LoveTruyen.Me

Dan Xac Hac Mieu Vo Kich Cua Su That Phan 1

Trên đường đi ngoài những câu luyên thuyên dặn dò của Thẩm Mộng Dao thì cũng chỉ là sự im lặng của Trần Kha và Trịnh Đan Ny. Từ đầu đến cuối nàng không hề để tâm và dành cho cô dù chỉ là một cái liếc mắt, trái lại mặc cho phải tập trung lái xe nhưng thỉnh thoảng Trần Kha lại lén nhìn Trịnh Đan Ny quan sát nàng.

- Dao Dao à! Đến nhà chị rồi kìa, mau vào trong đi, em nhớ rõ mấy thứ chị dặn rồi mà!

Thấy xe đã dừng lại, Viên Nhất Kỳ mừng rỡ hối thúc Thẩm Mộng Dao cũng vì cậu quá mệt mỏi với những lời nãy giờ của cô. Suốt đoạn đường Thẩm Mộng Dao nói không ngừng cũng có đôi khi ngưng một chút suy nghĩ rồi lại nói tiếp, cô hết dặn dò Viên Nhất Kỳ về phải nhớ ăn uống đúng giờ, không được bỏ cử thuốc rồi lại phải chú ý vết thương chưa lành ở cánh tay không được để trúng nước, còn cả chuyện phải thức sớm để vận động nhẹ cho chân mau bình phục và bla bla đủ chuyện khác.

- Em phải nhớ cho kĩ đó, nếu quên thì xem giấy chị đã ghi chú lại hết rồi, còn không thì trực tiếp gọi cho chị có biết chưa.

- Em biết rồi, biết rồi mà, chị mau vào nhà đi!

- Nhớ lời chị dặn đó!

Viên Nhất Kỳ chồm người sang đẩy cửa cho Thẩm Mộng Dao hối thúc cô mau vào nhà trước khi cô nghĩ thêm gì đó dặn dò cậu, còn Thẩm Mộng Dao chỉ hận không thể dọn về ở cùng Viên Nhất Kỳ để tự mình chăm sóc mới an tâm.

- Đan Ny! Em không vào nhà sao?

Mở cửa xe đi ra ngoài, Thẩm Mộng Dao lên tiếng hỏi khi thấy Trịnh Đan Ny vẫn còn ngồi thẫn thờ trong xe.

- À...em vào ngay!

Trịnh Đan Ny mở cửa đi thẳng vào Thẩm gia cũng không nghĩ tới có ánh mắt đầy quyến luyến vẫn luôn nhìn về phía nàng.

- Có thời gian thì đi an ủi em ấy một chút!

Mặc dù Thẩm Mộng Dao không biết rõ chuyện của hai người nhưng cũng xem như nhìn thấu cục diện hiện giờ, cô lấy tư cách là chị gái của Trịnh Đan Ny nhắc nhở cũng được, khuyên nhủ cũng được nói với Trần Kha một câu rồi cũng đi vào trong.

Cùng hướng mắt nhìn vào Thẩm gia nhưng Trần Kha và Viên Nhất Kỳ lại không cùng chung suy nghĩ.

Trong tâm trí Trần Kha hiện giờ chỉ còn bóng dáng người con gái gái cô yêu đã khuất sau cánh cửa rộng lớn, lời nói của Thẩm Mộng Dao tuy không rõ ràng nhưng khiến cho cô cảm thấy bản thân sai phạm trầm trọng, mối quan hệ của cả hai hiện tại chỉ còn là một sợi chỉ mỏng manh mà chỉ cần một làn gió nhẹ nữa thôi nó sẽ tan vỡ.

Khác với vẻ bi thương của Trần Kha, Viên Nhất Kỳ lại nhìn cánh cửa Thẩm gia bằng ánh mắt đầy bí ẩn. Những mưu mô, toan tính của cậu lại chưa hề bộc lộ cho bất kì một ai thấy, nhìn vào Thẩm gia, Viên Nhất Kỳ như nhìn thấy sự chiến thắng nằm trong tay mình, một ánh mắt đắc thắng đầy sự kiêu ngạo nhưng cũng sớm trở lại bình thường khi thu vào trong xe.

Không mất nhiều thời gian để dừng xe trước Thẩm gia nhưng hai con người lại giấu cho bản thân nhiều suy nghĩ kể cả người trong nhà cũng không thể an ổn với tâm trí của mình.

Nép sau rèm cửa, khi quan sát chiếc xe đã rời đi, Trịnh Đan Ny lại thầm rơi nước mắt, kể cả khi ở một mình nàng cũng không cho phép cảm xúc của bản thân bộc phát. Thật tâm từ đêm hôm đó , Trịnh Đan Ny vẫn luôn chờ đợi một cuộc gọi hay chí ít là một tin nhắn từ Trần Kha nhưng thứ chờ đợi được chỉ là sự im lặng vụn về từ người kia.

"Chị thực sự muốn chúng ta kết thúc như thế này hay sao Trần Kha?"

Cốc cốc cốc~~~

- Đan Ny! Chị vào được không?

_____________

Trên con đường rộng lớn tấp nập, xe của Trần Kha và Viên Nhất Kỳ đang dừng chờ đèn đỏ, đây cũng là lúc thích hợp để Trần Kha thăm dò Viên Nhất Kỳ.

- Em không có chuyện gì muốn nói với chị sao?

- Ý chị là chuyện gì?

- Tai nạn của em!

- Trước đó em đã nói hết rồi còn gì!

Trần Kha đã mất kiên nhẫn, cô không muốn vòng vo nữa mà trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình.

- Chuyện của em có liên quan đến phó phòng Nhậm đúng không?

- Em không biết, em đã nói là không thấy được mặt người đã đẩy mình.

Trước lời chất vấn của Trần Kha, Viên Nhất Kỳ vẫn bình tĩnh trả lời, cậu biết chị mình rất thông minh sẽ dễ dàng nhận ra nên cố gắng không biểu lộ trên gương mặt.

- Nhất Kỳ! Chị hy vọng em sẽ không giấu hay làm bất cứ chuyện gì sau lưng chị, chị chỉ muốn tốt cho em.

- Em biết rồi!

Chiếc xe tiếp tục lăn bánh trở về Viên gia với bầu không khí im lặng sau cuộc nói chuyện có phần căng thẳng đó, Trần Kha ngày càng nghi ngờ Viên Nhất Kỳ lại càng đề phòng hơn.

_____________

Tại Thẩm thị~

- Trợ lí Hứa, cô vào đây làm gì?

Nhìn thấy Hứa Dương thản nhiên đi vào phòng mình, Nhậm Hào ngạc nhiên nhưng cũng khá bực mình vì cô là người của Viên Nhất Kỳ.

- Cấp trên có lệnh, từ bây giờ tôi sẽ là trợ lí của anh cho đến khi trưởng phòng Viên quay lại làm việc.

- Ai bảo cô xuống đây?

- Tôi không có nghĩa vụ phải nói cho anh biết!

- Cô!

Mặc kệ Nhậm Hào đang tức tối, Hứa Dương ngồi vào chỗ bắt đầu làm việc nhưng lâu lâu lại quan sát thái độ và hành vi của Nhậm Hào. Một lúc sau, Nhậm Hào nhận được cuộc gọi của ai đó, thấy vẻ mặt hắn có vẻ không quang minh chính đại cho lắm, đợi hắn vừa đi ra, Hứa Dương liền lén đi theo phía sau.

Tìm được một chỗ có vẻ kín đáo, ít người, Nhậm Hào quan sát xung quanh rồi bắt máy.

- Alo! Cô muốn gì?

- Tôi muốn hợp tác với anh.

- Tại sao tôi phải đồng ý với cô?

- Anh không còn sự lựa chọn nào khác đâu Nhậm Hào!

- Viên Nhất Kỳ! Rốt cuộc cô muốn làm gì hả?

- Gặp nhau đi, chúng ta sẽ nói rõ hơn!

- Được, cô nhắn địa chỉ đi, tôi sẽ tới!

Nhậm Hào bây giờ như kẻ bị uy hiếp, hắn bắt đầu cảm thấy run sợ con người Viên Nhất Kỳ nhưng hiện tại cũng chỉ có thể phục tùng theo vì sau khi cúp máy, Viên Nhất Kỳ không nhanh không chậm đã gửi cho hắn ta những số liệu kinh hoàng mà cha con hắn đã hối lộ và mòn rút Thẩm thị mấy năm qua, bây giờ Nhậm Hào mới nhận ra bản thân đã sớm bị Viên Nhất Kỳ nhắm đến làm công cụ nhưng hắn không biết sau này hắn chính là vật thế thân, tấm bia đỡ đạn của Viên Nhất Kỳ.

Đợi Nhậm Hào đi khỏi chỗ đó, Hứa Dương liền gấp gáp gọi điện thoại.

- Alo! Trần Kha!

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me