LoveTruyen.Me

Dam My Hoan Su Ton Luon Muon Bu Dap Lai Moc Tu Mac Bach

❦Sư tôn tổng tưởng tái bổ cứu hạ❦

»» Sư tôn luôn muốn bù đắp lại ««

**maitran.wordpress.com**

– Thượng –

"Ngươi đối với ta có tâm tư xấu xa gì?"

Nghe được một câu hỏi nhàn nhạt như vậy,  thần sắc của sư tôn rõ ràng là nghi hoặc, trong veo, không tin, Quân Mặc  trong nháy mắt liền khẩn trương, trạng thái cả người đều thay đổi ——  giống như giờ phút này, trong tinh thần của hắn ngoại trừ trả lời hoàn  mỹ câu hỏi này, những chuyện khác hắn không còn để trong mắt nữa.

"Ta... ta không biết." Quân Mặc mờ mịt lắc  đầu, lại rất mau lộ ra vài phần phẫn nộ và ủy khuất: "Hắn nhất định là  muốn khích bác sư tôn và ta không đoàn kết, ở trên đời này, ta cũng chỉ  có mình sư tôn, ta đối với sư tôn, có thể có tâm tư xấu xa gì? Sư tôn  rất tốt với ta, ta cũng chỉ nguyện ý đối tốt với mình sư tôn."

Lâm Tiêu theo bản năng cảm thấy lời này  nghe thế nào cũng có chút không đúng, nhưng nhìn đứa ngốc này mặc dù  đang cố gắng duy trì nụ cười, nhưng vẻ mặt đau thương, lại theo bản năng  gật đầu.

Cho dù là trong sách, người này cũng bất  quá là làm cho nguyên thân thân bại danh liệt mà thôi, đó cũng là nguyên  thân đáng tội, như vậy tính cái rắm gì là xấu xa? Quân Mặc là một hài  tử, còn có thể làm gì xấu xa?

Lâm Tiêu nhớ rõ rất rõ, năm đó viết chính là **! **!

Quân Mặc mím môi, lại nói: "Hắn vừa mới truyền âm cùng ta, nói sư tôn..."

"Nói cái gì?" Lâm Tiêu giương mắt nhìn  Quân Mặc, khuôn mặt dưới ánh nắng chiếu rọi, có vẻ sáng rực mê người,  trong mắt phượng thanh lãnh rọi vào tia sáng, đúng là ấm áp làm say lòng  người, khiến người ta nhịn không được muốn nhẹ nhàng hôn lên.

Quân Mặc không biến sắc đem tất cả tốt  đẹp của người trước mặt thu vào mắt, cơ hồ không nén được tham lam nơi  đáy mắt, nhưng hắn luôn hiểu mình đến tột cùng nên làm thế nào, mới có  thể chân chính có được điều mình muốn.

"Hắn nói, năm đó chuyện diệt sát Quân  gia, sư tôn cũng tham dự, thậm chí giết không ít người. Mấy ngày này,  hắn cho ta... không ít chứng cứ." Quân Mặc thanh âm trầm thấp, sắc mặt khổ  sở, mặc dù cười, đáy mắt lại dâng lên màu đỏ tươi nhè nhẹ.

Về phần một tia cười lạnh và trào phúng  sâu nhất trong đáy mắt, trừ phi Vương Thanh Hoan tự mình ở đây nhìn, lại  có ai có thể nhìn ra được đâu?

Không sai, hắn chính là lại tính kế họ Vương kia, thì sao?

Những ngày qua, hắn cố nén tức giận, áp lực,kiềm chế, nhìn Vương Thanh Hoan dạo chơi ở trước mặt sư tôn, chính là vì ngày này.

Quân Mặc nhìn sư tôn thần sắc ngưng  trọng, đối với Vương Thanh Hoan chán ghét gấp bội, trong lòng cơ hồ cười  điên rồi —— không sai, chính là như vậy, cho dù ngươi có tạo ra mười  năm hảo cảm cũng vô ích, chỉ cần một câu của ta, có thể làm sư tôn đem  ngươi từ một cục phân biến thành một đống phân!

Trong lòng hắn cười càng tâm thần mất trí, trên mặt lại càng ôn nhu và ủy khuất.

Khi người sùng kính nhất, bỗng nhiên biến thành hung thủ diệt môn, loại cảm giác này là thế nào?

Sắc mặt Lâm Tiêu trong nháy mắt liền  nghiêm túc, thẳng lưng, trịnh trọng nhìn Quân Mặc: "Ngươi nên nói cho ta  biết." Lâm Tiêu cũng không biết, tên hỗn đản nào dám hãm hại tinh thần  tiểu tử này như vậy.

Quân Mặc đã tu luyện đến giai đoạn quan  trọng nhất, cho dù là chính Lâm Tiêu, cũng biết rõ Quân Mặc truy tìm  chân tướng năm đó, nhưng không tìm ra những thứ kia, vậy mà Vương Thanh  Hoan lại nói cho Quân Mặc! Còn là loại chân tướng vẹo, còn bịa đặt cái  gọi là "Chân tướng" tàn khốc đến đe dọa Quân Mặc!

Bạch Liên Biểu* chết tiệt!

*người mặt ngoài thuần khiết thiện lương, nội tâm âm hiểm giả dối.

Trong mắt Lâm Tiêu nổi lên sát ý, vẻ hung ác nơi đáy mắt làm Quân Mặc cũng nhịn không được ngưng trệ.

"Ta không có động thủ." Lâm Tiêu nghiêm  túc nói, thời điểm cặp mắt phượng kia nghiêm túc nhìn một người, luôn sẽ  làm người ta cảm thấy, giờ khắc này, trong mắt người này chỉ có ngươi,  mà người bên cạnh, rốt cuộc cũng không vào mắt hắn, không gần tâm hắn  được.

Giờ khắc này, Quân Mặc cơ hồ muốn đi lên  —— ta biết ngươi không hề động thủ, ngươi không phải là tên kia, ngươi  chính là sư tôn thuộc về một mình ta, là thiên đạo đưa ngươi tới cho ta!

Nhưng Quân Mặc không dám, trước khi làm  rõ lai lịch của người này, hoặc chắc chắn người này sẽ không rời đi, hắn  không dám liều lĩnh.

Sư tôn kiêu ngạo, cường đại, bướng bỉnh,  tựa hồ quen thuộc mỗi người trong Huyền Chân tông, không, thậm chí không  thể nói là quen thuộc, mà phải nói là... quý trọng!

Sư tôn thế nhưng quý trọng những người  đó, một người từ ngoài đến cho dù là tiếp thu ký ức, cũng tuyệt đối  không có khả năng sẽ có loại cảm xúc mạc danh kỳ diệu này, huống chi,  tên nguyên thân kia, vốn hận tất cả mọi người, mà sư tôn, lại lạnh lùng  đồng thời còn biết quý trọng và bảo vệ, quan trọng nhất là, sư tôn đối  với mình, quả thực là bao che khuyết điểm!

Quân Mặc cho người điều tra tất cả cao  thủ, mật tông mấy trăm năm qua, chính là muốn biết thân phận của người  này, nhưng cái gì cũng không tra được.

Người này, lại giống như trống rỗng mà đến, như vậy, ai có thể cam đoan, hắn sẽ không trống rỗng mà đi?

Cho nên giờ phút này, mặc dù Quân Mặc  điên cuồng muốn đem người này ôm vào ngực, sau đó từng lần một nói cho  người này biết —— mình tin hắn, mình so với bất luận kẻ nào đều tín  nhiệm hắn, dù cho lời hắn nói là dối trá? Chỉ cần hắn đồng ý nói với  mình, chịu cùng mình nói, mình sẽ tin! Mình vẫn cố nén xúc động cuồng  nhiệt như vậy, chỉ dùng thần sắc sạch sẽ và nhu mộ nhất nhìn hắn: "Ta  đương nhiên chỉ tin tưởng sư tôn."

Lâm Tiêu nhìn bộ dáng tín nhiệm ỷ lại của Quân Mặc, tâm tình không khỏi tốt hơn, hướng về phía Quân Mặc giương cằm.

Hiểu ý hắn, Quân Mặc lập tức nghe lời ngồi ở bên giường, cánh tay ấm áp kề vào đầu gối Lâm Tiêu, bộ dáng vô cùng thân mật.

"Sự tình không phải là ta làm," Lâm Tiêu  suy nghĩ một chút cốt truyện mình viết lúc trước, cùng với ký ức tiếp  thu của nguyên thân, chỉ có thể khẳng định điểm này.

Về phần những thứ khác, vì thế giới này  tự độngbổ sung toàn bộ chức năng, hắn cũng không dám dễ dàng có kết  luận, chỉ có thể nói một ít thứ sẽ không nhiễu loạn tầm mắt của Quân  Mặc: "Ta cùng Vương gia, đích xác có chút sâu xa."

Quân Mặc hơi rùng mình, trong lòng quay nhanh, trên mặt lại bất động thanh sắc, hỏi: "Vương gia? Đế đô Vương gia?"

Lâm Tiêu gật đầu, trầm giọng nói: "Năm đó  vì một chuyện, ta cùng với Vương gia hợp tác, giúp bọn hắn giết một  người, sau bị hạ thi cổ."

Vương gia là ổ ma tu?

Quân Mặc trong lòng cả kinh, sau khi khiếp sợ có chút không thể tin.

Hắn nhớ rõ đời trước chuyện điều tra ra,  mặc dù dính dáng đến Vương gia, nhưng trên thực tế thời điểm tra thêm  chút nữa, Vương gia cũng chỉ là công cụ của một tổ chức mà thôi.

Không ai có thể tìm được tổ chức kia, mặc  dù lúc ấy bước lên đỉnh nhân sinh với Hiên Viên Triệt và Lâm Thanh  Thanh, cuối cùng cũng không phải là vì truy xét tổ chức kia mà lâm vào  nguy cơ sao? Nếu không phải như thế, hắn cũng sẽ không bị thống khổ nung  khô thần hồn trăm năm, sau đó trọng sinh trở lại nơi này.

"Ta nhớ rõ phụ thân và gia gia nói qua,  mấy đại thế gia đế đô, chính là nền tảng của Đại Hạ, bọn họ không thể  nào làm như vậy. Nếu bọn họ là ma tu, người đứng đầu hoàng thất sẽ không  bỏ qua cho bọn họ." Quân Mặc đầu tiên là lắc đầu, sau lại như có điều  suy nghĩ.

Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua khuỷu tay của  mình, nơi đó, có một dải màu đen thắt lại, chính là thi cổ bị hắn cường  ngạnh thúc chạy tới nơi đó.

Hắn nhớ lại trước kia từng nghe nói qua  một sự kiện, đại khái là vài thập niên trước, Vương gia xuất hiện một  phản đồ, phản đồ kia là ma tu sắp xếp tới, sau đó người nọ vì thi khí  của thi cổ khuếch tán làm bại lộ, sau, bị Vương gia lợi dụng đả kích ma  tu, sau kẻ đó lại thăng chức lên trưởng lão, cả nhà đều bị Vương gia  thanh lý môn hộ, chết gần trăm miệng ăn.

Lúc ấy là thời khắc Vương gia gian nan  nhất, mà khi kẻ kia bị phát hiện, Vương gia biết được hành động quan  trọng của ma tu, hơn nữa phát động phản kích, thành công làm bị thương  nặng những ma tu đó, khiến cho thân phận Vương gia ở đế đô tăng vọt,  ngay cả hoàng thất cũng vì trấn an Vương gia, phong nữ nhi của vương gia  làm quý phi, địa vị ở hậu cung uy hiếp hoàng hậu.

Như vậy hiện giờ xem ra, Vương gia quả nhiên là không bình thường đi?

Quân Mặc nhớ tới lúc phụ thân nhà đi Cửu U  cốc, ngoại trừ giải quyết chuyện thuỷ triều, giống như cũng vì Quân gia  một mực tra manh mối, sau đó không bao lâu, phụ thân mất tích, mà Quân  gia bị toàn diệt.

Trong đầu hắn không tự chủ được mà nghĩ  đến huyết sắc đầy đất đầy trời ngày đó, mặc dù đã cách một trăm năm lâu  như vậy, khi đó bị giấu trong mật thất, bị máu thấm xuống dưới làm ướt  quần áo cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng thống khổ, vẫn như mới vừa  xảy ra làm trái tim hắn đau nhói.

Lâm Tiêu nhìn vẻ mặt tối đen của Quân  Mặc, trong lòng không khỏi thắt lại, biết Quân Mặc có lẽ nhớ lại chuyện  diệt môn, vươn tay vỗ nhẹ mu bàn tay hắn, an ủi trong yên lặng.

Quân Mặc hít một hơi thật sâu, nắm chặt  lại tay Lâm Tiêu, hắn nhìn chằm chằm bàn tay thon dài sạch sẽ kia, cảm  nhận nhiệt độ ấm áp của lòng bàn tay, chỉ cảm thấy tựa hồ chỉ có như  vậy, hắn mới có thể quên thống khổ và dày vò, mới có thể tìm về thần trí  của mình, không đến mức để cho mình đắm chìm trong thù hận, rốt cuộc  không cách nào tránh thoát.

Lâm Tiêu cau mày, có chút không thích ứng  muốn đem tay kéo đi ra, nhưng mà nhìn người này hơi có vẻ khẩn cầu mà  ngẩng đầu nhìn mình, một bộ cầu an ủi, không biết thế nào liền thả lỏng,  mặc cho hắn nắm.

Khóe miệng Quân Mặc không thể nhận ra mà  cong cong, nhẹ giọng hỏi: "Sư tôn giết người nào? Có thể nói với ta  không?" Hắn không hỏi Lâm Tiêu năm đó vì cái gì muốn hợp tác cùng những  người đó, từ khi hắn điều tra ra những thứ đó, hắn đã đoán được chân  tướng —— Vương Tư Nhã, đã từng là thê tử của Thanh Tiêu chân nhân, mẫu  thân của Lâm Thanh Thanh.

"..." Lâm Tiêu trầm mặc một trận, mới chậm rãi mà nói: "Mẫu thân của Hiên Viên Triệt."

Quân Mặc hơi sửng sốt, chỉ cảm thấy giống  như trong nháy mắt biết rất nhiều thứ, lại giống như cái gì cũng không  biết, cơ hồ theo bản năng hỏi: "Mẫu phi của Hiên Viên Triệt? Tống quý  phi?"

Một khi đã như vậy, sư tôn vì sao không  giết Hiên Viên Triệt? Nhổ cỏ chưa nhổ tận gốc, gió xuân thổi lại sinh  sôi. Hiên Viên Triệt kia, rõ ràng không phải hiền lành, đã như vậy, vì  sao không thừa dịp hắn chưa đủ vây cánh giết hắn?!

Lâm Tiêu như là nhìn thấu nghi vấn chưa  nói ra của Quân Mặc, chỉ nở một nụ cười quỷ dị: "Hiên Viên Triệt, tạm  thời vẫn không thể giết."

Quân Mặc bị nụ cười của Lâm Tiêu làm ngẩn  ngơ, đôi mắt khẽ nhếch, theo dõi Lâm Tiêu một lúc lâu cũng không hồi  phục lại tinh thần. Sư tôn không thích cười, cho dù cười rộ lên cũng rất  là cứng nhắc, mặc dù một tháng này tựa hồ tươi cười ngày càng nhiều  (năm sáu ngày một lần), cũng càng ngày càng hài hòa, nhưng nụ cười như  vậy không có bất kỳ cứng nhắc gì, tràn đầy ác ý và tà khí, lại phảng  phất nước chảy mây trôi, rực rỡ tự nhiên, hỗn loạn hắc ám, cũng... quỷ tha  ma bắt cực kỳ mê người!

Quân Mặc cơ hồ nhịn không được tim đập  như trống chầu, đầu ngón tay hơi rung động, thiếu chút nữa muốn nhào tới  , đem nụ cười của người này hung hăng nuốt vào bụng.

"Thế nào?" Lâm Tiêu hơi hí mắt, nhìn đứa  ngốc trước mắt bộ dáng tựa hồ cực kỳ kích động, tựa hồ bị dọa đến, biểu  cảm trên mặt nháy mắt biến mất vô tung, khuôn mặt tuấn tú không biểu  tình mà theo dõi hắn, tựa hồ đang hỏi —— ngươi không hài lòng sao ?

"Không, không có gì." Quân Mặc vội vàng  thu lại tâm trạng, mới rốt cuộc đè xuống xúc động đem người trước mắt  đẩy ngã nuốt vào, cẩn thận khống chế tay của mình, mới rốt cuộc không để  mình nhịn không được sờ hai tay xinh đẹp đến cực điểm kia.

Sau khi lắng xuống, hắn hậu tri hậu giác mà minh bạch ý của Lâm Tiêu —— tạm thời! Không thể giết.

Hắn như có điều suy nghĩ, càng thêm không  rõ hành vi của Lâm Tiêu rốt cuộc là vì cái gì, nếu không phải sư tôn  đối với mình tốt như vậy, hắn có lẽ sẽ cho rằng sư tôn là trọng sinh mà  đến.

"Vậy phải đợi tới khi nào?" Quân Mặc nhịn không được hỏi.

"Đừng vội, rất nhanh." Lâm Tiêu nhắm mắt nói.

"Nếu Hiên Viên Triệt chết trước?" Quân  Mặc nhíu mày, trước kia không biết thì thôi, bây giờ biết hắn thật sự  khó có thể chịu đựng Hiên Viên Triệt nguy hiểm như vậy tồn tại, căn cứ  việc hắn tra được gần nhất, thế lực sau lưng Tống quý phi kia, cũng  không nhỏ.

Lâm Tiêu mở mắt ra, trong con ngươi thanh  lãnh lóe ra một tia cảnh cáo: "Nếu hắn không đến thời gian mà chết,  nhất là bởi vì ta mà chết...", dừng một chút, thản nhiên nói: "Ta sẽ biến  mất."

Chỉ một câu nói kia, lập tức liền nắm lấy tinh thần toàn bộ Quân Mặc.

Lâm Tiêu nói như vậy, vốn là thật giả nửa  nọ nửa kia. Trước khi tới thời gian kia, Hiên Viên Triệt tuyệt đối  không thể vì hắn mà chết, nếu không, nặng thì bản thân hắn biến mất, nhẹ  nhất, hắn cũng sẽ bởi vậy tiêu tán.

Vận mệnh chi tử của thế giới này nếu chết trước, khởi điểm của hắn, lại có lý do gì tồn tại?

Hắn biến mất, bất quá là lấp lửng nói cho  Quân Mặc, tạm thời không thể giết Hiên Viên Triệt mà thôi, nhưng không  biết hắn đã sớm bại lộ trước Quân Mặc, đương nhiên sẽ không nghĩ đến,  Quân Mặc cơ hồ lập tức liền thấy rõ bản chất.

Hiên Viên Triệt không thể động, nếu không, liền sẽ liên lụy đến chuyện sư tôn đoạt xá trọng sinh!

Nhận biết này làm mâu sắc của Quân Mặc  nháy mắt hắc hồng, nhưng lại vẫn nhu thuận gật đầu: "Ta có thể vì sư tôn  làm cái gì?" Chẳng lẽ không chịu đựng được người kia?

Lâm Tiêu nghe vậy, trong lòng một trận  thoải mái, mặc dù cho tới bây giờ Lâm Tiêu lãnh tâm lãnh tình, cũng sinh  ra cảm giác đắc ý "Hài tử ưu tú như thế dĩ nhiên là do ta dạy dỗ".

Quân Mặc không nghe Vương Thanh Hoan Bạch  Liên Biểu kia châm ngòi, biết mình và ma tu liên quan còn thành khẩn  nhu thuận như thế, Hiên Viên Triệt hãm hại hắn, sư tôn lại yêu cầu hắn  không được động Hiên Viên Triệt, chỉ một lòng suy nghĩ vì sư tôn...

Hài tử tốt như vậy, mình quả nhiên nên nghe theo những chữ đỏ của khu bình luận, đem điều tốt nhất cho hắn đi?!

⊱ ────── {⋅. maitran.wordpress.com .⋅} ────── ⊰

(¬‿¬ ) Hài tử tốt nhất quả đất ~

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me