LoveTruyen.Me

Dan Xac Hac Mieu Vo Kich Cua Su That Phan 1

- Alo! Tôi có chuyện cho anh làm đây!

- Cô nói đi!

- Sắp tới công ty cho ra mắt dự án mới, tôi muốn anh...

- Được, mọi chuyện cứ để tôi lo.

- Cơ hội cho anh thể hiện đó, cố gắng làm cho tốt.

- Không thành vấn đề!

_________________

- Cũng trễ rồi, tạm biệt mọi người, tôi phải về trước, công việc còn đang đợi. À chị dâu! Khi nào Trần Kha tỉnh lại em nhớ báo cho chị một tiếng, chị đến dập đầu tạ lỗi với chị ấy.

- Không sao đâu, mọi chuyện cũng là hiểu lầm thôi mà.

Nói chuyện được một lúc, Từ Sở Văn cũng ra về còn không quên dặn dò vài câu. Dù biết Từ Sở Văn chỉ nói đùa cho vui nhưng Trịnh Đan Ny vẫn cảm thấy có chút áy náy, nàng khách sáo mà đáp lời lại.

- Vậy tôi về trước, tạm biệt mọi người.

- Để em tiễn chị ra cổng!

- Cũng được! Chị về nghen Viên Nhất Kỳ!

- Ò~

- Mộng Dao! Tôi về trước!

- Tạm biệt cậu!

Đợi Trịnh Đan Ny và Từ Sở Văn đi khỏi, Thẩm Mộng Dao cùng Viên Nhất Kỳ dọn dẹp một chút bàn ăn còn dang dở.

- Nhất Kỳ, em để đó chị dọn cho, em đến đút cho Kha Kha vài ngụm nước đi, môi chị ấy chắc khô lắm.

Có kinh nghiệm chăm sóc người bệnh nên những chuyện này Thẩm Mộng Dao khá rành rọt, Viên Nhất Kỳ cũng ngoan ngoãn đi đến giường bệnh rót một ly nước rồi lấy luôn cái muỗng bên cạnh. Cậu múc muỗng nước đầu tiên vừa chạm vào môi Trần Kha thì cô đã mở mắt đột ngột doạ Viên Nhất Kỳ đứng tim một phen.

- Trần Kha, chị tỉnh rồi sao?

Thấy Viên Nhất Kỳ còn đứng ngơ ngác, Thẩm Mộng Dao liền chạy đến xác nhận tình hình cô nhận ra ánh mắt Trần Kha đang dán chặt lên và mong chờ ly nước trên tay Viên Nhất Kỳ, Thẩm Mộng Dao liền từ từ đỡ người Trần Kha ngồi dựa vào tường, lấy ly nước từ tay Viên Nhất Kỳ đút cô uống từng chút một.

Uống được vài ngụm nước, thân thể Trần Kha thoải mái hơn một chút, cổ họng cũng cảm thấy có thể nói chuyện thều thào.

- Chị tỉnh lại từ lâu rồi nhưng vì không có sức nên chỉ đành nằm chờ mấy đứa mà lâu quá nên chị ngủ luôn.

- Xin lỗi, em không để ý.

- Không sao đâu, mà...lúc nãy hình như chị có nghe thấy giọng của...Đan Ny?

- À đúng rồi, cậu ấy...

- Dao Dao! Em có mua trái...

Viên Nhất Kỳ còn chưa nói xong, sự trở lại của Trịnh Đan Ny đã cắt ngang câu nói của cậu, trên tay còn cầm theo vài túi trái cây, nàng định nói tiếp thì đã nhìn thấy Trần Kha đã tỉnh lại đang ngồi trên giường bệnh.

- Kha Kha! Chị tỉnh...

Trịnh Đan Ny vốn đang mừng rỡ muốn chạy đến ôm chầm lấy Trần Kha nhưng lại nhớ đến dù hiểu lầm đã rõ nhưng hai người vẫn chưa chính thức làm lành nên nàng quay về dáng vẻ lúc trước vờ như không quan tâm, kìm chế cảm xúc như bình thường mà từ từ đi lại ghế ngồi.

Thấy thái độ của Trịnh Đan Ny, Trần Kha cứ ngỡ mọi chuyện đang còn bế tắc nên cố gắng bắt chuyện trước kéo gần khoảng cách với nàng dù tình trạng sức khoẻ đã kéo phần nào tinh thần của cô đi xuống.

- Đan Ny, em đến thăm chị à?

- Tôi tiện đường nên vào đây!

- Không sao, có vào là được rồi, ít nhất em không bỏ mặc chị.

Trịnh Đan Ny im lặng, cả căn phòng cũng im lặng. Trần Kha không biết nên nói gì tiếp theo, Trịnh Đan Ny lại không biết mở lời làm hoà với chị như thế nào, Thẩm Mộng Dao cùng Viên Nhất Kỳ lại càng không biết làm gì hiện giờ.

- À ờ Dao Dao, chị có muốn đi ăn trưa với em không?

- Hả? Lúc nãy vừa ăn...! À cũng được!

Viên Nhất Kỳ muốn để lại không gian riêng cho hai người họ nên tìm cớ kéo Thẩm Mộng Dao đi khỏi. Hai người vừa đi mất, bầu không khí trong căn phòng toàn mùi thuốc sát trùng càng trở nên ngượng ngùng hơn. Trịnh Đan Ny rất muốn đến gần Trần Kha xem tình hình cô ra sao, đã khoẻ hẳn hay chưa nhưng vẫn không biết nên làm gì, đột nhiên nhìn thấy con dao nhỏ trên chiếc tủ nhỏ cạnh giường bệnh, Trịnh Đan Ny như tìm thấy nguồn sáng, nàng mang theo túi trái cây đi đến cạnh giường sẵn tay kéo cái ghế rồi thản nhiên ngồi xuống gọt trái cây một cách đầy tự nhiên.

Trần Kha bất ngờ khi nhìn thấy hành động của nàng, cô mừng thầm rồi vội nghĩ ra gì đó để có thể nói chuyện với nàng nhưng còn chưa đợi Trần Kha lên tiếng Trịnh Đan Ny đã lạnh lùng mở lời trước trong khi mắt và tay vẫn đang tập trung gọt quả táo.

- Chị tỉnh lại khi nào?

- À...ờ mới vừa lúc nãy!

Trần Kha có phần lúng túng, cô chỉ sợ mình sẽ nói sai điều gì đó.

- Có đói không?

- Có một chút!

- Đây, ăn tạm vài miếng táo đi, em mua cháo cho chị!

Đưa đĩa táo đến tay Trần Kha, Trịnh Đan Ny định đứng dậy mua cháo cho Trần Kha thì bị cô nắm tay kéo lại.

- Đan Ny! Đừng đi có được không?

- Làm sao vậy?

- Em còn giận chị?

- Sao chị lại nghĩ vậy?

- Chị biết em không muốn nghe chị giải thích nhưng điều chị nói hoàn toàn là sự thật, chị...!

- Suỵt! Há miệng ra!

Trịnh Đan Ny đưa tay ra hiệu Trần Kha im lặng rồi cầm lấy miếng táo đút vào miệng cô, thấy Trần Kha ngoan ngoãn làm theo, Trịnh Đan Ny cưng chiều đưa tay lên xoa đầu cô như cách cô từng làm với nàng.

- Em tin chị! Ngoan ngồi im ở đây, em đi mua cháo xong sẽ trở lại ngay. À một lát quay về, em không muốn thấy trái táo đó còn nguyên trên đĩa đâu!

Nhìn Trần Kha còn đang ngơ ngác, Trịnh Đan Ny vui vẻ quay lưng đi mất, nàng sắp cười ra nước mắt đến nơi khi thấy bộ dạng cún con của Trần Kha.

______________
Tại Thẩm thị~~~

- Trợ lí Hứa! Chiều nay cô phải đi đưa dự án hợp tác cho bên Lý thị tham khảo đúng không?

- Chẳng mấy khi phó phòng Nhậm quan tâm đến công việc của tôi, có chuyện gì sao?

Hứa Dương vẫn luôn là thái độ không thoải mái khi nói chuyện với Nhậm Hào.

- À cũng không có gì, tôi đến giao cho cô dự án mới nhất của công ty sắp công bố, cố mà bảo quản cho tốt, à mà cái kia là dự án chiều cô đi bàn bạc đúng không?

- Đúng vậy, có vấn đề gì sao?

- À, tôi chỉ tò mò một chút thôi.

- Nhân tiện cảm ơn anh đã nhắc nhở, anh cứ để trên bàn cho tôi là được rồi!

- À, được!

Hứa Dương vốn không ưa gì Nhậm Hào nên đến cái liếc mắt cũng không dành cho hắn. Nhân lúc Hứa Dương không chú ý, Nhậm Hào lén tráo đổi hai dự án với nhau, rồi lẳng lặng bỏ đi trong khi cô vẫn đang tập trung vào công việc của mình.
________

- Alo! Bước đầu đã hoàn thành. Việc còn lại chỉ là vấn đề của thời gian!

- Tốt lắm!

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me