LoveTruyen.Me

Dao Hoa Loan Vong Tien Edit Hoan

Lam Vong Cơ rõ ràng hơi ngẩn ra.

Mặt Ngụy Vô Tiện sắp nhỏ nước ra tới nơi, chỉ cảm thấy Lam Vong Cơ cứ nhìn chằm chằm mình, càng thêm xấu hổ, hắn lớn như vậy trước giờ chưa từng xấu hổ như thế, ai biểu hắn không quản được thứ kia của hắn, hăng hái bừng bừng ngẩng cao đầu không chịu nổi. Nếu là bình thường, hắn còn lâu mới van xin người khác, tự mình vén tay áo làm luôn, nhưng hiện giờ, bởi vì một nguyên nhân không thể giải thích, hắn cứ muốn Lam Vong Cơ chạm vào hắn.

Muốn bàn tay đánh đàn kia của y, bàn tay xinh đẹp kia nắm lấy hắn, xoa nắn hắn, nhìn hắn cảm thấy thẹn thùng mà vặn vẹo eo, nghe hắn cảm thấy thẹn thùng mà kêu rên, rồi hét to bắn ra toàn bộ cơn sóng nhiệt bên trong cơ thể, Ngụy Vô Tiện cảm thấy mình không thể đòi hỏi nữa, sao có thể phóng túng như vậy, nhưng càng nghĩ như thế, thì hắn lại càng hưng phấn.

Nhưng Lam Vong Cơ giống như đầu gỗ cứ chết trân ở đó, hoàn toàn không có phản ứng, Ngụy Vô Tiện cũng không dám nhìn y, hắn cảm thấy trong lòng tiểu cũ kỹ chắc chắn là đang cười nhạo hắn, còn là kiểu cười nhạo một cách dữ dội, tự nói mình thẳng, thế mà vừa cởi quần sờ hai cái đã đói khát thành thế này, ai tin.

Lần này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng tẩy không sạch.

Mặt mũi vứt hết, nhưng càng như vậy, cơn ngứa ngáy trong lòng Ngụy Vô Tiện càng mạnh, cơn kích động giữa hai chân khiến hắn khó chịu, sáng nay có rượu sáng nay say, lúc này không phóng túng còn đợi lúc nào nữa, Ngụy Vô Tiện khẽ cắn môi, bất chấp mọi thứ: "Lam Trạm, Nhị ca ca, giúp ta ......"

Cách gọi "Nhị ca ca" này cũng không biết làm thế nào, đột nhiên bật ra, hắn vốn dĩ có chút tức giận, là kiểu thẹn quá quá giận, nên lời này mang theo một chút vẻ oán giận, nhưng lại là đang van xin người ta, chút oán giận này liền biến đổi ý vị, quả thực là khiêu khích, Ngụy Vô Tiện muốn đập đầu vào tường, hay ghê, chờ việc này xong rồi, hắn không cần ra ngoài gặp ai nữa, càng không cần gặp Lam Vong Cơ.

Hắn cúi đầu suy nghĩ lung tung ở đó, nhưng đợi nửa ngày, người đâu?

Ngụy Vô Tiện nghiến răng, hắn đã nói đến mức độ này rồi, tiểu cũ kỹ còn muốn thế nào?

Ngụy Vô Tiện chợt thấy lạnh sống lưng, mông rung lên một cái, nghĩ đến một khả năng đặc biệt đáng sợ: Chẳng lẽ tất cả những việc làm này của Lam Vong Cơ, kỳ thật là một trò đùa lớn, chỉ để nhục nhã hắn, để nhìn y trêu chọc, trả mối thù mình vẽ y thành tranh Đông Cung?

Tự mình doạ cho mình ngây ngốc, Ngụy Vô Tiện nghẹn một cơn tức ở ngực, giãy giụa đẩy người phía sau một cái, khom lưng túm lấy quần vừa kéo lên trên, vừa bực bội nói: "Lam Trạm tên lưu manh nhà ngươi! Không giúp thì thôi! Nhìn đủ chưa!"

Khúc sau thăm hỏi tổ tông Lam thị còn chưa kịp nói ra, vòng eo đã bị ôm chầm lấy, hơi thở khe khẽ của Lam Vong Cơ thổi qua cổ hắn, "Ta đây ......"

Vòng tay ấm áp ôm chặt hắn, đồng thời bàn tay nóng rực bao lấy phía trước nhạy cảm của hắn.

Vừa bị Lam Vong Cơ cầm lấy, cả người hắn lập tức rung lên một cái, chân mềm nhũn, ngã thẳng vào trong lòng ngực Lam Vong Cơ ở đằng sau.

Mỗi ngày khoe khoang, phóng túng ngút trời, nhưng thật ra Ngụy Vô Tiện chưa từng thấy qua việc đời, lần đầu tiên bị người ta sờ chỗ đó, thế nhưng lại không có tiền đồ như vậy.

Lam Vong Cơ dán lên cổ hắn hít vào một hơi, Ngụy Vô Tiện vội vàng bò dậy, tự mình bám vào tường, nghĩ thầm lần này sẽ bị tiểu cũ kỹ cười nhạo đến chết, nhưng hắn vừa rời khỏi Lam Vong Cơ vài giây như thế, người nọ đã đuổi theo, ép phần thân trên của hắn lên tường.

....................................

....................................

(Đọc đầy đủ ở http://nmkl.site)

Lam Vong Cơ không định buông tha cho hắn. Chỉ thu hết tất cả thần thái này của hắn vào trong mắt, so một ngàn một vạn giấc mộng còn sống động hơn.

...................................

...................................

Hình ảnh này có chút chấn động, đôi tay sạch sẽ của Lam Vong Cơ cứ thế bị hắn làm bẩn. Trong lòng Ngụy Vô Tiện dâng lên một cảm giác tội lỗi, có chút ngượng ngùng, nhưng không biết tại sao lại không dời ánh mắt đi được.

Hắn liếm liếm môi, gian nan phát ra âm thanh: "Lam Trạm, ngươi ...... chùi lên người ta đi."

Hắn nói như vậy, hữu khí vô lực, giọng nói vẫn còn hơi nghèn nghẹn, một bên chụp lấy cái tay kia của Lam Vong Cơ, rồi kéo về phía người mình, chùi chùi lên bờ mông trơn bóng của mình, nghĩ lát nữa cùng nhau rửa sạch là được.

...................................

...................................

Ngụy Vô Tiện: "...... Ơ?"

Hắn vừa nhìn qua, phát hiện sắc mặt Lam Vong Cơ kỳ quái, liền cho rằng tiểu cũ kỹ ngại hắn bẩn, không thích hắn chùi như vậy, nhưng hắn cũng không muốn làm bẩn quần áo, còn định mặc đồ vào đi ra ngoài múc nước, cho nên mới để y chùi lên người mình, hắn vừa định giải thích như vậy, kết quả cái bàn tay vốn đang nắm lấy y lại bị nhấc lên, tay kia để trước người cũng bị giữ chặt, hai cổ tay chụm vào nhau, một sợi đai màu trắng nhanh chóng quấn vài vòng ở bên trên.

Ngụy Vô Tiện: "??"

Trong đầu đều là dấu chấm hỏi, hai tay bị trói xong liền bị người nọ kéo lên trên đầu, cùng lúc đẩy thân trên tựa vào tường, thân dưới bị một lực kéo ra bên ngoài, hắn mới vừa phóng thích xong, chân vẫn còn mềm, đứng cũng đứng không vững, bị kéo lảo đảo lùi về sau, mông nhổng ra phía sau thành một tư thế không thể tả thành lời.

Tư thế gì, chính là tư thế thuận tiện phía sau.

Ngụy Vô Tiện: "......?"

Ngụy Vô Tiện: "Lam Trạm ngươi, ngươi trói ta làm gì hả!"

Không thể hiểu được sự biến đổi đột ngột này, nhưng luôn cảm thấy mông nhổng ra như vậy không phải là chuyện tốt gì, da đầu Ngụy Vô Tiện tê rần, nói: "...... Ngươi, ngươi muốn làm gì?"

Phía sau, giọng điệu Lam Vong Cơ gần như là trách móc nói: "Nguỵ Anh, đừng gấp ......"

Ngụy Vô Tiện sửng sốt.

Gấp?

Hắn gấp hồi nào?

Ngụy Vô Tiện đột nhiên cảm thấy, hôm nay việc giao tiếp giữa hắn và Lam Vong Cơ đặc biệt có vấn đề, dường như nói nửa ngày cho rằng đang đối thoại, nhưng kết quả hoàn toàn không phải, ông nói gà bà nói vịt, căn bản là không nói đến cùng một chỗ, điều hắn nghĩ và điều Lam Vong Cơ nghĩ, có thể là hai chuyện khác nhau.

Tay Lam Vong Cơ vẫn còn ở trên mông hắn, điều này rất không thích hợp, hắn chỉ là muốn y lau sạch đồ của mình, Lam Vong Cơ lại nói hắn gấp.

Ngụy Vô Tiện lập tức muốn bổ sung đầy đủ, "Lam Trạm ......" Nhưng hắn chưa nói xong một câu, đã cảm thấy có gì đó sai sai.

Ngụy Vô Tiện ngộ ra một đạo lý.

Muốn nói chuyện, đầu tiên, phải mặc quần vào, quần còn chưa mặc vào, hai người làm sao có thể giao tiếp đàng hoàng.

Cảm thấy ý nghĩ này đặc biệt có lý, Ngụy Vô Tiện lập tức muốn cầm đến cái quần của mình.

Nhưng đầu ngón tay hắn còn chưa chạm tới, một tiếng xé vải thật lớn khiến hắn đơ người.

Ngụy Vô Tiện mở to mắt cúi đầu nhìn lại.

Quần hắn hoàn toàn không còn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me