[ Đam Mỹ- edit] Tam Hỉ- WingYing
Chương 53
Mấy ngày nay, Từ Yến Khanh không bước chân ra khỏi cửa, lôi thôi lếch thếch, người cũng gầy đi trông thấy. Hắn thấy cuộc sống của mình không vui, thì cũng phải kéo người khác xuống theo. Nhưng ta cũng hiểu rõ, hắn không có ý xấu, cho nên cho dù hắn giận chó đánh mèo với ta như thế nào, ta cũng không bỏ hắn mà đi. Ta nghe đến lời này, liền biết là lúc hắn đi ra ngoài tìm ta, thấy ta và Từ Trường Phong đứng chung một chỗ. Ta nhấc mắt, nhìn vào đôi mắt âm u kia, phảng phất như có một vòng xoáy muốn dìm chết ta."Đại thiếu gia..." Ta bình tĩnh nói, "Hắn hỏi ta, có phải là cũng cảm thấy là hắn hại Tạ gia hay không..."Từ Yến Khanh nghe vậy, hít sâu một hơi, thối lui hai bước, nói: "Không sai, chính là hắn hại." Hắn xì cười một tiếng, "Hắn bây giờ còn tới nói những lời này, có ích lợi gì? Tộc nhân Tạ thị tự tử, lưu vong, sao ngươi không hỏi hắn một chút, ban đêm có ngủ yên được hay không !""Nhị gia, " ta nhìn hắn, không nhịn được hỏi, "Ngài thật sự nhìn không rõ sao ?"Hắn ngừng lại, híp mắt một cái hỏi: "Ngươi nói cái gì?"Ta biết thuận theo ý hắn mới là thượng sách. Nhưng ta cũng không thể trơ mắt nhìn hắn ngày càng đắm chìm trong đau khổ, oán trời trách đất, bằng không sẽ hổ thẹn với vong linh Tạ phu nhân. Ta đi tới trước mặt hắn, nói: "Nhị gia, Tạ thị phát triển đến mức này đã là đi quá giới hạn. Ta chỉ là một người chưa từng đọc mấy loại sách thánh hiền cũng thấy rõ ràng, ngài chẳng lẽ không thấy được. Kết quả hôm nay, không phải là do hôm qua tạo nghiệt hay sao ?"Từ Yến Khanh trừng hai mắt nhìn ta."Tạ thị bị diệt, Hoàng Thượng xử lý các thế gia khác, đây là việc không sớm thì muộn." Ta run giọng nói, "Nếu không phải là Đại thiếu gia, chỉ sợ chúng ta đã giống như Tạ gia. Ngài biết rõ hơn ai hết, vì sao còn tự lừa mình dối người? "Từ Yến Khanh trầm mặc nhìn ta hồi lâu, bỗng nhiên gật gật đầu: "Phải, là ngươi nói đúng... !" Hắn cắn răng nói, "Đại thiếu gia Đại thiếu gia, nếu không phải là hắn, chúng ta đã sớm chết không toàn thây! Hắn có bản lĩnh, hắn đáng tin cậy, hắn đối với ngươi săn sóc tỉ mỉ, hắn bây giờ là Đại thống lĩnh, tương lai chính là đại tướng quân, toàn bộ Từ thị đều phải dựa vào hắn!"Hắn tóm lấy ta, tàn bạo mà nói: "Cho nên, ngươi bây giờ không kịp đợi mà chạy đi lấy lòng hắn phải không? Hắn chỉ là người thường, lại có thành tựu như ngày hôm nay, ta thực sự là thúc ngựa cũng không đuổi kịp, đã như vậy, ngươi còn ở bên ta làm gì!" Hắn đột nhiên mở rộng cửa, lôi kéo ta đẩy ra bên ngoài, hắn buông lỏng tay, ta liền ngã ngồi trên hành lang.Hắn chỉ vào phía Đại phòng, gào thét nói:"Đi đi! Đi tới bên cạnh hắn, hà tất phải ở đây xem sắc mặt của ta!"Ta ngơ ngác, lẩm bẩm nói: "Nhị gia, ngài luôn nói ta đối xử với ngài không bằng Đại thiếu gia và Tam thiếu gia..." Ta chậm rãi ngẩng đầu, nức nở nói, "Vậy ngài có từng nghĩ tới, ngài đối xử với ta như thế nào chưa?"Từ Yến Khanh ngừng lại, hai mắt của hắn cũng đỏ hai vòng, lại vẫn bướng bỉnh mà cất giọng nói:"—— nha?" Hắn châm chọc, "Vậy ngươi nói xem, Nhị gia ta đối xử với ngươi thế nào ?""..." Ta nắm chặt hai tay. Chỉ thấy hắn cười khẩy, nói:"Không sai, ta đối xử với ngươi thật không ra làm sao. Thấy ngươi hầu hạ ta thoải mái, ta còn tình nguyện dỗ dành ngươi một chút." Hắn cúi xuống, nắm mặt của ta, lạnh giọng nói, "Bất quá, hiện tại Nhị gia ta —— chơi chán rồi."Ta đỏ mắt lên nhìn hắn: "... Cái gì?"Từ Yến Khanh nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt của ta: "Ta nói a, ngươi thật sự cho rằng đàn ông thích ngươi thật? Hả? Đừng nói là ta, ngươi đi hỏi lão Đại và lão Tam một chút, a... Nếu không phải thấy thân thể ngươi cực kỳ dâm đãng, còn sướng hơn cả nữ nhân, thì ngươi nghĩ nam nhân nào sẽ để ý tới ngươi? Chẳng lẽ, ngươi thật sự coi mình là tiện nhân không có nam nhân thì không chịu được—— "Ta dùng hết sức tát hắn một bạt tai. Từ Yến Khanh lệch mặt qua một bên, hắn liếc liếc ta, cũng không đánh lại. Ta nhịn nước mắt, nhẹ giọng hỏi: "Nhị gia, những lời ngài nói đều là thật tâm sao?"Từ Yến Khanh không hề trả lời ta. Hắn chỉ đứng lên, đi vào trong nhà, nói: "Ngươi đi đến chỗ Từ Trường Phong đi, đừng quản ta."Hắn đóng cửa lại.Mấy cái hạ nhân liền đi tới nâng ta dậy, Bích Ngọc khóc lóc nói: "Thiếu quân, Nhị thiếu gia đã nói như vậy, chúng ta liền đi thôi!"Trước khi đi, ta đi tới cánh cửa kia, cái trán nhẹ nhàng dán vào nó, nhẹ giọng nói: "Trước khi nương đi một ngày có nói với ta một câu. Nàng nói, mùa đông đến, chim yến cũng phải bay đi." Ta nhắm mắt, nước mắt rơi mấy viên, "Nhị gia, ngài bảo trọng."Ngày đó, ta chuyển đến phòng khác. Buổi tối hôm đó trời đổ tuyết lớn. Ta nghe hạ nhân nói, Nhị thiếu gia đi chân trần đứng ở trong tuyết, trời đất một mảnh trắng xóa, hắn nhìn bóng đêm, một người lẳng lặng mà nhìn một buổi tối.Ngày hôm sau, Từ Yến Khanh tu sửa một phen, quỳ gối bên trong tông miếu. Hắn không ăn không uống quỳ hai ngày hai đêm, đến khi lão gia tự mình lại đây đỡ hắn dậy. Sau đó, Từ Yến Khanh tự mình đi thỉnh tội, hắn bỏ nhiệm vụ, vốn nên bị bãi quan, nhưng Hoàng Thượng nể tình hắn xuôi nam có công, liền lấy công chuộc tội, phạt hắn một năm bổng lộc, việc này như vậy liền coi như xong. Ta cũng không bước vào Nhị phòng nữa, Từ Yến Khanh cũng không gặp lại ta, mấy lần thấy nhau xa xa trong phủ, cũng quay đầu không gặp.Đến cuối năm, ta ở lại Tam phòng. Từ Tê Hạc trước kia ho ra máu mấy lần, sau khi khí trời ấm lên, thân thể cũng tốt hơn một chút. Ngày Đông chí, Khương thị sai người làm bánh trôi, tự mình đưa tới."Hạc Lang, bánh trôi này không tốt cho tiêu hoá, ngươi ăn một hai cái thôi." Ta bưng cái bát ngồi ở bên giường. Từ Tê Hạc uống nhiều thuốc đắng rồi, nên rất thích ăn ngọt: "Vậy ta nếm thử thêm một cái, một cái nữa thôi."Ta không cưỡng lại được hắn, liền cho hắn ăn thêm ba bốn cái. Khương thị ngồi ở bên cạnh, cầm lò sưởi trong tay, mỉm cười mà nhìn chúng ta. Ta đỡ Từ Tê Hạc nghỉ ngơi, rồi cùng Khương thị đi ra ngoài, nàng nhìn bên trong nói: "Mùa đông này, Hạc Lang cuối cùng cũng chịu đựng qua được, nhưng là, không biết sang năm..."Ta thấy nàng như vậy, trong lòng cũng cảm thấy khổ sở, trên mặt vẫn là vẻ trấn an, nói: "Đại phu nói Hạc Lang đã tốt lắm rồi. Nương đừng lo lắng quá."Khương thị dùng khăn tay xoa xoa nước mắt, gật đầu một cái nói: "Phải, ngươi nói đúng, ta không thể để cho Hạc Lang nhìn thấy ta như vậy."Lúc ta và Khương thị đang nói chuyện, nha hoàn đột nhiên đi tới nói: "Phu nhân, Trương tổng quản cầu kiến."Trương Viên là Từ phủ Đại tổng quản, xưa nay không có chuyện thì không đến. Khương thị vừa nghe, liền vội vàng nói: "Nhanh cho hắn vào."Trương tổng quản bước nhanh đi tới, nhìn thấy ta, trên mặt liền có vẻ do dự. Khương thị nhân tiện nói: "Không sao, ngươi có chuyện cứ nói thẳng."Trương Viên liền đi tới gần, tuy hắn đã tận lực khắc chế, nhưng lời nói vẫn thể hiện hắn đang suốt ruột đến nhường nào:"Phu nhân, nha môn trong kinh phái người đến niêm phong cửa hàng, áp giải đi tất cả hàng hoá, chuyện này nên làm thế nào cho phải?"Khương thị tay run một cái, cốc trà rơi xuống trên đất. Nàng khó có thể tin nhìn Trương Viên: "—— cái gì?"Lúc này, trong phòng truyền ra thanh âm ho khan. Khương thị liếc ta một cái, ta liền nhanh chóng đứng lên. Trước khi vào phòng, ta nghe Khương thị nói: "Chuyện này, lão gia có biết không ?"Ta vén rèm cửa lên, liền nhìn thấy Từ Tê Hạc đã tỉnh lại. Hắn từ trước đến giờ ngủ rất nông, gió thổi cỏ lay cũng sẽ giật mình tỉnh lại. Ta đi tới, nắm chặt tay hắn, trên mặt hắn mới có một điểm huyết sắc. Hắn nhìn ngó bên ngoài, khàn giọng nói: "Ta nghe thấy thanh âm của Trương Viên, là xảy ra chuyện gì sao?"Ta nói: "Chỉ là chuyện nhỏ thôi, Hạc Lang không cần quan tâm."Từ Tê Hạc nghe vậy, khẽ gật đầu, lẩm bẩm nói: "Cho dù ta quan tâm cũng không làm gì được." Hắn nói vậy khiến lòng ta đau xót. Từ khi bị bệnh, hắn không hỏi sự tình bên ngoài nữa, nhưng người thông tuệ như hắn thì sao mà không đoán được. Từ Tê Hạc thu hồi mắt, nói: "Ngươi lại đây... nằm với ta một lát."Ta liền cởi giày, nằm xuống bên cạnh hắn. Trong chăn, Từ Tê Hạc nắm lấy lòng bàn tay của ta, hai mắt vẫn nhìn ta. Ta không khỏi hỏi hắn: "Hạc Lang tại sao cứ nhìn ta vậy?"Từ Tê Hạc lại lẳng lặng mà mỉm cười, sau đó nói: "Ta nghe nói con người sau khi chết đều phải uống một chén Mạnh bà thang. Sau đó, sẽ quên mất chuyện trước kia, lại đầu thai chuyển thế." Hắn đem tay của ta kéo đến trước mắt, nói nhỏ, "Ta nghĩ, ta sẽ nhìn ngươi, nhớ kỹ ngươi. Như vậy, sau khi ta uống Mạnh bà thang, ta sẽ không quên bộ dáng của ngươi..."Hai mắt ta dịu dàng mà nhìn hắn, Từ Tê Hạc liền nghiêng người, ấn xuống môi ta một cái hôn. Ta nói:"Ta cho dù uống Mạnh bà thang, cũng nhất định sẽ nhớ kỹ Hạc Lang."Từ Tê Hạc nhắm mắt, ước nguyện nói: "Vậy đời sau, ngươi lại cùng ta làm vợ chồng. Chỉ có, hai người chúng ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me