LoveTruyen.Me

Dam My Don Xin Ly Hon Ai Thuong Bach Van Gian

Sau hai năm làm việc, Trình Cẩn đã trở nên rất quen thuộc với Andy. Đối phương là một thanh niên ngoài hai mươi tuổi với vẻ ngoài lanh lợi, tính cách thông minh, nếu không sẽ không thể nâng cấp từ nhân viên bán hàng lên vị trí quản lý cửa hàng ở một khoảng thời gian ngắn. Anh ta nhìn thấy Trình Cẩn thì thản nhiên vẫy tay, "Vừa mới có đơn muốn tìm cậu."

Trình Cẩn ngay lập tức trở nên vui mừng, giá tiền công của "đơn đặt hàng" so với đơn thông thường cao hơn, hơn nữa có thể mang về nhà làm.Trong hai năm qua, để kiếm tiền, cậu đã chăm chỉ học cách sử dụng kim chỉ, hai mươi tư cách đan, thậm chí còn học làm túi da. Thỉnh thoảng, tùy ý tô điểm thêm một chút cho một chiếc váy nào đó, người đặt hàng đã hết lời khen ngợi, Andy phát hiện ra vị thiếu gia này đối với thiết kế có một chút thiên phú. Andy là người rất có đầu óc kinh doanh, ngay lập tức đóng gói Trình Cẩn thành bậc thầy, bí danh là Rila, hơn nữa còn cho cậu đơn đặt hàng riêng. Nhưng một khi có khách hàng muốn gặp cậu, anh ta liền nói cô Rila là tiểu thư quyền quý, hay có hàm tước cao quý nên không tiện gặp gỡ mọi người.

Đại phú hào đều là có hàm tước có tiền, bọn họ ít nhiều có phần ghen tỵ với người có hàm tước, bây giờ biết người may quần áo cho mình lại là một vị "quý tộc" thì liền tự cao tự đại, cho nên thông qua sự lăng xê của vị tiểu thư đó, người đến cửa đặt hàng "Rila" ngày càng nhiều. Chỉ là Andy cũng không hẳn là đắt hàng, lại cố ý đặt số lượng đơn hàng rất ít, mỗi tháng thường chỉ có một đơn hàng. Hành động của anh ta không những không khiến các tiểu thư, thiếu gia từ bỏ mà còn khiến bọn họ phát cuồng. Giờ đây trong bữa tiệc, nếu ai sở hữu một món đồ handmade do "phu nhân Rila" làm thì chắc chắn sẽ trở thành niềm ghen tị của người khác.

Trình Cẩn không biết về điều này. Cậu chỉ biết rằng đến đây để làm "lao động đen" khi không có tiền và tính tiền lương bán thời gian của chính mình sau khi sản phẩm hoàn thành. Những người giàu có mà cậu quen trước đâysau khi biết tin gia đình cậu phá sản liền tránh xa, không còn ai mời cậu đến những bữa tiệc đó nữa, nên cậu thậm chí còn không biết mình đang "hot".

Đơn đặt hàng Andy đưa ra là một chiếc váy, một chiếc váy đặc biệt được đặt làm riêng, đối phương không chỉ yêu cầu chất liệu và kiểu dáng, hơn nữa còn mang đến một hộp đựng những hạt pha lê màu xanh lam. Andy cho biết: "Khách hàng đã yêu cầu hạt pha lê phải được làm thành một món đồ trang sức. Kiểu dáng là do cậu thiết kế. Nó phải bắt mắt". Anh ấy cũng nghiêm nghị nói: "Hạt pha lê xanh này là một khoáng chất quý và giá cả đắt đỏ. Cậu đầu tiên đếm lại số lượng."

Trình Cẩn trịnh trọng cầm lấy chiếc hộp, khi chiếc hộp được mở ra, viên pha lê bên trong toát ra một sắc xanh lam u quang, một màu đặc biệt tinh khiết, giống như màu xanh của bầu trời . Thấy cậu ngẩn ra, Andy cố ý nói: "Sao? Tiểu thiếu gia chưa từng thấy bảo vật tốt như vậy sao? Phải biết giá trị của một hạt là 50 000 tệ, vì số lượng tinh thể này quá ít, trước đây nó chỉ được tìm thấy trên một hành tinh xa xôi và tổng số không vượt quá 1.000. Cậu phải nhặt nó cẩn thận, nếu cậu làm mất một cái, cậu sẽ gặp rắc rối lớn, đến lúc đó tôi cũng không giúp được cậu."

Trình Cẩn hồi phục lại tinh thần, cẩn thận đếm, sau khi đếm xong mới nói: "Là 148 hạt"

Andy: "Không sai. Đến khi khách hàng kiểm tra, nhất định không được thiếu biết không? Thời hạn là nửa tháng, nhưng hy vọng trong vòng mười ngày cậu có thể giao cho tôi. "

Trình Cẩn giữ chặt chiếc hộp trong tay và nói: "Được." lại hỏi, "Em có thể đến nhà kho để lấy một số tài liệu được không?" Trong đầu cậu đã có ý tưởng sơ bộ về chiếc váy, cũng tin tưởng vào bản thân có thể hoàn thành trong mười ngày.

Andy nói, "Đi đi."

Sau khi trở về nhà với một túi đồ lớn, robot thông minh đã mở cửa cho cậu và điều chỉnh nhiệt độ trong phòng ở mức dễ chịu nhất. Trình Cẩn vươn tay sờ sờ đầu của nó, rất nghiêm túc cảm tạ, người máy nhỏ vui mừng nói: "Không cần khách khí, chủ nhân, ngài thật sự ngày càng có lễ phép rồi."

Trình Cẩn cười nhẹ, trước đây cậu rất thô lỗ, có lẽ từ nhỏ đã quen trả tiền cho người khác nên không bao giờ biết rằng đó là những điều cần được cảm ơn và coi đó là điều hiển nhiên. Chỉ sau khi bị Lục Đào chán ghét, cậu mới biết tính cách của mình có bao nhiêu khuyết điểm.

Đến mức bây giờ cậu vẫn cảm thấy xấu hổ khi nghĩ về điều đó.

Sau đó, cậu bắt đầu thay đổi, nỗ lực thay đổi, bắt đầu từ việc cho giúp việc trong nhà nghỉ việc, trước khi họ rời đi còn hướng từng người "cảm ơn", một vài người trên mặt đầy vẻ kinh ngạc, có một chút hoảng loạn. Trịnh Cẩn cũng nhận ra hành vi xấu của mình trước đây, lôi kéo băng nhóm, còn bắt nạt người khác...

Từng việc từng việc, sau khi hiểu ra, Trình Cẩn liền biết tại sao Lục Đào không thích cậu.

Tuy nhiên, ngay cả khi khi cậu bây giờ thay đổi, cũng sẽ không thay đổi bất cứ điều gì.

Trình Cẩn đi tắm, sau đó bước vào "phòng làm việc" của mình,bắt đầu vẽ,vẽ ra ý tưởng trong lòng, sửa đi sửa lại mấy lần, cuối cùng cũng có được tờ giấy mẫu của váy, thời gian đã trôi qua 12 giờ. Cậu ngủ trên giường 6 tiếngvà thức dậy sau khi chuông báo thức vang lên, mặc dù cơ thể vẫn còn hơi mệt và cơn buồn ngủ vẫn chưa biến mất, nhưng bây giờ cậu sẽ không được ngủ biếng nữa.

Cậu bắt buộc phải chống đỡ !

Cá sống đặt trước khi đi ngủ được giao đến tận nơi, và Trình Cẩnvừa nấu súp vừa uống một phần nhỏ nước bổ dưỡng. Cậu trước đây không biết nấu ăn, hoặc nói cách khác là chưa bao giờ vào bếp, sau này tâm huyết muốn làm một cô vợ biết nấu ăn giỏi nghĩ sẽ làm thay đổi cách nhìn của Lục Đào đối với mình, nhưng vẫn làm không tốt, cuối cùng dứt khoát không biết xấu hổ lấy món ăn của đầu bếp thành của mình đưa tới trước mặt Lục Đào, theo đó là sự vạch trần lạnh lùng của đối phương. Bị "bẽ mặt", cuối cùng đã học được cách nấu ăn.

Canh cá đun sôi thành màu trắng đặc, rắc một ít kỷ từ đỏ tươi, canh và thịt cá được cho vào hộp giữ nhiệt, sau đó chỉ sửa lại dung mạo, Trình Cẩncầm hộp cách nhiệt và đến bệnh viện quân y.

Bệnh viện đã bao gồm danh tính của cậu trong giấy phép "có thể đến thăm", vì vậy Trình Cẩn có thể vào trực tiếp mà không cần ai đón. Thượng tướng Lục Đào thân phận quan trọng, được bố trí tại tầng yên tĩnh và an ninh nhất, khi Trình Cẩn bước vào, cậu cần trải qua năm lần quét tia hồng ngoại.Nhưng đợi cậu đến cửa phòng bệnh, mới nhận ra mình không phải người tới đầu tiên, bởi vì cậu nghe thấy bên trong có người nói chuyện.

Nghe không rõ bên trong nói cái gì,Trình Cẩn do dự một chút, sau đó nhẹ nhàng gõ cửa, một lúc sau, cửa được mở ra, những đường nét lộ ra ngoài khiến Trình Cẩn sững sờ.

Rất đẹp!

Làn da trắng như tuyết, ngũ quan thâm thúy, lông mi dài và dày như một chiếc bàn chải nhỏ,đôi môi giống như màu cánh hoa hồng. Anh ta có một mái tóc dài màu vàng, được tết thành bím sau đầu, khiến cả người anh ta trông không thể phân biệt trai gái.

Nhưng vì anh ấy cao, nhìn thoáng qua Trình Cẩn có thể nhìn thấy phần ngực bằng phẳng, vì vậy cậu có thể chắc chắn rằng anh ta là một người đàn ông.

Nhưng có lẽ cũng là một "giống cái mới" giống cậu đi?

"Giống cái mới" xuất hiện cách đây gần hai trăm năm, tỷ lệ sinh vào thời điểm đó thấp hơn bây giờ, khi người đàn ông đầu tiên có thể sinh ra sự sống, nó đã gây náo động trên toàn cầu người đàn ông đã được đưa đến viện nghiên cứu để kiểm tra. Kiểm tra kết luận là thân thể để anh ta so với đàn ông bình thường không quá khác biệt, sự khác biệt duy nhất là có một khoang sinh sản trong cơ thể.

Vào thời điểm đó, có rất ít phụ nữ. Có hay không thông qua luật sinh sản nhân tạo trẻ sơ sinh đang gây ồn ào, sự việc này xuất hiện, làm thay đổi tương lai của nhân loại. Các nhà khoa học bắt đầu lo lắng rằng đây chỉ là một trường hợp đơn lẻ, nhưng sau khi xuất hiện trường hợp thứ 2, thứ 3 nam nhân mang thai, điều tra gen, liền phát hiện hiện những trường hợp này đều có một điểm giống nhau, từ đó đó tạo ra "thiết bị sàng lọc" ,những người đàn ông được công cụ xác định là có thể mang thai sẽ được ghi trên giấy khai sinh, bộ phận đàn ông này được gọi là "giống cái mới".

Sự xuất hiện của "giống cái mới" đã làm tăng tỷ lệ sinh, đặc biệt là trên tinh cầu lạc hậu, số lượng trẻ sơ sinh tăng vọt, chỉ có trên htinh cầu Đế quốc, phần lớn thanh niên đều tham lam hưởng thụ, thay vào đó lại vô cảm với việc kết hôn và sinh con, vì vậy tỷ lệ sinh không lạc quan.

Trình Cẩn ngẩn ra khiến người đàn ông đang ngồi trên giường bệnh bất mãn, ho khan lấy mu bàn tay áp lên môi một cái khiến Trình Cẩn tỉnh táo lại. Trình Cẩn cảm thấy xấu hổ, nói nhỏ: "Xin lỗi, tôi thật thô lỗ."

Người đàn ông tóc vàng cười ấm áp và nói: "Không sao." Sau đó anh ta tự giới thiệu: "Tôi là Ngải Tuyết, thuộc hạ của thượng tướng Lục Đào, đồng thời là người cộng tác tốt nhất của anh ấy. Anh ấy cũng là vị cứu tinh của tôi, nếu không có anh ấy, tôi đã không thể quay lại lần này. Chỉ tiếc là bây giờ anh ấy không còn nhớ đến tôi ".

Trình Cẩn sửng sốt, "Anh ấy là... cứu tinh của anh?" Cái tên "Ngải Tuyết" khá quen thuộc, Trình Cẩn nhanh chóng nghĩ về lý do tại sao mình cảm thấy quen thuộc, là vì trong quang hình của Lục Đào mà anh nhìn thấy ngày hôm qua, tên của người thứ hai trong hàng là Ngải Tuyết.

Lúc đó cậu nghĩ đó là một phụ nữ.

Ngải Tuyết nói: "Đúng vậy, lúc đó tôi đã quá bất cẩn. Tôi không phát hiện ra một con mẫu trùng cái đang tiến lại gần mình. Khi tôi để ý thì đã quá muộn. Nếu không có anh ấy thì tôi đã không có thể đứng đây nói chuyện với anh. "Anh ta nhanh chóng nhớ ra điều gì đó," Nhân tiện, cậu là... "

Trình Cẩn liếc nhìn Lục Đào đang nhìn mình chằm chằm, có chút chột dạ, chỉ vì trong đầu đột nhiên nghĩ ra một chuyện gì đó.


Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me