LoveTruyen.Me

Dam My Sung Phu

Editor: demcodon

Ở trong lòng Hoắc An Lăng, Cửu Tranh kỳ thật chính là cho sức chiến đấu vì phụ nam cặn bã. Nếu như dựa theo phong cách hắn đã từng làm việc thì hắn không chỉ có dưới trăm loại phương pháp làm cho đối phương bị chết yên lặng không một tiếng động. Nhưng mà, bởi vì bận tâm đến đối phương là bằng hữu của A Thập mình, hơn nữa A Thập không có khả năng bởi vì Cửu Tranh chết mà ở bên mình. Dù sao trước đây y vẫn là Vương gia nước Cảnh. Cho nên, Hoắc An Lăng mới có thể làm cho mình chỉ có thể nói buông ra tâm lý trả thù Cửu Tranh, liều mạng mà kiếm quân công.

Đại khái cũng là thái độ liều mạng của Hoắc An Lăng làm cho những thủ hạ của hắn đã từng bởi vì phạm vào các loại quân kỷ cũng ở dưới sự dẫn dắt của hắn liều mạng giết địch trên mặt trận. Về sau mới bồi dưỡng một đội ngũ nước Cành có xu thế càng thêm hung tàn hơn hổ sói.

Đương nhiên, hiện tại có người trong lòng ở trong ngực Hoắc An Lăng mới không thể muốn những chuyện rối loạn kia quấy rầy hắn và A Thập ở bên nhau.

Chuyện này thật sự là quá tốt. Hoắc An Lăng muốn! Mặc dù rất xin lỗi A Thập bây giờ rất đau lòng, nhưng mà Hoắc An Lăng bình tĩnh lại nhịn không được nghĩ đến —— A Thập như vậy tuyệt đối sẽ không lại cho rằng tên Cửu Tranh kia là người tốt. Đương nhiên, lại càng không cần phải nói đối phương còn vọng tưởng muốn quơ tay múa chân gì với A Thập được nữa.

Hoắc An Lăng hắn mới là nam nhân của A Thập, tất cả của A Thập có lẽ do hắn bảo vệ. Nghĩ đến như vậy ánh mắt Hoắc An Lăng tối đen hơi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn một cái ở trên đỉnh đầu của đối phương —— thật xin lỗi, ta không có bảo vệ chàng tốt.

Mặc dù nụ hôn kia của Hoắc An Lăng rất nhẹ, nhưng mà Thẩm vương gia lại hoàn toàn cảm nhận được, thậm chí cảm nhận được loại ấm áp, áy náy và thương tiếc. Nụ hôn này làm cho thân thể của y hơi run rẩy, nụ hôn đó và Cửu Tranh đụng chạm làm cho mình cảm giác khác nhau. Y... rất quen, thậm chí rất hưởng thụ người nam nhân này đụng chạm.

Chóp mũi ngửi được mùi máu tươi miệng vết thương từ trên bờ vai Hoắc An Lăng bị y cắn tổn thương truyền tới. Thẩm vương gia nhắm mắt lại có chút xuất thần, đến bây giờ y rốt cuộc không thể lừa gạt mình, Hoắc An Lăng chính là người nam nhân kia của mình trong mộng, cũng là người nam nhân mình động lòng, không phải A Thập mà là thân phận Triệu Mặc Lâm.

Rất kỳ quái không phải sao? Nhưng mà, cứ như vậy đã xảy ra.

Đã từng, ở trong mắt Thẩm vương gia, y cố chấp muốn mang cảnh trong mộng và sự thật tách ra. Thậm chí ở trong mắt y nhìn thấy: một người là nông phu bình thường, một người lại là tướng quân trên chiến trường đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Ở dưới xa cách ba năm một lần nữa nhìn thấy Hoắc An Lăng thì Thẩm vương gia thừa nhận ra mình cũng không có mang hai người này liên hệ một chỗ. Bởi vì người này đang ở trong mộng của y, hắn từ trong miệng Kỷ phu tử và đám người Tiểu Thúy nghe nói chính là người kia, chênh lệch không phải lớn kiểu bình thường.

Có thể nói, ngoại trừ tên bên ngoài Thẩm vương gia không cách nào mang hắn và người kia hợp lại làm một người chẳng sợ một ai. Thậm chí ngay cả khuôn mặt trong trí nhớ y và người trong thôn hắn cũng là ôn hòa lễ độ. Hiện tại lại trở nên gương mặt thon gầy, hơn nữa một đôi mắt phảng phất yên lặng lạnh lẽo, làm cho người nhìn thôi đã thấy sợ.

Càng quan trọng hơn là, ở trên yến tiệc, người Hoắc An Lăng này biểu hiện vô cùng bình thường, giống như phảng phất từ trước đến nay không biết mình. Cho nên, lúc đó y nhìn thấy hắn đi theo sau Cửu Tranh ra ngoài mới có thể ma xui quỷ khiến cũng theo sau. Sau đó đã nghe được hai người tranh chấp.

Thẩm vương gia còn nhớ rõ, lúc mình hỏi qua Kỷ phu tử vì sao hành trình của Hoắc An Lăng ở huyện Thừa An lại không nhận ra mình, chẳng lẽ là gắt gao tự ti khi đối mặt với thân phận Vương gia của mình?

Kỷ phu tử lại nói: "Bởi vì hắn không quen ngươi."

Lúc kia Thẩm vương gia còn có chút không hiểu, mình mặc dù thân phận nhưng mà khuôn mặt hay thân thể gì cũng một chút không có . Nếu Hoắc An Lăng có thể vì đi tìm mình mà đi tòng quân tham gia quân ngũ, vì sao...

"Không phải, hắn muốn tìm chính là một người khác, không phải gọi là Triệu Mặc Lâm, không phải Thẩm vương gia nước Cảnh ngươi, hắn muốn tìm cho tới bây giờ đều là A Thập, A Thập chỉ thuộc về hắn mà thôi."

Lúc đó mình đã phản ứng như thế nào?

Giống như trong lòng căng một chút lại như cũ dùng giọng điệu không thèm quan tâm nói ra: "Huynh đang nói đùa gì vậy? Ta chính là ta, dù cho ta đã quên những chuyện kia, nhưng không ảnh hưởng từ đầu đến cuối cũng chỉ là sự thật của ta."

"... Ngươi sau khi khôi phục ký ức chính là Vương gia cao cao tại thượng. Lúc ngươi đối xử với hắn chẳng lẽ không phải dùng cách Vương gia đối xử với dân chúng bình thường, thậm chí là thái độ đối với hạ nhân sao? Điều đó có giống với A Thập?"

Kỷ phu tử nói làm cho trong lòng Thẩm vương gia đột nhiên bối rối lên: "Ta, ta vốn chính là Thẩm vương gia nước Cảnh, chẳng lẽ ta làm như vậy đã sai rồi sao? Vì sao các ngươi một người hai người đều hy vọng ta biến thành "A Thập" ngốc nghếch kia? Y rốt cuộc có cái gì tốt?"

Bởi vì nỗi lòng bất ổn, Thẩm vương gia ngay cả câu còn chưa nói hết, cũng không có lo lắng ôn chuyện với Kỷ phu tử mà dẫn theo bọn người Mạc Ngôn vội vàng rời khỏi trở về kinh.

Nhưng mà, những lời Kỷ phu tử nói kia lại trở thành một cái khúc mắc của mình. Khúc mắc suốt ba năm.

Lý đại phu mặc dù thoát khỏi uy hiếp của Cửu Tranh không hề áp chế Thẩm vương gia nhớ lại ký ức vốn có. Nhưng mà sau khi trở lại kinh Thẩm vương gia lại muốn đi tìm ông, để cho ông giúp mình khôi phục lại ký ức vốn có. Nhưng mà, đại khái là người và chuyện ở kinh thành làm cho Lý đại phu để lại ấn tượng xấu khó có thể phai mờ. Từ sau khi mất dấu ông, hiện tại căn bản cũng không có người biết rõ ông mang theo nữ nhi của ông trốn ở trong chỗ xó xỉnh nào, hoàn toàn tìm không thấy người.

Thẩm vương gia cũng chỉ có thể ở trong nửa đêm mộng về thì làm cho mình càng không ngừng để tâm vào chuyện vụn vặt.

Sao lại có thể? Những dịu dàng kia trong mộng, những hạnh phúc kia trong mộng cũng chỉ là thuộc về một A Thập ngốc nghếch nhớ không nổi quá khứ?

Bởi vì mình khôi phục ký ức lại quên mất một năm đó, cho nên ném xuống phần ký ức kia cho mình, mà ngay cả ngôi nhà mình đã từng có được toàn bộ đồ đạc gì đó: ấm áp, tình yêu, gia đình... tất cả đều đã mất đi? Nhưng mà, đây chẳng lẽ là y nguyện ý như vậy sao? Chẳng lẽ là chính bản thân y nguyện ý cắt bỏ thời gian đó, quên mất đoạn cảm tình đó sao?

Một thời gian ngắn giày vò như vậy thể xác và tinh thần Thẩm vương gia đều mệt.

Bởi vì mình không phải A Thập, cho nên Hoắc An Lăng sẽ không có vẻ mặt ôn hoà với mình. Những điều đó thật nhỏ, ấm áp, tình cảm mềm mại đã không thuộc về mình. Chẳng lẽ "A Thập" kia còn quan trọng hơn mình?

Chuyện này đối với Thẩm vương gia không thể nghi ngờ là chối bỏ sự tồn tại của mình, là tổn thương nghiêm trọng đối với niềm kiêu ngạo của y và bản thân mình nhất!
Không, từ từ.... vì sao mình sẽ nghĩ như vậy? Vì sao mình sẽ cho rằng "A Thập" không chối bỏ sự tồn tại của mình? Chẳng lẽ nói, thời gian tên ngốc kia và người nam nhân kia cùng sinh hoạt ở bên nhau thì tính chiếm hữu trong lòng mình nặng như vậy?

Thẩm vương gia bị ý nghĩ này của mình dọa sợ, đột nhiên trong khoảng thời gian ngắn mất đi năng lực suy nghĩ.

Những ngày tiếp theo Thẩm vương gia như là nổi điên, mang toàn bộ thể xác và tinh thần vùi đầu vào Hộ bộ. Vô luận là ranh giới, ruộng đồng, hộ tịch, thuế má, bổng lộc hay là chuyện tài chính sự vụ của y. Thậm chí xếp đặt một chỗ quyên nạp nho nhỏ y cũng muốn không rõ chi tiết mà hỏi đến, làm cho thủ hạ y giúp quan viên mỗi người đều cảm thấy bất an, nghĩ rằng Thẩm vương gia chuẩn bị khai trừ bọn họ.

Mãi đến khi y làm cho mình lần nữa mệt mỏi bị bệnh, không thể không ngốc ở vương phủ tĩnh dưỡng thật tốt. Y mới từ trong loại cho rằng chìm vào vùng lầy mờ mịt lúc trước mà không cách nào tự kềm chế trong trạng thái khôi phục lại.

Về sau, Thẩm vương gia khôi phục lại dáng vẻ như trước kia. Sau đó, đảo mắt là đến thời gian đại quân chiến thắng trở về.

Y không dám nhìn đến Hoắc An Lăng, y sợ đối phương nói "Bởi vì ngươi không phải A Thập của ta, cho nên ta không cần ngươi", điều này sẽ làm cho y khó có thể thừa nhận.

Mà bây giờ, vốn cho là nam nhân "không cần" mình lại bảo vệ mình ở trong ngực, thậm chí vừa rồi còn hôn mình một cái; như vậy, y có thể cho rằng đối phương kỳ thật cũng không có "vứt bỏ" y hay không?

Phảng phất là muốn đem tất cả tâm tình không thoải mái mấy năm qua đều khóc ra, Thẩm vương gia vùi đầu rất nhanh đã làm cho một mảng y phục ẩm ướt trước ngực Hoắc An Lăng dường như có thể vặn ra nước.

Hoắc An Lăng cởi hết y phục nửa người trên, sau đó dùng một phần y phục không có bị ẩm ướt tùy ý lau lau một mảng nước đọng lớn trên ngực mình.

Thẩm vương gia mặc dù đôi mắt hồng hồng, mũi cũng hồng hồng, nhưng mà miệng lại ngậm chặt sắp chết, đầu nghiêng sang một bên nhìn cột giường khắc hoa cỏ, giống như đối với hoa văn này xem rất nhiều năm đột nhiên có hứng thú —— mình vừa rồi thật sự là rất mất mặt.

"A, không nghĩ tới trong tủ y phục của ngươi lại có loại đồ vật này!" Hoắc An Lăng đột nhiên kêu một câu làm cho Thẩm vương gia không hiểu rõ đã có một loại suy nghĩ chột dạ "Không xong, hắn nhìn thấy gì thứ không nên thấy", y vội vàng quay đầu nhìn về phía Hoắc An Lăng: "Ngươi sao có thể tùy tiện lật y phục của người khác... Sắc lang! Ngươi làm sao lại không mặc y phục!"

Khắc sâu vào tầm mắt là một mảng lớn da thịt màu lúa mạch khỏe mạnh, không biết vì sao khi nhìn thấy làn da khỏe mạnh rõ ràng trên người Thẩm vương gia giống như là nuốt một đống ớt, không chỉ nói không ra lời, hơn nữa từ cổ trở lên đều đỏ rực nóng rát.

Y, y vừa rồi tuyệt đối không có sinh ra ý nghĩ muốn nhào tới trên người nam nhân này, tuyệt đối không có! Vậy nhất định là tên A Thập ngốc nghếch kia muốn, mới không phải y Vương gia anh tuấn tiêu sái suy nghĩ chuyện này đâu!

Hoắc An Lăng thấy đối phương đã có sức lực tức giận thì tảng đá lớn trong lòng mới thoáng buông ra. Hắn thật lo lắng tên Cửu Tranh khốn nạn kia làm chuyện này sẽ để lại bóng ma ở trong lòng A Thập lau không đi.

"Ngươi có phải là không có ăn cơm đàng hoàng hay không? Bây giờ y phục đều nhỏ hơn không ít, ta chính là mặc cũng không thích hợp. Vì không muốn làm hư y phục của ngươi ta đã dứt khoát không mặc gì. Dù sao ở trong quân doanh việc này cũng không tính kỳ quái, hơn nữa bị ngươi nhìn thấy ta cũng không lỗ." Thật khó cho Hoắc An Lăng bình thường khuôn mặt luôn co quắp lại có thể nói ra loại lời này, không thể không nói gần đèn thì sáng, mà gần người "gian" như Sư Khanh.

Hoắc An Lăng còn nhớ rõ lúc đó vừa mới mang A Thập về từ dưới vách núi thì mình và A Thập có thể mặc y phục chung. Sao lại mấy năm không gặp người này làm Vương gia ngược lại không hiểu được chăm sóc tốt cho bản thân mà làm cho gầy một vòng lớn như vậy? Nhìn một cái cằm nhọn kia cũng có thể mang làm cái dùi dùng, quả nhiên vẫn là nhiều thịt một chút xúc cảm tốt hơn —— vừa ghĩ đến phải thấy một Vương gia nào đó giở trò mặt than khó chịu thì tiểu nhân trong lòng tướng quân yên lặng nắm tay.

Thẩm vương gia cũng không biết mình về sau bị kế hoạch muốn vượt qua cuộc sống "vui sướng như là heo bị người cho ăn no, ăn no thì ngủ, tỉnh ngủ lại bị cho ăn", vừa nghe lời Hoắc An Lăng nói vừa trong lòng yên lặng nhấc bàn lên.

Cái gì gọi là ngươi mặc không thích hợp? Khoe khoang ngươi có cơ bắp rắn chắc, vóc người đẹp à?!

Cái gì gọi là không làm hư y phục? Gia không thiếu hai đồng tiền kia!

Cái gì gọi là trong quân doanh loại việc này cũng không kỳ quái? Đáng giận, ngươi rốt cuộc ở trước mặt bao nhiêu người lõa thân thể này không tuân thủ phu đạo* thế!

(*Phu đạo: đạo lý làm người đàn ông.)

Cái gì gọi là bị ta nhìn thấy không lỗ?! Bổn, bổn vương mới không có thèm đâu (đỏ mặt)!

Hoắc An Lăng vốn chỉ là tùy ý nói mấy câu —— hắn còn dùng thái độ trước kia đối xử với A Thập —— nói xong không nghe thấy Thẩm vương gia trả lời trong lòng "lộp bộp" khẩn trương một chút.

Nhưng mà vừa ngẩng đầu nhìn lên đã thấy Thẩm vương gia cũng không phải vẻ mặt ủ dột không ổn, mà như là đang suy nghĩ chuyện gì, một lát cười một lát nghiến răng nghiến lợi một lát xấu hổ, so với kịch biến mặt nạ còn đổi nhanh hơn.

Vì vậy Hoắc An Lăng ngứa tay, để trần cánh tay đã đi đến bên cạnh Thẩm vương gia, to gan lớn mật mà vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt Thẩm vương gia giờ phút này giống như là mặt bánh bao trắng.

Hắn vốn định chế nhạo hai câu, nhưng làn da Thẩm vương gia thật sự thật quá tốt, đại khái là ăn uống có người hầu hạ tốt, so với mấy năm trước còn muốn trơn mềm. Vì vậy tế bào sắc lang trong lòng Hoắc An Lăng đã không tự giác mà sinh động lên —— nhéo một cái, lại nhéo một cái, lại nhéo một cái —— cứ nhéo như thế đến phát nghiện, giống như mê muội.

Thẩm vương gia cũng ngây người, y và Hoắc An Lăng dựa vào là rất gần. Không, là dựa vào rất thân mật —— y thậm chí có thể cảm nhận được ở trong đêm hè Hoắc An Lăng cởi bỏ nửa người trên bốc hơi ra hơi nóng nam tử hán.

Điều này làm cho y không dám nghiêng đầu. Bởi vì đầu của y chỉ cần nghiêng về phía bên trái một chút y dám cam đoan y và Hoắc An Lăng tuyệt đối sẽ không còn khoảng cách tiếp xúc. Không, mình nhất định sẽ nhịn không được sờ lên hoặc là nhào tới. Đến lúc đó ít nhất là sẽ hôn đến chóp mũi, nếu vận khí tốt một chút nói không chừng có thể hôn đến môi đối phương.

Không biết có phải là trước đó Cửu Tranh làm y sợ hãi hay không, làm cho hiện tại đại não Thẩm vương gia còn chưa có khởi động lại hoàn toàn, hiện tại trong đầu chỉ có một tiếng vọng —— bổ nhào qua, hôn hắn! Dù sao hắn là nam nhân thuộc về ngươi không phải sao?! Ngươi không phải là A Thập, A Thập không phải là ngươi sao? Không cần chỉ đứng trên mặt đất chứ!

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me