Dam My Edit Sa Dieu Su To
Chương 20: Lần Đầu Gặp Người Thần BíEdit: DajiangyouTống Dương khóe miệng khẽ giật, đúng là tự mình đa tình.Theo hắn thấy, đứa ngốc này bình thường ngây ngô khờ dạy còn chậm chạp, nhưng tính tình rất ngoan rất nghe lời. Đây cũng là thành kiến lúc đầu hắn có với đồ ngốc này, sau này vì một số nguyên nhân mà thay đổi.Đứa ngốc này kích động như vậy, là lần đầu tiên hắn thấy.Hắn dễ dàng gỡ bàn tay Lộc Thời Thanh ra, " Đang lo lắng cho sư tôn?Vì cái gì? Ngươi với lão nhân gia thân lắm à?" Lộc Thời Thanh chỉ lo truy hỏi tình hình của Cố Tinh Phùng, bị hỏi một câu như vậy, cũng có chút ngây người.Đúng vậy, vì cái gì?Rõ ràng hệ thống đã từng nhắc nhở, Cố Tinh Phùng có vấn đề, tại sao mình còn lo lắng cho y như thế?Bên kia suy nghĩ Tống Dương xoay chuyển, đã tự trả lời giúp hắn, "Ta hiểu rồi, lần trước Thái sư thúc tổ đến gây sự, ta và Diệp sư huynh cùng nhau ứng phó. Ngươi được sư tôn mang đến Noãn Nguyệt Đài, vừa cho uống trà vừa cho ăn Hà Hoa Tô. Ngươi ngây thơ thật thà như vậy, nhất định nhớ kỹ sư tôn là người tốt."Lộc Thời Thanh bừng tỉnh đại ngộ, Tống Dương nói rất đúng, hẳn là dạng này.Hắn vội gật đầu. Tống Dương sờ đầu hắn an ủi nói: "Sư tôn là nhận vật bật nào, sống lâu như vậy vẫn bình yên vô sự. Chắc là lúc luyện công thì xóc hông , chuyện thường ngày ấy mà, đừng quá lo lắng." Lúc đầu Lộc Thời Thanh nghe hắn khuyên nhủ cũng không lo lắng lắm, nhưng liên tiếp hai ngày, Cố Tinh Phùng vẫn chưa hề lộ diện.Tống Dương đang trong trạng thái chờ xử lý, cả người buồn bã ỉu xìu, thấy Diệp Tử Minh cũng không vẫy đuôi chạy theo xin lỗi. Gặp Liễu Tuyền nổ banh nóc nhà trước mặt mấy đệ tử, hắn cũng lười đi cãi nhau.Lộc Thời Thanh cũng từ trong miệng các đệ tử biết được. Cố Tinh Phùng đã bế quan.Buối tối hai ngày nay, bầu trời Thiên Kính Phong không còn nở rộ những tia chớp im ắng màu lam nhạt nữa.Lộc Thời Thanh lẩm bẩm, hỏi hệ thống: "Tiểu Bạch, trước kia Cố Tình Phùng có từng thổ huyết? Có từng bế quan chưa?"Hệ thống nói: "Chưa từng,năm mười lăm tuổi y về Thiên Kính Phong, trừ việc ngươi muốn hợp tịch cùng Bùi Lệ, y sợ mất mặt nên trốn ra ngoài, lúc khác thì vẫn bình thường."Lộc Thời Thanh độc thoại: "Kỳ quái... Vậy rốt cuộc y bị gì chứ?"Hệ thống hỏi: "Ngươi rất lo lắng ?"Lộc Thời Thanh gật đầu: "Đúng thế, dù sao hắn rất tốt với ta, trong tối ngoài sáng cũng giúp ta mấy lần, cho ta chỗ ở còn cho ta y phục để mặc."Hệ thống thanh âm lạnh xuống: "Đó là y có ý hại người, có mưu đồ khác với ngươi."Nhưng trong lòng Lộc Thời Thanh vẫn nghi hoặc.Hệ thống luôn nhận định Cố Tinh Phùng có vấn đề, nhưng lại nói không nên lời là nguyên do gì. Việc này không giống với trong nhận thức của hắn. Nhưng gần đây áp lực của hệ thống rất lớn, hôm trước vừa mới nổi bảo, Lộc Thời Thanh không dám hỏi tiếp, chỉ đành ngậm miệng.Vào đêm, Lộc Thời Thanh nghĩ đến chuyện của Cố Tinh Phùng, trằn trọc không ngủ được, hệ thống đột nhiên hỏi hắn: "Ngươi có muốn đi thăm Cố Tình Phùng không?"Lộc Thời Thanh lập tức tinh thần tỉnh táo, "Ta có thể đi?"Hệ thống trầm mặc một lát, thản nhiên nói: "Có thể, có một còn đường nhỏ nối liền với Noãn Nguyệt Đài, ta nhớ."Lộc Thời Thanh muốn nói lại thôi,thành thật xuống giường đi giày.Hệ thống biết tâm tư hắn: "Ngươi có phải muốn hỏi ta, vì sao không nói cho ngươi biết sớm?"Quả nhiên là hệ thống,không gạt được nó thứ gì. Lộc Thời Thanh thẳng thắn nói: "Đúng, ta nhiều câu hỏi như vậy, ngươi không giận chứ?""Không giận, có gì đâu mà giận" Hệ thống nói nghe rất nhẹ nhàng, "Đường nhỏ kia vừa xa vừa gập ghềnh, ta không định nói cho ngươi, sợ ngươi vất vả. Nhưng thấy ngươi cuống cuồng như thế, vẫn là dẫn ngươi đi thì hơn."Lộc Thời Thanh vui mừng: "cảm ơn tiểu Bạch, ngươi là hệ thống nhân tính hóa nhất ta từng gặp!""Ha." Hệ thống trầm thấp cười một tiếng.Mấy ngày nay thỏ con cũng không có tinh thần,vẫn luôn luôn nằm ngủ, Lộc Thời Thanh cho ăn cỏ nó cũng không ăn, tự mình chui vào bụi cỏ nhai nhai vài cái lại ngã xuống đất ngủ thiếp đi.Lúc này nó còn nằm trong chăn ngủ say,Lộc Thời Thanh đắp kín chăn cho nó, sau đó ra khỏi cửa.Hệ thống chỉ dẫn là một con đường mòn, không dấu chân người, bụi gai um tùm, trên mặt đất toàn là đá cuội, đúng thật khá gập ghềnh. Dựa theo ánh trăng, hắn rẽ trái rồi rẽ phải, chốc thì xuống dốc chốc lại lên dốc. Nhưng nửa canh giờ đã trôi qua, hắn cảm thấy mình cách Noãn Nguyệt Đài càng ngày càng xa."... Tiểu Bạch, hướng này hình như không phải hướng đi đến Noãn Nguyệt Đài.""Chính là hướng này." Hệ thống một mực chắc chắn, "Chỉ là cần phải vòng một đường rất xa, nếu không thì sao có thể tránh khỏi những đệ tử đang tuần tra kia?"Chẳng biết tại sao, bây giờ Lộc Thời Thanh rất muốn gặp Cố Tinh Phùng, ngay cả chính hắn cũng không rõ nguyên nhân .Hắn sống ở "Thế giới hiện thực" nhiều năm như vậy, không người thân, càng không có bạn bè gì. Đây là lần đầu tiên biết được tư vị nhớ một người.Rất lạ lẫm, cũng có chút tra tấn người.Thế là hắn vùi đầu tiếp tục đi, lại đi tiếp hai canh giờ, hắn kiệt sức dừng bước, trước mắt xuất hiện một cái cổng bằng đáTrên đó viết tám chữ to "Danh Môn Tiên Phủ, Biển Cả Một Cảnh".Lộc Thời Thanh ngây ngẩn cả người, đây là sơn môn.Biển Cả Một Cảnh có nhiều hơn một cái sơn môn, vị trí lần trước đến là ở cửa sông phía Nam dòng Trường Giang, hiện tại đối mặt lại là một sơn môn khác. Ngoài cửa mây đen bao phủ một mảnh tĩnh mịch, đưa mắt trông sang khắp nơi đều là rừng rậm.Sơn môn:cũng gọi là Tam Môn, chỉ cổng chính của các chùa viện, môn phái...vì phần lớn chùa viện được xây cất trong núi
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me