LoveTruyen.Me

Dam My Dai Dia Chu Doan Gia Hoan

Chương 336: Hành động

Lạc Cổ Nguyệt lần đầu tiên trong cuộc đời có xúc động muốn phun tào, sau khi mấy người này xuất hiện trước mặt hắn.

Thuật dịch dung?

Ngày hôm qua quả nhiên không phải ảo giác. Tuy rằng không nói ra, nhưng ngày hôm qua hắn phát hiện sau khi hỏi về nguyên liệu thuật dịch dung, có mấy người ánh mắt mịt mờ dừng trên người hắn, lúc ấy hắn không biết là có ý gì, hiện tại đã hiểu.

Hắn lúc ấy kỳ thật chính là một ngốc tử, hoàn toàn tự cho mình là đúng, khó trách họ sẽ nhìn hắn như vậy.

Lạc Cổ Nguyệt vẫn chưa tức giận, hứng thú lại lớn hơn nữa. Cái gọi là thuật hoá trang thế nhưng là dùng son phấn. Chỉ dựa vào mấy thứ này mà có thể hoàn toàn thay đổi một khuôn mặt, xác thật thần kỳ vô cùng. Họ mà đi trên đường cái Quân Tử Thành, chỉ sợ cũng không ai nhận ra được.

Lạc Cổ Nguyệt nhìn mấy người đi qua trước mặt. Chỉ có Thiệu Phi cho hắn phản ứng, nhe răng trợn mắt, lộ ra hàm răng sạch sẽ chỉnh tề.

Ba bốn mươi cá nhân xen lẫn trong đội ngũ năm mươi người, những người khác ở lại thủ bởi vì không thể đưa vào quá nhiều người, sẽ dễ dàng khiến người khác hoài nghi.

Nhưng dù có thêm nhiều gương mặt mới đi nữa, thủ vệ binh lính cũng sẽ không để ý.

Cấm vệ là lực lượng quan trọng thủ vệ hoàng thành, nhân số trên một vạn người, thời kỳ cường thịnh thậm chí nhiều hơn, tục truyền đã từng lên đến hai vạn người. Nhiều cấm vệ như vậy, binh lính thủ cửa cung sao có thể nhận mặt hết, trừ phi rất quen thuộc, thường xuyên có lui tới, nếu không thì họ chỉ nhận ra Thống lĩnh cùng đội trưởng.

Cấm vệ đội của Lạc Cổ Nguyệt hoàn toàn không thường ra vào hoàng cung, trải qua vài thủ tục phức tạp, hắn thực nhẹ nhàng đưa được người vào.

Mọi người đều đã nhớ rõ sơ đồ hoàng cung. Dựa theo kế hoạch, họ lập tức phân công nhau hành sự.

Việt Thất mang theo mười ám vệ đi cứu lão Vương gia cùng Phó Dịch. Quản Túc mang theo vài người đi cứu đô đô mới mấy tháng tuổi cùng An Tử Minh. Hai đứa bé bị giả hoàng đế cưỡng chế tách khỏi người lớn, một thủ đoạn kiềm chế họ.

Còn đi cứu Phó Nguyên Phàm cùng Đại Hắc. Có Thái Hậu ở đó, số lượng người áo đen không nhiều, Thiệu Phi mang theo vài người đi cứu.

Giả hoàng đế rất tích mệnh, phái rất nhiều người bảo vệ mình, để lại hơn một trăm người áo đen canh giữ ở phụ cận tẩm cung.

Họ vốn rất quen thuộc đường đi lối lại trong hoàng cung, một đường giải quyết không ít người.

Cùng lúc đó, giả hoàng đế hưởng thụ chỗ tốt do thân phận hoàng đế mang đến, giờ phút này lại có cảm giác tâm thần không yên. Hắn có một gương mặt không khác gì Phó Nguyên Phàm, đây mới là thuật dịch dung mà Lạc Cổ Nguyệt nghĩ đến. Sắc mặt hắn hiện tại có chút âm u.

"Làm sao vậy, hiện tại chính là thời khắc mấu chốt, ngươi không thể làm lỗi vào lúc này." Cung nữ đứng phía bên phải hầu hạ hắn đột nhiên mở miệng, ngữ khí không hề có tôn trọng.

Giả hoàng đế cũng không lộ vẻ không cao hứng, ngược lại có vẻ rất kiêng kị cung nữ này, do dự một chút mới mở miệng, "Ta luôn cảm thấy bất an, mí mắt vẫn luôn giật giật."

"Mí mắt giật?" Cung nữ không cho rằng đúng, nói: "Ngươi lại mê tín như vậy? Còn không bằng ngẫm lại làm thế nào tìm ra xưởng công binh chế tạo bom. Phía trên đã không kiên nhẫn, nếu không thể tìm ra, ngươi ta đều sẽ chịu khổ. Hơn nữa Phó Vô Thiên vẫn luôn không có tin tức, ai biết hắn hiện tại còn ở Cao Trạch hay không, chúng ta không có nhiều thời gian."

"Ngươi cho rằng ta không muốn sao? Nhưng quan viên địa phương của Đại Á vẫn luôn bằng mặt không bằng lòng, chúng ta phái đi người một người tiếp một người mất tích, như vậy căn bản không thể thu hẹp phạm vi điều tra." Nếu không họ cũng sẽ không mất nhiều thời gian như vậy cũng không tìm được.

Cung nữ nghe vậy cũng không cấm nhíu hạ mi, chợt hung tợn nói: "Nếu không có biện pháp, chúng ta chỉ có thể áp dụng biện pháp cực đoan."

"Ngươi là nói?" Giả hoàng đế đuôi lông mày vừa động.

"Không sai, tổ phụ cùng tiểu thúc, thẩm thẩm của Phó Vô Thiên đều ở trong tay chúng ta, chúng ta ngay từ đầu liền nắm giữ quyền chủ động, vì lo lắng hắc giáp quân ở biên quan nên vẫn luôn bó tay bó chân. Nhưng hiện tại đã không cần, ta thu được tin tức, Dung Quốc đã quyết định xuất binh kiềm chế đại quân biên quan, chúng ta hiện tại đã có thể mượn cơ hội này dẫn Phó Vô Thiên ra." Cung nữ đắc ý nói, nàng chờ cơ hội này đã thật lâu, thuyết phục Dung Quốc xuất binh cũng không dễ dàng.

Giả hoàng đế vẻ mặt hưng phấn, nhưng thoáng chốc lại nhăn mặt, "Biện pháp này tốt thì tốt, nhưng nếu Phó Vô Thiên không ở Đại Á làm sao bây giờ, hắn chưa chắc sẽ lập tức xuất hiện trước mặt chúng ta, chúng ta cũng không thể cho hắn thời gian chạy tới đi?"

Cung nữ trong ánh mắt mịt mờ lộ vẻ không vui. Nếu không phải bởi vì thân hình của tên này cực kỳ tương tự với Phó Nguyên Phàm, hình dáng khuôn mặt cơ hồ giống như đúc, căn bản không tới phiên đồ ngu này đảm đương trọng trách, nàng cũng không cần tới đây trông coi, tránh cho hắn phạm lỗi ngu xuẩn.

"Ngươi cảm thấy Phó Vô Thiên sẽ mặc kệ tổ phụ cùng tiểu thúc thẩm thẩm sao. Còn nữa, Vương phi nghe nói cũng đặc biệt yêu thương đệ đệ, Phó Vô Thiên có thể tàn nhẫn, Vương phi khẳng định sẽ không tuyệt tình. Họ hiện tại khẳng định đã về Đại Á, nói không chừng đang ở ngoài Quân Tử Thành."

"Có lý." Giả hoàng đế ngẫm lại, xác thật không cần lo lắng vấn đề này.

"Nếu quyết định, như vậy ngày mai ngươi ban phát ý chỉ, nói nếu Phó Vô Thiên trong vòng 3 ngày không xuất hiện, liền giết thân nhân của hắn. Không cần để ý phản ứng của bá tánh Đại Á, họ muốn tạo phản cũng cần thời gian."

"Được, ta ngày mai lập tức hạ chỉ."

"Rầm!"

Vừa dứt lời, một tiếng vang lớn chợt bùng nổ, lực đạo to lớn. Đại môn cung điện bị phá, vài người áo đen canh giữ bên ngoài bay vào, trên mặt đất đều là máu của họ.

Giả hoàng đế cả kinh, đột nhiên đứng lên. Họ muốn lao ra đi xem, lại có mấy kẻ thần bí đi tới. Người cầm đầu cao lớn uy mãnh, chiều cao phi thường nổi bật, hình dáng cương ngạnh anh tuấn, đường cong sắc bén, khí thế một đường cuồng quét, làm họ chỉ cảm thấy áp lực.

Bức họa truy nã của nam nhân xuất hiện khắp nơi, họ chỉ cần liếc nhìn cũng đã ấn tượng khắc sâu.

Mí mắt kinh hoàng giật giật không thôi, giả hoàng đế lui ra phía sau một bước, lại vấp phải chiếc ghế đằng sau, trán đã chảy mồ hôi lạnh, sau lưng ướt đẫm. Chỉ có mấy cung nữ thái giám còn có thể đứng vững.

Mấy người phía sau nam nhân cũng đều thật quen thuộc. Những người này, thế nhưng từ lúc nào vô thanh vô tức ẩn vào hoàng cung, hiện tại thậm chí đang đứng trước mặt, họ thế nhưng một chút cũng không phát giác.

Cung nữ nghĩ thông suốt điểm này, lập tức hít hà một hơi. Điều này có nghĩa những nơi khác cũng bị tập kích, con tin rất có thể đã bị người của Phó Vô Thiên cứu ra.

Những người khác còn chưa kịp mở miệng, người áo đen bên ngoài lập tức ùa vào, bao vây Phó Vô Thiên. Nhân số không nhiều, có một bộ phận người áo đen đã bị ám vệ cùng cấm vệ cuốn lấy.

Ám vệ của Phó Vô Thiên tự nhiên không cần phải nói. Họ đều là ám vệ tinh nhuệ của Phó Vương phủ, mỗi người thực lực đều không tầm thường, hạ thủ không chút lưu tình, hơn nữa cực kỳ huyết tinh. Sự tồn tại của họ rất ít người biết, bởi vì mục tiêu của họ chưa một ai có thể thoát.

Hơn mười cấm vệ Cao Trạch cũng đã trải qua chọn lựa kỹ càng, tuy rằng không lợi hại bằng ám vệ, nhưng cũng không phải ăn chay. Vì biểu hiện trước mặt Phó Vô Thiên tốt một chút, họ ra sức không thể kém ám vệ.

Người áo đen lập tức bị cuốn lấy. Tiếng kêu thảm thiết thường thường vang lên, lại không là của bên nào.

Giả hoàng đế âm thầm trấn định. Nhất định là người của Phó Vô Thiên, người của họ nhiều như vậy, Phó Vô Thiên muốn ẩn vào hoàng cung, không thể mang theo quá nhiều người.

Mấy cung nữ thái giám cũng nghĩ vậy, đồng loạt trấn định.

Cung nữ nhìn Phó Vô Thiên bị vây quanh, trong mắt hiện lên sát ý âm lãnh, "Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi càng muốn sấm, nếu đã tới thì ở lại hết đi, giết bọn họ!"

Cung nữ vung tay lên, hơn hai mươi người áo đen lập tức đánh về phía họ, lưỡi đao lóe ánh sáng lạnh thấu xương, nổi lên một mảnh hàn ý.

Một người áo đen nhanh chóng xông tới trước mặt Cung Vân. Cung Vân mắt cũng không chớp, nhanh chóng rút kiếm bên hông. Tốc độ của hắn cực nhanh, khi người áo đen giơ đao chuẩn bị ngăn cản, chỉ thấy cổ tay hắn nhanh chóng vặn, mũi kiếm thoáng chốc biến hóa góc độ cắm vào cổ họng người áo đen.

Phó Vô Thiên càng thêm thô bạo. Lực cánh tay của hắn vốn không phải người thường có thể do, nắm đấm càng mạnh mẽ gấp bội. Người áo đen vừa tới gần, một quyền của hắn làm người áo đen lập tức ngã xuống đất không dậy nổi, nháy mắt mất sức chiến đấu.

Ngoài họ, còn có một người khác cũng ra tay, chính là Lạc Cổ Nguyệt. Dẫn họ tiến vào, hắn không lập tức mang theo thủ hạ rời đi, ngược lại đi theo, hoàn toàn không sợ bị nhận ra, có vẻ rất tự tin.

Người duy nhất không có động tác chính là An Tử Nhiên. Hắn cơ hồ đứng phía sau ba người, thoạt nhìn giống như cần bảo vệ......

Chương 337: Quanh co

Cung nữ phát hiện An Tử Nhiên, lập tức bằng ánh mắt ra hiệu cho hai người áo đen.

Phó Vô Thiên không phải rất bảo bối Vương phi của y sao? Đưa hắn tới hoàng cung sẽ là sai lầm lớn nhất của y. Thật muốn nhìn xem Phó Vô Thiên cứu Vương phi của y thế nào.

Nam nhân lợi hại mấy cũng có một nhược điểm không thể bỏ qua.

Người áo đen tập trung công kích Lạc Cổ Nguyệt thực lực tương đối yếu hơn. Lạc Cổ Nguyệt bị cuốn lấy, một người người áo đen nhân cơ hội vọt vào, đao trong tay lóe hàn quang nhanh chóng triều vung về phía An Tử Nhiên.

Họ cho rằng mình sắp đắc thủ, khóe miệng cung nữ mới vừa bò lên, người áo đen công kích An Tử Nhiên đột nhiên 'phanh' một tiếng bay ra ngoài, va phải một người áo đen khác. Hai người lăn thành một đoàn ngã văng ra, trên đường lăn còn đụng thêm một người áo đen nữa, hình ảnh thế nhưng có vài phần hài hước.

Lạc Cổ Nguyệt phi thường cổ động cười lớn. Hắn đã suy đoán Vương phi hẳn là biết võ công, quả nhiên là vậy.

Quý công tử phong độ nhẹ nhàng này thật đúng là thâm tàng bất lộ, chỉ nhìn bề ngoài tuyệt đối sẽ không nghĩ hắn có võ, người thường khẳng định sẽ trực tiếp bị lừa. Khó trách Phó Vô Thiên có thể nhanh chóng tìm được người, chỉ sợ chính hắn cũng góp phần nỗ lực không nhỏ.

Vẻ kinh ngạc trên mặt cung nữ cùng giả hoàng đế rõ ràng không thể che dấu.

Độc Hạt Tử cùng An Vu Chi biết An Tử Nhiên có võ nhưng lại không truyền tin tức cho họ, cho nên họ vẫn luôn cho rằng Vương phi không biết võ công. Họ sớm nên đoán được, Phó Vô Thiên sẽ không vô duyên vô cớ mang Vương phi bảo bối của y tới hoàng cung nguy hiểm đầy rẫy.

Hiển nhiên, An Tử Nhiên sau đó cũng góp sức chiến đấu. Hắn không cần đao, cũng không cần kiếm, chỉ chuyên công kích hạ thân của người áo đen trăm phát không trật.

Vì thế, mỗi người áo đen bị hắn công kích cuối cùng đều sẽ có tư thế quái dị kẹp chặt hai chân, trong khoảng thời gian ngắn đều không có sức chiến đấu.

Liên tục vài người đều như vậy, vì thế lại xuất hiện một màn quỷ dị. Cơ hồ không người áo đen nào dám nhằm tới An Tử Nhiên. Họ tình nguyện bị Phó Vô Thiên đấm cũng không muốn bị đá hạ phúc, nhìn mặt mấy tên kia nhăn thành quả mơ muối là biết khẳng định đau muốn chết.

Thật không biết một nam nhân vì sao lại thích đá hạ bàn của nam nhân khác như vậy, người áo đen ai oán nghĩ.

An Tử Nhiên đương nhiên không phải bởi vì thích, mà bởi vì hắn cũng là nam nhân, lại không có cái gọi là nội lực, tự nhiên sức chiến đấu không thể bằng Phó Vô Thiên, cho nên hắn lựa chọn xuống tay từ nhược điểm của nam nhân. Sự thật chứng minh hắn lựa chọn không có sai.

Tương phản với Phó Vô Thiên hiểu ý cười, cung nữ cùng giả hoàng đế tức giận đến mặt đều xanh.

"Một đám phế vật, chỉ một chút việc nhỏ đều làm không xong." Cung nữ tức giận mắng một người áo đen ngã vào dưới chân.

Người áo đen cuộn tròn người, sắc mặt trướng đến đỏ bừng, hiển nhiên còn chưa thể khôi phục.

Cứ như vậy, người của họ sẽ bị người của Phó Vô Thiên giết sạch. Nghĩ như vậy, họ bỗng nhiên phát giác, tiếng động bên ngoài đại điện tựa hồ ngày càng nhỏ. Qua lâu như vậy rồi mà còn chưa giải quyết thủ hạ của Phó Vô Thiên?

Thực mau họ sẽ biết đáp án.

Một ám vệ đi đến, trang phục trên người bị máu nhuộm đỏ, tay cầm thủ cấp của ai đó, ném tới chân giả hoàng đế. Nhìn kĩ, sắc mặt giả hoàng đế trắng nhợt, thế nhưng là Bành Trung.

Bành Trung là thủ lĩnh của hơn hai trăm người áo đen, võ công không tầm thường, có thể nâng tảng đá hơn hai trăm cân, có thể một mình chấp năm. Họ tưởng rằng có Bành Trung, hẳn là có thể thắng......

Chân tướng chính là tàn khốc như vậy. Cường giả của họ thế nhưng bị một ám vệ giết, vậy còn mấy chục người áo đen bên ngoài...... Giả hoàng đế không dám nghĩ tiếp, sẽ chỉ càng cảm thấy tuyệt vọng.

Đúng lúc này, cứu binh tới. Một đoàn cấm vệ đột nhiên xuất hiện ngoài đại điện. Tiếng bước chân rất lớn, cung nữ cùng giả hoàng đế thoáng nhìn qua liền thấy một hình bóng quen thuộc, đồng loạt lộ vẻ vui sướng.

Đại Càn điện phát sinh huyết chiến, động tĩnh quá lớn, không thể không làm kinh động đến cấm vệ. Thống lĩnh cấm vệ quân Mục Sơn Tam lập tức mang người chạy tới.

Mục Sơn Tam là người của giả hoàng đế. Cấm vệ quân hiện tại còn chưa biếnt hoàng đế của họ bị tráo. Hơn nữa tình huống khẩn cấp, họ cũng chỉ có thể làm liều điều động cấm vệ quân.

Họ thực sự xem nhẹ địa vị của Phó Vô Thiên cùng Cung Vân trong lòng cấm vệ quân. Phó Vô Thiên là chiến thần Đại Á, không có hắn thì không có Đại Á thái bình hiện tại. Cung Vân đã từng là Phó thống lĩnh cấm vệ quân, rất nhiều cấm vệ quân đều nhận thức hắn, cũng đều từng chịu ân huệ của Cung Vân. Họ trong lòng không muốn tin tưởng Quận Vương cùng Phó thống lĩnh sẽ phản bội Đại Á.

"Bắt đám phản quốc tặc này lại." Mục Sơn Tam rút đao, lớn tiếng hô.

Hô xong, phía sau lại là một mảnh an tĩnh.

Mục Sơn Tam quay ngoắt đầu, chỉ nhìn thấy những khuôn mặt do do dự dự, trong lòng cả kinh, không ngờ Phó Vô Thiên sẽ có ảnh hưởng lớn cấm vệ quân như vậy. Nghĩ vậy, hắn lập tức rống lên.

"Các ngươi do dự cái gì, chẳng lẽ muốn trơ mắt nhìn Đại Á rơi vào tay đồ phản quốc sao? Quận Vương trước mắt các ngươi là cháu ngoại của hoàng đế Cao Trạch. Hoàng đế Cao Trạch không có con nối dõi, hắn khẳng định sẽ kế thừa ngôi vị hoàng đế Cao Trạch. Đến lúc đó, nếu hắn sáp nhập Đại Á vào bản đồ Cao Trạch, Đại Á sẽ không còn tồn tại trên thế giới này."

Không thể phủ nhận, lời hắn nói rất có tính chất kích động. Có một vài cấm vệ rõ ràng đã bị dao động.

Ai mà không hy vọng quốc gia của mình cường thịnh. Ai lại muốn nhìn quốc gia của mình biến thành nước phụ thuộc. Họ mang trọng trách bảo vệ quốc gia, càng không muốn nhìn tình cảnh đó xảy ra. Nếu nhất định phải lựa chọn, họ khẳng định sẽ không chút do dự lựa chọn quốc gia.

"Ngu xuẩn." Tiếng nói mang theo trào phúng rõ ràng của Phó Vô Thiên vang lên.

Cấm vệ nhìn qua. Quận Vương vẻ mặt lạnh như băng như đang nhìn một đám sỉ nhục của tổ quốc.

"Các ngươi đều là người trưởng thành có chính kiến, chẳng lẽ không thể làm ra phán đoán? Bị một Thống lĩnh lai lịch không rõ, chưa từng tiếp xúc nói vài câu đã tín nhiệm? Các ngươi đều là tinh anh trăm dặm mới tìm được một, không phải chó mèo trên đường tùy tùy tiện tiện tìm ra để góp đủ nhân số."

Cấm vệ đỏ mặt. Họ không phải không có chính kiến, đương nhiên biết Thống lĩnh cùng Phó thống lĩnh mới nhậm chức đều có chút vấn đề, thậm chí cảm thấy Hoàng Thượng cũng có chút không đúng. Nhưng họ chỉ là cấm vệ nho nhỏ mà thôi, nghi ngờ Thống lĩnh cùng Hoàng Thượng không phải là một chuyện nhỏ, nếu cấp trên tức giận, họ lúc nào cũng có thể vứt bỏ mạng nhỏ.

"Quận Vương nói đúng, chúng ta đều là tinh anh trăm dặm mới tìm được một, không phải binh lính bình thường. Đại Á là quốc gia của chúng ta, phụng hiến tính mạng vì Đại Á, chúng ta cũng chết quang vinh."

"Không sai, chúng ta không thể để những tiểu nhân bì ổi thực hiện được."

"Chúng ta phải bảo vệ Đại Á."

"Chúng ta phải tin tưởng vào phán đoán của chính mình."

......

Tiếnng phụ họa hết đợt này đến đợt khác, nháy mắt xoay chuyển tình thế.

Cung nữ cùng giả hoàng đế, Mục Sơn Tam có thể nói là mặt lúc đen lúc trắng. Họ quả nhiên không thể trông cậy vào cấm vệ, kỳ thật ngay từ đầu đã không mong đợi có thể che dấu được, cho nên mới triệu tập thêm hơn hai trăm người áo đen tiến cung.

Họ tính toán lại triệu tập thêm, sau đó giải quyết tất cả cấm vệ, chỉ là không ngờ Phó Vô Thiên tới nhanh như vậy, kế hoạch thậm chí còn chưa kịp thực thi cũng đã chết từ trong trứng, tạo thành cục diện hiện tại cực kỳ bất lợi với họ.

Trừ bỏ số ít cấm vệ tâm thuật bất chính phản bội Đại Á, phần đông cấm vệ đều đứng về phía Phó Vô Thiên, không cần nhìn cũng biết thắng lợi sẽ về tay ai.

"Ngoan ngoãn giơ tay chịu trói, bổn vương có thể cho các ngươi chết thống khoái một chút." Phó Vô Thiên ném văng một người áo đen như ném giẻ rách, vừa vặn rơi dưới chân cung nữ.

Cung nữ sắc mặt xanh mét, cắn môi đến chảy máu, "Các ngươi cho rằng mình đã thắng sao? 30 chưa phải là Tết, không ai có thể kết luận."

Nói xong, nàng đột nhiên vỗ tay. Phía sau, vài người bị áp ra.

Đứng mũi chịu sào là vị Thái Hậu tôn quý lại tự cho là đúng, có lẽ do bị lôi kéo, bộ dáng có chút chật vật. Khi bị túm ra, nàng thậm chí còn đang mắng đối phương vong ân phụ nghĩa linh tinh.

Phía sau nàng còn có một người quen, chính là Phó Nguyên Phàm. Hắn cúi đầu, tựa hồ có chút uể oải, không nói một lời, không biết suy nghĩ cái gì.

Hắn lần này có thể nói bị mẫu hậu hại chết. Đường đường hoàng đế Đại Á, lại bị chính thân sinh mẫu hậu ám toán, thật không còn gì mất mặt hơn. Hắn không dám ngẩng mặt nhìn đường ca đường phu.

Cung nữ đắc ý nhìn phản ứng của họ. Chính nàng cũng không ngờ quyết định đột ngột đưa ra lúc chiều sẽ trở thành át chủ bài. Thái Hậu không thể uy hiếp đến họ, vậy chân chính hoàng đế Đại Á sẽ làm họ cố kỵ vài phần đi.

Chương 338: Vặn vẹo

Thái Hậu vừa thấy Phó Vô Thiên đã biến sắc mặt.

Nàng luôn rất rõ ràng mình đang làm gì, nhưng vẫnn luôn không cho rằng mình làm sai.

Con trai của nàng là hoàng đế Đại Á, lại bị một Vương gia kiềm chế, như vậy thì có khác gì con rối đâu. Con trai không cảm thấy có gì không tốt, nàng lại không cam lòng.

Phó Vô Thiên xác thật là ân nhân của họ, nhưng không có nghĩa hắn có thể bắt con trai của nàng răm rắp nghe lời hắn.

Thái Hậu mười bảy tuổi đã gả đến Đại Á. Từ một công chúa cao cao tại thượng, trở thành phi tử của hoàng đế quốc gia khác, chênh lệch không hề nhỏ, đại biểu cho nàng từ đây phải sống cực kỳ thật cẩn thận.

Tương lai của nàng đã định, không ai có thể giúp nàng, nàng cả đời đều chỉ có thể vượt qua trong hậu cung của hoàng đế Đại Á. Đạo lý này đến năm hai mươi tuổi nàng mới hiểu ra, khi đó nàng vừa mới mang thai Phó Nguyên Phàm. Vì chính nàng, cũng vì con trai của nàng, nàng thật cẩn thận nhẫn nại hơn hai mươi năm.

Đã hưởng tư vị quyền lợi, khi lần thứ hai có được, thậm chí có được càng nhiều, Thái Hậu có chút thực tủy biết vị, hy vọng có thể có thêm nhiều hơn.

Lòng cảm kích với Phó Vô Thiên chậm rãi biến chất, nàng cho rằng hắn trở ngại mẫu tử họ. Không có Phó Vô Thiên, con trai của nàng sẽ trở thành hoàng đế chân chính, cho nên khi người của Vạn Thanh Quốc đi tìm tới, nàng không chút do dự đồng ý. Chỉ cần có thể diệt trừ Phó Vô Thiên, cho dù biết Vạn Thanh dụng tâm kín đáo, nàng cũng nghĩa vô phản cố, bởi vì nàng biết Đại Á sẽ không dễ dàng bị hủy diệt.

So với Thái Hậu trong nháy mắt tâm tư chuyển biến liên hồi, phản ứng của Phó Nguyên Phàm liền trực tiếp hơn nhiều, đầu cúi càng thấp, không ngước nhìn lấy một cái.

"Đây là át chủ bài của ngươi?" Ngữ khí của Phó Vô Thiên tựa hồ cười nhạo nàng suy nghĩ kỳ lạ, biểu cảm cũng khinh miệt.

"Đương nhiên không phải." Cung nữ nói, "Ta biết Quận Vương sẽ không quản Thái Hậu chết sống, nhưng tính mạng của hoàng đế Đại Á, ngươi sẽ không thể làm lơ."

Thái Hậu vẻ mặt xanh mét sắc, nhưng hiện tại không ai để ý đến nàng. Lúc trước nàng phản bội Đại Á, xuống tay với chính nhi tử của mình thì nên nghĩ đến kết cục này.

"Hoàng đế Đại Á?" Phó Vô Thiên khóe miệng đột nhiên lộ ra một mạt ác ý, ánh mắt chuyển qua Phó Nguyên Phàm, "Ngươi là nói tên vô năng bị chính mẫu hậu của mình tính kế, cuối cùng bị cầm tù để một cái giả hoàng đế thay thế mà không thể làm gì?"

Phó Nguyên Phàm trắng mặt. Hắn biết đường ca nhất định phi thường thất vọng, quả nhiên, đường ca hiện tại nhất định thực khinh thường hắn, nhưng hắn sẽ không có một câu oán hận, này hết thảy đều là lỗi của hắn.

Hắn hiện tại vẫn không dám tin tưởng mẫu hậu kính yêu của hắn thế nhưng cấu kết với Vạn Thanh Quốc làm phản. bao nhiêu thân tình cùng bao dung hiện giờ đã lạnh hơn phân nửa.

"Phó Vô Thiên, ngươi quả nhiên mơ ước ngôi vị hoàng đế, kỳ thật ngươi đã sớm muốn kéo Nguyên Phàm xuống có phải không?" Không đợi cung nữ trả lời, Thái Hậu liền hét lên.

Giọng nàng bén nhọn, người đứng gần nàng đều bị giật mình. Mọi người nhìn qua liền chỉ thấy khuôn mặt vặn vẹo.

Giọng nàng bén nhọn, người đứng gần nàng đều bị giật mình. Mọi người nhìn qua liền chỉ thấy khuôn mặt vặn vẹo.

Nàng đã sắp năm mươi, vì được bảo dưỡng thích đáng cho nên ngày thường thoạt nhìn chỉ bốn mươi, không cười là sẽ không nhìn ra nếp nhăn. Từ khi lên làm Thái Hậu, nàng chỉ hận không thể bày ra tư dung cao quý nhất trước mặt mọi người, cho nên trên mặt luôn được trang dung tinh xảo.

Hiện tại mới bị cầm tù một ngày, sắc mặt nàng nhanh chóng tiều tụy, không còn thấy khí chất cao quý kia, ánh mắt thậm chí chiết xạ ra quang mang ác độc, giống như một đố phụ.

Chuyện tới giờ, nàng vẫn không nhận sai, vẫn luôn cho rằng Phó Vô Thiên sai, mọi người cũng không thèm nói thêm. Lúc này đây, chẳng sợ Phó Nguyên Phàm cầu tình, Phó Vô Thiên cũng sẽ không bỏ qua nàng.

"Mẫu hậu."

Đúng lúc này, Thái Hậu đột nhiên nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, không cấm ngơ ngẩn. Nhi tử bị phản bội, mấy ngày đầu còn sẽ chất vấn nàng hoặc là khuyên bảo nàng quay đầu lại, sau đó có lẽ là phát hiện nàng sẽ không thay đổi chủ ý, hắn không còn hé miệng thêm một chữ với nàng. Một ngày vẫn ăn ba bữa, nhưng không chịu nói chuyện.

Thái Hậu biết nhi tử rất thương tâm, nhưng nàng không hề hối hận với quyết định này. Nàng chỉ muốn được nói chuyện với nhi tử, hy vọng hắn một ngày sẽ mở miệng, một chữ cũng được, chỉ cần chịu mở miệng, nàng biết nhi tử khẳng định sẽ tha thứ cho nàng.

Thái Hậu kiên định bất di ôm ý tưởng này, lại không ngờ sẽ xảy ra vào lúc này.

"Nguyên Phàm, con cũng đồng ý với mẫu hậu phải không?" Thái Hậu áp chế nỗi bất an trong lòng, miễn cưỡng cười vui nhìn Phó Nguyên Phàm.

Vừa mới dứt lời, nàng thấy khóe miệng nhi tử cong lên đầy châm chọc, dọa nàng hãi hùng khiếp vía, cảm giác bất an ngày càng cường liệt.

"Mẫu hậu, đây là lần cuối cùng nhi thần tôn kính gọi mẫu hậu." Phó Nguyên Phàm chậm rãi nói.

Thanh âm không lớn, nhưng đại điện an tĩnh phóng đại lên không ít, rất nhiều người đều có thể nghe thấy.

Thái Hậu thiếu chút nữa không đứng được, run rẩy môi nói: "Nguyên Phàm, ta là mẫu hậu của con, là người đã sinh dưỡng con."

"Chính bởi vì mẫu hậu đã sinh dưỡng nhi thần, cho nên nhi thần vẫn luôn tôn kính mẫu hậu." Phó Nguyên Phàm nói: "Nhi thần đời này không mấy để ý đến ai, đường ca đường phu và mẫu hậu là người nhi thần nhất để ý, cũng kính trọng nhất. Nguyện vọng lớn nhất của nhi thần chính là hy vọng mẫu hậu có thể hòa hợp với đường ca đường phu. Cả hai bên nhi thần đều không muốn từ bỏ."

"Nhưng là, hơn một tháng trước, ta rốt cuộc phát hiện, nguyện vọng này trở nên xa xôi không thể với tới." Phó Nguyên Phàm nhìn thẳng vào mắt Thái Hậu đang trừng lớn khó có thể tin, "Là mẫu hậu tự tay chặt đứt hy vọng đó, làm ta rốt cuộc làm ra một quyết định."

"Ta không muốn nghe." Thái Hậu đột nhiên che tai lại, ánh mắt bắt đầu lộ ra hoảng sợ, "Ta cái gì cũng không muốn nghe."

Phó Nguyên Phàm lộ vẻ bất đắc dĩ, không có lập tức nói ra.

Nếu đường ca muốn từ bỏ hắn, hắn nghĩ hắn sẽ càng cao hứng, đường ca rốt cuộc có thể thoát khỏi trói buộc là hắn.

Mẫu hậu đã làm sai, hắn là nhi tử không thể thoái thác tội. Hắn sẽ không cầu tình cho mẫu hậu, mẫu hậu lần này phạm sai lầm không thể tha thứ, hắn cũng không mặt mũi cầu tình. Cho nên nếu mẫu hậu bị xử tử, hoặc cả đời bị cầm tù trong lãnh cung, hắn đều sẽ làm bạn đến cùng, đã có thể tẫn hiếu đạo, cũng là để chuộc tội.

An Tử Nhiên thu hết phản ứng của hắn vào mắt, nhìn ra được nội tâm ý tưởng. Trải qua lần cung biến này, Phó Nguyên Phàm thật sự trưởng thành.

Lúc này, những người khác rốt cuộc đã trở lại.

Thiệu Phi chỉ cứu được Đại Hắc, điểm này họ đã biết. Việt Thất cùng Quản Túc tương đối thuận lợi.

Kế hoạch thực thuận lợi, Phó Vương phủ già trẻ đều đã cứu ra. Không ai bị ngược đãi, nhưng An Tử Minh có chút vấn đề nhỏ, không phải xảy ra trong quá trình cứu người, mà là trước khi họ tới cũng đã tồn tại.

Quản Túc do dự một chút, vẫn quyết định nói cho An Tử Nhiên. "Vương phi, khi chúng ta tìm được Nhị thiếu gia, phần trán tựa hồ bị thương, miệng vết thương khá mới, hẳn là tạo thành mấy ngày gần đây."

An Tử Nhiên trầm mặc trong chớp mắt, "Có nghiêm trọng không?"

Quản Túc nhạy bén phát hiện Vương phi thanh âm lạnh rất nhiều, "Không nghiêm trọng. Ta hỏi cung nữ thái giám trông coi hai vị thiếu gia, họ nói hai ngày trước Thái Hậu từng phái hai cung nữ tới, tựa hồ muốn làm gì đô đô thiếu gia. Nhị thiếu gia chạy tới ngăn cản, kết quả bị các nàng đẩy ngã đụng vào cái bàn. Bởi vì không được xử lý kịp, cho nên rất có thể sẽ lưu lại vết sẹo."

"Thái Hậu?" An Tử Nhiên cười khẽ ra tiếng.

Mặc cho ai đều nghe được ra tiếng cười sởn tóc gáy. Vương phi tức giận.

Phó Vô Thiên cầm tay hắn hứa hẹn: "Vương phi yên tâm, bổn vương sẽ giao người cho ngươi xử trí."

"Được."

Tuy rằng không biết họ đang nói cái gì, nhưng mọi người nhạy bén cảm thấy bầu không khí tựa hồ thay đổi, trở nên càng nguy hiểm.

Cung nữ cũng nghĩ giống Thái Hậu. Ngôi vị hoàng đế dụ hoặc rất lớn, ai mà không muốn làm hoàng đế, chỉ sợ Phó Vô Thiên cũng không ngoại lệ. Nhưng nàng vẫn tin tưởng Phó Vô Thiên vẫn để ý tới Phó Nguyên Phàm, nếu không họ rất có thể sẽ không xông vào đại điện.

Cung nữ lập tức rút đoản đao đặt trên cổ Phó Nguyên Phàm, âm ngoan nói: "Đừng tới đây, nếu không ta giết hắn." Vì chứng minh nàng không phải đang nói chơi, đoản đao thực mau cắt qua da Phó Nguyên Phàm.

Dòng máu chảy ra, màu đỏ tươi làm đau đôi mắt Thái Hậu.

"Tiện nhân, mau thả nhi tử của ta ra."

Thái Hậu tức giận, nếu không có người áo đen giữ chặt, hiện tại đã sớm nhào lên liều mạng với cung nữ.

Không ai động dung. Ngay từ đầu không làm thì Hoàng Thượng cũng sẽ không rơi xuống nước này. Đầu sỏ gây tội không có tư cách lên tiếng.

Chương 339: Tù nhân

Cung nữ hiển nhiên không phải người lương thiện, Thái Hậu đã bị lợi dụng xong, không có giá trị lợi dụng thì tự nhiên cũng không cần khách khí làm gì.

Người áo đen dùng sức giữ chặt Thái Hậu, hắn không phải người biết thương hương tiếc ngọc, huống chi Thái Hậu là một nữ nhân hơn bốn mươi tuổi.

"Buông ta ra, buông ta ra." Thái Hậu gân cổ lên không ngừng thét chói tai.

Người áo đen rốt cuộc cảm thấy không kiên nhẫn, bổ tay vào sau cổ nàng, thế giới rốt cuộc thanh tĩnh.

Phó Nguyên Phàm thấy mẫu hậu tạm thời không có nguy hiểm, tạm thời buông tâm. Thân là con cái, hắn không muốn thấy mẫu hậu xảy ra chuyện ngay trước mặt.

Người áo đen khiêng Thái Hậu sang một bên, sau đó kéo Phó Nguyên Phàm tiến lên hai bước, lạnh lùng nói: "Để chúng ta rời đi, lại chuẩn bị hai chiếc xe ngựa, nếu không ta giết hắn, đừng tưởng rằng ta nói giỡn, ta nói được thì làm được."

Nói xong, đoản đao lại cắt sâu một phân. Phó Nguyên Phàm không nhăn mày, hắn đã mang đến nhiều phiền toái cho đường ca đường phu, nếu lại bởi vì hắn mà thả chạy những người này, hắn sẽ càng thêm áy náy.

"Đường ca, các ngươi không cần để ý đến ta, giết bọn họ, tuyệt đối không thể thả bọn họ rời đi."

"Câm miệng!" Cung nữ lập tức đẩy hắn một phen.

Phó Nguyên Phàm rốt cuộc nhíu mày. Máu đã bắt đầu thấm vào quần áo, nữ nhân này thật đúng là dám xuống tay, đường ca tuyệt đối sẽ không thả bọn họ rời đi.

"Đi, chuẩn bị hai chiếc xe ngựa."

Đúng lúc này, Phó Vô Thiên trầm ổn lên tiếng, nội dung làm Phó Nguyên Phàm sửng sốt, đường ca tính toán thỏa hiệp?

Cung nữ cùng giả hoàng đế kinh hỉ, đặc biệt là cung nữ, nàng quả nhiên đánh cuộc chính xác, Phó Vô Thiên vẫn rất coi trọng Phó Nguyên Phàm.

"Hiện tại, các ngươi đều lui về." Cung nữ sợ Phó Vô Thiên sẽ ám toán họ, mọi chuyện quá mức thuận lợi cũng sẽ làm nàng nghi thần nghi quỷ, rốt cuộc thanh danh bên ngoài của Phó Vô Thiên không dung khinh thường.

Phó Vô Thiên ra hiệu cho ám vệ lập tức lui ra ngoài, mình cũng cùng những người khác chậm rãi lui xuống, chỉ là tầm mắt vẫn luôn không rời khỏi cung nữ.

Cảm giác áp bách mang cho họ áp lực rất lớn. Giả hoàng đế năng lực thừa nhận yếu nhất, đi sau cung nữ còn thiếu chút nữa quỳ xuống.

Đoàn người nhanh chóng rời khỏi đại điện, cung nữ cũng chậm rãi đi ra. Thủ hạ của Phó Vô Thiên hiệu suất làm việc rất cao, hai chiếc xe ngựa không đến mười lăm phút đã ở ngoài đại điện. Hoàng cung lúc nào cũng có dự phòng, cho nên sẽ không quá chậm.

Người của cung nữ xốc màn xe, kiểm tra xem bên trong có người hay không. Nàng cho rằng Phó Vô Thiên sẽ bố trí mai phục, nhưng chẳng có gì cả, nàng lại lập tức ra lệnh cho hạ thối lui đến một bên, sau đó bắt cóc Phó Nguyên Phàm đi xuống bậc thang.

Giả hoàng đế lập tức hưng phấn lên một chiếc xe ngựa. Cung nữ tựa hồ không tính toán ngồi chung một chiếc xe, bắt lấy Phó Nguyên Phàm đi đến chiếc xe ngựa còn lại, ra lệnh: "Đi lên!"

Phó Nguyên Phàm quay đầu lại nhìn đường ca đường phu đứng ở bậc thang lẳng lặng nhìn, ở trong lòng nói một tiếng tái kiến. Hắn không hy vọng xa vời mình có thể sống sót trở lại, dù sao nhân sinh của hắn dùng hai chữ để khái quát chính là thất bại.

Phó Nguyên Phàm một bàn tay bắt lấy màn xe chuẩn bị xốc lên, có một bàn tay đột nhiên bắt lấy hắn cổ tay, ngay sau đó là lực kéo cường hãn, khi hắn còn chưa kịp phản ứng đã bị kéo vào.

Biến cố xảy ra ngay cả cung nữ cũng không ngờ, chờ nàng phản ứng lại, Phó Nguyên Phàm đã biến mất sau màn xe.

Cung nữ lập tức xốc lên màn xe, bên trong nào còn có bóng người. Phía cuối xe ngựa có cái cửa sổ, lớn hơn cửa sổ bình thường, người trưởng thành chui qua cũng dư dả. Vừa rồi họ không thấy ai, đối phương hiển nhiên nấp sau xe ngựa, chờ họ lên xe thì lập tức xuất hiện đoạt lại con tin.

Cung nữ quay ngoắt đầu lại, trên bậc thang có thêm một bóng người, đó là một ám vệ, trên vai khiêng Phó Nguyên Phàm bị cứu đi.

Cung nữ sắc mặt đại biến, không đủ thời gian bắt Phó Nguyên Phàm.

"Triệt!" Cung nữ hô lên một tiếng rồi lao người đi, họ hiện tại không có con tin trong tay, chỉ có thể tận lực chạy trốn.

Họ đã chiếm hết thượng phong, nhưng trải qua một phen ác chiến, người của họ nhân số cấp tốc giảm mạnh, hiện giờ toàn bộ đã không đủ năm mươi người, căn bản không có khả năng là đối thủ của Phó Vô Thiên. Phía sau đã là tử lộ, đi tới có lẽ còn có thể có một hy vọng.

Họ hiển nhiên đã quên, nơi này là hoàng cung Đại Á, cấm vệ nhan nhản khắp nơi, họ còn chưa chạy cũng đã có cấm vệ truyền tin tức. Hiện giờ, cửa cung phỏng chừng đã bị canh chừng gắt gao.

Phó Vô Thiên không đuổi theo, ra lệnh cho ám vệ. Hơn mười ám vệ lập tức như ma quỷ đột nhiên vụt đi, giống như Tử Thần, hơi thở huyết tinh trên người không thể kiềm chế.

Đã có thể dự kiến kết cục.

Phó Vô Thiên để Cung Vân mấy người ở lại xử lý vấn đề kế tiếp, sau đó cùng Vương phi vội vã đi xem An Tử Minh.

Phó Nguyên Phàm muốn đi cùng, rồi lại không dám. Do dự một chút, người đã đi xa, thân ảnh biến mất sau khúc rẽ.

Hắn đứng ở tại chỗ, thở dài một hơi. Hắn nhìn ra được thái độ của đường ca. Lời nói lúc trước ở trong đại điện chỉ vì làm cung nữ cho rằng hắn không quan trọng, trên thực tế đường ca không hề nghĩ lấy tính mạng của hắn ra đánh bạc, bằng chứng chính là không chút do dự đáp ứng đối phương.

Phó Nguyên Phàm hoàn toàn không nghĩ tới hắn tự mình đa tình. Phó Vô Thiên không phải muốn đánh bạc hay gì cả, là bởi vì loại chuyện này căn bản không cần suy xét, cứu người trên địa bàn của mình với hắn căn bản không phải việc gì khó.

Giờ phút này, hai người nhanh chóng chạy tới Thái Y Viện.

Quản Túc phát hiện tình huống của An Tử Minh thì lập tức phái người đưa hắn đến Thái Y Viện. Thái Y Viện không bị khống chế, dù muốn cũng không có dư thừa tinh lực.

Thái Y Viện tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng người bệnh tới thì tự nhiên phải trị liệu, cho nên khi An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên tới, họ đã bắt đầu động thủ.

Vết thương trên trán An Tử Minh đã kết vảy, bởi vì không được xử lý kịp cho nên sau này dấu vết để lại khẳng định sẽ tương đối rõ ràng.

"Quận Vương giá đáo."

Thái giám hô to ngoài Thái Y Viện, làm chúng thái y cho rằng mình nghe lầm. Quận Vương bị Hoàng Thượng truy nã, hiện giờ hẳn đang lẩn trốn trên đường, sao sẽ nhanh như vậy xuất hiện trong hoàng cung?

Có người nghĩ đến An Tử Minh, đại khái đoán được là chuyện gì xảy ra. Người đưa An Tử Minh tới có nói qua về tiểu hài tử của Phó Vương phủ. Phó Vương phủ có hai tiểu hài tử, rất nhiều người đều biết, đứa lớn chính là đệ đệ của Vương phi đệ đệ, đứa nhỏ là tiểu Vương gia tương lai, không thể chậm trễ.

Họ đã sớm cảm thấy Hoàng Thượng rất có vấn đề, chỉ là không dám nói ra, suy đoán sai lầm chính là sẽ rơi đầu.

Khi bóng Phó Vô Thiên cùng An Tử Nhiên xuất hiện ở cửa, rốt cuộc chứng thực suy đoán của người nào đó, các thái y chuẩn bị phán vết thương của An Tử Minh khẳng định sẽ lưu lại sẹo sôi nổi sửa miệng.

"Vết thương thế nào, sẽ lưu lại sẹo sao?" An Tử Nhiên kéo lại một lão thái y lập tức hỏi.

Lực tay có hơi lớn, làm lão thái y có chút đau.

"Vương phi có thể trước buông lão phu ra sao?"

"Xin lỗi." An Tử Nhiên thấy lão nhân ngũ quan đều nhăn thành một cục, lập tức buông tay, hơn nữa thành tâm xin lỗi.

Thái độ của hắn tốt hơn lão thái y tưởng tượng. Đây là lần đầu tiên lão thái y tiếp xúc với An Tử Nhiên, trước kia chỉ nghe lời đồn, chỉ cảm thấy người này thái độ tương đối ngạo mạn, rốt cuộc ai mà một bước lên trời đa phần đều như vậy, đắc ý vênh váo quá mức.

Lão thái y thụ sủng nhược kinh nói một tiếng không có việc gì, sau đó mới chậm rãi nói, "Vết thương của tiểu công tử bởi vì không đúng lúc xử lý cho nên có chút khó làm, nhưng loại tình huống này trước kia lão phu cũng thấy nhiều, cho nên vẫn có thể xử lý, nhưng về sau phải cẩn thận hơn, thường xuyên bôi thuốc mỡ, như vậy về sau sẽ không để lại sẹo."

Sùng Minh Đế khi tại vị, hậu cung phi tử ba ngàn, họ thường xuyên phải chạy đi chạy lại, bởi vì mấy nữ nhân này thường xuyên lên cơn ghen, ngẫu nhiên còn sẽ đánh nhau, va va đập đập không thể tránh khỏi. Ghen ghét vì nhan sắc của nhau là chủ yếu, kết quả có thể nghĩ.

Các cung phi vì khôi phục mỹ mạo, dùng bất cứ thủ đoạn nào. Ban đầu rất nhiều thái y đều nói không thể trị, về sau có thái y sợ rơi đầu, vì thế không thể không lấy ra tất cả bản lĩnh, rốt cuộc có thể chữa khỏi vết thương cho một cung phi. Cung phi kia vết thương nghiêm trọng hơn của An Tử Minh nhiều.

An Tử Nhiên cho gọi thái y kia lên. Người kia, ngoài dự đoán, là thái y khá trẻ, bề ngoài thoạt nhìn chỉ có hai mươi lăm tuổi.

"Tiểu, tiểu nhân khấu kiến Quận Vương, Vương phi." Thái y trẻ nơm nớp lo sợ quỳ xuống, 'cộp' một tiếng thực dùng sức, những người khác nghe thôi cũng cảm thấy rất đau.

Cũng khó trách, có thể được diện kiến Quận Vương cùng Vương phi cũng đáng. Hai vị này không thường tiến cung, thái y bình thường cũng ít khi được điều đến Phó Vương phủ, cho nên nếu có thể được họ ưu ái, khẳng định có thể bình bộ thanh vân. Trước mắt thái y trẻ chính là một cơ hội, thái y khác đều có chút hâm mộ.

Thái y trẻ hiển nhiên cũng biết đây là kỳ ngộ, cho nên mới khẩn trương.

"Ngươi tên gì?" An Tử Nhiên hỏi.

Thái y trẻ lắp bắp nói: "Tiểu, tiểu nhân là Lâm Đào."

"Ngươi làm ở Thái Y Viện đã bao lâu?"

"Hồi Vương phi, đã sáu năm."

"Học y đã bao lâu?"

Lâm Đào không biết Vương phi vì sao muốn hỏi cái này, vẫn đúng sự thật trả lời, "Tổ tiên của tiểu nhân đều là đại phu, cho nên tiểu nhân từ lúc còn nhỏ đã đi theo gia phụ học y, tới giờ đã hơn hai mươi năm."

An Tử Nhiên gật gật đầu, "Ngươi nắm chắc có thể chữa hết vết thương trên trán Tử Minh?"

Lâm Đào lần này không nói lắp, thực khẳng định gật đầu, "Tiểu nhân thập phần nắm chắc."

Nhìn vết thương của tiểu công tử, hắn thấy không quá nghiêm trọng. Hắn đâu chỉ chữa trị cho một cung phi, cung phi kia được chữa khỏi thì lại có người khác tìm tới, đủ loại vết thương.

Từng có trường hợp cả khuôn mặt bị rạch mấy chục đao, tuy rằng lúc ấy hắn không thể khôi phục khuôn mặt như lúc ban đầu, nhưng vẫn có thể giảm bớt sẹo. Vết thương của tiểu công tử chỉ như bữa ăn sáng.

An Tử Nhiên không biết suy nghĩ của hắn. Nếu hắn dám nói như vậy, kia hẳn là thật, "Vậy phiền toái ngươi."

Vừa mới dứt lời, một thân ảnh nho nhỏ đột nhiên nhao tới, dùng sức ôm chân hắn, ngửa đầu hai mắt nước mắt lưng tròng nhìn hắn.

"Ca ca, Tử Minh rốt cuộc gặp lại ca ca."

An Tử Nhiên ánh mắt ôn nhu nhìn hắn, vươn tay sờ sờ đầu, "Tử Minh có ngoan ngoãn chờ ca ca?"

An Tử Minh lập tức gật đầu, bĩu môi nói: "Có, Tử Minh rất ngoan, có nghe lời tổ phụ cùng thúc thúc, thẩm thẩm."

"Ca ca quả nhiên không dạy sai Tử Minh." An Tử Nhiên đột nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơ. Vẫn là tiểu đệ đệ mềm mại đáng yêu, đại đệ đệ ở Cao Trạch tuy rằng ngôn hành cử chỉ giống Tử Minh, nhưng ảnh hưởng thị giác thật không phải mãnh liệt bình thường.

Chúng thái y: "......"

An Tử Minh lúc tới đây không phải như vậy.

Tiểu hài tử này vẫn luôn banh một khuôn mặt, nghiêm túc giống như một học giả khảo cứu, ánh mắt cũng lạnh lùng, một chút cũng không đáng yêu. Vốn tưởng rằng bé luôn là như vậy, kết quả gặp được ca ca thì thay đổi 180o, biến thành một tiểu hài tử bình thường.

An Tử Minh cáo trạng: "Lúc trước có hai lão thái bà, các nàng rất hung, còn khi dễ đệ đệ. Ta ngăn cản các nàng, các nàng liền đẩy ta, trán đau quá, ca ca, ta không thích các nàng."

An Tử Nhiên cười nói: "Tử Minh biết bảo vệ đệ đệ, làm rất tốt. Còn hai lão thái bà, Tử Minh yên tâm, ca ca sẽ giúp ngươi báo thù."

An Tử Minh tức khắc vui vẻ ra mặt, "Ân."

Tổ phụ nói, nam nhân Phó Vương phủ đều là có thù tất báo, người khác khinh ta, ta tất gấp mười lần trả lại.

Phó Vô Thiên hiểu ý cười.

Một trận gió lạnh thổi qua, chúng thái y chỉ cảm thấy có điểm lạnh.

An Tử Nhiên nói được thì làm được. Nhưng vì đã hơi muộn, vết thương An Tử Minh cũng cần xử lý, cho nên họ không vội vã báo thù, dù sao người vẫn ở đó, trốn cũng không thoát.

Lâm Đào nhamh chóng xử lý vết thương. Hắn ngoài dùng một chút tổ truyền dược, còn lại đều tương đối thường thấy, còn một ít là đồ trang điểm. Điểm Trang Các đều có bán, An Tử Nhiên lập tức sai người đi lấy.

Một canh giờ sau, Đại Càn điện trong ngoài đã được xử lý sạch sẽ. Nhưng bởi vì còn mùi máu tươi, Phó Nguyên Phàm không muốn ở đây, do dự một lát, cuối cùng quyết định đi tìm An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên nói cho rõ ràng.

Hắn không chuẩn bị cầu tình cho mẫu hậu, hắn cảm thấy mình không có tư cách làm hoàng đế. Chuẩn bị tâm lý mấy lần, thậm chí nghĩ sẵn lời thoại, chờ hắn tìm tới, lại được báo rằng hai người đã ngủ, bởi vì đêm đã khuya, cho nên họ không có lập tức hồi Phó Vương phủ.

Thời buổi này cũng ngủ được? Phó Nguyên Phàm không tin lắm, cảm thấy có lẽ là đường ca không muốn thấy hắn.

Hối hận một hồi lâu, hắn mới thất hồn lạc phách trở về.

Hoàng cung nội loạn không truyền ra bên ngoài, rất nhiều người thậm chí không biết đêm hôm đó đã từng phát sinh sự kiện huyết tinh vô cùng, chết không ít người. Có đại thần thậm chí cho rằng người ngồi trên ngai vàng vẫn là giả hoàng đế.

Phó Nguyên Phàm cũng không rảnh giải thích, cũng không có tinh thần lâm triều, trực tiếp sai tổng quản thái giám đi bãi triều, sau đó đi tìm đường ca. Có một số việc vẫn nên nhanh chóng nói rõ ràng, cứ kéo dài, dũng khí của hắn sẽ xói mòn nhanh hơn.

"Hoàng Thượng?"

Một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai, dọa hắn hoảng sợ, xoay người liền thấy khuôn mặt không có biểu cảm của ám vệ. Phó Nguyên Phàm lấy lại bình tĩnh, "Có thấy đường ca cùng đường phu của trẫm?"

Ám vệ trả lời: "Vương gia cùng Vương phi sáng nay đã rời đi xử lí những việc khác, có thể buổi tối mới trở về."

Phó Nguyên Phàm không cấm thất vọng, nhưng cũng hiểu được. Chuyện lần này gây ảnh hưởng tới phạm vi rất rộng, cấm vệ chính là một đại phiền toái. Giả hoàng đế đề bạt một đám cấm vệ làm Quân Tử Thành náo loạn không ít, tựa như Trần đội trưởng, hoặc là mấy thành phần khác còn phiền toái hơn.

Cũng may giả hoàng đế gây ra động tĩnh quá lớn, tìm ra những người này cũng không khó, chỉ là vấn đề thời gian.

Còn có thám tử được giả hoàng đế phái đi các châu. Hắn vẫn luôn tận hết sức lực, gia tăng cho họ không ít phiền toái.

Quân chủ Tử Vi Quốc thập phần có tâm kế, ai biết hắn có ở chỗ nào mai phục tai hoạ ngầm hay không, cho nên phàm là những nơi bị giả hoàng đế hoặc cung nữ kia động vào, họ đều không buông tha, vô tội hay không, điều tra một chút sẽ biết.

Lại nói tới cung nữ cùng giả hoàng đế. Bị ám vệ đuổi giết, họ xác thật không thể chạy khỏi hoàng cung, trừ mấy nhân vật quan trọng, còn lại đều bị giết.

Cung nữ cùng giả hoàng đế bị nhốt trong địa lao, vì phòng ngừa họ tự sát hoặc là bị diệt khẩu, thậm chí còn áp dụng một ít thủ đoạn, phái vài ám vệ luân phiên thủ.

"Hoàng Thượng không chuẩn bị đi gặp Thái Hậu sao?" Tổng quản thái giám hỏi.

Phó Nguyên Phàm đột nhiên nhìn hắn một cái, "Không đi."

Tổng quản thái giám nói tiếp: "Nô tài nghe nói Thái Hậu ở trong lãnh cung đãi ngộ cũng không tốt. Nơi đó buổi tối rất lạnh, hơn nữa âm trầm trầm, Thái Hậu sống trong nhung lụa đã quen, khẳng định không thể thích ứng."

"Ngươi có ý gì, xúi giục trẫm đi thăm Thái Hậu sao?" Phó Nguyên Phàm nghe hắn mở miệng cũng đã cảm thấy không thích hợp.

Mẫu hậu làm ra chuyện như vậy, đừng nói là đường ca, chính hắn cũng cảm thấy mẫu hậu rất khó có thể tha thứ, nhưng tình mẫu tử vẫn còn đó, hắn không muốn đi thăm mẫu hậu là bởi vì không muốn mình sinh lòng trắc ẩn.

"Nô tài không dám!" Tổng quản thái giám phát hiện Hoàng Thượng tức giận, lập tức nhận sai.

Phó Nguyên Phàm xua xua tay, cho hắn lui xuống, "Về sau đừng nói mấy lời như vậy."

Tổng quản thái giám lập tức lui ra. Hoàng Thượng quả nhiên hiểu lý lẽ lại lý trí, khó trách Quận Vương sẽ giao cho hắn nhắc tới chuyện này với Hoàng Thượng, xem ra Hoàng Thượng không làm Quận Vương thất vọng.

Rời đi, tổng quản thái giám không canh giữ ở bên ngoài, ngược lại mang theo vài thái giám đi đến một hướng khác, chính là hướng lãnh cung.

Lãnh cung là nơi hẻo lánh, tổng quản thái giám đi hai ba khắc chung mới đến đến chỗ của Thái Hậu. Còn chưa tới gần, hắn đã nghe thấy tiếng thét chói tai, chủ nhân của nó giờ phút này đang cực kỳ xúc động.

Hoàng Thượng đăng cơ, những cung phi bị Sùng Minh Đế biếm lãnh cung đã được thả ra, cho nên bên trong luôn trống rỗng, cho đến đêm qua. Không có cung nữ thái giám, Thái Hậu một mình ở đó, chỉ có mấy người ở bên ngoài trông coi, ngẫu nhiên gió lạnh thổi qua như có quỷ gầm rú, hàn khí thấu xương.

"Mở cửa mở cửa, thả ai gia ra ngoài!" Thái Hậu đập cửa sưng cả tay. Được nuông chiều từ bé, nàng chỉ có thể dùng yết hầu rống.

"Kẽo kẹt!"

Cánh cửa rốt cuộc được mở, ánh sáng chiếu vào, làm Thái Hậu nhịn không được nhắm mắt lại, chưa thấy rõ người tới đã tiến lên. Một thái giám ngăn nàng lại, đẩy Thái Hậu té lăn trên đất.

"Phản, phản, các ngươi có biết ai gia là ai, ai gia chính là Thái Hậu, à mẫu hậu của đương kim thánh thượng." Thái Hậu lập tức mắng um lên, không ý thức được nàng đã không còn là Thái Hậu cao cao tại thượng.

Đáp lại nàng là tiếng cười chế nhạo, văng vẳng trong lãnh cung an tĩnh.

Chương 340: Giải quyết

"Cười cái gì, vị này xác thật là Thái Hậu tôn quý nhất Đại Á." Tổng quản thái giám lập tức khiển trách một câu.

Mấy thái giám cho rằng mình phạm vào kiêng kị, định ngậm miệng, tổng quản thái giám lại lần thứ hai lên tiếng, "Chẳng qua đó đã là quá khứ. Sau khi liên hợp với người ngoài gây họa cho Đại Á, xuống tay với chính nhi tử của mình, hại Phó Vương phủ, nàng đã không phải Thái Hậu."

Mấy thái giám chinh lăng, tức khắc trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.

Thái Hậu nghe họ nói vậy, tức giận lại mắng lên, nhưng tới tới lui lui chỉ có mấy câu, nghe nhiều liền chẳng cảm thấy gì nữa.

Tổng quản thái giám tới nơi này là có mục đích, không phải tới nghe nàng mắng chửi. Chờ Thái Hậu mắng mệt, hắn mới thong thả ung dung mở miệng, "Thái Hậu, nô tài lần này tới là có một việc muốn nói."

Thái Hậu nghe vậy tức khắc hơi chút bình tĩnh lại. Tổng quản thái giám hầu hạ Nguyên Phàm, hắn đến nơi này chẳng lẽ là ý Nguyên Phàm?

"Ngươi nói."

Tổng quản thái giám lại như cố ý làm nàng sốt ruột, chậm chạp không mở miệng, một lát sau mới nói: "Kỳ thật nô tài trước khi tới đã gặp Hoàng Thượng, hơn nữa hỏi Hoàng Thượng có muốn tới đây, nhưng Hoàng Thượng giống như không có ý tưởng đó, không nói hai lời liền cự tuyệt. Nô tài biết Thái Hậu sốt ruột nhớ con, vì thế lại khuyên Hoàng Thượng một câu, chính là Hoàng Thượng nổi giận mắng nô tài xúi giục, nô tài không có cách, đành phải một mình tới đây."

Tiếng nói vừa dứt, Thái Hậu lập tức phát cuồng. "Ngươi nói bậy, Nguyên Phàm sao có thể đối đãi ai gia như vậy, nhất định là các ngươi, là các ngươi cố ý không cho hắn tới gặp ai gia, có phải Phó Vô Thiên, có phải là hắn?"

Tổng quản thái giám ha hả cười, "Hoàng Thượng muốn đi đâu, nô tài nào dám ngăn cản, cũng chỉ Thái Hậu mới cho rằng Hoàng Thượng nơi chốn bị Quận Vương kiềm chế. Quận Vương vẫn luôn muốn bồi dưỡng Hoàng Thượng thành một hoàng đế chân chính có thể một mình gánh vác thiên hạ, nếu không Quận Vương lúc trước đã đăng cơ, sao sẽ để Hoàng Thượng kế vị, Thái Hậu nương nương thật đúng là đang ở phúc mà không biết phúc."

Khi nói lời này, tổng quản thái giám mang vẻ mặt cười nhạo.

Họ đến bây giờ cũng không hiểu Thái Hậu vì sao sẽ có suy nghĩ này, an ổn làm Thái Hậu thì không, lại cùng người ngoài cấu kết hại nhi tử, còn luôn nói là vì tốt cho con. Thái Hậu không phải mới vừa tiến cung, nàng sống ở hậu cung ít nhất đã sắp ba mươi năm, sao có thể không rõ đạo lý dễ hiểu dễ thấy này?

Tổng quản thái giám không nói quá nhiều. Mọi chuyện đã xảy ra rồi, lại không thể quay ngược thời gian, hắn lần này phụng mệnh Quận Vương tới đây phân tích cho Thái Hậu.

Thái Hậu thương yêu nhất Hoàng Thượng, tuy rằng phương pháp là sai, nhưng không thể phủ nhận tình mẫu tử. Nhưng nàng càng thiệt tình, đả kích lại càng lớn.

Hành vị của Thái Hậu không thể tha thứ, trước mắt họ đang xử lý những chuyện khác, không có thời gian cho Thái Hậu, cho nên phái tổng quản thái giám tới.

Tổng quản thái giám thấy đạt tới mục đích, liền mang người rời đi.

Thái Hậu vẫn còn lớn tiếng thét chói tai thả nàng ra, không biết người đã rời đi.

Phó Vô Thiên lại tới địa lao.

Địa lao âm u ẩm ướt, hàng năm không thấy ánh mặt trời, ở chỗ này lâu sẽ dễ dàng sinh ra ảnh hưởng tiêu cực. Cung nữ cùng giả hoàng đế đều nhốt ở bên trong. Hai người bị tách ra, từ thái độ của họ, hoàn toàn có thể phân biệt ra ai mới là người làm chủ.

Khi mới bị nhốt cũng đã có người thẩm vấn họ. Giả hoàng đế ý chí tương đối kém, bị thẩm vấn nửa canh giờ liền chịu không nổi cung khai, nhưng hắn biết đến không nhiều lắm.

Cung nữ tương đối kiên cường, thẩm mấy cái canh giờ đều không hé răng, thậm chí từng muốn cắn lưỡi hoặc nuốt độc tự sát, nhưng bị ám vệ kinh nghiệm phong phú ngăn lại. Sau đó cung nữ ngất đi, cho nên không tiếp tục.

Phó Vô Thiên nhìn tư liệu, "Những người khác thì sao?"

Ám vệ trả lời: "Chỉ có cung nữ này tiếp xúc với thông tin quan trọng, những người khác biết không nhiều lắm, tuy rằng đều đã cung khai, nhưng tất cả đều là tin tức râu ria."

Phó Vô Thiên trả tư liệu cho ám vệ, "Làm nàng tỉnh lại."

Một chậu nước muối từ đỉnh đầu cung nữ tưới xuống, nước muối chạm tới miệng vết thương, làm nàng đau đến kêu rên, rốt cuộc tỉnh lại.

Mở mắt đã nhìn thấy nam nhân nhất không muốn thấy, cung nữ trong mắt hiện lên một tia oán độc, chợt khoái ý nói: "Cứ giết ta, ta sẽ không nói cho các ngươi bất luận tin tức gì."

"Ngươi yên tâm, sẽ không để ngươi quá thống khoái, bổn vương sẽ treo mệnh ngươi, sau đó nhất biến biến thẩm vấn ngươi. Đại Á không thiếu khổ hình thẩm vấn, đến khi ngươi mở miệng, sẽ có người hảo hảo hầu hạ ngươi." Phó Vô Thiên không chút bất ngờ nói. Nếu không có bản lĩnh, người đứng sau kế hoạch này sẽ không phái cung nữ này đến Đại Á, nếu toàn quyền giao cho nàng, khẳng định rất tín nhiệm nàng.

Ngữ khí của hắn quá mức bình tĩnh, hoàn toàn không có một tia kích động, như chỉ trần thuật, tuy rằng xác thật là trần thuật.

Cung nữ không biết, chỉ cảm thấy Phó Vô Thiên luôn mang cho nàng cảm giác sởn tóc gáy. Đêm nay nàng đã thể hội thủ đoạn của ám vệ, nàng là người từng trải, biết hình phạt tàn khốc nhất sẽ không lập tức cầm ra, khẳng định sẽ làm nàng khắc sâu thể hội một phen.

Nghĩ vậy, ánh mắt cung nữ không cấm lập loè.

Phó Vô Thiên khóe miệng câu lên, nhìn ra nội tâm nàng lay động, "Ngươi có thể suy xét nói ra lúc này."

"Không cần khích tướng, ta sẽ không phản bội chủ nhân, chết tâm đi." Cung nữ cảm giác mình bị xem thường, trong mắt hiện lên một tia tức giận.

"Phải không?" Phó Vô Thiên xoay người đi, "Như vậy hy vọng ngươi có thể vượt qua."

Cung nữ không biết hắn những lời này là có ý gì. Nàng từng thấy, thậm chí từng thực thi những hình phạt tàn khốc lên những người khác, cho nên nàng cho rằng hình phạt Đại Á cũng không khác gì. Suy nghĩ làm nàng suy nghĩ suýt nữa trút một hơi cuối cùng.

Trị liệu cho An Tử Minh đã bắt đầu rồi.

Họ không bắt Lâm Đào cống hiến phương thuốc tổ truyền ra. Lâm Đào phối dược rồi trực tiếp bôi lên vết thương của An Tử Minh, cũng dặn dò mỗi ngày bôi ba lần, vài ngày sau miệng vết thương kết vảy ra da non lại bôi thêm mấy ngày, không tới một tháng là có thể xóa sẹo.

An Tử Nhiên dò hỏi mãi mới an tâm, sau đó cũng đi làm chuyện của mình.

Phó Vô Thiên phải thanh trừ Quân Tử Thành cùng các châu, hắn cũng có sự nghiệp phải sắp xếp, tỷ như xưởng công binh ở Xương Châu. Bị giả hoàng đế quấy rối một hồi, bên trong bị xếp vào không ít người, hiện giờ chúng không biết giả hoàng đế đã sa lưới, khẳng định còn ở bên trong diễu võ dương oai.

An Tử Nhiên không tính toán lập tức kinh động đến họ. Hắn còn không biết giả hoàng đế rốt cuộc an bài bao nhiêu người vào, loại chuyện này chỉ có thể tuần tự tiệm tiến, nếu không sâu sẽ trốn đến càng sâu, muốn tìm ra liền sẽ phiền toái rất nhiều.

Còn có sòng bạc, cách chế bài mạt chược cũng bị cầm đi.

Nhưng An Tử Nhiên không để ý. Bài mạt chược hiện giờ chỉ là tiểu đánh tiểu nháo, sớm muộn gì sẽ phải truyền ra. Sản lượng của xưởng chạm trổ vẫn luôn cung không đủ cầu, trừ phi mở rộng, nhưng An Tử Nhiên hiển nhiên không có tinh lực đi làm.

Ngày thứ ba, cả nhà trở lại Phó Vương phủ. An Tử Nhiên gọi Tô Tử tới, nói kế hoạch của mình cho hắn.

"Đại thiếu gia chuẩn bị bán phối phương, sao có thể!" Tô Tử vì phối phương bị tiết lộ mà tự trách không thôi, hiện tại bị Đại thiếu gia dọa tới rồi.

"Dù sao phối phương đã tiết lộ, bài mạt chược sớm muộn gì sẽ trở nên phổ biến. Chờ họ hành động, còn không bằng chúng ta đoạt lại tiên cơ, hơn nữa cũng không phải không có ràng buộc."

Tô Tử miễn cưỡng, nhưng vẫn cảm thấy Đại thiếu gia có thể là không muốn hắn quá tự trách mới nói như vậy, trong lòng càng thêm cảm động.

Suy nghĩ này thật là có chút tự mình đa tình, An Tử Nhiên không cho rằng là hắn sai, nên không trách cứ.

Tin tức lan truyền, quả nhiên có không ít thương nhân nghe tin lập tức hành động.

Trước hết tìm tới là Trác Cao Diễn. Lần này họ có thể thành công vẫn ít nhiều nhờ Trác Cao Diễn. Không có hắn, họ khả năng còn phải khúc chiết một phen. An Tử Nhiên suy xét, quyết định trực tiếp giao mạt chược bài phối phương cho hắn, hơn nữa gia tăng hợp tác cùng Vạn Phúc tiệm vải, gia tăng cung ứng lượng vải vóc.

Ân tình này khả năng chưa đủ, nhưng tương lai còn dài, Trác Cao Diễn cũng xác thật là hợp tác đối tượng không tồi.

Phó Vô Thiên bắt đầu sửa trị cấm vệ ở Quân Tử Thành.

Trong khoảng thời gian hắn không ở Đại Á, cấm vệ ở Quân Tử Thành phong bình ngày càng kém. Một số đội trường công nhiên gây phiền nhiễu cho bá tánh, hoặc là khi bá tánh xin giúp đỡ thì đá văng ra, chẳng quan tâm, làm cho một ít bá tánh tiếng oán than dậy đất. Tất cả sâu mọt đều phải rửa sạch hết.

Phó Vô Thiên không gióng trống khua chiêng hành động. Sau khi sửa sang danh ngạch, vào đêm, vô số hắc ảnh từ Phó Vương phủ vụt ra, lẻn vào bóng đêm, phân chia chạy tới các nơi.

Trần phủ, một phủ đệ không tính nổi bật trong vô số các phủ đệ xa hoa xung quanh, nhưng cũng không phải kém nhất, khi chủ nhân của nó chỉ là một đội trưởng cấm vệ đội.

Bổng lộc mỗi năm của một đội trưởng tuy rằng không thấp, nhưng tuyệt đối không có khả năng mua nổi phủ đệ lớn xa xỉ, cho nên duy nhất khả năng chính là tham ô. Đội trưởng cấm vệ đội không thể làm nghề phụ, tỷ như buôn bán kiếm tiền, trừ phi là sản nghiệp của gia tộc, nhưng chủ nhân của Trần phủ là cô nhi, cho nên không có khả năng là gia tộc giúp đỡ.

"Phu quân, đêm nay qua đêm ở chỗ thiếp đi." Một mỹ thiếp nép vào người một nam nhân, chính là chủ nhân Trần phủ, Trần Đường.

Trần Đường chính là đội trưởng mà Phó Vô Thiên cùng An Tử Nhiên gặp ở cửa thành. Từ khi trở thành đội trưởng, hắn không đến một tháng đã nhanh chóng cưới ba thiếp thất, mỗi đêm trái ôm phải ấp, cuộc sống tiêu dao.

Trần Đường là háo sắc quỷ, mỹ thiếp lấy bộ ngực cọ cánh tay hắn, thực mau đốt lên dục hỏa, đôi tay với qua...

Trong phòng nhanh chóng vang lên tiếng hai người trầm luân trong dục vọng, tiếng nam nhân thô tục mắng, tiếng nữ nhân kiều suyễn đan chéo ở bên nhau.

Một hắc ảnh vô thanh vô tức đáp xuống Trần phủ, sau đó lại nhanh chóng biến mất. Khi xuất hiện lại đã tới ngoài phòng của Trần Đường cùng mỹ thiếp. Cửa không khóa, tiếng kẽo kẹt rất nhỏ không khiến hai người bên trong chú ý, thẳng đến......

"A!!"

Mỹ thiếp đang mê mang đột nhiên nhìn thấy có hắc ảnh đứng ở mép giường, sợ hãi lập tức hét lên. Trần Đường nháy mắt cảnh giác, nhưng phản ứng chậm hơn hắc ảnh, trước mắt tối sầm, cơ thể ngã trên người mỹ thiếp. Mỹ thiếp còn thét chói tai. Tiếng thét nhanh chóng gọi hạ nhân tới.

Chờ họ đẩy cửa xông vào, lại chỉ thấy mỹ thiếp trần trụi, Trần Đường lại không thấy bóng dáng.

Tình huống như vậy xảy ra ở vài nơi. Chờ những người này tỉnh lại, họ sẽ phát hiện, mình thay đổi chỗ ở, hơn nữa hoàn cảnh rất kém.

Ngày hôm sau, một đám cấp dưới phát hiện đội trưởng của họ không tới, liền phát hiện không thích hợp, dò hỏi mới biết là đều bị bắt. Liên tưởng đến hành vi của họ trong khoảng thời gian này, có người bắt đầu thấp thỏm lo âu.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me