LoveTruyen.Me

De Han Dan Luc Vi Hon Phu Lao Dai Lai Giup Toi Lam Bai Tap


Ngu Thư Hân vừa trở lại phòng liền nằm xuống ngủ, sáng hôm sau tỉnh dậy còn nằm hằn học trên giường một lúc, sau đó mới nhớ ra Vương Hạc Đệ đã về thì ngay lập tức hưng phấn mà nhảy xuống giường, ngay cả dép cũng không đi mà chạy vọt ra cửa.


Phòng ngủ của Vương Hạc Đệ vẫn đóng nhưng vali anh để ở phòng khách.


Anh về thật rồi, Ngu Thư Hân vui đến nỗi mặt mày tươi tỉnh hẳn lên.


"Hân Hân, sao con không đi dép vào vậy?" Dì Lệ ở trong bếp đi ra vừa hay nhìn thấy chân cô, không nhịn được nhắc nhở: "Kể cả mùa hè con cũng phải đi dép vào, bây giờ con trẻ mà không chú ý, chờ sau này già rồi..."


"Cháu biết rồi dì Lệ." Ngu Thư Hân chạy đến mặt dì ấy, hạ thấp giọng nói: "Chúng ta nói bé thôi, hôm qua thầy Vương về muộn lắm, đừng đánh thức anh ấy."


Dì Lệ bật cười: "Vương tiên sinh từ sáng sớm đã ra ngoài chạy bộ rồi."


"Hả?" Ngu Thư Hân há hốc miệng: "Chạy bộ á? Anh ấy không buồn ngủ sao?"


"Từ trước tới giờ Vương tiên sinh vẫn luôn thiếu ngủ." Dì Lệ nói: "Về sau con sẽ quen thôi."


Dì Lệ chỉ là thuận miệng nói ra khiến cô bỗng nhớ tới buổi tối ngày hôm đó, dáng vẻ của Vương Hạc Đệ khi ngủ...


"Dì à, thầy Vương còn trẻ như vậy sao lại thiếu ngủ chứ?" Cô nghĩ đến mười mấy năm quen biết của dì Lệ với anh, hẳn là dì ấy sẽ biết chuyện gì đó nên hỏi thăm: "Liệu có phải... có ẩn tình bên trong không?"


"Dì cũng không biết rõ là thế nào." Dì Lệ thở dài nói: "Lúc dì mới quen Vương tiên sinh, thằng bé lúc ấy mới chỉ mười một tuổi. Rõ ràng lúc ấy là tuổi ăn tuổi lớn của một đứa trẻ, vậy mà cả đêm nó cũng không ngủ được, bây giờ thì tốt hơn nhiều rồi."


"Nghiêm trọng như vậy sao?" Ngu Thư Hân thấy hơi sốt ruột: "Tại sao lại như thế? Anh ấy chưa đi bệnh viện kiểm tra bao giờ ư?"


"Kiểm tra rồi, nhưng mà không biết kết quả như thế nào." Dì Lệ dường như Vương tình đề thấp giọng nói: "Nó không thích người khác nhắc đến chuyện này, con tốt nhất đừng nhắc đến trước mặt nó."


Ngu Thư Hân "vâng" một tiếng, còn muốn hỏi thêm liền nghe thấy tiếng mở cửa, hoá ra Vương Hạc Đệ đã chạy bộ xong rồi.


Anh mặc bộ quần áo thể thao màu xám, có lẽ là vì trong nhà còn có phụ nữ nên anh vẫn mặc quần dài giữa thời tiết tháng sáu, chiếc khăn lông trên cổ đã ướt sẫm mồ hôi, sắc mặt ửng hồng. Mái tóc được anh vuốt ra đằng đằng sau, lộ ra cái trán đầy đặn cùng đôi mắt sáng ngời.


Ngu Thư Hân nhanh chóng làm vẻ mặt tươi cười, chạy đến cửa nghênh đón: "Thầy Vương đừng có khoa trương như vậy chứ, mới sáng ra đã tập thể dục rồi."


Vương Hạc Đệ cười: "Em tưởng diễn viên dễ làm lắm sao? Đây là điều bắt buộc. Sáng mai em cũng chạy cùng đi."


Khuôn mặt nhỏ của Ngu Thư Hân ngay lập tức xụ xuống: "Em không chạy đâu."


Vương Hạc Đệ: "Vậy thì đến phòng tập gym, gập bụng một trăm cái, hít đất năm mươi cái, chống đẩy 30 cái..."


"Thầy Vương, có phải em đắc tội anh chỗ nào rồi không?" Cô thật muốn khóc mà.


"Chân em không thấy đau à?" Vương Hạc Đệ lúc này mới liếc xuống chân cô.


"Em lập tức đi dép ngay đây." Không để anh kịp nói hai lời, cô chạy nhanh như bay về phòng.


Dì Lệ nhìn thấy cảnh này thì không khỏi buồn cười: "Vẫn là Vương tiên sinh có cách, tôi nói thế nào cô ấy cũng không chịu nghe."


"Lần sau cứ làm như thế là được rồi." Vương Hạc Đệ cười nói.


Ăn bữa sáng xong, anh lại hỏi Ngu Thư Hân: "Nghỉ hè này em đã có dự định gì chưa?"


Mấy ngày nay Ngu Thư Hân đã đi khắp nơi cũng như tìm trên mạng các công việc bán thời gian để làm, tuy nhiên dựa vào trình độ hiện tại của cô thì không có công việc nào thích hợp cả.


Tình trạng của cô bây giờ không giống nguyên chủ của trước kia, chưa đến nỗi không đi làm thì không có cơm ăn. Từ nhỏ Ngu Thư Hân đã ảnh hưởng từ giáo dục của ba mẹ rằng: Thời gian quý giá hơn tiền bạc. Nếu bây giờ cô đi làm một công việc nào đó không phù hợp với năng lực của mình thì chính là đang lãng phí thời gian, không bằng trong thời gian đó ở nhà xem mấy bộ phim điện ảnh còn hơn. Vì thế cô mới quyết định từ bỏ không đi tìm việc nữa, bất quá Vương Hạc Đệ hỏi như vậy rồi... cô vẫn hơi ngại.


"Em chưa từng làm diễn viên bao giờ nên muốn nhân kỳ nghỉ này học tập một chút." Ngu Thư Hân đỏ mặt nói: "Đợi đến khi nào có căn bản rồi, lúc đấy sẽ đi xin việc..."


"Em cho rằng tôi sẽ để em đi tìm việc sao?" Vương Hạc Đệ dở khóc dở cười: "Ý tôi muốn nói là, nghỉ hè này em rảnh thì có muốn đi tham gia lớp năng khiếu không?Ví dụ như hát, khiêu vũ, chơi đàn gì đó... Ở trong giới giải trí nếu em biết nhiều thứ thì sẽ càng tốt."


Ngu Thư Hân: "..."


Hát, khiêu vũ thì cô đã từng học qua. Đàn dương cầm, ghi-ta, những thứ thông thường này cô cũng đã học.


Nhưng không thể nói những điều này cho Vương Hạc Đệ nghe được, vì nguyên chủ không có điều kiện để học những thứ này.


Nhưng nếu như đi học lại từ đầu thì quá lãng phí.


"Thầy Vương, anh có biết chơi loại nhạc cụ nào không?" Ngu Thư Hân nảy ra một ý: "Nếu không thì anh dạy em đi."


Vương Hạc Đệ liếc cô một cái: "Tôi không biết chơi gì cả."


Ngu Thư Hân: "..."


"Nhưng tôi có thể dạy em." Anh nói tiếp: "Dạy em rèn luyện vóc dáng."


Ngu Thư Hân: "... Em không mập mà?!"


Trước kia điều kiện sống của nguyên chủ không tốt lắm, đã thế còn muốn góp tiền mua quà tặng cho Bách Mặc nên cơ thể vẫn luôn gầy.


Tuy rằng một tháng nay cô đã ăn nhiều lên không ít nhưng ngày nào cũng thức đêm, lại thêm áp lực thi cử nên còn bị sụt mất hai cân.


Vương Hạc Đệ: "Ai nói không mập thì là có vóc dáng đẹp?!"


Đạo lý này đương nhiên cô hiểu.


"Nếu không... anh dạy em cách biểu diễn đi." Ngu Thư Hân thực sự không thích vận động, trước kia môn cô sợ nhất chính là thể dục đó.


Vương Hạc Đệ: "Cũng được, vừa rèn luyện cơ thể vừa học biểu diễn, nếu không thì thôi."


Ngu Thư Hân: "... Được."


Sáng ngày hôm sau, Vương Hạc Đệ liền đến gõ cửa phòng Ngu Thư Hân.


Ngu Thư Hân lề mề mất một lúc lâu mới đi ra, liên tục ngáp: "Sớm vậy sao thầy Vương?"


"Bây giờ còn muộn hơn lúc em đi học nửa tiếng." Anh nói có sách mách có chứng: "Theo lý mà nói, đồng hồ sinh học của em vẫn nên duy trì sự đều đặn giữa học tập và nghỉ ngơi, sẽ không thay đổi."


Ngu Thư Hân: "Đồng hồ sinh học cũng có lúc không được bình thường mà."


Vương Hạc Đệ: "Có lẽ là do nó họ Ngu."


Ngu Thư Hân: "..."


Trong khu biệt thự có hồ nhân tạo, phong cảnh rất đẹp, cũng không có người thường xuyên lui tới nên Vương Hạc Đệ chọn địa điểm chạy bộ là ở đây.


"Chạy quanh cái hồ này năm vòng là được rồi." Anh chỉ vào cái hồ và nói.


Mắt Ngu Thư Hân nhìn theo. Hồ này so với sân bóng ở trường cô còn to hơn, chạy một vòng thôi chân cô đã muốn gãy rồi.


"Thầy Vương, bình thường anh chạy bao nhiêu vòng vậy?" Cô hỏi.


Vương Hạc Đệ: "20 vòng."


Ngu Thư Hân: "Khụ khụ khụ..."


Vương Hạc Đệ: "Nhanh chạy đi."


Ngu Thư Hân làm động tác khởi động tay chân: "Thầy Vương, anh đừng xem thường người khác như vậy, anh cho rằng em sợ sao?"


Vương Hạc Đệ nhìn cô.


Ngu Thư Hân thản nhiên ôm lấy thân cây bên cạnh: "Em đúng là rất sợ!"


Vương Hạc Đệ: "..."


"Tôi chạy một vòng trước đã, em làm mấy động tác làm nóng người trước đi." Anh biết không thể thay đổi được suy nghĩ của cô nên đã chạy trước rồi.


Ngu Thư Hân ngồi xổm tại chỗ, nhìn chằm chằm dáng vẻ của Vương Hạc Đệ.


Dáng người anh rất đẹp, lúc mặc quần áo thì gầy nhưng khi cởi ra lại có thịt, cho dù là chạy bộ cũng là động tác tiêu chuẩn, tay chân phối hợp, thoạt nhìn giống như cảnh đẹp ý vui.


Nhìn hoài, cô cũng hơi nóng lòng muốn thử.


Thật ra cô hiểu rõ anh làm vậy cũng là muốn tốt cho cô thôi.


Cơ thể này thật chẳng ra gì, nguyên chủ ăn uống không theo giờ lại thường xuyên chịu đói nên chỗ nào cũng có bệnh.


Đã thế Ngu Thư Hân lại còn thích ăn cay, xuyên tới đây một tháng cô đã bị đau dạ dày tới vài lần, cảm mạo một lần.


May mà không có gì nghiêm trọng.


Có lẽ vận động không thể chữa khỏi bách bệnh, nhưng nó cũng có thể giúp cơ thể tăng cường sức đề kháng hơn.


Đạo lý này cô đều hiểu, nhưng thứ cô muốn chính là chống đối lại Vương Hạc Đệ, nhìn thấy thái độ nhượng bộ của anh thì cô liền vui đến không sao tả nổi.


Ngu Thư Hân bắt đầu chuẩn bị động tác làm nóng người.


Tố độ chạy của Vương Hạc Đệ rất nhanh, không lâu sau anh đã mang theo một cơn gió dừng lại bên cạnh.


Anh nhìn thấy Ngu Thư Hân đã làm xong các động tác thì tâm tình vui vẻ: "Đi thôi."


Ngu Thư Hân ngẩng đầu nhìn anh, chạy một vòng lớn như vậy mà thở không mạnh tim không đập nhanh, chỉ có sắc mặt là ửng đỏ, ngay cả tóc tai cũng không loạn, thật quá đáng mà.


"Chạy chung đi." Cô nói.


Vương Hạc Đệ: "Ừ."


Lời còn chưa dứt, Ngu Thư Hân đã chạy vọt lên bằng tốc độ nhanh nhất.


Cô nghĩ sự chịu đựng của cô thì chắc chắn sẽ không bằng Vương Hạc Đệ rồi. Nhưng tốt xấu ở phương diện tốc độ thì cô phải hơn anh, dù chỉ cách khoảng mười mét thôi cũng được.


Kết quả cô nhanh chóng chịu không nổi, vừa định quay đầu lại nhìn Vương Hạc Đệ đang ở đâu thì liền nghe được giọng anh vang ngay bên tai: "Mới đầu chạy đừng chạy quá nhanh, dễ mất sức. Với lại đã chạy thì đừng có nhìn ngó lung tung, chú ý bước chân kẻo lại ngã."


Giọng nói của anh không nhanh không chậm, không nghe ra thở gấp ở chỗ nào.


Ngu Thư Hân: "... Biết em... dễ ngã... anh lại còn kéo em... tới... đây... chạy bộ... anh thật sự... tốt... tốt...."


Cô thở đến lợi hại, còn chưa kịp nói ra là tốt cái gì.


Vương Hạc Đệ khẽ cười một tiếng: "Đừng nói chuyện nữa, hít thở đi..."


Ngu Thư Hân chỉ kiên trì chạy nửa vòng sau đó liền bất động.


Cô ôm bụng ngồi xổm xuống, thở dốc từng đợt, cảm giác người mình sắp hỏng luôn rồi.


Vương Hạc Đệ đang chạy tại chỗ cười cô: "Chờ em chạy xong thì chắc dì Lệ cũng nấy xong cơm tối rồi."


Ngu Thư Hân: "..."


Miễn cưỡng chạy thêm vài bước, cô lại mệt đến mức phải dừng lại.


Vương Hạc Đệ thấy cô thật sự đáng thương: "Nếu không em đừng chạy nữa, chuyển sang đi bộ đi."


Ngu Thư Hân giống như con ốc sên bò ở bên hồ, đợi đến khi Vương Hạc Đệ chạy thêm một vòng quay về thì đã thấy anh mang theo một cô gái.


Nói là "mang theo" thì cũng không chính xác, bởi vì Vương Hạc Đệ ở bên này chạy bộ, cô gái xinh đẹp chủ động chạy tới chào hỏi: "Thầy Vương, lại chạy à?"


Vương Hạc Đệ gật đầu với cô ấy một cái, dừng lại.


Người đẹp này hẳn là đã hiểu rõ thói quen của anh nên cũng không quan tâm đến Ngu Thư Hân, trực tiếp chạy thẳng về phía trước.


Kết quả chạy được một đoạn mới phát hiện Vương Hạc Đệ không đuổi theo, cô ấy không thể quay lại nên chỉ có thể tiếp tục chạy về phía trước.


"Thầy Vương, ai vậy?" Tinh thần của Ngu Thư Hân liền đã tỉnh táo trở lại, ánh mắt rơi vào trên người mỹ nữ kia: "Anh tích cực chạy bộ như vậy, chắc không phải là cùng người đẹp vô tình gặp nhau chứ?!"


Vương Hạc Đệ dở khóc dở cười: "Không phải."


"Thật không?" Ngu Thư Hân cau mày, soi mói như một cụ già.


Vương Hạc Đệ nhìn cô một cái: "Em thấy trước kia tôi có hay chạy bộ không?"


"Không có. Không đúng, là em không thấy thôi." Ngu Thư Hân lắc đầu: "Thế thì sao?"


"Tôi nghe nói mấy ngày nay cô ấy không có ở đây." Vương Hạc Đệ hàm súc mà nói.


Ngu Thư Hân mãi một lúc lâu sau mới hiểu: "Vậy nên, anh vì tránh người ta mà không tới đây chạy... Anh trốn cô ấy?"


"Cứ coi là vậy đi." Vương Hạc Đệ nhìn đồng hồ: "Em có chạy nữa không?"


"Chạy chứ, anh đừng vội." Ngu Thư Hân lại nhìn theo người đẹp đang ở phía xa kia: "Cô ấy thật sự thích anh sao? Dáng người đẹp như vậy, còn có thể chạy bộ cùng anh nữa, tại sao anh lại không thích nhỉ?"


Vương Hạc Đệ thực bất đắc dĩ: "Dáng người đẹp là tôi lại phải thích à? Em không chạy thì đi thôi."


Anh chạy lại thẳng về phía trước.


Ngu Thư Hân vội vàng đuổi theo: "Thầy Vương, anh cứ mặc kệ như vậy sao, thật ra em có thể giúp anh mà."


"Giúp cái gì?" Anh thả chậm tốc độ.


"Giúp anh thoát khỏi cảnh bị người ta theo đuổi." Cô nói.


Vương Hạc Đệ cảm thấy, hơn một nửa là cô sẽ không đưa ra ý kiến gì được cho nên quyết đoán từ chối: "Không cần em..."


Lời nói còn chưa nói xong, chân Ngu Thư Hân không biết vì sao lại bị hụt, cả người ngã xuống.


"Cẩn thận!" Anh không kịp nghĩ nhiều mà kéo cô vào trong ngực, đôi môi vừa vặn xẹt qua tai cô.


Hai người đều ngơ ngẩn.


Người đẹp vừa rồi cũng đúng lúc tăng tốc chạy xong một vòng, đang muốn đến gần nói chuyện với Vương Hạc Đệ thì liền thấy anh ôm Ngu Thư Hân, hai người ở trong tư thế cực kì ái muội, không biết là đang nói gì.


Người đẹp lại tăng tốc chạy đi.


Ngu Thư Hân hồi thần lại, chọc chọc cánh tay anh: "Anh xem, cô ấy hiểu lầm rồi."


Vương Hạc Đệ: "..."


"Cô ấy sẽ không quấn lấy anh nữa." Cô nói: "Sau này anh muốn chạy lúc nào cũng được."


"Em có biết vừa rồi nguy hiểm lắm không?" Vương Hạc Đệ mang nét mặt phức tạp hỏi.


"Xin lỗi, em sai rồi." Ngu Thư Hân nghiêm túc thừa nhận, thái độ hối lỗi cực kì tốt.


Vương Hạc Đệ: "..."


"Về nhà thôi." Anh thật bất đắc dĩ.


Nhất thời Ngu Thư Hân trở nên vui vẻ: "Không chạy nữa sao?"


Vương Hạc Đệ: "Ừ."


Ngu Thư Hân: "Ngày mai cũng chạy nữa sao?"


"Không." Vương Hạc Đệ nói.


"Thầy Vương, anh cũng thật tốt quá nha!" Ngu Thư Hân nịnh nọt: "Trên thế giới này tại sao lại có người hoàn mỹ như anh chứ? Giá trị nhan sắc cao, dáng người đẹp, kỹ thuật biểu diễn tuyệt đỉnh..."


Vương Hạc Đệ: "Sáng sớm ngày mai, chúng ta gập bụng."

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me