[Đam Mỹ| Completed] Vai chính này tôi không đảm đương nổi
Chương 86: Quá khứ
Editor: Dưa Hấu Chấm Muối_______________________Chiếc cà vạt trên tay vừa nhìn đã biết không phải hàng đặt làm riêng.Kỷ Dao cũng lập tức nhận ra, vậy thứ này cũng không phải của Tần Vũ Bạch.Yến Song nhìn Kỷ Dao thâm trầm đứng hình, tiếp tục giả vô tội, "Không phải của cậu à?"Kỷ Dao liếc nhìn y, tùy tiện túm cà vạt nhét vào túi, "Của tôi."Yến Song: Thích thì cứ lấy đi, dù sao cũng không phải của y.Kéo khóa vali, Yến Song dựng vali lên để sang một bên, sau đó lại đề phòng mà liếc Kỷ Dao một cái, "Lần sau đừng có để đồ của cậu ở chỗ tôi nữa."Kỷ Dao: "......"Trong ký túc xá yên tĩnh, hai người ngồi đối diện nhau.Vốn là ngồi cạnh nhau, nhưng Kỷ Dao vừa ngồi xuống, Yến Song liền bê máy tính né tránh ngồi sang đối diện.Kỷ Dao cũng không đi theo, hắn suy nghĩ về một lần thám tử tư báo cáo cho hắn.".....Người đó rất khó tiếp cận, Tần Vũ Bạch vẫn luôn đưa người theo bên cạnh.....""Cậu ấy và Ngụy Dịch Trần lại từng gặp nhau một lần, ở ngay quán cà phê dưới Tần thị, tôi sợ bị lộ nên không theo vào.""Vào trong khoảng 10 phút, khi đi ra thì xách một túi đựng cà phê, thoạt nhìn không có gì đặc biệt."Ngụy Dịch Trần.Chiếc cà vạt trong túi có phải của hắn không?Người kia...... người đã từng khiến hắn hiểu lầm là Thôi Trịnh kia...... có khi nào là Ngụy Dịch Trần không?Yến Song vẫn luôn bị Tần Vũ Bạch khống chế, Ngụy Dịch Trần là phụ tá đắc lực của Tần Vũ Bạch, đương nhiên sẽ sớm chiều ở chung với Yến Song, cũng càng hiểu rõ từng li từng tí về mối quan hệ giữa Yến Song và Tần Vũ Bạch. Tính cách Yến Song mềm yếu, nội tâm lại tổn thương nghiêm trọng sau khi chia tay Tần Vũ Bạch, có ai có thể đúng lúc ở cạnh y, sau đó thừa dịp chen vào?Cái tên của người này gần như đã rõ như ban ngày.Hắn ta vẫn luôn trốn sau lưng Tần Vũ Bạch, cho nên cứ thế bị hắn bỏ qua.Bóng tối dưới chân đèn.Đạo lý đơn giản như vậy mà ban đầu hắn lại không nghĩ tới.Có lẽ Tần Vũ Bạch cũng đã tra ra vấn đề, nên mới đuổi việc quản gia đã làm việc bên mình hai năm trời.Sắc mặt Kỷ Dao dần trầm xuống.Ánh mắt Yến Song lặng lẽ lướt qua notebook, quan sát sắc mặt Kỷ Dao.Tin chắc là Tiểu Kỷ hẳn đã khóa sự nghi ngờ lên người Ngụy Dịch Trần.Căn bản không cần y ra tay.Hai tên tra công đồng thời đối phó một tên tra công.Chắc rằng Ngụy Dịch Trần chẳng chống được bao lâu.Y cho Ngụy Dịch Trần ba ngày ngoan ngoãn về cầu xin tha thứ.Yến Song đóng notebook lại, khi xách cái túi lên thì hơi ngẩn người. Tuy Kỷ Dao đang tự hỏi, nhưng Yến Song vừa động thì hắn liền phân tâm nhìn qua, thấy Yến Song đang ngơ ngẩn nhìn túi của mình với khuôn mặt mờ mịt, hắn hỏi: "Sao vậy?""Sao tôi lại dùng cái túi cũ nát thế này nhỉ?"Yến Song quay mặt đi, thoạt nhìn y cũng không phải ghét bỏ cái túi quá cũ nát, mà chỉ là khó hiểu đơn thuần.Y lẩm bẩm: "Hay là của anh hai tặng? Nên mình tiếc không bỏ nhỉ."Kỷ Dao nhạy bén nhận ra điều gì, hắn thử hỏi: "Anh cậu đối xử với cậu tốt lắm à?"Yến Song nhìn hắn một cái, trên mặt lộ ra một chút kiêu ngạo, "Đó là chuyện đương nhiên, từ nhỏ tôi đã lớn lên bên cạnh anh hai, đương nhiên ảnh phải tốt với tôi rồi.""Bộp ——"Yến Song hoảng sợ, "Cậu đập bàn làm gì? Làm tôi sợ muốn chết."Sắc mặt Kỷ Dao căng như dây đàn.Sao Tần Vũ Bạch có thể vô sỉ tới mức này!"Không thể hiểu nổi."Yến Song không vui mà nói một câu, đeo túi lên trên vai, lại lẩm bẩm: "Nhưng mà đeo cũng khá hợp đấy chứ."Yến Song nghênh ngang mà bước ra khỏi phòng.Thiết lập của Kỷ Dao là thiên tài.Y đã cho hắn nhiều nhắc nhở như vậy, thiên tài muốn suy ra chuyện gì đã xảy ra với y, hẳn là rất đơn giản nhỉ?
(Duy nhất tại wattpad: _bjyxszd_0810)
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me