LoveTruyen.Me

Dan Xac Hac Mieu Vo Kich Cua Su That Phan 1

Theo hướng tay Mộng Hạ chỉ, Thẩm Mộng Dao quay đầu lại nhìn, mắt cô trợn tròn lên như không tin vào điều mình thấy.

- Nhất...Nhất Kỳ?

Cách chỗ Thẩm Mộng Dao khoảng tầm năm mét, một cô gái trẻ dáng người cao ráo, ăn mặc đơn giản nhưng thời thượng đang dần đi lại chỗ cô và Mộng Hạ, trên tay còn cầm hai chiếc bánh cá nghi ngút khói nóng hổi. Như không để ý đến sự hiện diện của Thẩm Mộng Dao, cô gái vô tư nói chuyện với Mộng Hạ.

- Của em nè! Chen chúc lắm mới mua được đó!

- Cảm ơn sư tỷ, à có Mộng Dao tỷ tỷ cũng đi hội chợ...! Ủa chị ấy đâu mất rồi?

- Em nói vừa gặp ai?

- Là Mộng Dao tỷ tỷ đó! Chị ấy mới vừa ngồi cạnh em mà, chị ấy hỏi sư tỷ đâu, lúc chị đi lại em liền chỉ cho chị ấy, sao mới đây đã biến mất rồi?

- Em nói cái gì! Chị ấy nhìn thấy chị rồi à?

- Đúng a! Chị to xác như vậy làm sao có thể không thấy được!

Đứng quan sát xung quanh một lúc, cậu cũng chịu ngồi xuống ăn bánh cùng Mộng Hạ mà trong lòng đầy nghĩ ngợi.

Thẩm Mộng Dao chạy đến rào chắn ngoài công viên, cô đứng tựa vào lan can điều chỉnh lại nhịp thở của mình, cảm giác trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

- Alo Trần Kha, chị đang ở đâu?

Vội lấy điện thoại gọi cho Trần Kha, cô phải xác minh những điều mình nghĩ, những gì mình thấy, cảm giác hiện tại của cô không chân thực chút nào.

- Chị đang ăn cơm với ba ở Viên gia, còn có cả Đan...!

- Chị ở đó đợi em, em có chuyện cần nói!

- Là chuyện gì vậy Dao Dao? Alo? Dao Dao!

Tút...tút...tút...!

Chưa kịp nghe hết lời của Trần Kha, Thẩm Mộng Dao đã tắt máy, vì nơi cô đứng cũng không cách Viên gia là bao nên liền tức tốc chạy bộ đến đấy.

- Dao Dao gọi cho chị hả?

- Ừm, cũng không biết là chuyện gì mà nghe giọng em ấy có vẻ gấp lắm, còn nói chị đợi ở đây, có chuyện cần nói.

Quay trở lại bàn ăn, Trần Kha tiếp tục dùng bữa và trò chuyện cùng ông Viên và Trịnh Đan Ny.

- Chắc có chuyện gì đó nên con bé mới gấp gáp như vậy, hai đứa mau ra cổng đứng đợi Dao Dao đi, xem xem con bé bị làm sao.

- Dạ, con biết rồi ba! Mình đi thôi Đan Ny!

Nghe theo lời ông Viên, Trần Kha cùng Trịnh Đan Ny đi ra cổng lớn đợi Thẩm Mộng Dao, quãng đường từ nhà ra cổng làm hai người đi bộ cũng mất năm phút.

Tíng tong~ Tíng tong~ Tíng tong~

- Đến ngay đây!

Tiếng chuông cửa dồn dập khẩn trương, gấp gáp như người bấm nó vậy. Thẩm Mộng Dao thở hồng hộc, cô sắp đứt hơi vì chạy nhanh một quãng đường dài, tay vịn vào cửa tìm chút sức lực.

- Dao Dao? Em làm sao vậy? Mồ hôi ướt cả người!

- Em...em...có chuyện muốn hỏi chị!

Trịnh Đan Ny nhìn thấy Thẩm Mộng Dao liền lo lắng đi đến đỡ người cô.

- Có chuyện gì chị vào nhà nghỉ ngơi một chút rồi nói.

- Không được, chuyện này rất quan trọng! Chị phải làm cho rõ!

Mặc kệ lời nói của Trịnh Đan Ny, Thẩm Mộng Dao giữ chặt lấy hai cánh tay Trần Kha, nhìn thẳng vào mắt cô chất vấn.

- Trần Kha! Chị nói thật cho em biết, có phải Nhất Kỳ vẫn còn sống hay không?

Vẻ mặt Trần Kha thất kinh khi nghe câu nói Thẩm Mộng Dao, nhưng cô vẫn cố gắng bình tĩnh trả lời.

- Em nói cái gì vậy Dao Dao, làm sao có thể được. Em ấy đã mất cách đây hai năm, chính em và cả Đan Ny cũng đến dự đám tang của em ấy kia mà!

Nước mắt Thẩm Mộng Dao bắt đầu rơi, sau từng ấy thời gian cô lại như rơi vào đau khổ một lần nữa.

- Chị nói dối! Lúc nãy chính mắt em đã nhìn thấy em ấy! Em ấy bằng xương bằng thịt đứng trước mặt em, làm sao có thể đã chết!

- Dao Dao, chị bình tĩnh lại đi, có thể trời tối quá chị nhìn lầm hoặc chỉ là người giống người thôi!

Thẩm Mộng Dao như sắp ngã quỵ xuống, cũng may Trịnh Đan Ny kịp thời đỡ lấy cô.

- Không thể nào, chuyện hoang đường đó làm sao có thể xảy ra?

- Em thôi đi Dao Dao! Cái chuyện em nói nó còn hoang đường hơn nữa kia kìa! VIÊN NHẤT KỲ HAI NĂM TRƯỚC NÓ ĐÃ CHẾT RỒI!!!

Trần Kha nắm chặt lấy Thẩm Mộng Dao, hét lớn lên, hét cho cô tỉnh ra nhưng nó cũng chỉ làm nước mắt Thẩm Mộng Dao càng rơi nhiều hơn. Lời nói của Trần Kha như đâm thật mạnh vào tim cô, đưa Thẩm Mộng Dao trở về cái ngày hôm đó...
_________________

Hôm đó tại bệnh viện, chỉ có Trần Kha được vào nhìn mặt Viên Nhất Kỳ lần cuối, sau đó vài ngày liền tổ chức tang lễ. Nói là tang lễ nhưng chỉ có ông Viên, Trần Kha cùng gia đình của Thẩm Mộng Dao. Nó không hề giống một tang lễ thông thường, chỉ có di ảnh của Kỳ Kỳ được đặt trong căn phòng cũ, những nén hương được thay bằng những ngọn nến. Hôm đó thực sự là một ngày đau buồn đối với tất cả mọi người.
__________________

- Được rồi Kha Kha, để em đưa chị ấy về, để chị ấy bình tĩnh lại.

- Được, để chị đưa hai người về!

- Không cần đâu, chị gọi giúp em taxi là được rồi.

- Cũng được!

Thẩm Mộng Dao như người mất hồn được Trịnh Đan Ny đưa ra xe, sau khi chào tạm biệt, đợi chiếc xe lăn bánh, Trần Kha cũng quay trở vào trong nhà.

- Ba! Sao ba lại ra đây?

- Dao Dao không sao chứ?

- Dạ không sao, chỉ bị kích động một chút thôi.

- Con định giấu con bé cả đời luôn à?

- Đành chịu, chuyện này không phải con quyết định, đây cũng là vì muốn tốt cho em ấy.

- Ba thì lại không nghĩ đây là cách tốt cho mấy đứa, chỉ ngày càng làm khổ thêm thôi nhất là khi chuyện này sớm muộn gì cũng bại lộ!

Bỏ lại một câu nói, ông Viên xoay người đi vào trong, để lại một mình Trần Kha đứng đấy với mớ suy nghĩ của mình.
_____________________

Sáng hôm sau, tại tiệm ảnh...

- Hôm qua chơi vui quá, đúng không sư tỷ! Người ta bán quá trời đồ luôn, còn có biểu diễn đường phố nữa. Em còn thấy có mấy chỗ chơi trò chơi có thưởng mà năn nỉ hoài sư tỷ không chịu chơi!

Mộng Hạ ngồi luyên thuyên mãi về buổi đi chơi tối qua mà không để ý đến vị sư tỷ của cô bé đang ngồi thất thần trước màn hình máy tính.

- Mà em nói cái gì nãy giờ chị có nghe không vậy? Sư tỷ! SƯ TỶ!

- A! Giật cả mình! Làm gì mà kêu lớn dữ vậy!

- Em gọi sư tỷ nãy giờ mà chị có phản ứng lại đâu!

- Vậy hả?

- Mà kể cũng lạ, tối qua vừa gặp Mộng Dao tỷ tỷ, định kéo chị ấy đi chơi cùng chúng ta mà chớp mắt một cái đã không thấy chị ấy đâu!

- Người ta có chuyện của người ta, đâu có rảnh mà đi chơi với em. Mà em đó, đừng có suốt ngày Mộng Dao tỷ tỷ, gặp được có mấy hôm đâu mà thân thiết như vậy!

- Chứ không phải tỷ ấy là bạn của chị sao?

- Ai nói?

- Thì bức ảnh hôm trước đó, chẳng phải người trong ảnh là chị sao?

- Em bớt tò mò tọc mạch chuyện người khác đi! Có khách kìa, mau đi làm việc!

Sắp bị Mộng Hạ dồn vô thế bí, lại ngó thấy ngoài cửa có bóng người quen thuộc, cậu định chuồn nhanh như lần trước nhưng không dễ như vậy.

Cạch~

- Đứng lại đó! Chị có chuyện cần nói với em!

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me