Dam My Dai Dia Chu Doan Gia Hoan
Chương 376: Bắt chướcMàn đêm che dấu một cọc âm mưu, lại ở ban ngày lặng yên không một tiếng động kết thúc. An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên trở lại Vương phủ, không ai phát giác có gì không đúng.Buổi chiều, nghe nói Văn Thanh Vũ hôn mê ở Bích Nguyên Lâu, lập tức trở thành người bị hại.Phát hiện mê dược có trong đồ ăn, Bích Nguyên Lâu không dám để lộ tin tức, nếu không thanh danh khẳng định sẽ chịu ảnh hưởng.Trác Cao Diễn lúc ấy có mặt ở Bích Nguyên Lâu, kỳ thật là vì An Tử Nhiên phái người gọi hắn tới, cho nên tin tức được phong tỏa đúng lúc, rất ít người biết.Cha của Văn Thanh Vũ vốn định truy cứu trách nhiệm Bích Nguyên Lâu, nhưng nghe nói nhi tử tối hôm qua chiêu đãi Quận Vương và Vương phi, tức khắc sợ tới mức ra một thân mồ hôi lạnh. Phái người đi hỏi thăm, Quận Vương và Vương phi quả nhiên một đêm không trở về, hắn lập tức không có tâm tư tới Bích Nguyên Lâu, ngày hôm sau lôi kéo nhi tử tới Phó Vương phủ bồi tội.Chu quản gia đi ra, tươi cười xa cách: "Văn đại nhân, Vương gia cùng Vương phi thân thể không khoẻ, đang nghỉ ngơi, không thể gặp ngài cùng lệnh công tử. Hai vị vẫn nên trở về đi."Văn Cao Minh có chút sốt ruột, "Chu quản gia, Vương gia cùng Vương phi thân thể không có gì đáng ngại chứ?""Thái y đã tới, không có lo ngại. Nhưng dám can đảm hạ dược Vương gia và Vương phi, người này lá gan thật lớn. Vương gia đã sai người tra rõ, nghe nói lệnh công tử lúc ấy té xỉu ở Bích Nguyên Lâu, nghĩ đến cũng là người bị hại, Văn đại nhân cứ yên tâm, chỉ cần lệnh công tử không liên lụy trong đó, Vương gia sẽ không oan uổng người tốt."Chu quản gia thiệt tình khuyên giải an ủi cũng không làm Văn Cao Minh an tâm. Nếu họ không có tâm tư khác, tự nhiên không cần chột dạ, nhưng họ lại có một bí mật không thể cho ai biết, Chu quản gia nói những lời này, hắn há có thể yên tâm, ngược lại càng thêm lo lắng.Xám xịt trở lại phủ, Văn Cao Minh sai người lấy roi tới, không nói hai lời đánh về phía Văn Thanh Vũ. Văn Thanh Vũ đau muốn kêu lên, nhưng nghĩ đến cái gì, lại cắn răng nhịn đi xuống, sắc mặt vốn tái nhợt càng thêm khó coi. Mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống, cơ thể lung lay sắp đổ.Văn Cao Minh không tin Văn Thanh Vũ không có hiềm nghi. Hắn quá hiểu nhi tử của mình. Khi nghe nói Quận Vương và Vương phi trở lại Phó Vương phủ, sắc mặt của nó rõ ràng không đúng, khi đến Phó Vương phủ liền càng rõ ràng."Nghịch tử, ngươi sao lại hồ đồ như vậy? Vi phụ chỉ bảo ngươi tiếp cận Quận Vương, tận lực nghĩ cách làm hắn nạp ngươi làm trắc phi, không phải bảo ngươi hạ mê dược. Ngươi hại Vương phi thì thôi, còn tính kế luôn cả Quận Vương. Ngươi có phải chán sống rồi không?" Văn Cao Minh tức giận hung hăng quất roi thật mạnh.Văn Thanh Vũ không né cũng không tránh. Hắn không thể giải thích, vì sự thật còn nghiêm trọng hơn, nếu nói ra, cha khẳng định sẽ đánh chết hắn, tuy rằng hắn hiện tại cũng rất sợ hãi. Dựa theo kế hoạch, An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên không thể nguyên vẹn trở lại, điều này có nghĩa, kế hoạch đã thất bại.Văn Thanh Vũ hiện tại đặc biệt muốn biết nữ nhân kia có bị bắt, nàng có khai ra hắn. Cảm giác bồn chồn không yên này quả thực làm hắn thời thời khắc khác đều kinh hoàng không thôi.Hắn rốt cuộc phát hiện mình tính lậu điểm quan trọng nhất, lại là trí mạng nhất. Lúc trước hắn vì sao lại đáp ứng hợp tác với nữ nhân kia, Văn Thanh Vũ bây giờ nhớ lại lại không có đáp án. Nếu được làm lại, hắn tuyệt đối sẽ không ra quyết định ngu xuẩn này.Nhân sinh không có chữ nếu, An Tử Nhiên cũng sẽ không cho hắn cơ hội.Văn Thanh Vũ sống trong khủng hoảng bất an trung hai ngày, rốt cuộc bị cấm vệ đưa đi. Lúc đó, hắn rất bình tĩnh, chưa bao giờ nhẹ nhàng như vậy. Rốt cuộc giải thoát rồi.Văn Cao Minh chỉ có một nhi tử, vẫn luôn hy vọng hắn có thể đưa Văn gia lên đỉnh cao, hiện tại thì hay rồi. Nhưng hắn không dám cầu tình cho Văn Thanh Vũ, Phó Vương phủ hai ngày sau mới tới, khẳng định là tìm được chứng cứ. Hắn hiện tại phải làm chính là cứu lấy Văn gia.Văn Thanh Vũ bị cấm vệ giải đi. Trong ấn tượng của rất nhiều người, Văn Thanh Vũ là người không tồi, có tài học, cũng không ngạo khí, ôn hòa có lễ, là bằng hữu tốt có thể kết giao. Tuy rằng khoa cử không được như mong muốn, nhưng hắn thoạt nhìn không mấy uể oải, vẫn cần cù chăm chỉ làm việc, rất được thưởng thức.Một người thập toàn thập mỹ như vậy sao có thể sẽ phạm tội? Nhưng người bắt hắn là Phó Vương phủ, cứ việc cảm thấy khó mà tin được, nhưng mọi người cũng không dám nói bậy.Khi tội danh của Văn Thanh Vũ bị công bố, mọi người không cấm ồ lên.Văn Thanh Vũ cấu kết với Tử Vi Quốc hạ dược Quận Vương và Vương phi, hơn nữa chứng cứ vô cùng xác thực?Những người xưa nay quan hệ không tồi với Văn gia sôi nổi né xa, sợ bị liên lụy. Tham ô đút lót thì còn giữ được mạng, còn cấu kết với địch quốc chính là tử tội. Thật không thể trông mặt mà bắt hình dong.Tuy rằng Văn gia không bị xét nhà, nhưng con đường làm quan của Văn Cao Minh chỉ có thể dừng bước tại đây. Một phen tâm huyết, một sớm tẫn hủy.......Đại lao âm u ẩm ướt, mỗi gian nhà tù đều có tội phạm. Ở trong đại lao này đều là tù chung thân hoặc bị phán tử hình, Văn Thanh Vũ thuộc vế sau.Chỉ mới hai ngày, hắn đã không còn là Văn công tử nhẹ nhàng ôn nhuận trước kia, mà là một tù phạm bề ngoài lôi thôi, đầu tóc rối bù, trên người tản ra tử khí.Hai gian nhà tù bên cạnh là Độc Hạt Tử và An Vu Chi, cả hai đều không thể tốt hơn hắn.Độc Hạt Tử là tử sĩ, vì không cho tự sát nên bị gông lại, tù phục dính máu, hiển nhiên đã bị nghiêm hình tra tấn. An Vu Chi sợ chết. Nàng giống Văn Thanh Vũ không bị trói buộc tay chân, nhưng tinh thần không tốt, căn bản không cần bức cung đã nói hết. Văn Thanh Vũ bị nàng kéo xuống chôn cùng.Tiếng bước chân bất thình lình vang lên. Một đám ngục tốt mở cửa nhà giam thô lỗ kéo họ ra. Cho rằng sắp bị bức cung, An Vu Chi sợ hãi kêu to, điên điên khùng khùng.Ba người bị đưa tới phòng thẩm vấn. An Vu Chi nhìn thấy An Tử Nhiên, không biết lấy đâu ra sức lực đẩy ngục tốt ra, muốn bổ nhào dưới chân An Tử Nhiên cầu xin tha thứ, lại bị ngục tốt bắt lại."Ca, niệm tình ta là thân muội muội của ngươi, ngươi tha cho ta, ta thật sự không muốn chết."An Vu Chi diễn giải bốn chữ tham sống sợ chết bốn chữ vô cùng nhuần nhuyễn. Độc Hạt Tử suy yếu nâng mí mắt liếc nàng một cái, trong mắt hiện lên một tia chán ghét. Nàng biết nữ nhân này không thể tin, vốn định lợi dụng, lại không ngờ sẽ vô dụng như vậy, mục đích không đạt thành còn hại nàng cũng bị bắt. May mà An Vu Chi không biết nhiều."Các ngươi như thế nào hoài nghi đến ta?" Mở miệng là Văn Thanh Vũ. Vẻ mặt của hắn thực bình tĩnh, bình tĩnh đến làm người cảm thấy hắn đại khái đang đợi chết.Cũng khó trách, hắn tuy không biết Độc Hạt Tử, nhưng An Vu Chi và Độc Hạt Tử thông đồng hại An Tử Nhiên là sự thật. An Vu Chi phản quốc, hắn hợp tác với An Vu Chi, đương nhiên cũng là đồng phạm. Đại khái là nghĩ thông điểm này, hắn biết mình biện giải thế nào cũng vô dụng, chỉ có thể vô lực nhận mệnh.An Tử Nhiên chuyển ánh mắt qua hắn. Hắn vẫn luôn không để mắt Văn Thanh Vũ lắm, chẳng sợ ngay từ đầu đã biết hắn lòng mang ý xấu."Ngươi không nên tìm An Diệu Tông, họ không phải quân cờ tốt."Ba người lập tức hiểu kế hoạch vì sao lại thất bại, thế nhưng là bởi vì An Diệu Tông?Văn Thanh Vũ run run, đôi mắt trừng lớn."Nhưng mà......" Thanh âm của An Tử Nhiên giống từng nhát chùy đập lên ngực Văn Thanh Vũ, "Dù không có họ, ngươi cũng đã sớm nằm trong danh sách hoài nghi của ta. Từ lần đầu tiên gặp mặt, ta đã biết mục đích của ngươi, không động đến ngươi chỉ vì muốn nhìn xem ngươi có thể đi đến đâu mà thôi."Văn Thanh Vũ cố tình bắt chước hắn, hắn lần đầu tiên gặp đã nhìn ra, chỉ vì cùng Phó Vô Thiên đi Ninh Thủy và Hoàng Sa Nguyên nên không để ý nữa. Mấy ngày trước Văn Thanh Vũ lại xuất hiện trước mặt, hắn suy đoán Văn Thanh Vũ sắp hành động, kết quả An Diệu Tông liền tìm tới làm hắn không lập tức nhận ra mối liên hệ.Văn Thanh Vũ sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Hắn hiện tại mới phát hiện mình sai đến thái quá. Mỗi người đều cho rằng hắn khiêm tốn không ngạo khí, trên thực tế hắn rất tự phụ. Hắn trước kia đã từng thấy An Tử Nhiên, khi đó chỉ cảm thấy diện mạo xác thật rất xuất sắc, nhưng hắn tự nhận mình cũng không kém. An Tử Nhiên có thể làm được, hắn cũng có thể.Thiếu sót duy nhất chính là hắn không may mắn như An Tử Nhiên. Vì trèo sao, Văn Cao Minh mới nghĩ ra một biện pháp, chính là bắt chước khí chất của An Tử Nhiên tiếp cận Phó Vô Thiên. Cả hai đều cho rằng Phó Vô Thiên coi trọng An Tử Nhiên là vì bề ngoài và khí chất của hắn, bởi vậy muốn qua cách này mà nhận được ưu ái.Chương 377: Kỹ thuật diễnWarning: Chương này có đoạn miêu tả hai loại khổ hình tàn khốc (chắc là) của nhà Thanh, chế nào trí tưởng bở bay xa lại yếu tim (như tui) thì CLICK BACK, tối gặp ác mộng thì đừng trách tui nhá!Văn Thanh Vũ tử hình đã là chắc chắn. Nếu không có dã tâm quá lớn, hắn xác thật là một nhân tài có thể bồi dưỡng. Tự phụ cũng không có gì, người trẻ tuổi đều có ngạo khí, rèn luyện thêm là có thể mài mòn góc cạnh.Chỉ tiếc trên đời không có thuốc hối hận, cũng không phải mỗi người đều xứng có được cơ hội. Sai một ly, đi một dặm a.Hai chữ tử hình luôn mang đến tuyệt vọng. Văn Thanh Vũ thất hồn lạc phách bị đưa đi.An Vu Chi thấy An Tử Nhiên có quyền định đoạt tính mạng kẻ khác, toàn thân đều ngây dại. Nàng hoàn hồn, hận không thể móc tim ra cho hắn xem mình thật sự biết sai rồi. Một ngục tốt dùng một mảnh vải nhét vào miệng nàng, ồn ào đến họ không chịu nổi nữa.An Tử Nhiên đặt ánh mắt lên Độc Hạt Tử. Nữ nhân này vẫn luôn biểu hiện thật sự bình tĩnh, cũng chịu được khổ hình, rất giống cung nữ hợp mưu với giả hoàng đế lúc trước.An Tử Nhiên không thích Tử Vi Quốc, nhưng không thể không thừa nhận, ở phương diện huấn luyện thủ hạ và tử sĩ, Tử Vi Quốc xác thật rất lợi hại, cũng rất có thủ đoạn, thế nhưng có thể làm hai nữ nhân thà chết cũng không chịu mở miệng."Nếu ngươi muốn lấy được tình báo hữu dụng từ ta, khuyên ngươi đừng uổng phí tâm tư, ta chết cũng sẽ không nói cho ngươi một chữ." Tầm mắt hắn rất có lực xuyên thấu, Độc Hạt Tử cau mày, rốt cuộc chủ động mở miệng, chỉ là vẫn như cũ biểu hiện thật sự quật cường.An Tử Nhiên khẽ cười một tiếng, "Muốn ngươi mở miệng có rất nhiều cách."Độc Hạt Tử khinh miệt cười, hiển nhiên không tin. Mấy ngày nay nàng đã lĩnh giáo hình phạt của Đại Á, chỉ thường thôi, còn kém các hình phạt trung đẳng của Tử Vi Quốc. Nàng có thể đứng ở chỗ này thẳng tắp đối mặt với hắn cũng đã cho thấy quyết tâm."Ngươi hiện tại nhất định đang nghĩ hình phạt của Đại Á kỳ thật không có gì ghê gớm, đúng không?" An Tử Nhiên liếc mắt một cái nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng.Độc Hạt Tử biến sắc, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm hắn, môi mím lại.An Tử Nhiên dựa vào lưng ghế, ngữ khí sung sướng nói: "Ta vốn dĩ không muốn lấy những hình phạt đó ra dùng trên một nữ nhân, nhưng ngươi là nữ nhân đầu tiên làm ta chán ghét, cho nên ta quyết định lần đầu tiên áp dụng những hình phạt đó với ngươi."Nhìn hắn thanh thản thản nhiên, cảm giác bất an lạnh lẽo nháy mắt ập vào lòng. Giờ khắc này, Độc Hạt Tử đột nhiên sinh ra cảm giác sợ hãi mà nàng rất không muốn thừa nhận."Biết cái gì gọi là rửa mặt chải đầu sao?" An Tử Nhiên đan hai tay đặt lên đùi, ý cười doanh doanh nhìn nàng.Mọi người vểnh tai nghe. Ngục tốt cũng rất hiếu kì Vương phi sẽ nói ra hình phạt tàn khốc gì, nếu có thể học tập, về sau thẩm vấn phạm nhân sẽ bớt thời gian hơn."Cái gọi là rửa mặt chải đầu, đó là lột sạch quần áo phạm nhân, lỏa thân nằm trên giường, sau đó dùng nước sôi tưới lên. Tưới đến khi toàn thân đỏ hồng, lại dùng bàn chải đặc chế cọ rửa da thịt, cho đến khi thịt tróc lộ ra xương. Không ai có thể kiên trì đến cuối cùng, nhưng ngươi có thể yên tâm, ta sẽ không cho ngươi chết."An Tử Nhiên nhẹ nhàng chậm chạp phun ra một đám chữ quen thuộc, tổ hợp lên lại là hình phạt cực kỳ tàn nhẫn. Thanh âm của hắn vốn dễ nghe, thanh nhuận sảng khoái, nhưng hiện tại, mọi người chỉ cảm thấy phòng thẩm vấn nho nhỏ đặc biệt âm trầm quỷ dị. Rõ ràng là tháng 8 nóng nực, dưới quần áo lại toát ra từng mảnh da gà.Mọi người trừng lớn đôi mắt, khó có thể tưởng tượng thế nhưng còn có loại hình phạt này. Độc Hạt Tử sắc mặt rốt cuộc trắng một ít. Hình phạt nghe thôi cũng đã thập phần khủng bố, nàng cho rằng An Tử Nhiên chỉ đe dọa, không ngờ là thật."Này đã không chịu nổi? Vẫn còn một loại hình phạt khác. Có nghe nói đến lột da sao, ngươi đại khái đã từng, nhưng loại này có thể khác với loại mà ngươi biết. Hình phạt sẽ chôn người xuống hố chỉ để lộ đầu đã cạo hết tóc, sau đó dùng dao khắc lên chữ thập. Kéo da đầu ra sau, lại tưới lên thủy ngân tinh luyện từ chu sa. Thủy ngân khá nặng, dùng sức kéo là có thể bong cả cơ bắp và da, cuối cùng chỉ còn lại có một tấm da chôn dưới đất. Thế nào, đã nghe nói chưa?" (Himeko: tui ko tìm hiểu nên ko rõ tính chân thật đâu, có gì vô lý thì thông cảm nhá!)An Tử Nhiên cười nhạt nhìn Độc Hạt Tử ngã ngồi trên mặt đất.Lột da xác thật là loại hình phạt tương đối thường thấy, nhưng chưa bao giờ nghe có cách lột da này, chỉ nghe thôi cũng đã cảm thấy thập phần sợ hãi, không thể kém rửa mặt chải đầu."Nếu ngươi cảm thấy còn chưa đủ, ta còn có hình phạt khác.""Đủ rồi." Độc Hạt Tử rũ đầu gầm nhẹ."Đủ rồi." Độc Hạt Tử rũ đầu gầm nhẹ.An Tử Nhiên lạnh nhạt nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu. Thấy ngón tay Độc Hạt Tử hơi động, hắn đột nhiên nói: "Ta khuyên ngươi đừng nên có ý tưởng khác, tốc độ của ngươi nhanh mấy cũng không địch được ám vệ của Phó Vương phủ."Độc Hạt Tử thân thể cứng đờ, đột nhiên cảm thấy có tầm mắt mịt mờ mang theo sát khí tỏa định nàng, như chỉ cần có bất luận hành động gì liền sẽ động thủ, hẳn chính là ám vệ."Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"An Tử Nhiên bắt chéo chân, có vẻ ưu nhã rất không hợp với phòng thẩm vấn này, "Ta muốn thế nào ngươi chẳng lẽ không rõ sao?"Độc Hạt Tử trầm mặc một hồi, đột nhiên hạ quyết tâm: "Ta sẽ không nói."An Tử Nhiên cũng không bất ngờ, "Vậy trước thử một lần rửa mặt chải đầu đi, bắt đầu từ đùi phải của ngươi."Độc Hạt Tử đột nhiên nắm chặt nắm tay, gân xanh đều tuôn ra.An Tử Nhiên không để ý tới nàng, tầm mắt một lần nữa chuyển qua An Vu Chi. Nàng đã sớm có dấu hiệu suy sụp, nếu không có ngục tốt bắt lấy cánh tay thì đã sớm xụi lơ trên mặt đất lạnh lẽo.Tựa như nhận thấy tầm mắt của hắn, An Vu Chi đột nhiên lại dùng sức giãy giụa, phát ra tiếng ô ô. An Tử Nhiêh bảo người lấy vải ra.Miệng được tự do, An Vu Chi không nổi điên, run run nửa ngày mới nhớ ra mình muốn nói gì, liến thoắng nói, "Ta nhớ ra, có một người hẳn là manh mối, là hắn dạy ta làm thế nào mê hoặc người khác. Văn Thanh Vũ đáp ứng hợp tác vì bị ta ám chỉ, ta biết làm thế nào để tìm được hắn......"Văn Thanh Vũ là người thông minh, hơn nữa tính cách có chút cẩn thận, hợp tác với các nàng đối với hắn không có chỗ tốt, nguy hiểm khá lớn. An Tử Nhiên cũng không rõ, hiện tại rốt cuộc tìm ra chân tướng. Nhưng Văn Thanh Vũ nếu không có ý tưởng thì sẽ không dễ dàng bị ám chỉ, cũng coi như tự làm tự chịu đi."An Vu Chi!" Độc Hạt Tử dữ tợn rống lên. Nếu không có ngục tốt ấn lại, nàng hiện tại đã nhào lên cắn chết An Vu Chi, có vẻ rất mất bình tĩnh.Phản ứng của nàng lập tức làm An Tử Nhiên biết người này sẽ là nhân vật mấu chốt. Không phát hiện có người khác liên hệ với các nàng, hắn còn tưởng rằng Tử Vi Quốc chuẩn bị từ bỏ để các nàng đơn độc hành động, hiện tại xem ra vẫn có chi viện, cá lớn quả nhiên vẫn câu được.An Vu Chi rụt người lại, nhưng nàng vốn không phải người Tử Vi Quốc, không có cái gọi là trung thành với Tử Vi Quốc, chỉ cần có thể bảo mệnh, nàng có thể nói ra tất cả những gì bất lợi với Tử Vi Quốc.Lúc trước không nói là bởi vì nàng nhất thời không nhớ ra. Độc Hạt Tử không nói cho nàng chuyện này, là nàng trong lúc vô ý nghe được, khi đó không để trong lòng, hiện tại đã bị hình phạt kích thích nên lập tức nghĩ tới."An Vu Chi, ngươi dám bán đứng chủ tử. Dù An Tử Nhiên không giết ngươi, chủ tử cũng sẽ dùng hết mọi cách tiêu diệt ngươi. Không ai có thể sống sót sau khi phản bội chủ tử, ngươi cũng không ngoại lệ!" Độc Hạt Tử uy hiếp nàng.An Vu Chi hiện tại lại không dễ lừa gạt, cười lạnh nói: "Ta hiện tại không nói ra thì còn chết nhanh hơn, ta là người Đại Á, không cần bảo mật thay các ngươi.""Hoang đường, ngươi nếu sớm có suy nghĩ này, vì sao còn muốn phản bội Đại Á hợp tác với chúng ta. Ngươi trong lòng vẫn luôn ghen ghét An Tử Nhiên, hiện tại nói những lời này chỉ vì lấy lòng hắn, để hắn buông tha ngươi mà thôi. Ngươi cũng quá ngây thơ rồi, dù ngươi nói ra, hắn cũng sẽ không buông tha ngươi." Độc Hạt Tử hung tợn nhìn về phía An Tử Nhiên vẻ mặt đạm nhiên.An Vu Chi đương nhiên biết, nhưng ít nhất còn một tia hy vọng. Không nói thì chết, nói ra nàng còn có thể gửi hy vọng vào quan hệ huyết thống, "Thì thế nào, ta hiện tại đã hiểu mình phạm vào sai lầm lớn cỡ nào. Ta xác thật ghen ghét ca ca, nhưng đó là nhân chi thường tình. Mỗi người đều sẽ có lúc phạm sai lầm, ta hiện tại đã tỉnh ngộ. Dù ca ca có tin hay không, ta đều không muốn mắc lỗi thêm nữa, không cầu người khác tha thứ, chỉ cầu hiện tại không thẹn với lương tâm."An Vu Chi rũ mắt, thanh âm không còn kích động, bình tĩnh như đã nhận mệnh. Một giọt nước mắt ngay sau đó rơi xuống mặt đất, bả vai cũng hơi run lên.Nữ nhân này...... Độc Hạt Tử phát hiện mình xem thường nàng. Vì mạng sống, diễn thật đúng là xuất sắc.An Tử Nhiên phải nhìn An Vu Chi với con mắt khác. Nàng nếu sinh hoạt ở thời hiện đại, khẳng định có thể trở thành một thế hệ ảnh hậu. Nước mắt nói rơi liền rơi, thậm chí thập phần đáng thương, nếu đổi những người khác, nói không chừng sẽ sinh ra một tia thương hại.Chương 378: Hết thuốc chữaLâm triều kết thúc, Phó Vô Thiên trở lại Phó Vương phủ.An Tử Nhiên chỉ nói kết quả thẩm vấn, không nói quá trình. Phó Vô Thiên biết về mấy hình phạt là do ám vệ nói. Có lẽ chỉ có hắn không cảm thấy bất ngờ.Biết họ nhất định sẽ cảm thấy hứng thú, An Tử Nhiên viết ra hết những hình phạt mà mình biết.Tàn khốc nhất đương nhiên là Mãn Thanh thập đại khổ hình, Phó Vô Thiên đọc mà còn khen ngợi không thôi. Hình phạt huyết tinh như vậy, An Tử Nhiên biết nhất định sẽ hợp với hắn. Từ lần đầu tiên thấy Phó Vô Thiên giết người, hắn đã biết phu quân của hắn có khẩu vị siêu nặng."Vương phi lần trước sao không lấy ra?" Phó Vô Thiên nhớ tới lúc trước bức cung cung nữ, Vương phi lúc ấy không tỏ vẻ gì cả. Nếu có mấy thứ này, nàng khẳng định đã sớm đầu hàng.An Tử Nhiên nhìn hắn mang vẻ ủy khuất, cảm thấy không thể hiểu được: "Lần trước lại không phải ta đi thẩm vấn, hơn nữa Vương gia lúc ấy không phải nói có thể từ từ tới, nàng không nói cũng không sao, ta đây còn xen tay vào làm gì."Phó Vô Thiên há hốc miệng, dở khóc dở cười: "Là bổn vương sai, bổn vương sẽ nhớ kỹ giáo huấn."An Tử Nhiên cho hắn một ánh mắt 'ngươi biết là được'. Phó Vô Thiên thấy vậy, đột nhiên phát hiện Vương phi tựa hồ bại lộ một chút thuộc tính ngạo kiều mà có lẽ chính hắn cũng không phát hiện.Họ thành thân đến bây giờ đã hơn bốn năm, gần như lúc nào cũng ở bên nhau, thời gian quá đủ để hiểu biết một người. Nhưng Phó Vô Thiên hiện tại mới phát hiện, Vương phi của hắn thuộc loại đã hiểu thì càng muốn hiểu nữa, tựa như một vò rượu mạnh thơm nồng, càng uống càng nghiện, uống say tỉnh lại thì lại gấp không chờ nổi muốn say.Bên tai đột nhiên có một hơi thở thành thục liêu nhân, nam nhân vị trầm ổn lại mê người, An Tử Nhiên cảm thấy tai hắn nhất định đã nhuộm màu hồng phấn. Quay đầu, cánh môi cọ qua mặt đối phương, ngẩng đầu liền thấy Phó Vô Thiên cười như không cười, ánh mắt ái muội, lập tức cảm thấy không khí giữa họ trở nên nguy hiểm.Hắn vẫn luôn biết Phó Vô Thiên là nam nhân anh tuấn nam sắc tràn đầy no đủ. Đời trước hắn nhất định sẽ không tin mình sẽ có một ngày nhìn một nam nhân đến nhập thần, phải biết rằng hắn khi đó chính là thẳng nam.Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm, trái tim đập nhanh tựa hồ quấn lên cảm giác rung động rung mình.Thật là hết thuốc chữa! An Tử Nhiên ở trong lòng thở dài một hơi.Hắn không phải loại người do dự, vì thế quyết định thuận theo trái tim, vòng tay ôm cổ Phó Vô Thiên, "Vương gia, không khí tốt đẹp như vậy, không làm chút gì sao?"Đôi mắt hơi nheo lại. Đôi mắt ngày thường sạch sẽ mát lạnh giờ phút này có chút say mê, tràn ngập sự hồn nhiên.Phó Vô Thiên đồng tử co rụt lại, đè nén hưng phấn run run nâng tay vuốt ve gương mặt hắn, cúi đầu thành kính hôn lên đôi môi. Chỉ trong khoảnh khắc, ôn nhu hóa thành đoạt lấy, bá đạo giống đế vương tuần tra đã lãnh địa thuộc về mình.Không ngờ sẽ dẫn phát thú tính của nam nhân, An Tử Nhiên phải há to miệng, nước miếng không kịp nuốt từ khóe miệng chảy xuống cổ.An Tử Nhiên chỉ còn lại có một ý niệm. Đây là tự làm tự chịu sao?Phó Vô Thiên buông ra hắn, hắn mới kinh ngạc phát hiện nụ hôn này có chút dài, nhịn không được trợn trắng mắt. Năng lực hít thở của hắn thật đúng là không tồi, tiện nghi hắn.Phó Vô Thiên mắt rất sáng, tươi cười mang theo ý vị thực hiện được, hai tay ôm hắn bắt đầu hạnh kiểm xấu sờ soạng.Bên ngoài trời sáng trưng, nhưng không thể ngăn cản hơi thở tình dục ngo ngoe rục rịch trong phòng. Tuy rằng không phải lần đầu bạch nhật tuyên dâm, nhưng là lần đầu tiên động tình đến tận cùng, cũng là lần đầu tiên An Tử Nhiên hoàn toàn phóng túng.Hai người không xuất hiện trên bàn cơm, mọi người trong lòng hiểu rõ mà không nói ra. Nhưng họ vẫn là lần đầu tiên thấy hai người rõ ràng rất tự hạn chế lại làm ra hành động rõ ràng như vậy.Lão Vương gia nhìn hai tiểu oa nhi hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, chỉ kỳ quái vì sao các ca ca đều không xuất hiện, khụ một tiếng, "Ăn cơm đi.""Tổ phụ, không chờ ca ca sao?" An Tử Minh chớp mắt nhìn lão Vương gia, trong ánh mắt cất giấu tràn đầy nghi hoặc.Đô Đô cũng nhìn ông.Thấy lão Vương gia xấu hổ, vợ chồng Phó Dịch cười thầm không thôi."Không cần chờ, họ đều là người lớn, biết đúng mực, đói bụng sẽ biết tìm đồ ăn. Các ngươi đang ở tuổi lớn, phải đúng giờ ăn cơm." Lão Vương gia không thể nói rõ, chỉ có thể nghẹn ra một câu dạy bảo.An Tử Minh dù sao cũng là tiểu hài tử, được giải thích thì không tiếp tục truy vấn nữa. Hơn nữa lão Vương gia rất có uy, ông mà vừa, cả hai cơ bản không dám lắm miệng. Đô Đô cũng làm theo An Tử Minh, Tử Minh ca ca không hỏi, bé cũng không nghi ngờ thêm.......Ngày hôm sau, tờ giấy liệt kê hình phạt truyền tới tay mấy đội trưởng đội cấm vệ. Còn chưa xem xong, tay đã run run, tờ giấy rơi xuống đất.Cmn, là ai phát minh hình phạt?Bởi vì là từ tay Phó Vô Thiên truyền ra, cho nên tất cả mọi người đều quy cho hắ. Thế cho nên mỗi khi thấy Phó Vô Thiên, vẻ mặt họ sẽ sinh ra biến hóa mỏng manh, tứ chi cũng sẽ theo bản năng tránh đi. Quá tàn nhẫn.Mà mỗi lần gặp loại chuyện này, Phó Vô Thiên buổi tối sẽ ôm An Tử Nhiên nói 'Vương phi, bổn vương lại thay ngươi nhận một lần gạch đá', coi đây là lấy cớ làm chuyện vô liêm sỉ. Ban đầu còn có hiệu quả, lần thứ ba đã bị đá xuống giường. (Himeko: Ha, cười vào mặt!)Phó Nguyên Phàm cũng có một phần, là Lạc Cổ Nguyệt tự mình dâng lên trước mặt hắn.Từ khi có giác ngộ, Phó Nguyên Phàm bắt đầu duy trì thói quen thời khắc nắm bắt mọi chuyện xảy ra xung quanh. Đại Hắc là Thống lĩnh cấm vệ quân, nghe ngóng được tương đối nhiều chuyện nên thường thường sẽ báo cáo chuyện gì đó. Kết quả, cái tên Lạc Cổ Nguyệt thường xuyên bị nhắc tới.Lạc Cổ Nguyệt người này không thích an phận. Hắn có dã tâm, không phải dã tâm muốn quyền khuynh thiên hạ, chỉ thích đùa giỡn một số người trong lòng bàn tay, nhìn xem họ nghĩ như thế nào, kết quả có đi ngược lại dự đoán của hắn, đây là thú vui của hắn.Trong triều có không ít quan viên bị hắn chơi nhưng giận mà không dám nói gì. Nhưng đắc tội quá nhiều người, thường xuyên có quan viên kéo tên Lạc Cổ Nguyệt vào sổ đen, cho nên Phó Nguyên Phàm hiện tại nhất đau đầu chính là Lạc Cổ Nguyệt, nhưng hắn lại có công, không thể kéo hắn khỏi chức Phó thống lĩnh.Cũng may Lạc Cổ Nguyệt không phải vẫn luôn như vậy. Nhưng hắn an phận rồi, Phó Nguyên Phàm vẫn không yên tâm, ngẫu nhiên sẽ phái Đại Hắc đi hỏi thăm, lần này cũng không ngoại lệ.Phát hiện Lạc Cổ Nguyệt ngày hôm qua không ra ngoài, nghe nói đang nghiên cứu thứ gì, có vẻ rất si mê, Phó Nguyên Phàm lo lắng hắn sẽ lại làm ra chuyện gì không tốt, liền tìm cớ gọi người đến Ngự thư phòng.Lạc Cổ Nguyệt cũng rất dứt khoát, biết Phó Nguyên Phàm vẫn luôn rất 'quan tâm' hắn, liền dâng thứ mình nghiên cứu cho hắn xem.Phó Nguyên Phàm xem xong, tức khắc không thể bình tĩnh, "Lạc Phó thống lĩnh, đang yên đang lành ngươi nghiên cứu hình phạt làm gì. Không thể phủ nhận, những hình phạt huyết tinh tàn khốc xác thật sẽ rất hữu dụng, nhưng Lạc Phó thống lĩnh, trẫm cho rằng ngươi có thể làm chuyện càng có ý nghĩa, tỷ như tuyển chọn nhân tài bổ sung chỗ trống trong cấm vệ đội."Lạc Cổ Nguyệt nhìn hắn, khóe miệng đột nhiên cong lên một độ cung vi diệu, dùng ngữ khí hài hước phun ra mấy chữ: "Bẩm Hoàng Thượng, đây là hình phạt Quận Vương phát minh."Phó Nguyên Phàm nghẹn họng. Đường ca phát minh?Vừa định nói không có khả năng, nhưng nghĩ đến thủ đoạn của đường ca lại cảm thấy thực bình thường.Đúng lúc này, Đại Hắc đúng lúc đi vào giảm bớt xấu hổ, "Hoàng Thượng, Quận Vương và Vương phi tới."Vừa dứt lời, An Tử Nhiênvà Phó Vô Thiên đã xuất hiện trước cửa. Hai người trước nay vào Ngự thư phòng không cần chờ cho phép."Đường ca đường phu như thế nào tới?" Phó Nguyên Phàm trong mắt có vui sướng, nhưng hắn hiện tại đã biết khắc chế hành vi, trước kia hắn sẽ đứng lên gấp không chờ nổi đi xuống.Đại Hắc dọn ra hai trương ghế dựa, phục vụ thập phần chu đáo. Lạc Cổ Nguyệt bị bỏ qua mà tỏ ra vài phần đáng thương, bất quá đại khái chưa chắc đã có ai cảm thấy vậy.Lạc Cổ Nguyệt không kiêu ngạo không siểm nịnh hành lễ, sau đó ôm tay đứng một bên, thoạt nhìn đặc biệt nhàn nhã, vẻ mặt luôn như có như không lộ ra một tia tà khí, như chuẩn bị xem diễn.Phó Nguyên Phàm cũng mặc kệ, Lạc Cổ Nguyệt chỉ thích làm theo ý mình, trói buộc hắn có khi sẽ còn phản tác dụng.Nhưng hắn dung túng Lạc Cổ Nguyệt cũng là có nguyên nhân, từ khi hắn lên làm Phó thống lĩnh, cấm vệ đội đã nghiêm khắc tự hạn chế hơn trước kia. Nếu không có năng lực, với tình huống hiện tại, hắn sẽ không cho một người khó có thể khống chế trở thành Phó thống lĩnh.Chương 379: Độc TrấnAn Vu Chi và Độc Hạt Tử sa lưới là do An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên bí mật tiến hành, Phó Nguyên Phàm xong việc mới biết được, nhưng hắn cũng không để ý.Lạc Cổ Nguyệt đi rồi, ba người liền bàn chuyện này.Căn cứ vào lời khai của An Vu Chi, nam nhân dạy nàng thuật nhiếp hồn hẳn là có thân phận địa vị không thấp ở Tử Vi Quốc, thông qua hắn rất có thể sẽ tìm ra bí mật không tưởng, nếu không Độc Hạt Tử sẽ không kích động như vậy."Đường ca, nam nhân này có thể có quan hệ với Vi Thuận Khánh hay không?" Phó Nguyên Phàm nhớ tới đại sự xảy ra vào năm Sùng Minh thứ 28, lúc ấy cực kỳ oanh động. Vi Thuận Khánh là người thừa kế mị tộc, mị thuật của hắn có giống thứ mà An Vu Chi sử dụng?Nhiếp hồn thuật xác thật tồn tại, nhưng nó không lợi hại như mị thuật. Có nghe đồn, nhiếp hồn thuật là mị thuật diễn hóa ra.Mị tộc là chủng tộc rất kỳ quái, với tâm kế cùng bản lĩnh của hoàng đế Tử Vi Quốc, hẳn sẽ không bỏ qua trợ lực lợi hại này, nam nhân kia có quan hệ gì với mị tộc cũng không kỳ quái.Phó Vô Thiên cho hắn một ánh mắt tán thưởng, xác thật tiến bộ rất nhiều, "Có quan hệ với Vi Thuận Khánh hay không thì còn cần khảo chứng, nhưng có thể khẳng định, nam nhân kia nắm giữ thứ có lợi với chúng ta."Phó Nguyên Phàm trong lòng vui vẻ, "Vậy An Vu Chi có nói làm thế nào mới có thể liên hệ với hắn?"Phó Vô Thiên nhìn về phía Vương phi của hắn. An Tử Nhiên nói: "An Vu Chi chỉ là quân cờ râu ria, chuyện quan trọng sẽ không nói cho nàng. Nàng chỉ biết là Độc Hạt Tử đã từng hẹn gặp nam nhân kia vào nửa tháng sau.""Địa điểm?""Một trấn nhỏ độc lập nằm ở biên cảnh Hồng Diệp, họ sẽ gặp mặt ở đó, còn liên hệ thế nào thì không biết."Phó Nguyên Phàm nhướn mày. Bốn chữ trấn nhỏ độc lập này đúng là như sấm bên tai. Độc Trấn, vùng đất không người quản, nói cách khác, không có quan phủ, không có quốc gia, không có bất cứ nhân tố ngoại lai ước thúc, hoàn toàn là một cá thể độc lập.Không phải Hồng Diệp không muốn đưa Độc Trấn vào phạm vi quản hạt, trên thực tế đã từng nhiều lần phái quân đội tới, nhưng Độc Trấn giấu mình trong núi non quanh năm mây mù lượn lờ, cho nên rất ít có người biết cửa ra vào Độc Trấn. Quân đội nhiều lần bất lực trở về, bởi vì quân phí quá lớn mới không thể không từ bỏ.Bởi vì địa thế, Độc Trấn chậm rãi tụ tập một đám người hung thần ác sát hoặc tội phạm bị truy nã. Nghe nói bên trong tranh đấu rất lợi hại, không có thực lực thì rất khó sinh tồn trong Độc Trấn."Không biết phương pháp liên lạc, dù tìm được Độc Trấn cũng không có cách nào." Phó Nguyên Phàm không lo lắng đường ca đi nơi đó sẽ gặp nguy hiểm. Thả đường ca ở Độc Trấn, nguy hiểm có khi lại là người ở Độc Trấn."Cho nên chỉ có thể xuống tay từ Độc Hạt Tử." Phó Vô Thiên ôm tay, nghe thì tựa hồ có chút bó tay không biện pháp, ngữ khí và thái độ lại như đã định liệu trước.Từ lần thẩm vấn trước, An Tử Nhiên không tới đại lao nữa, cho nên không biết tiến trình thế nào rồi."Có kết quả sao?" Phó Nguyên Phàm gấp không chờ nổi hỏi.Phó Vô Thiên dùng ngữ khi có chung vinh dự nói: "Hình phạt mà Vương phi phát minh sao có thể sẽ vô dụng, nữ nhân kia căn bản không thể chịu được phải mở miệng. Sớm biết như thế, cần gì phải hy sinh một chân." Nói xong lời cuối cùng, trên mặt tươi cười thập phần ác liệt.Phó Nguyên Phàm ngây ngẩn cả người. Hắn hình như vừa nghe được một bí mật có điểm khó có thể tiêu hóa, chuyển mắt qua đường phu. Thanh niên thanh quân sâu sắc đoan đoan chính chính ngồi, bất luận gần hay xa đều có thể cảm nhận được hơi thở ôn nhuận thanh tĩnh trên người hắn.Đường phu tao nhã xuất sắc như vậy, lại là người phát minh những khổ hình đó?Hắn nghe thấy tiếng thứ gì nát. Nếu sinh hoạt ở thời hiện đại, hắn nhất định sẽ biết đó là tam quan."Nàng nói gì?" Phó Nguyên Phàm nuốt nuốt nước miếng, gian nan hỏi.Phó Vô Thiên cười, "Nam nhân kia thân phận thật không tưởng......"...Nửa tháng không dài cũng không ngắn, nhưng vì Độc Trấn cách Quân Tử Thành có chút xa, cho nên ngày hôm sau, Phó Vô Thiên và ám vệ Phó Vương phủ bí mật lên đường.Vì Độc Trấn nguy hiểm đầy rẫy, Phó Vô Thiên không muốn Vương phi đi cùng, An Tử Nhiên tự mình yêu cầu mới đồng ý.Cây trụ không ở, an nguy của Quân Tử Thành hoàn toàn dựa vào Lạc Cổ Nguyệt và cấm vệ quân.Phó Vô Thiên trước khi rời đi đã giao cho Lạc Cổ Nguyệt một nhiệm vụ. Phó Nguyên Phàm biết thì đã muộn, họ đã rời Quân Tử Thành một ngày, đuổi theo là không có khả năng.Phó Nguyên Phàm lần đầu tiên đen mặt sau khi lột xác, đặc biệt là khi Lạc Cổ Nguyệt ngậm một mạt cười giả tạo xuất hiện trước mặt, tâm tình càng thêm khó chịu."Chuyện này chờ đường ca trở về, trẫm sẽ nói với hắn, ngươi trở về làm phận sự của ngươi đi.""Khó mà làm được." Lạc Cổ Nguyệt hơi nghiêng đầu, độ cung khóe miệng thấy thế nào đều như đang ấp ủ chuyện gì không tốt, "Thuộc hạ không dám từ chối nhiệm vụ Quận Vương đã giao. Hay là nói, Hoàng Thượng lệnh cho thần về sau chỉ nghe ngài, có thể làm lơ mệnh lệnh của Quận Vương?"Dọn ra tòa núi lớn Phó Vô Thiên, Phó Nguyên Phàm tức khắc á khẩu không trả lời được, vốn đang ôm một chút hy vọng, hiện tại đã hoàn toàn vô vọng. Sớm biết rằng Lạc Cổ Nguyệt sẽ như vậy, hắn lúc trước nên ra oai phủ đầu, hiện tại cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, đã không thể không nhận mệnh."Trẫm cảnh cáo ngươi, ngươi tốt nhất làm việc trong phận sự của ngươi, nếu......""Hoàng Thượng yên tâm, thần nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ của Quận Vương!" Lạc Cổ Nguyệt cắt ngang, vẻ mặt cười như không cười, ngữ khí luôn cho Phó Nguyên Phàm cảm giác nguy hiểm.Phó Nguyên Phàm đột nhiên cảm thấy mình tựa hồ không nên quá mức cường ngạnh ra lệnh, hiện tại có vẻ đã khơi lên hứng thú ghê tởm của người này.Đường ca a đường ca, trẫm thật sự không cần Lạc Cổ Nguyệt dạy.Phó Nguyên Phàm quyết định chờ đường ca trở về nhất định phải nói với hắn vấn đề này.......Độc Trấn núp trong núi non, lại thêm mây mù gia tăng khó khăn và tỉ lệ nguy hiểm. Người may mắn có lẽ có thể tìm được, người bất hạnh hoặc là bị lạc trong núi, hoặc là bị dã thú giết. Chỉ có số ít người có thể đi ra, nhưng mỗi năm vẫn có rất nhiều người muốn tiến vào Độc Trấn.Lỗ Lỗ sơn là ngọn núi nằm phía ngoài cùng và lùn nhất trong rặng núi, có một trấn nhỏ, muốn vào núi tìm kiếm Độc Trấn thì cần thiết đi qua nơi này.Chậm rãi, Sơn Trấn phát triển lên, trên đường phố tùy ý có thể thấy người muốn tìm được Độc Trấn, cũng có một số người tìm không thấy vẫn luôn bồi hồi trong trấn.Ngày 11 tháng 9, Sơn Trấn lại tới một đám người thần thần bí bí. Gần hai mươi người tiến vào một khách điếm chuẩn bị nghỉ chân. Nhân số không ít, nhưng ở Sơn Trấn lại rất bình thường, không nói mỗi ngày, mỗi tháng ít nhất có đến 10-20 chi đội ngũ lớn ra vào Sơn Trấn.Tiểu nhị lập tức tiếp đón họ. Người tới nơi này tuyệt đại đa số đều là họ không thể trêu vào.Những người này chính là Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên. Họ vừa đến, đại đường lập tức trở nên chen chúc. Vừa ngồi xuống, họ đã cảm giác được rất nhiều tầm mắt đánh giá xem kỹ dừng trên người, nhưng đại bộ phận đều mau chóng dời đi.Tiểu nhị nhanh chóng mang đồ lên, "Khách quan chậm rãi dùng."Phó Vô Thiên rót hai ly trà, cười tủm tỉm nói với An Tử Nhiên: "Phu nhân, thỉnh dùng trà."An Tử Nhiên mịt mờ trừng hắn một cái, nếu không phải không muốn bại lộ thân phận, hắn sẽ không cho Phó Vô Thiên gọi hắn phu nhân. Phó Vô Thiên gọi đến thập phần thuận miệng, vẻ mặt dường như rất hưởng thụ.An Tử Nhiên nâng chung trà lên ngửi ngửi. Hương trà phác mũi, không tính trà ngon cực phẩm nhưng cũng không quá kém, nhẹ nhàng uống một ngụm, sau một lát mới đưa ra nghi hoặc muốn hỏi từ lâu."Vì sao Độc Trấn nguy hiểm như vậy mà vẫn có rất nhiều người muốn đi?""Bởi vì Độc Trấn nguy hiểm, nhưng nghe đồn cũng là thế ngoại đào nguyên." Phó Vô Thiên nói nhỏ trả lời."Thế ngoại đào nguyên?" An Tử Nhiên nhướng mày."Cái gọi là thế ngoại đào nguyên là đối với loại người cùng hung cực ác. Nghe đồn Độc Trấn tụ tập tài phú, nơi đó có một sòng bạc quy mô khổng lồ, bao nhiêu người ở nơi đó một đêm làm giàu, cũng có rất nhiều người ở nơi đó táng gia bại sản. Lưu lượng tiền tài lưu thông lớn đến có thể so được với thuế má mỗi năm của một nước. Nhưng bởi vì nó thập phần thần bí, không có hậu thuẫn là không có khả năng đứng vững, cho nên có người nói Độc Trấn cất giấu bảo tàng phú khả địch quốc."Tiền tài và quyền lực là căn nguyên tội ác. Con người sa đọa thường thường đều vì liên quan đến hai thứ này. Dục vọng sai sử họ mạo hiểm, cho nên dù biết tới Độc Trấn thì tỉ lệ tử vong sẽ rất cao, những người đó vẫn sẽ như thiêu thân lao đầu vào lửa.Đã là Đại Á đệ nhất phú, An Tử Nhiên không hứng thú với tài phú, nhưng hắn có thể hiểu được.Nghỉ ngơi xong, mọi người lần thứ hai lên đường, mục tiêu là Độc Trấn bí ẩn.Trước đó, họ giải quyết không ít người trộm theo dõi. Người bồi hồi ở Sơn Trấn phần đông là muốn đục nước béo cò, tìm không thấy Độc Trấn liền muốn xuống tay với những gương mặt mới.Chương 380: Thủ thuật che mắtDãy núi địa thế không đặc biệt gập ghềnh. Bởi vì là đường trong núi, cho nên loanh quanh lòng vòng rất nhiều, cộng thêm mây mù tràn ngập, không có người quen dẫn đường là sẽ dễ dàng bị lạc.Nhưng chỉ thiên thời địa lợi thôi thì chưa đủ để Độc Trấn bí ẩn đến mức làm nhiều người tìm không thấy, nhân hòa cũng rất quan trọng.Có người nói lối vào Độc Trấn che dấu trong núi, cũng có người nói giấu trong lòng đất, hoặc giấu ở trong nước, hoa hoè loè loẹt, càng nói càng thái quá. Dù giấu ở nơi nào, cho đến nay, người có thể tìm được còn không có mấy ai.An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên rời Sơn Trấn, tiến vào phạm vi mây mù bao phủ. Đi theo đoàn của họ cùng tiến vào còn có hai, ba mươi cá nhân, không bao lâu đã nhìn không thấy một bóng người. Số lượng này kỳ thật vẫn là ít, bởi vì ngày cao điểm nhất có tới hơn trăm người tiến vào tìm Độc Trấn.Ở đây có nửa tháng là sương mù dày đặc, tỉ lệ tử vong và bị lạc đều lên cao gần một nửa, rất ít người sẽ lựa chọn trong khoảng thời gian này đi vào, trừ phi là liều mạng, hoặc là có nắm chắc biết lối vào ở nơi nào.Phó Vô Thiên lựa chọn đi vào ngày sương mù dày nhất. Bởi vì họ thoạt nhìn không giống ngốc tử, cho nên đa số người đều cảm thấy họ có thể là biết cái gì, bởi vậy ngày thường đi vào chỉ có mười mấy người, hiện tại gia tăng gấp đôi.Đáng tiếc người nhiều cũng vô dụng, Phó Vô Thiên đã giải quyết một phần, số còn lại đã lại trong sương mù dày đặc."Độc Hạt Tử nói, tiến vào rồi đi thẳng, nhìn thấy ngọn núi thứ 7 thì rẽ phải......""Không sợ nàng gạt chúng ta sao?" An Tử Nhiên hài hước nói. Độc Hạt Tử không phải nữ nhân bình thường, dùng khổ hình mới có thể bức nàng mở miệng, ý chí lực rất kiên định, cho nên có khả năng là nói dối.Phó Vô Thiên không phủ nhận, lại có một ám vệ đi theo họ phía sau nói, "Hồi Vương phi, chúng ta lặp lại xác nhận nhiều lần, nàng vẫn kiên trì cách nói ban đầu. Lúc ấy ý chí lực của nàng đã sụp đổ, ý thức cũng rất mơ hồ, nếu nói dối, hẳn là không có khả năng chuẩn xác lặp lại nhiều lần."An Tử Nhiên gật gật đầu, "Vậy trước đi theo chỉ dẫn của nàng."Sương mù dày đặc chỉ là rào cản thứ nhất, bên trong còn có nguy hiểm khác không biết tên, tỷ như dã thú, tỷ như đầm lầy...... Không ai biết trong núi vì sao sẽ xuất hiện một mảnh đầm lầy, nhưng xác thật có người tận mắt nhìn thấy người bị đầm lầy nhấn chìm.Lộ tuyến Độc Hạt Tử nói ra có mấy chỗ trùng với mấy nơi nguy hiểm. Có sói sống thành đàn, vì sương mù dày đặc che lấp, đàn sói bất luận ngày đêm đều sẽ lui tới, là mối đe dọa lớn nhất trong núi.Bởi vì bốn phía đều là núi cao, không có đường vòng để né qua bầy sói, cho nên họ biết rõ là ổ sói cũng phải xông vào. Nhưng vận khí của họ tựa hồ không tốt lắm, gặp phải thời gian bầy sói hoạt động. Chém giết phân nửa bầy sói, mọi người mới thoát ra."Người bình thường nếu gặp loại chuyện này, chắc sẽ hoài nghi Độc Hạt Tử chỉ sai đường." Phó Vô Thiên không sao cả cười nói. Vừa rồi hắn đại khai sát giới, tay không vặn gãy cổ sói, lâu rồi không được vui sướng tràn trề giết chóc như vậy. Hắn ở trên chiến trường cũng chỉ đứng chỉ huy, hiện tại có vẻ đã câu ra tâm giết chóc.An Tử Nhiên nghe vậy liền nói: "Con đường phỏng chừng sẽ không sai, sai chính là phương pháp."Ổ sói tám phần là Độc Trấn nhìn trúng trước khi xây dựng, nhưng nếu nguy hiểm như vậy, ra vào sẽ rất phiền toái, cho nên hẳn là có một con đường khác, chỉ là Độc Hạt Tử không nói ra mà thôi.Lúc sau không phải gặp thứ nguy hiểm gì, họ cuối cùng đi tới một chỗ đất bằng tương đối rộng lớn, bốn phía mơ hồ có thể thấy ngọn núi cao lớn mờ ảo trong mây.May mắn là sương mù đã không dày lắm, tầm nhìn ở vào khoảng hơn 10m. Căn cứ vào vị trí ngọn núi, An Tử Nhiên phán đoán ra có một mảnh đất bằng.Hai ám vệ đi trước dò đường.Đi hơn mười mét, bóng hai người dần biến mất. Ước chừng mười lăm phút sau, trong không khí đột nhiên vang lên tiếng gió, hai ám vệ một lần nữa xuất hiện, nhưng giày dưới chân họ lại dính đầy bùn đất lầy lội, cao gần cẳng chân."Bẩm Vương gia, phía trước có đầm lầy, không có khả năng tồn tại thị trấn."Không cần nói cũng đoán được, xác thật có lời đồn trong núi có một mảnh đầm lầy, hẳn chính là ở phía trước. Nơi nơi là sương mù, lại có đầm lầy, thấy thế nào cũng không giống như có người sinh sống chứ đừng nói là thị trấn lớn."Chúng ta bị Độc Hạt Tử lừa." Một ám vệ nói.Mọi người nhìn về phía Phó Vô Thiên, hiện tại chỉ có thể để Vương gia quyết định.Phó Vô Thiên lại nhìn về phía An Tử Nhiên, trên mặt không có một chút sốt ruột, ngược lại cười khanh khách nói: "Nếu bổn vương không đoán sai, Vương phi nhất định có biện pháp đúng không."An Tử Nhiên sắc mặt bất biến: "Dùng cái gì thấy được?" Không phủ nhận cũng không thừa nhận."Trước khi xuất phát, Vương phi sai Chu quản gia đi tìm mấy thứ, chẳng lẽ không phải chuẩn bị cho lúc này sao?" Phó Vô Thiên nói.An Tử Nhiên cười khẽ, ngay sau đó lấy đồ trong bao ra. Một thứ giống cái mâm, bên trong có khắc mấy đường vẽ kỳ lạ, trên có một que sắt sơn một đầu xanh một đầu hồng. Khi hắn lấy ra, que sắt nhanh chóng chuyển động.Chưa ai từng thấy thứ kỳ quái này."Thứ này là kim chỉ nam, que sắt này gọi là kim la bàn, nó có thể chỉ ra phương hướng chính xác."An Tử Nhiên vừa nói xong, kim la bàn đã dừng lại, chỉ về phía trước, nói cách khác, lộ tuyến là đúng. Bởi vì đầm lầy nguy hiểm, gặp phải tình huống này, phần đông sẽ cho rằng Độc Hạt Tử lừa họ, đây mới là mục đích chân chính của nàng."Phía trước là đầm lầy, tùy tiện đi qua sẽ rất nguy hiểm." Phó Vô Thiên không truy vấn nguyên lý của kim chỉ nam, hắn tin tưởng phán đoán của Vương phi.Ám vệ nghe vậy cũng đè xuống tâm tư.An Tử Nhiên không để bụng nói: "Nếu ta không đoán sai, diện tích đầm lầy hẳn sẽ không quá lớn, hoặc là giả.""Vương phi căn cứ vào đâu?""Có thể dựa vào mặt đất. Tầng đất cứng rắn khô ráo, hiển nhiên không thường xuyên có mưa, mà đầm lầy là bởi vì tầng đất mềm, hoặc có lá, hàng năm tích nước đến cơ hồ đạt tới bão hòa mới hình thành.""Bổn vương nhớ xung quanh đầm lầy nên có sinh vật sinh trưởng dưới nước hoặc thích nước." Nhưng trong phạm vi hơn 10m, họ căn bản không thấy một gốc cây thực vật, đều là đất đá vàng.Mọi người liếc nhau, nghĩ tới bốn chữ "dấu người tai mắt". Đầm lầy cũng có thể làm ra, Độc Trấn thật là hao tổn tâm huyết.Xác định xong, mọi người liền đi theo phần đất cứng rắn, đi vòng qua đầm lầy giả, tới chân một ngọn núi cao ngất.An Tử Nhiên nhìn kim chỉ nam, "Độc Trấn hẳn là sau tòa núi này.""Vương phi, kim chỉ nam rốt cuộc dùng thế nào, vì sao có thể xác định phương hướng?" Phó Vô Thiên rốt cuộc hỏi ra tiếng lòng của ám vệ."Ám vệ thẩm vấn Độc Hạt Tử đã nói, Độc Hạt Tử nói lỡ về một hiện tượng, có người đã từng may mắn tìm được lối vào Độc Trấn, nhưng là do bị một lực hút kéo đi, bị phát hiện bị giết ở nơi khác......" Hiện tượng này truyền lưu đã lâu, vì không tìm ra nguyên nhân, cho nên vẫn bị bịt kín một tầng sương thần bí."Vương phi biết nguyên nhân?"Mọi người gắt gao nhìn chằm chằm hắn. An Tử Nhiên nâng kim chỉ nam trong tay: "Ta cũng chỉ suy đoán mà thôi, nhưng hiện tại đã được chứng minh rồi."Độc Hạt Tử kỳ thật muốn gia tăng gánh nặng tâm lý cho họ, lại không ngờ đã bị An Tử Nhiên tìm được dấu vết, cởi bỏ thủ thuật che mắt, tìm được Độc Trấn."Lực hút đó đến từ vật bằng sắt trên người họ, cùng từ trường bên ngoài sinh ra Độc Trấn cho nhau hấp dẫn từ lực, cho nên họ mới cảm thấy bị kéo đi. Kim chỉ nam có thể sinh ra cộng minh từ trường, chính là nguyên lý này. Còn nữa, đao kiếm của các ngươi nhớ phải có chuẩn bị."Mọi người cái hiểu cái không, nhưng nghe Vương phi là không có sai. Vì thế, ám vệ buộc chặt kiếm trên người, sau đó liền biết quyết định của mình là đúng.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me