LoveTruyen.Me

Dam My Edit Ta Mi Ba Dao Tong Tai Yeu Toi

"Alo, bảo bối, anh ở đâu?" Giọng Hạ Chí truyền đến từ đầu dây bên kia, có chút khàn khàn, ừm, là âm sắc và ngữ khí mà tôi thích nhất.

Tôi nhìn mẹ đang ngồi bên cạnh tôi, mặc dù biết mẹ tôi đã biết chuyện của tôi và Hạ Chí, lại vẫn không muốn tự do gọi điện trước mặt bà, tôi làm động tác xin lỗi, vừa đi ra ngoài, đến nơi có thể nghe điện thoại.

"Anh ở bệnh viện." Tôi đi đến một góc, ngồi ở ghế, nhìn bác sĩ và y tá trước mặt tôi vội vàng đi tới đi lui, nhàn nhạt nói.

"......" Dừng một chút, tôi nghe thấy giọng Hạ Chí có chút bất đắc dĩ, "Bảo bối, anh giận hả?"

Tôi cười cười: "Anh giận cái gì?"

Tôi không nhìn thấy biểu tình của Hạ Chí, nghe ngữ khí, cũng không đoán được biểu tình của em ấy bây giờ, giống như tôi đã không xác định suy đoán của tôi phải chính xác, hơn nữa có hoài nghi đáng sợ rằng, bạn trai hoàn mỹ của tôi kỳ thật......

"Bảo bối, em biết anh đang nghĩ gì, nhưng anh phải tin em, em chỉ là không hy vọng anh khổ sở."

"Ừm......" Tôi nghe, nhưng trong lòng nghĩ cái gì, chính tôi cũng không rõ.

"Em là vô tình biết đến bác trai bác gái, em muốn lấy lòng bọn họ, chờ khi em và anh đến với nhau, sẽ nhẹ nhàng chút, nhưng bị phát hiện quan hệ của anh và em, là em sai...... em không muốn chuyện đó làm ảnh hưởng đến vị trí của em trong lòng anh mà em rất vất vả mới có được, làm nhiều như vậy, không muốn để anh biết, là vì em..... Quá sợ hãi......."

"Sợ hãi cái gì?" Tôi cảm thấy chuyện mà Hạ Chí nói là chuyện mà mẹ tôi nói, nhưng khi Hạ Chí nói ra lại khiến cho tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, trọng điểm cũng chậm rãi trật.

"Bảo bối, em sợ hãi quá nhiều......" Hạ Chí nhẹ nhàng cười, ý cười truyền qua điện thoại "Chính em cũng nói không nên lời, cho nên anh không hiểu cũng không sao."

"Ừm." Tôi trầm mặc trong chốc lát, Hạ Chí bỗng nhiên biểu hiện thương cảm cùng nhược thế như vậy khiến tôi trúng một đòn ngay tim, tự nhiên thấy đau lòng.

Thôi vậy, dù sao thì tôi và Hạ Chí đã ở bên nhau, mặc dù lúc ấy tôi còn là một tên giả thẳng nam thật rụt rè cao lãnh, nhưng mà thực chất đã cong, bị Hạ Chí biến thành như bây giờ, cũng miễn cho tôi gian nan nói cho gia đình chuyện mình là gay.

Em ấy còn yên lặng giúp nhà tôi nhiều như vậy, tuy rằng trước nay không nói, nhưng mà giờ tôi đã biết, vẫn phải cảm ơn em ấy.

Vì thế tôi nói: "Hạ Chí, chuyện của ba, cảm ơn em."

Hạ Chí ở bên kia nói: "Sao lại cảm ơn? Đó cũng là ba em......"

Tôi dám đánh đố kỹ năng nói lời âu yếm của Hạ Chí tuyệt đối lại bay lên vài điểm! Lòng tôi bỗng thấy ngọt ngào, những cảm giác kì quái mới nãy nháy mắt tan thành mây khói.

"Giờ anh đi nhìn ba một chút, lát anh gọi lại cho." Tôi nói.

Hạ Chí lại nói: "Em có thể.....Qua đó không?"

Bước chân đang đi của tôi bỗng nhiên dừng lại, loại cảm giác quen thuộc đi gặp gia trưởng này.....

"Không thể sao......"

Mặt già đỏ lên, tôi moi moi giấy dán tường, thấy sắp moi được một cái động, mới làm bộ bình đạm, nói: "Có thể......" Sau đó nghe bên kia Hạ Chí nói em sẽ tới ngay rồi cúp điện thoại.

Ai nha, lần đầu tiên muốn mang ' vợ ' tới gặp ba mẹ, ngẫm lại trong lòng còn có chút kích động ~

Không được, tôi nhất định phải bình tĩnh! Muốn banh mặt!

Tôi trở về phòng bệnh, mẹ tôi một bên gọt vỏ táo, một bên nhìn tôi một cái, nói: "Là Hạ Chí phải không, nhìn con cười."

Trời ạ, tôi quả nhiên là con ruột, tôi mặt liệt như vậy mà mẹ vẫn nhìn ra tôi đang cười.

Sau đó, buổi gặp mặt không có những cốt truyện cẩu huyết mà tôi đã từng tưởng tượng như: ba mẹ đánh tôi chết khiếp, sau đó đuổi tôi ra khỏi nhà, cả đời không qua lại với nhau gì đó,...mà mẹ tôi rất nhiệt tình tiếp đãi tổng tài nhà tôi, tổng tài nhà tôi cũng rất ngoan ngoãn, tôi rất vừa lòng.

Hạ Chí đặt cơm trưa, bảo người đưa đến phòng bệnh, có rất nhiều món tôi thích, cũng có không ít đồ ăn thanh đạm mà mẹ tôi thích, bày đầy một bàn, cũng may phòng bệnh đủ lớn, đáng tiếc ba chỉ có thể nằm ở trên giường, không ăn được, cũng không được tiếng tôi gọi ba.....

Buổi chiều, tôi nghe mẹ, về nhà thu dọn nhà ở, mẹ nói là đã lâu không có ai ở, bảo tôi tiết kiệm chút, ở nhà với Hạ Chí, tôi cũng đồng ý, trước khi đi mẹ lặng lẽ kêu tôi, rất là lo lắng nhìn tôi, nói tôi thấy thế nào cũng đối xử rất lạnh nhạt với Hạ Chí, chỉ biết đứng nhìn Hạ Chí vây quanh tôi, lại là xem tay tôi lạnh hay không, lại là gắp đồ ăn, còn nói tôi không biết tốt xấu, ngẫu nhiên còn trừng em ấy nữa....

Hứ hức, mẹ đã bị con dâu thu mua rồi!

Hìn thức ở chung của tôi với Hạ Chí không xong đến vậy sao? Làm như tôi ngược đãi Hạ Chí ấy......

Tôi rất sủng em ấy được chứ! Lại nói, tôi nào có trừng em ấy?! Đó là tôi phong tình vạn chủng liếc mắt một cái!

Mẹ thấy tôi không nói lời nào, lắc lắc đầu, lại nói vài lời, nói tôi từ nhỏ cho dù có lãnh đạm, nhưng mà nên quan tâm vẫn phải quan tâm, nếu thích, phải ở chung thật tốt, có chuyện gì, đừng nghẹn ở trong lòng, đến lúc đó khiến người thích tôi như vậy bỏ tôi mà đi rồi.

Xem ra hình tượng cao lãnh của tôi vẫn rất nhập sâu kí ức, ừm, hình tượng này chắc hẳn có thể được điểm tối đa.

Tôi bảo mẹ tôi không cần phải xen vào chuyện của tôi và Hạ Chí, tôi tự biết nên làm thế nào, mẹ tôi mới vui mừng gật đầu, trở về chăm sóc ba tôi, ánh mặt trời chiếu vào người hai vợ chồng già, như một bức tranh sơn dầu ấm áp.

Đứng ở ngoài cửa nhìn, tôi cảm thấy vừa chua xót lại vừa ấm áp, Hạ Chí không biết khi nào chạy đến phía sau tôi, dán vào lưng tôi, ở bên tai tôi nói: "Sao vậy?"

Tôi quay đầu lại nhìn Hạ Chí một cái, nhìn cái mặt đẹp đến cực kỳ bi thảm của Hạ Chí, lại lần nữa bị lóe mù mắt đồng thời, thừa dịp ở đây không có ai, tôi nhẹ nhàng chạm vào cánh môi Hạ Chí một chút, sau đó lập tức rời đi, cũng không trả lời gì.

Hạ Chí dừng một hồi lâu mới theo kịp, cầm tay của tôi rất chặt.

Tôi không còn để ý bị ai thấy nữa, trước kia và hiện tại không giống nhau, nếu người trong nhà đều đã đồng ý, tôi liền không có gì để cố kỵ. Hạ Chí có lẽ đã sớm muốn ở trên đường quang minh chính đại nắm tay tôi, trong nhà em ấy đã sớm biết tính hướng của em ấy, cho nên cho tới nay là tôi khiến em ấy ủy khuất.

Về nhà, không biết Hạ Chí từ nơi nào lấy xe lại đây, đồng dạng kiểu dáng, nhưng có vẻ mới hơn chút, nằm trong đống xe khác nhưng lại vô cùng nổi bật, quả nhiên là xe của bạn trai tổng tài nhà tôi, không giống người thường!

Ở trong lòng yên lặng lại khen Hạ Chí mấy trăm lần xong, mới vừa ngồi vào trong xe, Hạ Chí một giây biến thân thành 'người không hôn lưỡi nửa giờ thì sẽ chết', hôn tôi từ trên ghế phụ vẫn luôn hôn đến chỗ tựa lưng nằm thẳng hẳn ra, mà tôi ngồi vào trên đùi em ấy, đến khi dương vật tiên sinh của em ấy tinh thần sáng láng đặt trên mông tôi, tôi mới bị buông ra......

Tôi cảm thấy có lẽ do không gian quá nhỏ, em ấy sợ tôi khó chịu, cho nên mới nhịn đau từ bỏ.

Thật là, trên xe gì đó, kỳ thật cẩn thận một chút...... Chậm một chút......

Tôi cũng không có gì để bắt bẻ...... Khụ khụ ( //▽// )

Tới a, Hạ Chí, đừng vì anh là một đóa hoa kiều mà thương tiếc anh!!!

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me