LoveTruyen.Me

Dang Hinh Thanh Am Kim Seungmin X Han Jisung


"Kang Namjin, đèn chiếu số ba hỏng rồi!"

Jisung kêu một tiếng ở giữa buổi chụp, cậu học việc tên Kang Namjin te tái chạy tới. Namjin vừa đưa tay lên định tháo đèn, Jisung chỉ kịp đá văng sợi dây điện còn cắm trong ổ ra trước khi chửi thề một tiếng. Sợi dây nối với chân đèn, tay anh lại lãnh trọn cả chiếc flash nóng cháy đã hoạt động cả tiếng đồng hồ

--

Đó là mào đầu cho cuộc "cãi vã" đầu tiên của Seungmin và Jisung.

Jisung xả nước lạnh sơ qua rồi tiếp tục quay lại buổi chụp, sau đó băng bó tay cẩn thận để ... tới La vita. Làm việc tại quán bar cũng là chuyện hết sức bình thường, đôi khi còn có hiệu quả hơn ở trong phòng họp. Bàn về tuần lễ thời trang và một vài đầu báo, lên concept cho một buổi chụp sắp tới với vài người mẫu và ban biên tập của tạp chí thiên về nghệ thuật mới nổi gần đây, Jisung quay trở về nhà khi đêm đã muộn. Dạo này Jisung không còn đón Seungmin vào buổi chiều. Cậu có xe riêng dù nhu cầu đi lại không nhiều, Jisung vẫn thường đùa Seungmin là người không biết xót thương cho trái đất.

Cửa phòng Seungmin chỉ khép hờ, Jisung gõ cửa bằng mũi giày rồi bước vào. Seungmin bắt đầu cởi trần khi tháng hai vừa đến, cậu ngồi dưới ánh đèn vàng gõ phím như bay, ly cà phê bên cạnh vẫn còn bốc khói. Jisung vừa cúi xuống tựa cằm vào vai Seungmin, cậu ngay lập tức thở nhẹ rồi tránh ra.

Cả người anh chỉ toàn mùi rượu.

"Anh về rồi."

Jisung nói khẽ, Seungmin nhanh tay chọn cả đoạn văn đang viết rồi chuyển chữ thành màu trắng. Jisung không bao giờ nhìn đến nhưng Seungmin vẫn luôn phản ứng như thế, anh không hỏi nhiều. Seungmin quờ tay ra phía sau để tìm hai tay Jisung nắm lấy, cuối cùng nắm được hai bàn tay băng bó kín mít chỉ chừa ra đầu ngón. Cậu xoay ghế lại ngay lập tức, hàng lông mày lại bắt đầu nhíu chặt vào.

"Anh về rồi."

Jisung kiên nhẫn nói thêm lần nữa, Seungmin vẫn chỉ chăm chú tập trung vào bàn tay Jisung. Nhìn quanh xem thử còn chỗ nào bị thương nữa hay không, cậu đặt hai bàn tay anh lên đầu gối mình.

"Anh lại bị gì đây?"

"Anh không sao. Anh về rồi."

Seungmin thở dài dang tay ra. Jisung từ studio trở về vẫn luôn ôm cậu nói một câu "anh về rồi", kể cả khi hai người vừa mới gặp nhau nửa ngày trước. Hai người ôm nhau một chút, Seungmin cau mày nhìn một vết son trên vai áo Jisung.

"Đưa tay cho em, nào."

Seungmin tháo miếng băng bằng cử động rất nhẹ nhàng. Vừa tháo băng, Seungmin vừa cằn nhằn khe khẽ. Mấy tiếng cằn nhằn chỉ vừa đủ cho một mình cậu nghe, Jisung ghé môi rất nhanh hôn lên khóe môi đang cong xuống. Anh rất thích được nghe những lời này.

Môi của Jisung cũng có vị rượu. Seungmin không thích rượu, cậu chỉ thích bia và thỉnh thoảng là một chút rượu vang. Mùi rượu trên người Jisung làm Seungmin khó thở, cậu lại tránh ra khi Jisung vừa quét lưỡi lên cánh môi mình.

"Đi tắm đi."

Jisung thở dài đứng dậy, Seungmin đứng lên theo rồi với lấy cổ tay anh. Đặt một nụ hôn dài trên má Jisung, Seungmin cười cười:

"Nhiếp ảnh gia thân mến, nếu muốn hôn như vậy thì hãy chỉ tìm người nào không bị nhạy cảm với mùi hương thôi."

Jisung muốn bước tới ngửi mùi hương sữa tắm hơi nhạt trên da Seungmin nhưng biết thể nào cậu cũng gạt ra lần nữa, anh vắt áo khoác lên vai mình rồi buồn bã đi ra ngoài.

"Sao em không nói "nhiếp ảnh gia thân yêu, khi nào đó hãy cùng đến La Vita rồi hôn nhau suốt đường về" nhỉ? Khi người em cũng có mùi rượu, em sẽ không ngửi được mùi rượu trên da người khác nữa đâu."

Seungmin cười lớn, cậu đẩy Jisung ra khỏi cửa. Vì sao lại không cùng đến La Vita sao, vì người Jisung yêu là Kim Seungmin chứ đâu phải người mẫu diễn viên nào.

--

Jisung tắm bằng cùi chỏ và cánh tay. Có hơi kì lạ một chút, anh nắm chặt hai bàn tay đỏ ửng phồng rộp vài chỗ của mình. Không phải lần đầu tiên Jisung bị những tai nạn kiểu này khi chụp ảnh, có lần chụp theo concept tết phương Đông, bên sáng tạo dùng pháo thật vô tình làm Jisung bị bỏng. Người yêu khi đó của Jisung cũng là một cậu người mẫu trẻ có trong ekip, cậu năm lần bảy lượt đòi về nhà chăm sóc cho anh. Jisung từ chối ngay lập tức, anh không muốn được chăm sóc như một đứa trẻ con, càng không muốn đưa ai về nhà. Lúc này anh đột ngột phì cười rồi ho sặc sụa khi nước chảy vào cả miệng và mũi: Nếu Seungmin đề nghị giúp Jisung tắm, có lẽ anh sẽ không từ chối mà ngay lập tức kéo cậu vào phòng.

Jisung bước ra khỏi phòng tắm với chóp mũi ửng đỏ vì cơn sặc vô tình kia. Để nguyên mái tóc còn nhỏ giọt xuống chiếc khăn bông, anh đi sang căn hộ của Seungmin. Jisung dùng lưng đẩy nhẹ vào cửa như mọi lần, nhưng cánh cửa khóa chặt.

Jisung không thể phủ nhận sự thật rằng mình có chút tổn thương rồi.

Mùa đông năm ngoái kết thúc sớm, không khí tháng hai mát mẻ trong lành. Jisung không có tâm trạng cũng không có tay để làm việc, anh tắt đèn rồi dùng chân kéo chiếc ghế tựa ra nơi ô cửa. Anh tùy tiện mặc một chiếc áo sơ mi rộng, sữa tắm đã thoảng mùi thơm nhàn nhạt, hơi men cũng đã bay đi sạch sẽ như Seungmin muốn, tiếc là cậu lại đóng cửa phòng.

Không phải Jisung trông đợi gì nhiều, anh chỉ muốn ôm Seungmin ngủ một giấc mà thôi. Từ La Vita ra về, Jisung luôn cảm giác âm thanh và ánh sáng cuộn lên như có cả một đàn rắn sống trong đầu. Không khác gì một kẻ say sóng lại gặp phải biển động, não bộ chập chờn rất cần một mảnh đất để đặt mình lên. Jisung nhắm hờ mắt, một ngón tay anh gõ nhẹ lên thành ghế. Vẫn là một tiếng rao đêm quen thuộc, tiếng đồng hồ quả lắc gõ báo hiệu nửa đêm, Jisung nghe ra cả tiếng cô mèo béo khẽ meo lên yếu ớt, tiếng gì đó lích rích như tiếng côn trùng. Có lẽ anh đã bị nhiễm tật lắng nghe mọi thứ từ Seungmin, Jisung rũ mái tóc còn hơi ẩm rồi lên giường kéo chăn ngang người. Không có cả tiếng Seungmin gõ bàn phím để trách móc cậu một câu, Jisung mở chong mắt nhìn lên trần nhà mờ mờ xám.

--

Seungmin xong việc khi đã quá nửa đêm. Chương truyện cuối cùng của một tập truyện vừa cậu đang viết cũng hoàn thành, Seungmin biết nếu có Jisung ở bên thì mình sẽ không bao giờ làm được. Dù là biết như vậy nhưng đến khi mệt mỏi vươn vai rồi nhìn lại thấy giường không có ai nằm đó vẩn vơ xem mấy quyển tạp chí thời trang và lẩm bẩm khen người này người khác, Seungmin bắt đầu thấy thiếu. Cửa đã khóa lại đề phòng cô mèo béo và cả Junhan, cậu không buồn mặc thêm áo mà bước sang đẩy nhẹ cửa phòng Jisung. Không giống như Seungmin, kể từ ngày yêu nhau không có mấy khi Jisung khóa cửa khi anh ở trong phòng. Jisung không nói, Seungmin cũng không biết rằng Jisung muốn Seungmin luôn tìm thấy anh mỗi khi cậu cần hay nhớ.

Căn phòng mờ sáng, Seungmin không bị loạng choạng chút nào khi bước vào. Có thể vì đã quá quen thuộc với vật dụng trong phòng, Seungmin thoải mái bước tới giường rồi nhanh như chớp chui cả người vào chăn ôm lấy Jisung. Mùi sữa tắm nhẹ nhàng tràn đầy buồng phổi Seungmin, cậu dụi đầu vào cổ anh rồi ngay lập tức lùi ra. Jisung vẫn không nhúc nhích, Seungmin dựng anh dậy, rút phăng chiếc khăn bông còn vắt trên cổ Jisung rũ mạnh.

"Han Jisung! Anh không biết lau khô tóc rồi mới đi ngủ hay sao?"

Jisung đưa khớp ngón tay dụi mắt, anh nhún vai ngồi quay lưng về phía Seungmin. Biết rằng Jisung sẽ không nói thêm gì nữa, Seungmin lần về tủ của Jisung lấy ra một chiếc khăn mới rồi trùm lấy cả đầu Jisung vò rối.

"Anh có biết mỗi lần anh bị ốm thì cả tháng mới khỏi bệnh không? Thuốc cảm không còn tác dụng, thậm chí chắc chắn bây giờ anh đã bị kháng vài loại kháng sinh rồi, anh là con trai của bác sĩ để làm gì vậy? Tay bị bỏng thì băng kín trong khi đáng ra phải để hở, tóc ướt không thèm sấy đã lên giường ngủ, em tưởng anh quý trọng bản thân anh lắm? Kiến thức đàn ông nên biết thì anh biết rất rõ nhưng bố anh có dạy anh mấy thứ kiến thức y học cơ bản con người cần biết chưa?"

Seungmin không giảm lực trên tay, Jisung ban đầu gật gù theo cử động của cậu nhưng rồi lại nghe cổ họng nghẹn đắng. Anh giật lấy chiếc khăn trên tay Seungmin, khăn thô đụng phải bóng nước trên tay làm Jisung rên lên một tiếng. Làm xong mới nhận ra rằng mình đã lỡ mạnh tay với cậu, Jisung cắn răng nắm chặt khăn lau nhẹ để tóc mái rũ ra che đi gần nửa mắt mình.

Anh cúi đầu nói với Seungmin: "Ừ, anh không có bố dạy.

Là người khác chắc hẳn sẽ gào trả hoặc nói nặng nề với Seungmin, nhưng Jisung chỉ nói nhẹ nhàng như thể đó không phải là chuyện của mình.

--

Bác sĩ là nghề gì? Là nghề cứu người, là nghề giết người, là nghề giàu có, cũng là nghề có thể vì một sơ suất nhỏ mà mất hết danh dự. Jisung không định nghĩa những điều như thế, bác sĩ đối với anh là nghề không bao giờ được phép có con.

Từ ngày còn bé, mọi người đều nói rằng Jisung nên học tập bố mẹ. Bố anh khi đó đã là một bác sĩ tài năng, là giảng viên của đại học Y, mẹ anh cũng mải mê với những con số dài dằng dặc trên giảng đường đại học. Gia đình trí thức và có vẻ hạnh phúc, Jisung lại chưa được nếm thử cảm giác cả nhà đứng cạnh nhau nói cười là như thế nào.

Giáo sư Han gần như ăn ngủ tại bệnh viện. Lần duy nhất Jisung chìa ra tờ giấy mời họp phụ huynh và giáo sư Han đồng ý, ông chắc như đinh đóng cột lái xe đến trường cấp hai gần nhà trong khi Jisung đã là học sinh năm thứ nhất trung học. Ông biết rõ về tất cả những bệnh nhân và ngày tháng chuyển máu về trung tâm huyết học, cuối cùng quên mất con trai mình có tồn tại trên đời.

Năm Jisung bỏ học đại học khi là á khoa đầu vào của trường Y, anh nhận được tin bố mẹ ly hôn. Thực tình Jisung rất ngạc nhiên, anh tưởng cả hai người đã không nhớ rằng mình từng có một người đầu gối tay ấp. Bố của Jisung sau đó thành đôi với một cô y tá cũng không còn trẻ trung nữa, còn mẹ anh vẫn làm bạn với những dãy số và đám sinh viên buồn ngủ lờ đờ. Ngày đi ăn bữa ăn cuối cùng với tư cách một gia đình, bà Han nói với cả hai bố con anh bằng giọng nói khô khốc rằng bà biết ông Han yêu người khác từ rất lâu rồi, từ những năm đầu tiên ông Han giữ chức trưởng khoa huyết học.

Jisung thèm có một gia đình bình dị hạnh phúc từ năm bốn tuổi, đến năm mười chín tuổi lại thèm có một người bố không bao giờ chân đạp hai thuyền, dù là được cho phép. Nhìn gia đình Seungmin hòa hợp vui vẻ cùng với lòng ghen tị một tuổi thơ chắc chắn là êm đẹp dưới hàng rào liên kiều thảo vàng rực rỡ, Jisung chỉ có thể cúi thấp đầu vì nghĩ mình không xứng đáng với Seungmin. Con người được sinh ra và lớn lên bằng tình yêu luôn luôn khác với số còn lại. Jisung cố gắng bồi dưỡng bản thân mình để trở thành người đàn ông tốt, quan tâm người yêu trong từng cử chỉ nhỏ nhặt nhất, và anh không bao giờ yêu một người khi đang hẹn hò với một người, tất cả đều là vì lỗ trống sâu hoắm mà bố anh để lại trong lòng.

Jisung ngồi không yên nổi vì hai thái dương nhức nhối, Seungmin im lặng kéo anh về phía mình. Cậu tựa lưng vào tường rồi gỡ lấy chiếc khăn trên tay anh ra, mấy ngón tay nhẹ xoa lên mái tóc đã xù lên không giống với Jisung ngày thường. Jisung thở hắt ra một tiếng, cuối cùng cũng đem lưng mình tựa vào ngực Seungmin để yên cho cậu lau khô tóc. Đáng ra không nên nói cho Seungmin biết và Jisung cũng chưa bao giờ nói với những người yêu trước, anh ôm gối hồi lâu rồi mới kể chuyện mình.

"... Anh không ăn được với người lạ, nhưng từ khi bắt đầu đi nhà trẻ thì cũng không được ăn với bố mẹ nữa. Kết quả buồn cười lắm, Min, ngày bố mẹ hẹn anh đi ăn để nói chuyện ly hôn, hai người gọi ra một bàn đầy những thức ăn anh thích khi còn nhỏ. Lúc đó anh rất nghèo, đáng ra phải ăn nhiều cho no bụng, nhưng anh chỉ ăn một gắp rau thì đã buồn nôn. Anh về nhà nấu mì gói ăn một mình. Khi đó anh nhận ra bố mẹ anh cũng là người lạ."

Seungmin dừng mấy ngón tay lại vài giây sau đó tiếp tục xoa đầu Jisung. Jisung ngửa lòng bàn tay ra nhìn xuống mấy bong bóng nước nhỏ chạy thành một đường dài dọc ngón cái, anh cười thầm một tiếng.

Vết thương nhỏ xíu.

Người ta vẫn thường hay nói rằng khi một đứa trẻ con bị ngã, nó sẽ chỉ đau khi được mẹ thương. Anh áp dụng điều đó khi đối xử với người yêu trước đây, cô người mẫu chia tay vì thích súp cua hơn salad đi chụp ở biển giẫm phải vỏ sò bị đứt một mảnh chắc không bằng vết gai cào, Jisung lo lắng cả tuần liền, ép cô đi tiêm phòng, đến lần cuối cùng thay băng thì vết thương thậm chí không hề có dấu hiệu từng tồn tại. Vết thương biến mất, Jisung có cô bên cạnh mình với tư cách người yêu. Lo lắng cho người khác đối với người này là hạnh phúc, đối với người kia sẽ là phiền phức. Jisung không nghĩ người khác sẽ hạnh phúc vì lo lắng cho mình bởi anh luôn là người để người khác dựa vào, đến lúc này bỗng nhiên cũng muốn đưa bàn tay sưng đỏ ra khoe với Seungmin rằng em xem thử chút đi, tay anh đau lắm.

Jisung rì rầm kể chuyện. Chuyện gì Seungmin cần biết thì cậu sẽ được biết, dù Jisung không chắc rằng Seungmin cần biết chuyện này hay chỉ là anh muốn cho cậu biết mà thôi. Tóc cũng đã dần dần khô đi, Seungmin tựa cằm lên đỉnh đầu Jisung nghe anh nói. Tay Seungmin vuốt nhẹ bàn tay Jisung, thỉnh thoảng cậu lại thổi một vết rộp trên da anh.

"Anh ghen tị với em rất nhiều, anh có vài giây còn nghĩ không hiểu bố mẹ em lấy đâu ra yêu thương để bên nhau như thế, để yêu em và Sooha như thế. Hôm họp báo ở phòng điều chế, anh có gặp bố mẹ em. Nói đúng hơn thì Sooha kéo anh tới, mẹ em tưởng anh là bạn của cô ấy."

Jisung nhấn mạnh từ bạn, Seungmin nói khẽ: "Để vài ngày nữa em giới thiệu anh với mẹ."

Jisung lắc đầu cười. "Vài ngày nữa" của Seungmin là một khái niệm vô cùng khó nói. Cũng là hôm đó, Jisung nhớ rõ Seungmin nói rằng ngày mai hãy hẹn hò, rồi ngày mai của cậu không khác gì những ngày trước đây. Cái nắm tay công khai đầu tiên của Seungmin biến thành duy nhất, Seungmin vẫn không phải tuýp người muốn người khác nhìn ngó. Còn giới thiệu với gia đình, Jisung lại là người không quen. Yêu đương qua đường đã thành quen, giới thiệu với gia đình là một điều gì đó khá nghiêm túc và đáng sợ.

"Em quên rồi, hôm đó anh còn nắm tay Gohan nói rằng chúng tôi hẹn hò, bố mẹ em nhìn anh rõ ràng khó chịu. Em không cần thấy có lỗi, lỗi là do anh không phải người đứng đắn đàng hoàng."

"Anh thực ra..."

Định nói rằng ngoài chuyện anh ăn nói có hơi lưu manh, anh thay người yêu nhanh chóng và anh thường xuyên ra vào những nơi không tính là đàng hoàng lắm thì anh cũng đứng đắn, Seungmin nhớ lại vệt son trên áo Jisung lúc tối thì đành thôi. Áo sơ mi lúc này Jisung mặc rộng rãi sạch sẽ không có mùi của bất cứ ai, Seungmin vùi đầu vào vai anh hít sâu rồi nhận thấy thật ra áo này có mùi người khác. Cậu bất mãn kêu lên: "Han Jisung."

"Hmm?"

"Em nghe nói anh là nhiếp ảnh gia nổi tiếng."

''Ừ, cũng tính là kẻ chột làm vua xứ mù."

"Ở La Vita mỗi lần anh vào thì sẽ bay đi hơn một tháng lương của lao động bình thường."

"Tiền lương một nửa buổi chụp của anh. Mà sao?"

"Đến tận cái ghim cài áo của anh cũng là hàng hiệu. Máy ảnh của anh là đồ giới hạn của hãng, trong nước chỉ có vài người dùng."

"Ba người tất cả. Cuối cùng thì em định nói gì?"

"Anh giàu đến như vậy nhưng lại trộm áo em về mặc?"

Han Jisung rất chú ý ăn mặc, áo sơ mi tất cả đều là đồ ôm vừa vặn theo dáng lưng và eo anh. Chất liệu cũng tinh tế hơn nhiều, thứ vải dành cho học sinh này đương nhiên anh không dùng đến. Mùi hương trên đó cũng là mùi nước xả của Seungmin, hai người không hề chung đụng nhau trong khâu giặt giũ. Jisung ngửi thử tay áo mình, anh lùi ra sau để càng tựa sát vào Seungmin hơn nữa.

"Người yêu anh thỉnh thoảng vẫn đóng cửa phòng không cho anh vào, anh thiếu hơi liền lấy áo ra mặc tạm. Mà nói đi cũng phải nói lại, áo này là em bỏ quên ở nhà anh."

Han Jisung sâu sắc vừa tồn tại một tiếng đồng hồ thì Han Jisung lưu manh lại quay về, Seungmin đơ ra không biết nên xử lý như thế nào với người đang ngồi trong lòng mình. Âm thanh tắt lịm vài giây, Jisung bật cười ha hả:

"Thôi nào, nếu muốn làm gì thì anh sẽ làm ngay chứ không cần vòng vo nhiều như thế. Đi ngủ đi, sáng mai em còn phải đi làm."

Jisung không thể ôm Seungmin như mọi ngày, hai người chỉ nằm cạnh nhau lắng nghe âm thanh xung quanh mình. Giường chỉ có một chiếc gối, Seungmin không thể không ngờ rằng Jisung cố ý sắp xếp như vậy với tất cả người yêu từ trước tới giờ của anh. Jisung nhìn mảng tường trước mặt mình hồi lâu, anh nắm ngón tay Seungmin gãi nhẹ.

"Ngủ chưa?"

"Chưa."

"Ừm, chuyện buổi tối anh xin lỗi."

Seungmin ngơ ngác hỏi: "Anh nói chuyện gì?"

"Lúc lấy lại khăn trong tay em, anh có hơi mạnh tay."

Chuyện cỏn con Seungmin không còn nhớ mà Jisung lại có lí do chính đáng để phản ứng như thế, cuối cùng anh lại giữ trong lòng để xin lỗi. Seungmin không biết Jisung có kể những chuyện anh kể cho cậu với ai khác hay không, chuyện một đứa con trai mười chín tuổi lặng lẽ gắp mì ăn liền ăn một mình ngay sau khi biết bố mẹ ly hôn làm Seungmin không thể liên tưởng được đến Han Jisung của bây giờ. Vết thương có lẽ rất lớn và rất đau nên Jisung mới tự dạy mình những điều cưng chiều và yêu thương người khác như thế. Cậu nghiêng người ôm chặt Jisung rồi lắc đầu.

"Sau này em không đóng cửa nữa."

Jisung vỗ nhẹ lên cánh tay Seungmin "Sau này" sao, anh hi vọng sau này đó có thật. Giấu mặt vào trong vai áo của chính mình đang được Jisung mặc, Seungmin nói thầm: "Sau này em là nhà của anh."

"Em nói gì? Anh nghe không rõ. "

Đêm không còn một tiếng động. Tiếng một con thằn lằn tắc lưỡi đâu đó ngoài hành lang Seungmin còn nghe thấy được, vậy mà Jisung lại cao giọng nói mình không nghe thấy gì. Cậu bấm móng tay vào sâu trong vai Jisung, anh hít sâu một hơi nhưng vẫn hỏi dồn: "Minie vừa nói gì với anh? Sau này cái gì?"

"Sau này em ăn mì gói với anh, được chưa?"

Jisung vui vẻ lật người để lưng lại áp vào ngực Seungmin. Có cậu người yêu lớn gấp rưỡi mình như thế này, anh có muốn làm anh cũng phải tùy trường hợp. Seungmin vẫn như cũ xoa nhẹ bàn tay phồng rộp, đàn rắn cuộn tới cuộn lui trong đầu Jisung từ lúc ở La Vita ra về dần biến mất. Ăn mì gói cũng được, là nhà cũng được, chỉ cần "sau này" của Seungmin là khái niệm mà Jisung có thể chạm vào. Bởi vì khi bí mật được trút hết vào một giỏ, khi con người lộ ra trần trụi là chính mình, khi những lời hứa hẹn làm cho Jisung mong chờ, anh càng nghĩ rằng mình sẽ không chịu được khi ngày đó đến.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me