Dam My H Giao Chu Gia Lam
Rời khỏi Ô Ty Ngục, Chính Tường tâm tình vui vẻ bước vào cổ xe ngựa sang trọng đã có gia nhân đợi sẵn ở ngoài. Cơn tức giận cũng xem như giảm được một phần. Kéo lại màn nhung gấm, y ra lệnh cho chủ quản đánh xe ra khỏi kinh thành đến Yên Họa Quán tìm họa sư giỏi nhất nằm ở khu ngoại ô Hoa Cương kinh thànhXe ngựa lăn bánh đi, trong chốc lát đã đến một biệt phủ trang nhã. Tất cả họa sư có tiền đồ đều tập trung ở đây, Chính Tường không gấp rút rời khỏi xeBước vào trong, cỗ hương mực hoa cỏ tràn vào khứu giác. Một vị đại phu tuổi tầm trung niên vận bạch y, đuôi tóc vấn cao tràn đầy thư nhã, người đón tiếp thiếu niên vừa đến chính là Tử Đằng tiên sinh - lão họa sư có danh tiếng lẫy lừngThanh Chính Tường thân vận y phục đơn giản, vi hành không mang theo lệnh bài của quan lại. Nhìn ra bề ngoài, y so với công tử nhà quyền quý cũng không khác gì hơnVừa gặp người, Chính Tường đã khom lưng hành lễ cẩn trọng: "Tại hạ là Thanh Chính Tường, tự Phúc Văn hân hạnh được bái kiến Tử Đằng tiên sinh"Lão nhân nâng tay đỡ lấy người vừa đến, giọng nói có phần kính trọng: "Hân hạnh được đón tiếp Phúc Văn công tử đến với họa quán nho nhỏ của lão mỗ, nếu không chê thì lão mỗ mời công tử đến bên kia uống trà tán gẫu"Tử Đằng tiên sinh kéo tay Thanh Chính Tường đi đến một bàn kỷ gỗ bách xanh điêu khắc song long phụng tinh xảo, lão nhân cất giọng gọi các phu tử trong quán chuẩn bị dâng trà kính người trẻ tuổi trước mặt. Tuy gặp mặt lần đầu, nhưng lão đoán được vị công tử đây khí soái bất phàm chắc rằng thuộc con cháu nhà quan lại quyền quý, đến cả dung mạo cũng bảy phần thanh tú. Thiếu niên kia không phải thuộc dạng tầm thườngLão nhân vén tay áo, nâng bình Tử Sa đổ nhẹ từng giọt trà Ô Long nóng bỏng vào chén nhỏ, hay tay bưng lấy chén trà nóng đưa lên trước mặt dâng người đối diện. Chính Tường nhận trà đã vội cung kính"Mời tiên sinh!"Uống cạn chén, tuy mùi vị không bằng trà ở Đại Phủ nhưng cũng mang lại một hương vị thanh mát nhè nhẹ. Thanh Chính Tường không vòng vo liền đi vào chủ đề chính"Hôm nay, tại hạ đến đây ý định muốn nhờ Tử Đằng tiên sinh họa giúp tại hạ một bản vẽ chân dung""Công tử không chê thì lão mỗ nguyện giúp hết sức mình" Lão nhân híp mắt cười nhẹ, cất giọng gọi người từ trong quán đem ra giấy mực kĩ càngDụng cụ phơi trải ở trên bàn, lão nhân trịnh trọng quay sang hỏi: "Không biết công tử đây muốn họa về ai?"Chính Tường lục lọi trí nhớ, đêm định mệnh hôm đó nhờ có ánh trăng chiếu sáng mà y mới nhìn rõ dung mạo của hắn, phải kể dung mạo không xấu xa còn rất tuyệt đẹp lại làm ra loại chuyện đoạn tụ không biết xấu hổ. Mà nếu hắn có đoạn tụ chi phích với kẻ nào y cũng không màng, trớ trêu thay chính bản thân Chính Tường bị hắn đàn áp ở dưới thân chơi đùa. Trong thâm tâm, y chỉ biết rằng phải tìm cho ra tung tích hắn ta, đem đi thiến rồi treo lên đại môn kinh thành cho người đời kinh sợHồi lâu, Thanh Chính Tường mới nghẹn giọng trả lời: "Thật ra... Người thì tại hạ còn nhớ rõ nhưng khó thể miêu tả chân thực. Mong tiên sinh đừng chê cười"Thanh Chính Tường cười trừ đăm chiêu nhìn người trước mặt sau đó rót một ngụm trà đặt lên miệngLão nhân đã nâng bút, từ tốn hỏi: "Chắc hẳn là người trong tâm của công tử có đúng hay không?"Nghe một câu của lão xém làm Chính Tường phun hết nước ra ngoài. Mặt lộ rõ cau có, y bỏ chén trà xuống bàn nghiêm túc nói chuyện"Không! Là kẻ thù không đội trời chung"Nét mặt lão nhân hơi biến sắc, nhìn cũng đoán được đã đắc tội với vị công tử trước mặt, lão nhanh nhạy chuyển sang chủ đề"Khụ khụ, lão mỗ lỡ lời cáo lỗi với công tử. Có thể miêu tả rõ chi tiết ngũ quan dung mạo của người đó được không?"Thanh Chính Tường thở dài một hơi: "Nam nhân dung mạo mê người, mắt phượng mày kiếm điểm thêm nốt ruồi nhỏ, làn da trắng trẻo không kém cạnh nữ nhân. Khí thế tỏa ra bốc liệt khó thể so bì. Tại hạ còn nhớ rằng tóc kẻ đó đen dài, buông xõa đến tận thắt lưng...."Chính Tường luyên thuyên nói tiếp: "Người nam nhân tuấn dật, dưới ánh trăng còn ma mị hơn gấp trăm lần. Đồng tử thanh đỏ hiếm thấy trên đời, tiên sinh có thể hình dung ra được?"Nét bút điêu luyện phác họa nên từng phần ngũ quan, quả thật là cao nhân về hội họa chỉ trong chốc lát Tử Đằng tiên sinh đã phác họa xong phần chính diện. Tiếp tục vẽ thêm vài nét nhỏ, gương mặt của tên ác ma kia hiện ra gần tám phần. Đợi đợi chờ chờ suốt một tuần hương, rốt cuộc người cũng đã vẽ xong"Công tử nhìn xem" Lão nhân trải bức họa ra trước mặt Chính Tường, dung mạo kẻ kia đều được phơi rõ không sót một chi tiếtChính Tường ngây người nhìn không rời, y giơ một ngón tay cái ra cảm thán: "Tử Đằng tiên sinh đúng là nét bút khác người, đây đích thị là kẻ tại hạ đang tìm kiếm, quả thật bội phục, bội phục"Để bức tranh xuống bàn, thiếu niên vọng tiếng gọi gia nhân bưng đến một rương nhỏ tầm hai gang tay trịnh trọng đem vào quán đặt nhẹ xuống kỷ gỗ, lão nhân thấy báu vật thì lòng háo hức gói gọn bức tranh vào một ống trúc đựng, sau đó buộc chặt bằng dây tơ tằm tự tay đem đến dâng trước mặt Chính Tường"Hậu tạ nhỏ của tại hạ, mong tiên sinh không chê"Tử Đằng tiên sinh nhanh gọn trả lời: "Công tử lại quá khách sáo rồi"Tay nhăn nheo run cầm cập đưa ống tranh cho Thanh Chính Tường, đoàn người long trọng tiễn y ra đến cổng quánLão nhân vẫy tay tiễn biệt: "Có dịp sẽ gặp lại..."Trên xe ngựa, Chính Tường mặt mày vô cảm rút lấy bức tranh ra nhìn ngẫm lại một lầnNếu y thật sự truy ra tên này thì hắn có đem chuyện xấu hổ của y công khai ra bàn dân thiên hạ không? Chính Tường tuy không sợ thứ gì, nhưng vẫn không thể thoát được cửa miệng tàn độc của người đời. Nếu chuyện y bị nam nhân cưỡng bức lan truyền bốn phương tám hướng thì thanh danh hiển hách gầy dựng mấy năm nay há lại đổ sông đổ biển?Còn chưa kể, muốn dán cáo thị truy nã một người thực sự không dễHàng loạt suy nghĩ như vậy cứ như hai luồng đối cực trong đầu, tiếp xúc một lần với hắn chắc chắn Thanh Chính Tường đoán được người kia cũng là một cao thủ trong giới giang hồ, chiêu thức tung ra khó thể phản kháng, xem ra kẻ kia không dễ đối phóNếu tính ra thì hắn cũng có công giúp Thanh Chính Tường giải độc xuân dược. Lại nghĩ đến, người kia tên họ là gì, tung tích ở chốn nào Chính Tường cũng không nắm rõ. Như vậy tìm hắn về làm cái gì?Dù có tìm được thì vết thương sau mông của y sẽ không lành lại được, trinh tiết nam nhân không thể vá lại lần nữa. Cách cuối cùng vẫn là xem như y bị cho dại cắn một phát đi. Cắn một cái đến cuối đời vẫn còn ám ảnhTrời biết, đất biết, Chính Tường biết, hắn ta biết thì không còn ai tường tận việc này nữa. Không nghĩ đến là cách tốt nhấtĐúng! Cách đó là tốt nhấtThanh Chính Tường giải tỏa được cảm xúc của chính mình, trực tiếp cầm lấy bức tranh tốn biết bao châu báu ngọc ngà có được quăng không thương tiếc vào một xó ven lề đường. Một thể tống hết mấy suy nghĩ vớ vẩn ra khỏi đầu
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me