy trì bảo dưỡng nó khó khăn đến mức nào.

Khói trắng nhàn nhạt từ lư hương bay ra, trên ghế quý phi mềm mại, người đàn ông mặc áo đỏ, cụp mắt lười biếng chơi cờ trắng. Lâm Bất Văn đứng cạnh ghế quý phi, cầm đĩa trái cây với khuôn mặt vô cảm, cắn một miếng quả lê.

Lâm Bất Vấn đứng đó, liếc nhìn Lâm Bất Văn, không khách khí cầm lấy đĩa trái cây, từ trong đó lấy ra một quả cam vàng vàng, cúi đầu bóc vỏ cam, nhét một nửa vào miệng, nhìn người đàn ông nằm trên mặt đất đau đớn xin tha, anh ta vẫn ăn ngon lành.

​"Giáo chủ, ta đã hỏi rõ ràng, Những kẻ ngụy quân tử từ chính đạo đó dự định hôm nay sẽ đến Ma Giáo để chết."

Trên ghế quý phi, Đường Đường "Ừm", nhẹ nhàng xoay những quân cờ ấm áp bằng đầu ngón tay trắng nõn, chơi đùa một cách bất cẩn, giọng điệu như đang mỉm cười: "Nhìn xem, Khổng đường chủ của Ma giáo chúng ta, thế mà lại gan to đi thông đồng với chính đạo..."

Giọng nói của cậu không cao, nhưng người trên mặt đất nghe thấy thanh âm này vô thức rùng mình, yếu ớt lẩm bẩm trong miệng đầy máu, chắc là nói cậu giết cha chiếm ngôi, sớm muộn gì cũng sẽ bị trời trừng phạt. Đủ loại lời nói tục tĩu, như muốn làm Đường Đường tức giận lại cho ông ta thảm thương hơn.

Đường Đường đột nhiên ngừng chơi cờ, tựa hồ nghe được điều gì thú vị, cười đến chảy nước mắt: "Một tên Ma giáo đường chủ, thế mà lại nói chuyện ông trời có mắt với ta?"

Cậu mỉm cười vui vẻ, nhưng Lâm Bất Văn và Lâm Bất Vấn đều sắc mặt lạnh lùng, nhìn Khổng Hữu như một người chết. Đường Đường một tay chống đầu, trên mặt mỉm cười nhìn ông ta: "Quả báo... Ta đang chờ."

Cuối cùng, Khổng Hữu đẫm máu bị ám vệ kéo đi, tấm thảm dính máu cũng được người hầu dọn dẹp.

Người hầu vừa cẩn thận rút lui, ảnh vệ sải bước tiến vào, quỳ một chân xuống đất: "Giáo chủ, Võ Lâm Liên Minh xuất hiện cách Ma Giáo một trăm dặm."

Có việc vui tìm tới cửa, nhưng Đường Đường lại không muốn cử động, lười biếng nói: "Ừm..." lại nói: "Bất Văn Bất Vấn."

Lâm Bất Vấn đặt đĩa trái cây xuống, Lâm Bất Văn nhặt thanh kiếm nặng lên đứng trước ghế quý phi. Cả hai đều trông giống nhau, khi nghiêm túc trông sắc bén như hai thanh đao tắm đủ máu.

"Đi giết chúng đi."

"Vâng!"

......

Trước cửa ma giáo, một đám người chính đạo tụ tập lại, những người này đi theo Ninh Tinh Vũ, tay cầm đao thương kiếm, mặt mày đều tràn đầy trừ ác dương thiện, giúp đỡ chính nghĩa các kiểu.

Ninh Tinh Vũ đứng trước đám người, ánh mắt thay đổi, vốn muốn thuyết phục Quân Ly cùng mình chinh chiến Đường Đường, giáo chủ Ma Giáo, nhưng khi đến Vô Vọng Các, hắn phát hiện Quân Ly đã đi rồi. Đợi cả ngày cũng không thấy, hắn phải đứng dậy một mình rời đi.

Hắn chạm vào chuôi kiếm ở thắt lưng, nghĩ về tin từ Ma giáo truyền ra, Ma đầu bị thương nặng, đã đóng cửa tĩnh dưỡng mấy ngày, trong khoảng thời gian này chỉ có Lâm Bất Văn và Lâm Bất Văn ra gặp hắn.

Bây giờ không thể nghi ngờ là thời điểm tốt nhất, nếu bỏ lỡ thời điểm này, việc giết chết Đường Đường khi võ công của cậu trở lại đỉnh cao sẽ càng khó khăn hơn.

"Thiếu trang chủ, chúng ta lên trước không?" Đại hán có râu thô lỗ hỏi Ninh Tinh Vũ, trong tay cầm một thanh đại đao nặng nề.

Theo lý thuyết,Võ Lâm minh chủ bế quan đã sắp ra, nên đợi minh chủ ra khỏi nơi bế quan rồi mới tấn công ma giáo. Tuy nhiên, gần đây họ nhận được tin tức giáo chủ ma giáo bị thương nặng và đang trong tình trạng nguy kịch, núp sau cánh cửa đóng kín, chính đạo không thể buông tha cơ hội, không tìm được Quân Ly ,Ninh Tinh Vũ chỉ có thể dẫn đầu.

Hắn vừa dứt lời, liền truyền đến tiếng bước chân ồn ào, tất cả chính đạo, bao gồm cả Ninh Tinh Vũ đều nhìn về phía phát ra âm thanh.

​Ma giáo Tả hộ pháp Lâm Bất Văn, hữu hộ pháp Lâm Bất Vấn, bước tới cửa cùng với một số đường chủ và những tín đồ ma giáo nghìn nghịt đi ra cổng.

"Này," Lâm Bất Vấn dừng lại, cười khẩy nhìn họ: "Viết Hang Rắn của Ma Giáo chúng ta đã hết lương thực nên đến đây để quyên góp à?"

Chính đạo có người bất mãn, trừng mắt tức giận, lớn tiếng nói: "Các ngươi chỉ là mộng tưởng mà thôi! Hôm nay chúng ta đến đây để thay trời hành đạo."

Những lời này vừa nói ra, những lời khác liền phụ họa, trong số họ còn có một kẻ tự cho mình là thanh cao, hừ mũi nói vài câu ô ngôn uế ngữ để vu khống Đường Đường, ngay cả chính đạo bên kia đều hơi hơi nhíu mày.

"Tìm chết!"

Mọi người trong Ma Giáo nhất thời tức giận, Lâm Bất Vấn nhanh chóng rút thanh đao của mình ra, lao vào khu chính đạo, lưỡi dao sắc bén lướt qua cổ người đàn ông, một dòng máu lập tức tràn ra, người đàn ông vẫn còn nụ cười đắc ý trên khuôn mặt, "Phụt ..." Máu phun ra, những người ở gần đều ướt đẫm máu.

Mọi người ở chính đạo phản ứng lại, dùng kiếm chém vào anh ta, Lâm Bất Văn không biểu cảm rút kiếm ra, thanh kiếm nặng đã chặn được một phần cho anh ta, Lâm Bất Vấn đưa anh ta quay trở lại Ma Giáo một cách gọn gàng.

Thanh đao đẫm máu xoay tròn trong lòng bàn tay, người đàn ông ôm cổ ngã xuống đất, Lâm Bất Vấn nhàn nhã chặc lưỡi hai tiếng: "Nhảy vui vẻ như vậy, ta còn tưởng rằng ngươi có chín mạng, sao lại chết dễ thế?...Những kẻ ngụy quân tử các ngươi thật nhàm chán."

Phía sau, mọi người trong Ma giáo đều bật cười.

Trước khi trận chiến bắt đầu, một người bên phía Chính Đạo đã chết trước, lòng người bắt đầu phân tán, sắc mặt Ninh Tinh Vũ khó coi, đang định ra lệnh tấn công thì nghe thấy phía sau vang lên những tiếng hò hét kích động ồn ào.

"Là Quân các chủ!"

​​"Phật tử cùng thần y cũng tới! Tuyệt, hôm nay ma đầu nhất định sẽ chết."

Đám đông tự động tách ra một con đường, ba người đi từ phía sau ra phía trước phe chính đạo.

Quân Ly mặc đồ đen, cầm Long Uyên Kiếm vẻ mặt lạnh lùng. Ôn Khanh Ẩn mặc áo choàng, khuôn mặt trong trẻo trông có vẻ ốm yếu. Áo cà sa của hòa thượng không tì vết, giữa mặt mày mang một tia từ bi Thiền ý.

Lâm Bất Văn nhìn ba người này và cảm thấy ba người này khá nhân mô cẩu dạng, chỉ kém hơn nhiều giáo chủ của mình, à... kém một chút thôi.

Mọi người ở chính đạo đều ngẩng cao đầu, ý chí chiến đấu sục sôi nhìn bọn họ, Ninh Tinh Vũ cũng hưng phấn đi tới, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh thần thái.

Hắn gọi Quân Ly: "Huynh trưởng."

Quân Ly cụp mắt xuống nhìn hắn vài giây, sau đó mới nói "Ừm", Ninh Tinh Vũ không để ý đến sự thờ ơ của hắn: "Nếu có huynh trưởng ở đây, ta sẽ giao cho huynh trưởng chủ trì cuộc vây hãm ma đầu."

Hắn là người khiêm tốn và nhã nhặn, không tham lam thành công, thường xuyên khiến những trưởng lão chính đạo phía sau phải gật đầu hài lòng. Lông mày của Quân Ly nhăn lại.

Những người trong Ma giáo ngày càng mất kiên nhẫn, Lâm Bất Văn nghe những kẻ ngụy quân tử bô bô nhân nghĩa đạo đức mà đau đầu dữ dội.

"Rồi rốt cuộc có đánh nhau hay không?"

Mọi người ở chính đạo không hề sợ hãi, hăng hái hét đáp lại, cuộc chiến còn chưa bắt đầu đã bắt đầu mơ về bữa tiệc mừng thắng lợi.

"Đánh đi, sao không đánh đi! Ha ha ha, lũ tà đạo các ngươi cứ chờ xem, không khóc lóc cầu xin tha thứ thì xem như các ngươi giỏi!"

Hai bên đều bốc khói, chiến tranh sắp nổ ra. Quân Ly cuối cùng cũng lên tiếng, hắn nhìn thoáng qua Ninh Tinh Vũ, lạnh lùng nói: "Ai nói ta tới đây đánh nhau?"

Chính đạo nhân sĩ đang cáo mượn oai hùm hưng phấn kiêu ngạo cười đột nhiên im bặt, đơ mặt ra: "???"

Bên kia, mọi người trong Ma Giáo cũng ngẩn tò te, hỏi: "Không muốn đánh nhau thì vào Ma Giáo làm gì? Đi ngắm cảnh hả?"

​Quỷ mới tin!

Khi song phương đều im lặng, Ôn Khanh Ẩn cầm chiếc khăn gấm màu trắng đưa lên môi ho khan: "Hôm nay phiền phức nhiều lắm, mục đích của ba người chúng ta là tìm một người đàn ông phụ tình bạc nghĩa."

Lông mi của hắn hơi cụp xuống, thở dài cảm giác đầy mất mát, thực sự khiến người nghe phải thương tâm rơi lệ, thông tin trong tiếng thở dài này khiến tất cả những người có mặt đều tưởng tượng ra một tuyển tập những câu chuyện ngôn lù máu chó nhất.

Ma Giáo: "??" Hầy, ba người đều đang tìm người phụ tình bạc nghĩa, quá 'trấn' động.

Bề ngoài, họ có thể xấu xa hoặc lạnh lùng, nhưng trong thâm tâm họ đang âm thầm thắc mắc, muốn biết tiểu yêu tinh phong lưu nào của Ma giáo hạ gục được ba lãnh tụ của Chính đạo là ai!

​Tranh đua, thật mẹ nó tranh đua vì Ma giáo......

Mọi người trong Ma Giáo tấm tắc, vị thần y ốm yếu ho nhẹ, hơi nhếch khóe môi dưới chiếc khăn gấm trắng, nhàn nhạt thốt ra năm chữ: "Tên hắn là Đường Đường."

"Phụt..."

"Khụ khụ khụ khụ!"

Chính Đạo và Ma giáo đều phát ra một tiếng ho kinh thiên động địa, mọi người kinh hãi nhìn ba người.

Không bận tâm đến sự phấn khích, tay của Lâm Bất Vấn run lên, suýt nữa làm rớt thanh đại đao, Lâm Bất Văn trên khuôn mặt vô cảm, thấy em trai mình đang nhìn qua, anh ta chớp mắt, đồng tử với vòng cung phản xạ cực dài giãn ra .

Ai?? Giáo chủ hả?!!

./.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me