Day Bien
những kí ức cũ
(những điều lặt vặt trước kia viết nhưng bây giờ mới đăng)
ǀ có người như thế ǀcó người, tôi thực sự rất trân trọng. tôi sẽ không nhắc gì về gia đình. đây chỉ là về "những người lạ". những người lạ thân quen – những người quen xa lạ, nói rõ hơn là... những người thật sự rất thân (hoặc là tôi nghĩ thế), nhưng cũng có những khoảnh khắc nào đó thấy họ thật lạ lẫm, cả lạ lùng.
tôi có những đứa bạn, những người tôi thật sự xem là bạn thân thiết ấy. nữ có, nam cũng có. đồng điệu cũng có, không đồng điệu cũng có. bình thường cũng có, không bình thường cũng có. cụ thể là 6. vậy đấy, một con số cũng gọi là nhiều rồi. có người đã làm bạn với tôi, vậy thôi. có người.
có người, bên cạnh tôi từ bé đến lớn. lớn lên cùng nhau, trưởng thành cùng nhau.có người, bên cạnh tôi những tháng ngày tôi không biết làm bạn cùng ai, và loanh quanh trong mớ vòng luẩn quẩn.có người, bên cạnh tôi trong những cái nửa đêm tôi trầm cảm, nó biết thế, và vẫn bất chấp ở lại để mặc cho sự tiêu cực của tôi ăn mòn, rồi nhẹ tênh trả lời rằng, "vì tao cũng tiêu cực".có người, cũng bên cạnh tôi trong những cái nửa đêm tôi trầm cảm, vì nó cũng trầm cảm, rồi hai đứa tám nhảm về cái chết và những cái depression.có người, bên cạnh tôi ngay từ đầu là việc học hành, nhưng mà nó cũng trầm cảm, nên hai đứa cũng tám xàm được về vấn đề này, mặc dù chỉ mới có một lần thôi.tôi trân trọng chúng nó, thật đấy. vì chúng nó đã ở đó, vì chúng nó đã làm bạn với tôi. vì những trận cười vô tri, vì cả những cuộc cãi nhau lần thứ bao nhiêu cũng không nhớ. vì những kỉ niệm vu vơ từ thời nảo thời nao đấy, vì cả những mảnh ghép vụn vặt gì đâu tôi muốn bỏ quên luôn cho rồi. và vì cả chính chúng nó nữa. vì chúng nó chỉ là chính chúng nó thôi, đến với tôi trong những gì tôi không ngờ nhất. thế đấy, tôi có những đứa bạn như thế.sẽ có những người may mắn, nhiều là đằng khác. nhưng tôi còn may mắn hơn. tôi gặp được những đứa bạn của đời mình. có lẽ tôi không nên nói chữ "đời" ra quá sớm, vì tôi đã sống được bao nhiêu năm mà dám nói có những đứa bạn hiện tại là "của đời mình"? ừ, 14. 14 là đủ, không cần thêm nữa.tôi yêu những đứa bạn đấy, thế là đủ. chúng nó, bạn tốt á? ừ, tôi không chắc. chúng nó tốt lắm, một đứa còn bảo chết rồi ngoi lên xem mấy đứa khác trầm cảm cơ. rồi có đứa bảo tôi chết đi sẽ đốt sách hóa xuống hành tôi, nên liệu hồn mà sống tiếp. ừ, tốt phát sợ luôn. mà tệ thì cũng không hẳn tệ, vì chúng nó tệ hơn cả những gì lương tâm tôi cho phép. ai đời cứ điểm cao là chụp sang khoe cho tôi tức chơi bao giờ?cho nên, tôi ghét chúng nó! rất ghét, ghét vô cùng.vì tất cả là tại chúng nó. tại chúng nó, nên tôi mới chẳng đủ dũng khí để rời bỏ thế gian.tại chúng nó, nên tôi mới luyến lưu chốn thực tại cuộc sống thêm một khoảng thời gian lâu như thế.tại chúng nó, nên tôi mới chẳng dám buông tay để giải thoát chính mình.tất cả là tại chúng nó... vì đã giữ tôi ở lại thật lâu. lâu như thế này...
tôi đâu có cần nửa đêm có người ở đây chia sẻ rồi đồng cảm với tôi! thế mà vẫn có đứa ở đó tám nhảm như những chuyện quá đỗi bình thường...tôi đâu có cần người ủi an rồi nghe tôi nói về sự tiêu cực! thế mà vẫn có đứa ở đó để sự bi quan tàn lụi của tôi gặm nhấm đến hao mòn...tôi đâu có cần người cùng tôi lớn lên, nhìn nhau trưởng thành theo năm tháng! thế mà tôi vẫn gặp một đứa, và hai đứa chơi với nhau từ bé đến giờ. để rồi nó nhìn thấy mọi sự xấu xí trong tâm hồn tôi...tôi đâu có cần người đến cứu rỗi tôi khi chìm trong vòng lặp luẩn quẩn của bản thân! thế mà có đứa vẫn đến, mà không chỉ một đứa nữa chứ! để rồi giờ tôi lại nghĩ sau này nếu có ngày chúng nó cũng rơi vào vòng xoáy quẩn quanh như thế, mình có giúp được gì không... khi đã đi trước rồi...tất cả là tại chúng nó, vì đã giữ tôi lại với thế gian... giữ tôi thật lâu, giữ lấy hồn tôi thật đậm sâu, giữ trái tim tôi thật lưu luyến...tất cả là tại chúng nó, ai bảo đến gần tôi làm gì... để rồi bị tôi ăn mòn từng chút.tất cả là tại chúng nó, ai bảo bên cạnh tôi làm gì... để rồi giờ đây tôi không nỡ buông bỏ...tại chúng nó. tất cả là tại chúng nó!tôi ghét chúng nó vô cùng!! rất ghét, rất rất ghét...vì tôi yêu chúng nó vô cùng...tại sao cơ chứ? tại sao phải cứ đến thật gần mặc cho những lớp gai của tôi vẫn cứ đâm thẳng vào họ? tại sao phải cứ đưa tay nắm lấy dẫu biết tôi ở dưới bùn đen đặc quánh này? tại sao phải cứ ở bên tôi trong khi có thể bước ra vùng sáng lấp lánh hơn trong nhân gian ngập nắng? tại sao phải như thế, để rồi tôi chẳng nỡ rời xa ai...
tôi có những đứa bạn, tôi thật sự ghét chúng nó lắm... vì đã giữ tôi lại với thế gian... lại còn giữ thật lâu, lâu như thế, lâu hơn cả những gì tôi nghĩ, lâu đến mức tôi đã suýt quên con dao cũ để đầu giường.có phải, khi ghét điều gì, chứng tỏ vì đã từng rất rất yêu không?
tôi có những đứa bạn, tôi thật sự ghét chúng nó vô cùng... vì đã khiến tôi thêm yêu cuộc sống này, để rồi có những người giữ chân tôi lại, không để tôi một mình đứng giữa tầng thượng vắng bóng ai, càng không để tôi lạc mình giữa tần số không người nghe thấy, càng không để tôi một mình trong những đêm dài tôi gặm nhấm nỗi cô đơn. chúng nó ở bên tôi, giữ lấy đôi tay không hề muốn được nắm lấy, lại càng khát khao được nắm lấy... chúng nó giữ chặt đôi tay ấy, đẩy đi con dao cũ thật xa, đẩy đi những mảnh thủy tinh bén nhọn, đẩy luôn cả những gì luôn khiến tôi run rẩy lo âu. chúng nó ở đó, ôm lấy trái tim tôi từng chút một...tôi ghét chúng nó lắm, vì chúng nó đã chẳng hề bài xích sự tiêu cực đến đáng ghét này. chúng nó khác với tất cả mọi người, luôn e dè tránh xa những người như tôi - trầm cảm. chúng nó đã chẳng ngại ngần khi nghe tôi kể về những sự xấu xí ghê sợ, càng chẳng chần chừ vỗ về lấy tâm hồn đã nứt vỡ của tôi...tôi thật sự ghét chúng nó, vì bây giờ tôi vừa muốn chết, lại vừa yêu đời hơn. làm sao bây giờ, khi tôi muốn tự tử cho xong cũng không nổi, khi chỉ vừa quay đầu lại, đã thấy chúng nó ở đó chờ tôi trở về. trở về rồi, muốn khóc bao nhiêu chúng nó cũng đợi, đau đớn thế nào chúng nó cũng sẽ cố gắng ủi an tôi.tôi ghét chúng nó lắm, vì chúng nó là những người đã khiến tôi luyến lưu ở lại với nhân gian lâu như thế này đây, làm sao nỡ rời xa những ấm áp lung linh tôi đã từng rất nhiều lần đánh rơi và khước từ như thế...tôi ghét chúng nó lắm, vì tôi sợ một ngày tôi sẽ mất đi chúng nó, những nguồn sống tuyệt đẹp nhất cho con ký sinh trùng tệ hại này. phải làm sao nếu một ngày tôi không còn được ở bên cạnh chúng nó nữa đây. tôi đã dựa dẫm đến mức nào rồi...?
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me