LoveTruyen.Me

Dam My Edit Xuyen Thu La Phao Hoi Tu Minh Tu Duong

Chương 11: Vô cùng giảo hoạt

Tác giả: Miêu Miêu Miêu Tựu Thị Ngã

Editor: Khổ qua hầm

Vương Đinh nhớ tới chuyện này lập tức sôi máu. Tình tiết truyện do hắn viết cứ như vậy mà bị bóp méo, đây là muốn ném cái mặt tác giả là hắn đây đến đâu hả?

Phải đi tìm Vượng Tài đòi câu trả lời mới được.

Vương Đinh dựa vào đầu giường, nhắm mắt lại, trong lòng mặc niệm: Vượng Tài, mày mau lăn ra đây cho tao!

Trước mắt tối sầm, một trận choáng váng quen thuộc đánh úp lại. Lúc mở mắt ra Vương Đinh lại thấy gian "phòng tối" đơn sơ, vẫn là cái màn hình tràn ngập bông tuyết và án thư cũ nát kia.

Vượng Tài lên tiếng: "Vương tiên sinh, hôm qua ngài đã xem tiến độ hoàn thành sao hôm nay lại muốn xem nữa thế?"

Vương Đinh tức giận, "Xem cái đầu mày chứ xem! Tao hỏi mày, vì sao tình tiết trong sách bị sửa lại?!"

Vượng Tài nghiêm trang hỏi: “Bị sửa lại?”

"Thiếu cho tao không biết nói dối!" Vương Đinh nổi giận, dụng tâm mắng ra một chuỗi dài ngoằng, "Mày tự tiện sửa cốt truyện, đây không phải là muốn hố chết tao sao! Trong sách rõ ràng viết người bị vu hãm là Nhiếp Hạo Dương, giờ như thế nào lại biến thành tao? Mày đừng nói việc này không phải do mày giở trò quỷ, mày định xem tao là kẻ ngốc hả?"

Vượng Tài: “……”

Vương Đinh tiếp tục mắng: "Đừng giả vờ câm điếc, nếu hôm nay mày không cho tao câu trả lời chính đáng tao lập tức phá tung nơi này, sau đó sẽ tự sát. Ký chủ còn chưa bắt đầu làm nhiệm vụ thì đã chết, hệ thống tụi mày cũng không thoát khỏi can hệ đi?"

Vương Tài vội vàng lên tiếng: "Vương tiên sinh, ngài bình tĩnh, ngàn vạn lần không nên kích động, kích động đối với thân thể không tốt đâu."

"Cút, thân thể của bố đã sớm không tốt rồi." Quả nhiên là vậy, cái hệ thống đáng chết này vẫn có nhược điểm, Vương Đinh lạnh nhạt nói, "Thành thật công đạo, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"

Vượng Tài trầm mặc ba giây, "Kỳ thật cái này là cơ mật thương nghiệp của chúng tôi….."

Vương Đinh đánh gãy lời nó: "Cơ mật thương nghiệp cái đầu mày, mau nói nhanh."

"........" Vượng Tài khó có được một lần bị nghẹn, cuối cùng chỉ đành trình bày tình hình thực tế, "Thật ra cốt truyện có chút lệch lạc có liên quan rất lớn đến chỉ số tham gia của ngài. Nếu trong truyện có loại người biết trước tình tiết như ngài khẳng định sẽ bình tĩnh mà giả vờ câm điếc không tham gia vào sự kiện gì, như thế thì việc xuyên sách sẽ không còn ý nghĩa gì nữa, ngài không phải NPC." 

Vương Đinh: “……”

Thật ra hắn thực sự chuẩn bị giả vờ câm điếc vượt qua các phân đoạn của cốt truyện. Không ngờ xuyên qua lại gặp hệ thống vô cùng giảo hoạt như vậy.

"Thôi vậy, muốn đổi thì cứ đổi đi." Nhưng Vương Đinh không muốn dễ dàng cho qua như vậy, "Nhưng mà mày cũng phải nói cho tao biết một tiếng chứ, bằng không bất ngờ như thế sao tao có thể ứng phó cho được? Hệ thống nhà người ta đều là trăm phương nghìn kế trợ giúp ký chủ, mày thì ngược lại, tận sức tận lực đào hố tao, tình tiết có thay đổi bất thường cũng không báo một tiếng. Cơ mà lúc trước tao liều mình ghi nhớ tình tiết không phải vô ích sao?"

Vượng Tài: "Thực xin lỗi, tôi chỉ là một hệ thống cực kỳ bình thường, chỉ có thể dựa theo chỉ đạo của phía trên mà làm."

Vương Đinh nói: "Đừng có viện cớ với tao, vô dụng thôi. Mày mau khai hết ra đây, tình tiết còn thay đổi bao nhiêu lần nữa, nói đi có gì tao còn có cái để chuẩn bị tâm lý."

Vượng Tài: “Đã không còn.”

Vương Đinh hừ lạnh một tiếng, “Mày cảm thấy tao sẽ tin?”

Vượng Tài kiệt lực làm ra cảm giác chân thành, nhưng âm điệu của nó vĩnh viễn đều máy móc như cũ, "Vương tiên sinh, tôi không có lừa ngài, chỉ cải biên tình tiết nhỏ này thôi cũng đủ cho chỉ số tham gia của ngài rồi, ngài không nghĩ vậy sao?"

Vương Đinh cẩn thận suy nghĩ, nói như vậy cũng đúng. Hiệu ứng bươm bướm không phải có cho vui, lần này hắn bị kéo vào lốc xoáy âm mưu giang hồ, không thể nào đứng ngoài cuộc một chốc hay một lát này kia được. Nguyện vọng muốn làm người qua đường Giáp trải qua ngày tháng tốt đẹp của hắn xem như thất bại.

Vẫn là do hắn quá trẻ quá thiên chân, haizzzz...

"Nếu tình tiết có biến động thì hệ số nguy hiểm cũng tăng nhiều hơn rồi, hai viên giải độc hoàn mày cho không thể nào đủ đảm bảo an toàn cho tao được." Bị hệ thống chơi một vố, không thể không tìm chút chỗ tốt về tay, nếu không hắn sẽ lỗ nặng, "Vượng Tài, trong tay mày nhất định còn vài thứ tốt đúng không, mau lấy ra, đừng nói là không có, tao sẽ không tin đâu."

Thái độ Vương Đinh cực kỳ kiên quyết, làm ra tư thế rất giống với loại người mày không bồi thường cho tao thì tao liền liều mạng với mày.

Vượng Tài: "Vương tiên sinh, ngài như vậy thật làm cho tôi khó xử."

Vương Đinh: "Mày không khó thì người gặp khó sẽ là tao."

"Thế này đi." Vượng Tài chậm rãi nói, "Tôi còn một viên bảo mệnh hoàn, không sợ bị thương nặng như thế nào, chỉ cần còn một hơi thở đều có thể cứu sống người, nhưng mà chỉ có một viên thôi."

"Tốt, tao muốn."

Có còn hơn không có, dược này so với đám dược lung tung rối loạn không đứng đắn kia mạnh hơn rất nhiều, nó là dược thực sự cứu mạng được nha.

Vượng Tài nói: "Vậy tôi đặt trong ngăn kéo, ngài tự mình lấy đi."

Vương Đinh mở ngăn kéo, lần này không có đám dược hoa hòe lòe loẹt kia, trong ngăn kéo trống rỗng có duy nhất một viên màu đen dùng sáp phong loại tốt. Mới cầm lên tay đã ngửi được một trận dược hương thấm mũi, người không hiểu y dược tuyệt đối cũng nhận ra đây là linh đan hiệu dược.

"Chỉ có một viên?" Thứ tốt như vậy Vương Đinh muốn vớt vát thêm mấy viên.

Vượng Tài: "Chỉ có một viên, ngài có đánh chết tôi cũng không lôi ra được viên thứ hai, thỉnh ngài hiểu cho tôi."

"Vậy thôi, lần này xem như cho qua." Vương Đinh lạnh lùng nói, "Hy vọng mày không hố tao nữa, bằng không tao sẽ nghĩ mọi cách cùng mày đồng quy vu tận."

Cái đồ chơi như hệ thống này không thể không tin, nhưng cũng không thể quá mức ỷ lại, ai mà biết nó có hay không lúc ngươi không chú ý rơi xuống thế hạ phong nó liền cho ngươi đi bán muối.

Vượng Tài nói: "Thật sự không còn, động một phát mà dắt toàn thân, cốt truyện ngay từ đầu đã xảy ra lệch lạc thì lúc sau không cần chúng tôi ra tay thì nó cũng tự cải biến. Ngài cứ an tâm làm nhiệm vụ đi."

Vương Đinh hít sâu một hơi, “Tạm thời tin mày. Tao đi ra ngoài đây.”

Vượng Tài: "Vâng, chúc ngài mọi chuyện thuận lợi, sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ."

Rốt cuộc cũng nói ra câu khác với lời kịch, Vương Đinh hừ một tiếng, rời khỏi hệ thống.

Mở hai mắt, Vương Đinh đem bảo mệnh hoàn bỏ vào hầu bao. Sau đó từ ám cách trong đầu giường lôi ra một hộp gỗ sơn, đang định mở nắp lấy giải độc hoàn lấy ra thì nghe thấy tiếng bước chân Nhị Cẩu đi tới. Vương Đinh chỉ đành đem dược trong hộp gỗ đổ ra, nhét toàn bộ vào hầu bao.

Đứa nhỏ Nhị Cẩu này chẳng những tận tâm tận lực quan tâm sinh hoạt của tả hộ pháp mà con có trù nghệ cực lợi hại, làm món ăn thập phần ngon miệng. Nhóc đến phòng bếp tự mình làm bò kho và bánh nướng áp chảo chứa đầy cả một hộp đồ ăn.

"Đồ ngốc, ta đâu phải đi du sơn ngoạn thủy, cưỡi ngựa mà mang theo hộp đồ ăn sẽ không tiện." Vương Đinh xoa xoa đầu Nhị Cẩu, "Dùng giấy dầu bao lại là được rồi, mang theo một túi nước, y phục nhẹ là ổn."

Nhị Cẩu nghe lời mà thay đổi cách gói thức ăn, lại tìm túi da trâu đổ đầy nước vào, chu cái miệng nhỏ lên, nhẹ giọng nói: "Chủ tử, người phải cẩn thận, trở về sớm một chút nha."

Vương Đinh khẽ gật đầu, "Được.”

Nhị Cẩu lưu luyến không rời tiễn Vương Đinh đến cổng lớn Ma giáo, Kim đường chủ đã nắm dây cương hai con ngựa đang chờ ở đó.

------------

16/8/2020

Editor: Lap hậu của ta dỗi nên bỏ về nhà mẹ đẻ rồi, giờ ta đành dùng quý phi edit truyện, cầu ôm ôm ='((((

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me