LoveTruyen.Me

Dam My Hoan No Giang Ho

tới thành trấn dưới chân núi thì vừa lúc mặt trời lặn. Hai người bàn bạc, quyết định nghỉ lại đây một đêm.

Vào khách điếm, hai người vì chuyện thuê phòng riêng hay nằm giường chung nên cãi nhau, cuối cùng Lục tài chủ gõ gõ vào cánh cửa nói: đã thế để ta thuê phòng hảo hạng, ngươi ngủ chỗ giường chung, đúng như ý nguyện, ai cũng vui vẻ. Sau đó y bỏ Tả Ký lại, đi ra ngoài, nói là muốn giải quyết vài việc. Tả Ký đuổi theo tới tận cửa, nghìn dặn vạn dò: “Chỗ này là khách điếm hạng nhất nằm ở ngõ thứ ba phía bắc thành đông. Ngươi nhớ kỹ đối diện có một cửa hàng kẹo đường, lầu bên kia treo rất nhiều đèn lồng nhé. Thật sự không cần ta đi cùng chứ…”

Khi không còn thấy bóng tên kia nữa, Tả Ký quay về đại sảnh uống chén trà. Đến giờ cơm tối, khách ra vào nườm nượp, Tả Ký không còn cách nào, đành phải vào phòng Lục Hành Đại đã thuê ngồi tạm. Đợi đến khi bụng ùng ục kêu đói thì Lục Hành Đại vừa hay trở về. Số lần hai người ăn chung với nhau không ít, nhưng không khí ôn hòa như bây giờ có thể coi là lần đầu tiên. Sau khi ăn cơm xong, tiểu nhị bê một bình rượu lên, Tả Ký không chút do dự rót một chén cầm lên uống.

Lục Hành Đại nhìn hắn nuốt ngụm rượu xuống liền gác đũa mỉm cười. Tả Ký bị y cười mà không hiểu tại sao: “Làm gì thế?”

Vừa bảo tiểu nhị dọn dẹp bát đũa, Lục Hành Đại vừa hỏi: “Chuyện ta muốn làm đại hiệp, sao ngươi biết được?”

Tả Ký nghĩ một lúc mới hiểu được y hỏi chuyện gì, sau đó hắn liền cười to: “Chính ngươi nói chứ ai. Lần ngươi phát điên ấy. Lại còn giận dỗi nữa, đúng là hiếm thấy mà…”

“Thì ra là thế.”, Lục Hành Đại thưởng cho tiểu nhị, đóng cửa phòng lại, quay người tiếp tục mỉm cười: “Ngươi thấy trong người có gì khác thường không?”

“Sao ngươi biết? Đúng là khó chịu thật. Hơi nóng, ta muốn uống nước. Chậc! Trông ngươi cười thật kỳ quái! Không đúng! Ngươi ngươi ngươi, ngươi lúc nãy…”

“Đi mua thuốc.”, Lục Hành Đại lấy ra một gói thuốc từ trong ngực áo, lắc lắc cho Tả Ký nhìn, “Nghiêm Việt nói không rõ lắm, nên ta phải tìm hơi lâu.”

Tả Ký không đáp lời, bởi vì hắn đã trúng loại thuốc giống như Lục giáo chủ ngày ấy, ngất đi rồi.

Đỡ cái người không biết trời trăng gì kia nằm lên giường, Lục Hành Đại lại ngồi xuống cạnh bàn, lôi từ trong ngực áo ra một quyển sách, nghiêm chỉnh ung dung lật sách ra xem.

Người đang nằm hôn mê trên giường dần dần tỉnh lại. Lục Hành Đại bước tới cạnh giường, nhìn hắn đầy thích thú.

Tả Ký vỗ vỗ đầu, chống tay ngồi dậy. Hắn ngây người một lúc, dường như nhớ ra chuyện gì liền nhíu mày nhìn người trước mặt: “Ngươi…”

“Làm sao?”

“Ngươi mua thuốc này mất bao nhiêu tiền?”

“… Hai lượng.”

“Vậy thì tốt.”

Sau đó hắn lại đờ người ra.

Lục Hành Đại đi đi lại lại bên cạnh giường, bỗng dừng lại hỏi: “Ngươi có gì muốn nói không?”

Tả Ký ngây ngốc nhìn y, đột nhiên đứng bật dậy đi ra ngoài.

“Đi đâu?”, Lục Hành Đại ngăn hắn lại hỏi.

“Ta muốn đi tìm tiên sinh dạy học của ta để nhận lỗi.”, đẩy cái tên chắn trước mặt mấy cái mà y không hề suy chuyển, Tả Ký trở về ngồi xuống giường, “Ta vốn không hiểu câu thơ kia của Tào Tử Kiến là chỉ vẻ đẹp như thế nào. “Phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long” hóa ra là đẹp như thế. Ta không nên giễu cợt hắn.” 

“… Cái gì đẹp?”

“Múa kiếm.”

“Ai múa?”

“Ngươi.”

Lục kiếm khách nghe xong thì cảm thấy vô cùng hài lòng, nghĩ một lát y lại hỏi: “Không múa kiếm thì không đẹp nữa à?”

“Khi thì kỳ quái khi thì ngứa đòn, lúc ngươi làm bộ làm tịch ta không thèm quan tâm đến ngươi.”

Lục Hành Đại chợt cảm thấy cứ nói linh tinh thế này rất là vô nghĩa.

Vì thế y liền bước tới, ôm lấy người vẫn đang ngây ngẩn kia, đầy khí thế hỏi, thế này à? Hai người ngã ra giường, lăn một vòng, thế này đúng không? Tiến sát tới cắn một cái, thế này nữa? Lần này, giọng y nhỏ dần.

Sau đó y bị người ta đẩy ra. Chưa kịp nổi giận, đã thấy Tả Ký ghé sát lại: “Ta đã sớm muốn dạy cho ngươi, không phải như thế, để ta dạy lại cho…”. Giọng hắn cũng nhỏ dần đi.

“Sao ngươi hiểu rõ thế?”

“Ai cũng giống ngươi thì hỏng bét…”

“Ta? Ta biết rất tõ, hừ…”

Đèn tắt.

Đèn lại sáng.

“Ngươi làm gì thế?”

“Quay về chỗ giường chung ngủ. Đã thuê chỗ rồi mà không đi, phí lắm.”

“Ta đã sớm trả chỗ rồi.”

Đèn lại tắt.

***

Trở về Tả gia trang, gặp lại đệ đệ và bà con trong thôn, Tả Ký giới thiệu về Lục Hành Đại như thế này:

“Y từng cứu mạng ta.”

“Bây giờ y nghèo lắm.”

Vì vậy giáo chủ tiền nhiệm hiện đang nghèo túng giữa một đám người nhiệt tình thăm hỏi đến ở chung nhà với Tả Ký.

Bà mối đến tận cửa hỏi thăm, Tả Ký vẫn bình tĩnh chịu đựng. Tiểu đệ Tả gia mới đầu lo lắng bồn chồn mãi, cuối cùng vợ hắn vì thấy hắn phiền phức quá liền véo tai hắn lôi về phòng nói suốt một đêm, Tả tiểu đệ lúc này mới thôi không để ý nữa.

Một buổi chiều thu, bà con trong Tả gia trang thấy một người trẻ tuổi đeo trường kiếm sáng loáng xuất hiện ở cổng làng. Đã rút kinh nghiệm từ lần trước, người trong thôn tuy có chút bất an, nhưng không làm gì hết, không vào nhà đóng chặt cửa nữa. Dù sao đang lúc ngày mùa bận rộn, mọi người đều muốn phân thân làm hai luôn rồi.

Tả lão bá nhìn người trẻ tuổi đang bước tới gần mình, nghĩ: không biết ân nhân của Tả Ký có từng đánh nhau với người này không? Nhắc mới nhớ từ khi người họ Lục kia đến đây đều ở trong nhà, còn người này là theo đường tìm đến. Nghĩ đến đây Tả lão bá càng thêm lo lắng, lưng thẳng như tấm ván.

“Xin hỏi lão bá, quý trang có ai tên là Tả Ký không?”

Hóa ra là tìm Tiểu Ký. Tả lão bá khụ một tiếng, cúi người đấm lưng mấy lần rồi dẫn người kia đến nhà Tả Ký.

Người mở cửa là Lục Hành Đại. Là một nông dân cần cù chăm chỉ, đương nhiên Tả Ký đang ở ngoài đồng. Tả lão bá tất nhiên là biết thế, nhưng lại nghĩ dẫn người này đến gặp Lục ân nhân mới đúng.

Quả nhiên hai người vừa nhìn nhau, người trẻ tuổi liền nắm chặt chuôi kiếm lui về sau một bước: “Là ngươi! Hóa ra ngươi không chết!”

Lục Hành Đại không hề sợ hãi, trước hết quay sang gật đầu cảm ơn Tả lão bá, rồi nghiêng người để khách vào nhà, đóng cửa lại, hai người vào trong nói chuyện.

Tả lão bá vô cùng lo lắng, phủi phủi bậc cửa ngồi xuống, định nghe lén một chút, nếu hai người đánh nhau, lão bá sẽ đi tìm người tới giúp. Người trong thôn tuy không biết võ công, nhưng làm sao có thể để người khác đến uy hiếp người của Tả gia trang được.

Qua thời gian khoảng một bữa cơm, có tiếng mở cửa, hai người cùng bước ra. Người trẻ tuổi kia sắc mặt u ám, còn Lục Hành Đại vẫn không có biểu cảm gì  như thường lệ. Thanh niên kia định rời đi, bước một bước lại quay lại, nghiêm túc hỏi: “Ngươi nói thật chứ, chắc chắn không nhầm chứ?”

Lục Hành Đại chắp tay tiễn khách: “Nghiêm Việt là nhân chứng, hiệu thuốc kia là vật chứng. Thiếu hiệp cứ đến tìm là sẽ biết.”

Tả lão bá yên tâm rồi. Quả nhiên đúng như Tả Ký, mấy người biết võ công trên giang hồ cũng có nhiều lúc biết lý lẽ.

Ngày hôm sau.

Lục Hành Đại đi dạo bên cánh đồng của thôn, chợt phát hiện tất cả mọi người đang ngồi quây thành một vòng nghỉ ngơi. Từ xa đã nghe tiếng nói của Tả Ký.

Tiến lại gần, chợt nghe có người hỏi: “Ký đại ca, người hôm qua tới tìm là người giang hồ phải không? Ta nghe Tiểu Linh nói, trên giang hồ cũng phân chia thành cao thủ đại hiệp gì gì đó, ngươi từng ra khỏi thành rồi, nói nghe xem, cho mọi người biết thêm cũng tốt.”

Giáo chủ đại nhân sửa sang lại quần áo, định khi nào nghe được tên mình thì sẽ tới gần hơn.

Tả Ký sảng khoái nói: Nói tới đại hiệp, phải nói tới “Đàn kiếm công tử” Đường Ca của Nghiêm gia trang ở Lạc Dương, khinh công này,… Còn có một “Ảnh kiếm” Tân Hiển, kiếm pháp kia…

Lục Hành Đại vừa nhấc một chân lên đã hạ xuống.

Mọi người xung quanh cảm thấy thật mới lạ, bàn tán sôi nổi, lại hỏi tiếp: “Có người tốt cũng có kẻ ác chứ, Tiểu Linh nói còn có ma giáo cái gì đó, rất hay đánh nhau hại người đúng không?”

Giáo chủ tiền nhiệm nhấc tay lên, đang nghĩ xem nên tỏ ra kiêu ngạo hay bình thản mới đúng như mô tả của người ta.

Tả Ký nói: đương nhiên là có chứ, giáo chủ ma giáo họ Thạch, võ công cao cường, thủ hạ bang chúng…

Lục Hành Đại phất tay áo bỏ đi.

Khi Tả Ký về nhà, nhận ra bếp núc vẫn lạnh, họ Lục kia đang đứng trong sân múa kiếm đến uy vũ sinh phong. Vì vậy, Tả Ký đun nước, nấu cơm, lau bàn, dọn cơm lên. Xong xuôi hắn đứng ở cửa phòng gọi lớn: “Ngươi có định vào ăn cơm không đấy?”. Tên này, thấy mình bận luôn tay luôn chân đã không giúp thì thôi, lại còn càng múa càng đắc ý!

Lục Hành Đại ngừng tay, im lặng, buông kiếm xuống bước vào nhà. Ngồi xuống bàn, cầm bát cơm lên, sau khi ăn hai miếng, y vẫn không nhịn được hỏi: “Võ công của ta không cao à?”

Tả Ký đang ăn ngon, nuốt miếng rau đang nhai xuống rồi mới nói: “Rất cao cường, ta nhớ đám người Đường Ca đâu có đánh lại ngươi.”

“Vậy sao hôm nay ngươi không nhắc đến ta?”

“Cái gì? À! Ngươi đến lúc nào ta không biết. Mà nhắc đến ngươi làm gì? Kể cho mọi người nghe thì phải kể chuyện gì mới mới, không liên quan gì đến chúng ta, kéo ngươi vào làm gì? Nếu mọi người biết, làm sao mà sống an ổn được?”. Hai ba cái ăn hết miếng cơm cuối cùng, hắn tổng kết: “Chuyện kể là về người khác, cuộc sống mới là của chúng ta.”

Chuyện kể là về người khác, cuộc sống mới là của chúng ta. Mọi người cùng nhau cố gắng nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me