Dao Hoa Loan Vong Tien Edit Hoan
Lúc hoàng hôn buông xuống, Lam Vong Cơ cầm theo cái rổ đi cho thỏ ăn.Hai quả cầu tuyết nhỏ trên bãi cỏ lăn tới đây, nhảy nhót quanh đôi ủng trắng của y. Lam Vong Cơ cầm lên một củ cà rốt đút nó ăn, cái mũi màu hồng phớt nhúc nhích, cọ tới cọ lui vào những ngón tay thon dài của y.Cà rốt nằm trong bụi cỏ, Lam Vong Cơ đưa tay ra nhẹ nhàng chạm vào con thỏ trắng thích hoạt động kia, con thỏ trắng lắc lắc lỗ tai, liếm lòng bàn tay y, Lam Vong Cơ hơi xuất thần."Phát ngốc với con thỏ làm gì đó? Nhớ tới cố nhân, tức cảnh sinh tình à?" Giọng nói quen thuộc theo bước chân vọng tới.Lam Vong Cơ không quay đầu lại đáp: "Huynh trưởng chớ nói đùa".Lam Hi Thần cười cười, không để tâm, "Ta đến nói với đệ một tin tốt".Lam Vong Cơ thả con thỏ xuống.Lam Hi Thần nói: "Hai tỉ muội Lam Thư Nhã, Lam Mạch Vân muốn đi Vân Mộng xem, Lục Ỷ Quân và phu nhân lớn tuổi không tiện, không nên đi xa, ta nghĩ để ngươi thay mặt Lam gia, dẫn hai tỉ muội đi một chuyến."Lam Vong Cơ ngồi xổm trên mặt đất, nửa ngày không nói tiếng nào, Lam Hi Thần không nhìn thấy vẻ mặt của y, chỉ thấy y nhẹ nhàng ôm một con thỏ vào trong lòng, hơi siết chặt lại một chút.Cái đầu thỏ trắng trong vòng tay y cựa quậy, kiếm chỗ trống chui tới chui lui, lại cọ vào khuỷu tay y, giống như đang thắc mắc tại sao chủ nhân lại đột nhiên khẩn trương.Thấy y không nói, Lam Hi Thần tự nói một mình, "Cặp tỷ muội a Nhã a Vân này dung mạo xuất chúng, đến lúc đó, hẳn là không cần đệ nói nhiều, Giang thị và Nguỵ công tử tất nhiên có kết luận riêng. Lục Ỷ Quân và phu nhân cũng không có nghi ngại gì đối với nhân phẩm gia thế của Nguỵ công tử, cho nên cũng không cần đệ điều tra giùm, có thể nói là một công việc rất nhẹ nhàng. Đi một chuyến này, cũng không cần lo lắng gì, nếu thật sự có việc không thể quyết định, thì đệ cứ viết thư gửi về, đợi Lục Ỷ Quân quyết là được rồi .... Ta thấy, đệ sẽ không đùn đẩy đâu nhỉ?"Bàn tay xoa thỏ của Lam Vong Cơ chậm lại, khẽ nói: "Tại sao các trưởng bối không đi?"Cô nương xem mắt, đa số là trưởng bối giúp đỡ, người già ăn muối còn nhiều hơn y ăn cơm, rành rẽ trong việc đối nhân xử thế, có thể xảy ra nhiều tình huống lúc bàn bạc hôn sự --- cần phân biệt và đối phó, để một người trẻ như y làm chuyện này, xác thực là có chút kỳ lạ.Trên mặt Lam Hi Thần hơi có vẻ kỳ quái, giống như có chút ngập ngừng, Lam Vong Cơ xoay đầu nhìn qua, huynh ấy mới nói: "Các trưởng bối, đối với Nguỵ công tử có nhiều thành kiến, ta nghĩ ... ừm, đến lúc đó khó tránh khỏi có chút không vui, nếu để xảy ra hiềm khích thì không hay. Ngoài ra, Lục Ỷ Quân cảm thấy đệ hành sự đoan chính, tiến lùi có chừng mực, có thể tin tưởng đệ, đệ cũng có thể nhân tiện thăm Nguỵ công tử, như vậy không phải rất tốt sao?" Ngữ khí đột nhiên thay đổi, trở nên vui vẻ.Nhưng Lam Vong Cơ không đồng ý: "Đệ cũng có nhiều thành kiến với hắn, đến lúc đó cũng sẽ không vui, cũng sẽ phát sinh hiềm khích."Nói không chừng còn có thể đánh nhau nữa.Lam Hi Thần hơi mỉm cười, làm như thăm dò: "Đệ ...... thật sự không muốn đi?"Lam Vong Cơ nói: "Không đi."Lam Hi Thần liếc mắt nhìn y, nhấn nhá kéo dài từng câu từng chữ: "Thật sự ..... không đi?"Lam Vong Cơ mím mím môi, không nói.Lam Hi Thần nhìn y một lát, đưa tay trêu chọc con thỏ trong vòng tay y, con thỏ trắng nhảy ra khỏi khuỷu tay Lam Vong Cơ, chơi đùa với hắn, nghịch ngợm đến mức lăn xuống đất, Lam Vong Cơ lại bắt nó về, nó lại lắc lắc đầu nhảy sang một bên chơi.Lam Hi Thần ý vị thâm trường nói: "Thỏ lớn rồi cũng không giữ được nha, Vong Cơ, đợi Nguỵ công tử thật sự lập gia đình, muốn tìm hắn chơi có thể rất khó đó." Nói xong câu này, cũng không đợi Lam Vong Cơ đáp lại, vừa cười vừa đi xa.Lam Vong Cơ nhìn huynh ấy đi xa, thoáng thất thần, lát sau, cúi đầu nhìn lại, con thỏ thích hoạt động nép mình bên cạnh đồng bọn, cắn cắn lỗ tai nó, rồi ủn ủn vào người nó, hai con thỏ náo loạn thành thành một đoàn, củ cà rốt vô cùng thê lương nằm trong bụi cỏ.***Tuy nhiên, việc này Lam Khải Nhân không vui.Ông sâu xa nhìn Lam Vong Cơ một cái, mắt nheo lại, "Vong Cơ, ngươi muốn đi à?"Lam Vong Cơ khẽ gật đầu.Không đúng, không chỗ nào đó không đúng, đứa nhỏ Lam Vong Cơ này không phải ghét Nguỵ Anh nhất hay sao? Lam Khải Nhân vuốt hàm râu, lông mày nhíu chặt, suy nghĩ một lát, nói ra hai chữ: "Không được."Ánh mắt ông quét qua khuôn mặt Lam Vong Cơ, là ánh mắt lão nông dân lo lắng cho mầm cải trắng nhà mình.Lam Vong Cơ hơi hơi mím môi, cúi đầu im lặng, Lam Hi Thần không nắm bắt được suy nghĩ của y, có chút tức giận vì sự không tranh đấu của y, nhất thời không quan tâm đến thái độ biệt nữu của đệ đệ ngốc này, trực tiếp nói với Lam Khải Nhân: "Nhưng mà thúc phụ, chuyện này Lục Ỷ Quân và phu nhân đã đồng ý, hơn nữa hai vị đó rất vui lòng để Vong Cơ đi ----"Lam Khải Nhân nói: "Ta đã nói là không được!" Có chút tức giận rồi.Lam Hi Thần gấp gáp: "Nhưng chuyện này ....."Lam Khải Nhân nâng chén trà lên uống một ngụm, nói: "Việc học của Vong Cơ, không thể bỏ bê."Việc học, đối với Lam Khải Nhân là chuyện lớn còn hơn trời, hắn đúng là không tiện phản bác, nhưng hắn cũng hiểu rõ, đây chỉ là cái cớ mà thôi, điều ông thật sự quan tâm trong bụng, ba người ở đây đều tỏ tường.Gần mực thì đen, bản thân Nguỵ Vô Tiện chính là một vết mực bự biết đi, lại còn bóng bẩy xinh đẹp, vừa lanh lợi vừa hoạt bát, là tai hoạ nguy hiểm nhất trong các loại tai hoạ, khả năng tự chủ của Lam Vong Cơ có tốt đi nữa, giữ gìn tới đâu đi nữa, rốt cuộc vẫn là tuổi nhỏ, sơ sẩy một chút, một hạt giống tốt trong sạch tinh khiết, bị ngọn gió tà khí thổi bay, xảy ra rủi ro, thì làm sao giải thích với liệt tổ liệt tông trong từ đường?Lam Khải Nhân còn định nói thêm, Lam Hi Thần đưa một ánh mắt về phía Lam Vong Cơ, đồng thời ôn tồn nói: "Thời gian này Vong Cơ học tập cực khổ, thúc phụ cũng thấy rõ, không bằng nhân cơ hội cho đệ ấy nghỉ ngơi một chút, sau khi trở về, cố gắng gấp đôi, nhất định sẽ không chậm trễ việc học, nếu như có thụt lùi, thúc phụ trách phạt là được."Lam Khải Nhân há hốc miệng, thực sự có chút ngạc nhiên, không nghĩ tới Lam Hi Thần lại kiên trì như vậy, ông vuốt râu, trong lòng không hiểu sao dâng lên một cơn bực bội, "Vì sao ngươi kiên trì để Vong Cơ đi như thế?"Lam Hi Thần hơi đứng thẳng người lại, nghiêm nghị nói: "Trong tộc không ai làm việc này, Hi Thần sợ làm chậm trễ nhân duyên của hai vị cô nương."Đây đúng là sự thật, nếu không việc này cũng sẽ không rơi xuống đầu Lam Vong Cơ. Hắn nói thật là nghiêm túc, không hề mang tư tình, trái lại khiến Lam Khải Nhân không dễ bác bỏ.Thời gian một chén trà một nén hương, Khải Nhân tiên sinh, chưởng sự của Lam gia, ước lượng tiền đồ của mầm cải trắng nhà mình, đấu tranh cùng với sợi tơ hồng của số phận, tâm phiền ý loạn vuốt vuốt hàm râu, kết quả râu tóc quấn vào nhau, vướng thành mấy nút thắt, kẹt đầu ngón tay ông trong đó, ông ngẩn người chết lặng, tức giận rút tay ra, dứt khoát nói: "Ta đi."Hai huynh đệ đều kinh ngạc.Lam Khải Nhân không kiên nhẫn phẩy phẩy tay, sắc mặt lại chuyển sang nghiêm khắc, nói với Lam Hi Thần: "Ta đi, là được chứ gì? Vong Cơ ở lại, học tập cho tốt!"Lam Hi Thần một hơi ủ rũ xuống, không ngờ Lam Khải Nhân đề phòng nghiêm cẩn như vậy, bàn tính nhỏ trong lòng leng ka leng keng rơi hạt châu xuống. Bên kia, có lẽ Nguyệt lão nhìn chịu không nổi nữa, âm thầm kéo sợi tơ hồng, ngón tay út của Lam Vong Cơ giật giật một hồi, lẹt xẹt bám vào bàn gỗ, một lúc sau, mí mắt bắt đầu nảy lên, khoé miệng hơi kéo ra, khắp người đều cảm thấy không ổn, làm như có một con người nhỏ tên Nguỵ Anh đang đánh trống bên trong hộp sọ của y, tùng tùng tùng tùng.Con người nhỏ đó nhảy nhót tung tăng, vừa kêu lên: "Lam Trạm Lam Trạm, nhanh đến xem ta!"Tinh thần hoảng hốt, như thể trúng tà, Lam Vong Cơ ấn huyệt Thái Dương một lát, đầu sắp bị khuấy động đến choáng váng, rốt cuộc nhịn không được nữa, ấp ủ hồi lâu mới thốt ra một câu: "Sự vụ trong tộc rất nhiều, không thể một ngày không có người quản lý, thúc phụ hoàn hảo, không cần miễn cưỡng."Đệ đệ ngốc hiếm khi tiến bộ, mạch suy nghĩ rốt cuộc đã xoay chuyển, Lam Hi Thần vui mừng không chịu được, vỗ bàn một cái.Chén trà của Lam Khải Nhân bị Lam Hi Thần vỗ đến nảy lên, hắt nước trà vào đũng quần, ông nhấc một góc vạt áo lên, giận dữ trợn mắt nhìn, Lam Hi Thần cúi đầu, cầm tấm khăn giả vờ ngoan ngoãn lau người cho ông.Lam Khải Nhân chép miệng, chậc mấy tiếng, vịn vào tay ghế, lại ngồi yên ổn trở lại, nhìn chăm chú Lam Vong Cơ: "Việc học của ngươi quan trọng."Lam Vong Cơ thản nhiên nhìn lại: "Thúc phụ, sự vụ trong tộc quan trọng"."......"Hai người giằng co một lát, bầu không khí có chút vi diệu.Một lát sau, Lam Khải Nhân vỗ lên tay ghế một cái: "Cả hai ta cùng đi".Lam Hi Thần thở dài, thầm nghĩ thúc phụ đây là quyết tâm muốn đích thân đi bảo vệ mầm cải trắng đúng không.Chú cháu ba người trong lòng hiểu rõ nhưng giả bộ hồ đồ, mỗi người đều có tâm tư riêng, kết quả hy sinh cả việc học lẫn việc trong tộc. Ba ngày sau, Lam Khải Nhân và Lam Vong Cơ dắt hai tỷ muội Lam thị khởi hành, chạy tới đại hội chiêu thân của Nguỵ Vô Tiện ở Liên Hoa Ổ.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me