LoveTruyen.Me

[Đam mỹ] Lao tù ác ma

Phiên ngoại 7 - Phần 12

Jianvip1112

Phần mười hai

"Chắc.... chắc là do làm việc mệt mỏi quá độ dẫn đến cái chết." Nguyên Hướng cẩn thận từng li từng tí một nói lại lời mà ba cậu đã từng trả lời cho cậu nghe.

Lạc Tần Thiên đột nhiên bật cười, thống khổ cười "Đó chỉ là Lạc gia tộc sợ ảnh hưởng đến hình ảnh nên ngụy tạo nguyên nhân mà thôi. Sự thật, đó là một cuộc mưu sát, Lạc Hướng bị mưu sát trong một tòa nhà bỏ hoang đã cài bom, em ấy đã chết trong tòa nhà sụp đổ ấy!" Nói xong lời cuối cùng, thanh âm Lạc Tần Thiên nghẹn ngào, đoạn ký ức khi Lạc Hướng tử vong, là đoạn ký ức đau đớn nhất thống khổ nhất trong cuộc đời hắn, mỗi khi nhớ đến, hắn đều không kìm lại được muốn khóc, đã từng có một quãng thời gian dài, hắn nhốt mình bên trong căn phòng này, quay về tro cốt của Lạc Hướng mà đau đớn khóc nức nở.

"Cậu biết người chủ mưu cuộc mưu sát này là ai không?" Lạc Tần Thiên đột nhiên xoay người, nước mắt vẫn còn vương trên khóe mắt, nhưng khuôn mặt của hắn đã bị một tầng âm lãnh phủ kín che lấp, dưới ánh mắt ngơ ngác không hiểu của Nguyên Hướng, hắn chậm rãi nói "Là tôi, là tôi đã lừa em ấy vào bên trong tòa nhà hoang kia, là tôi đã hợp tác với kẻ khác để hại chết em ấy, có phải rất khó tin không haha."Lạc Tần Thiên đột nhiên cười lên như phát điên "Tôi đã đối xử với em ấy như vậy, nhưng đến thời khắc cuối cùng, em ấy vẫn lao ra cứu tôi, có phải là rất buồn cười, cậu nói thử xem trên đời này sao lại có một người ngốc đến như vậy, ngốc đến không thể nói lý! Cậu biết không? Trước lúc em ấy chết mấy tiếng, em ấy còn bị người khác luân phiên cưỡng gian, tất cả những thống khổ em ấy phải chịu đựng đều là do tôi gây ra, là tôi để em ấy phải chết trong đau đớn như vậy."

Lạc Tần Thiên ôm đầu, thống khổ nắm lấy tóc, nước mắt mãnh liệt tuôn ra, tiếp tục hoảng hốt bất định nói "Lúc em ấy được đào ra từ trong phế tích, toàn thân em ấy đẫm máu, thân thể không biết đã bị bao nhiêu mũi thép đâm vào, nhưng trên môi vẫn còn mỉm cười, chỉ bởi vì thời khắc cuối cùng khi em ấy sắp chết, tôi đã nói yêu em ấy, tôi đã như vậy ôm thi thể của em ấy, nhưng em ấy không còn nhúc nhích nữa...." Lạc Tần Thiên nói, hai bàn tay hắn run rẩy, mở to hai mắt, giống như kẻ đang bị tâm thần phân liệt "Tôi gọi em ấy, em không trả lời tôi, tôi nói nếu như em ấy tỉnh lại, tôi sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh yêu thương chăm sóc em ấy, em ấy vẫn không hề mở mắt ra, tôi liều mạng lay lay thân thể của em ấy, nhưng em ấy một câu cũng không đáp lại với tôi, bất kể tôi có gào khóc thế nào, em ấy vẫn cứ thế an tĩnh ngủ trong lòng tôi...."

(Jian: đậu má khóc sml:(((((((((((((((( )

Nguyên Hướng đột nhiên chạy tới đỡ lấy thân thể đang lảo đảo muốn ngã của Lạc Tần Thiên, Lạc Tần Thiên tự thuật giống như phát tiết khiến cậu đau lòng không ngừng, cậu làm sao cũng không thể ngờ tới, cái chết của Lạc Hướng, lại bi thảm đến như vậy.

Nguyên Hướng luống cuống dùng ống tay áo vội vã lau đi nước mắt cho Lạc Tần Thiên, an ủi "Mọi chuyện đều là quá khứ rồi, đều đã qua rồi, Lạc Hướng sẽ không còn thống khổ nữa...."

Lạc Tần Thiên đột nhiên nắm lấy hai tay Nguyên Hướng, chăm chú nắm ở trong lòng bàn tay, cường độ có chút lớn khiến Nguyên Hướng đau đến hít vào một ngụm khí lạnh, Lạc Tần Thiên ánh mắt đầy mong chờ nhìn chằm chằm Nguyên Hướng, thanh âm kích động đến mức run rẩy "Hiện tại chỉ có cậu mới có thể cứu em ấy, hãy giúp tôi, để em ấy trở lại bên cạnh tôi, tôi sắp điên mất rồi, tôi nhớ em ấy, tôi muốn ôm em ấy!"

Nguyên Hướng bị dáng vẻ điên cuồng này của Lạc Tần Thiên làm cho khiếp sợ, cậu muốn thu về hai tay bị Lạc Tần Thiên siết đến đau, lại càng bị Lạc Tần Thiên nắm chặt hơn.

"Em... em không giúp được anh, Lạc Hướng đã không còn nữa, em biết anh rất đau khổ, nhưng người chết không thể sống lại được, chúng ta hãy quý trọng những gì trước mắt có được hay không, em nhất định sẽ tìm cách để anh được hạnh phúc, em...."

"Không!" Lạc Tần Thiên phát điên gầm nhẹ ngắt lời Nguyên Hướng "Em ấy không chết! Em ấy chỉ cần một lọ chứa phục sinh mà thôi! Mà cậu, chính là nó!"

Nhìn hai con mắt khát máu của Lạc Tần Thiên, Nguyên Hướng sợ hãi đến mặt trắng bệch "Em... em không hiểu anh đang nói gì? Cái gì phục sinh? Cái gì lọ chứa?"

Lạc Tần Thiên đột nhiên tỉnh táo lại, hắn buông tay ra, đổi thành nhẹ nhàng xoa xoa gò má Nguyên Hướng, ôn nhu nói "Lúc em cười, trong ánh mắt em có hình ảnh của Lạc Hướng, chỉ cần tôi đem khuôn mặt này của em biến thành Lạc Hướng, em ấy sẽ sống lại."

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me