LoveTruyen.Me

Dam Lua Chon

Ngày xửa ngày xưa, thế giới chỉ là một khoảng hư vô bất tận, mọi thứ bị bao trùm bởi sức mạnh nguyên tố. Một vạn năm rồi lại một vạn năm qua đi, không một ai biết mọi thứ trải qua bao nhiêu cái một vạn năm, chỉ là khi đó, sức mạnh dần dần biến thành thực thể. Các nguồn năng lượng va chạm với nhau, kết hợp với nhau, cùng nhau đắp nặng hai thực thể dạng người. Cả hai giống nhau như đúc, thực thể hình người tự xưng là anh trai mang trên người sức mạnh của vật chất nên được gọi là Thực. Thực thể hình người tự xưng là em trai mang trên người sức mạnh thời - không nên mang trên mình cái tên Vô.

Thực và Vô không có hình dạng nhất định, nhưng cả hai đều lựa chọn hình dạng của một "con người". 

Thời gian trôi qua, cả hai "sống" cô độc trong không gian vô tận. Cho đến một ngày kia, cả hai cùng đưa ra một quyết định, tạo ra những thực thể như họ. Họ gọi đó là "Kiến tạo thế giới."

Thực tạo ra mặt đất, tạo ra thực vật, tạo ra động vật, đấp nặng con người. Vô tạo ra khí quyển, chia cắt không gian, kiến tạo thời gian, thứ được gọi là pháp tắc. Những thứ trên thế giới này được gọi là "Thần", thực thể hình người trên thế giới này được gọi là "Chủ thần". Mà thế giới này được gọi là "Thế giới gốc". 

Thực cùng Vô dạy họ sử dụng nguồn năng lượng của không gian, chỉ dạy họ cách "kiến tạo thế giới." Cũng bắt đầu từ đó, những tân thế giới được kiến tạo ra. Những thế giới đó được gọi là "Thế giới phụ."

Mọi thứ ở "Thê giới phụ" đều chịu sự ảnh hưởng của "Thế giới gốc"cũng như" thế giới gốc"buộc phải thực hiện những gì mà Thực và Vô quy định, tất cả đều gọi đó với cái tên "Pháp tắc".

.... 

Thời gian trôi qua, "Thế giới phụ"càng ngày càng nhiều hơn. Chúng không còn độc lập tồn tại nữa, chúng song song, chúng cắt nhau, chồng lên nhau. Nhưng bởi vì Thời - Không bị phân tách, thế giới này không thể cảm nhận được thế giới khác. Cho nên, những kẻ tại thế giới phụ luôn tự đại cho rằng, bọn họ là chủ nhân thế giới. Chỉ có những kẻ ở "Thế giới gốc"mới biết, bọn họ ngu xuẩn như thế nào.

Cho đến một ngày kia, Vô trở nên buồn chán với tất cả mọi thứ. Cậu ta nghĩ ra một trò chơi, thứ mà cậu ta gọi là "Ngày tận thế". Thực không hề tán thành với ý kiến của người em trai này, y rất tức giận ngăn cản. 

Cả hai người bọn họ xảy ra một cuộc chiến, Thực và Vô vốn cùng nhau được hình thành từ những nguồn sức mạnh tinh khiết nhất vậy nên không ai thắng được ai. Bất đắc dĩ, Thực đành chấp nhận "trò chơi" này của em trai. 

.......

Vô chọn một thế giới văn minh, cậu cũng chọn luôn một nhân vật chính của thế giới đó. "Ngày tận thế" bắt đầu. 

Nhìn "con người" tại thế giới đó đau khổ, nhìn bọn họ tuyệt vọng, nhìn bọn họ cố gắng níu giữ một tia hy vọng mỏng manh, Vô rất vui vẻ. 

Nhân vật chính mà cậu ta chọn thực hiện vô cùng tốt sứ mạng của mình. Vô cho cậu ta sức mạnh tối cao nhất, nhiều lần giúp cậu ta vượt qua mọi nguy hiểm. Dần dần, kẻ đó thật sự cho mình là trung tâm. Vô cũng không hề thấy chán ghét kẻ đó. "Ngày tận thế" diễn ra càng ngày càng theo xu hướng tốt đẹp hơn, Vô không thích điều đó. Hơn nữa, chỉ là một người xem, Vô rất nhanh cảm thấy nhàm chán. Vô quyết định sẽ đến thế giới đó, cùng nhân loại của thế giới đó chơi đùa.

....  

Vô xuất hiện với tư cách một cường giả, "nhân vật chính" tất nhiên có hứng thú với cậu ta. Nhiều lần tạo ra hiểm cảnh rồi nhiều lần đóng vở kịch huynh đệ tình thâm liều mạng cứu"nhân vật chính", Vô rất nhanh lấy được tin tưởng của người kia.

  Nhưng rồi, dần dà Vô cảm nhận được sự bi ai cùng hy vọng của những nhân loại trong thế giới này. Dần dà, Vô cảm thấy "trò chơi" này mang đầy mùi máu tanh cùng sự tội lỗi. Vô bắt đầu thấy hối hận. Nhìn "nhân vật chính", người mà Vô bắt đầu thật tâm chấp nhận, Vô cảm thấy hoan mang tột độ. Nhớ lại bản thân đã từng trực tiếp hại chết phụ mẫu người này, từng chứng kiến người này đau đớn gào khóc. Vô nhớ lại cái kết của trò chơi", Vô thấy là cậu ta thiếu nợ người này.

"Tô Viễn, xin lỗi."

Vô đã nói với người đó như vậy. Nói cho người đó biết tất cả mọi chuyện. Người đó điên cuồng mắng chửi Vô.

"Con mẹ nó, mày điên à. Con mẹ nó. Trò chơi cái beep. Mày thì hay lắm sao? Mày làm thần thì hay lắm sao? Con mẹ nó, tao cần làm nhân vật chính cái con mẹ gì. Tao chỉ muốn sống an an ổn ổn. Con mẹ nó, tao cần sức mạnh để làm gì? Ba tao, mẹ tao chết rồi. Mày trả lại cho tao được không? Con mẹ nó, sao mày không chết đi? Tại sao chứ? Vui lắm sao? Mày chơi vui lắm sao? Mày chắc chắn rất vui đi. Cướp đi cuộc sống an bình của tao mày  vui lắm đi. Cướp đi gia đình của tao, mày vui lắm đi. Cướp đi bạn bè của tao mày vui lắm đi. Cướp đi người tao yêu mày vui lắm đi? Bây giờ thì sao? Mày muốn cướp đi tương lai của tao. Mày cũng vui lắm đi."

Giọng người đó càng ngày càng thấp, kèm theo đó là tiếng nức nở. Vì sao lại là hắn? Vì sao muốn cướp đi mọi thứ của hắn? Hắn đâu muốn làm nhân vật chính. Hắn chỉ muốn yên ổn mà sống. Hắn chỉ muốn có một công việc sau khi ra trường, cưới một cô vợ, sinh một đứa con, phụng dưỡng cha mẹ, cuối cùng cùng với vợ trút hơi thở cuối cùng. Vì sao lại phá hủy mọi ước mơ của hắn? Tại sao chứ? Tại sao? 

Vô nhìn người đó gào khóc, nhìn người đó dường như mất hết mọi hy vọng. Vô cảm thấy khó chịu vô cùng. Là lỗi của cậu ta, tất cả là lỗi của cậu ta.

"Tô Viễn, xin lỗi. Thật xin lỗi."

"Mày cút đi. Cút đi. Cút...."

Vô nhìn thấy người đó đau đớn bước đi. Tang thi vay quanh cũng không đánh trả hay chạy trốn. Nhìn người đó bị lũ tang thi gặm cắn. Nhìn dãy số liệu đại diện cho linh hồn người đó bắt đầu rời khỏi cơ thể, Vô đưa tay giữ lấy nó.

"Em hối hận sao, Vô?"

"Phải."

"Đừng tự hành hạ bản thân. Em có thể tạo một thế giới khác cho người đó mà. Những số liệu của thế giới này anh đều giúp em giữ lại. Em.. tự quyết định đi."

Nhìn người anh trai của mình, Vô quyết định tự tay tạo một thế giới mới. Người gọi Tô Viễn là trung tâm vận hành thế giới đó. Mọi số liệu của thế giới này đều được chuyển đến thế giới đó. Rất nhanh mọi thứ của thế giới này liền sụp đổ. 

Vô nhìn thế giới đó được hình thành, cậu ta quyết định sẽ dùng chính bản thân mình,dùng nổi đau của mình để đáp trả lại lỗi lầm của cậu ta. 

.... 

"Tô Gia có hai người con. Người con trai lớn gọi Tô Viễn, được mọi người yêu thương quan tâm, được hưởng mọi hạnh phúc của thế giới này. Người con út tên Tô An, chịu mọi sự đau khổ, phớt lờ. "

"Ra là vậy. Ừm, anh giờ thì hiểu rồi. Em đáng bị như vậy. "

Lý Minh tỏ vẻ trầm ngâm sau khi nghe câu truyện của người đang ngồi trong lòng. Chỉ nghe tiếng người đó khúc khích cười

"Nhưng mà nha, vị thần đó không thể nào ngờ được a, lại có một sai số to như vậy tồn tại a. Không ngờ lại có một sai số yêu vị thần đó nha."

"Phải. Vị thần đó quả là kẻ ngu ngốc. Mà kẻ yêu vị thần đó cũng không thông mình gì." 

"Ha ha ha. Đúng đúng a."

Cả hai cười vui vẻ. Lý Minh, một sai số của thế giới này, cùng với Tô An, vị thần mang tên Vô đến thế giới này để trả nợ cùng nhau tạo ra một lỗ hỏng không thể sửa chữa. Cả hai người họ, vĩnh viễn, vĩnh viễn bên nhau.

"Lý Minh nè, cho dù anh có chết đi, em vẫn sẽ lưu trữ số liệu của anh, đưa anh đến thế giới gốc. Đến lúc đó, chúng ta lại bên nhau, có được không?"

"Được!"

___TOÀN VĂN HOÀN___
24/03/2018

Chính thức HAPPY ENDING rồi đó. 

À , nói tới đấy cũng biết Dịch Hàn là ai rồi đi. Dịch Hàn = Thực. 

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me