LoveTruyen.Me

De Nhat My Nhan Thanh Truong An

Mùi hương thanh nhã, nhàn nhạt tràn ngập trong không khí, lấp đầy cõi lòng. Hắn nghiêng đầu chăm chú nhìn nàng, ánh mắt sáng quắc, phảng phất như tia nắng mùa đông, lúc ấm lúc lạnh. Cảm giác áp bách ở cổ khiến Thẩm Chân không kìm được mà cắn chặt môi dưới.

Hắn đưa tay xoa nhẹ vành tai ửng hồng của nàng, khẽ hỏi: "Cố ý hử?"

Lục Yến chính là người xấu xa như thế. Hắn luôn muốn ép người ta phải thẹn thùng tức giận. Vốn là việc đã hiểu rõ trong lòng, lại vẫn cứ phải nói ra thành lời, một đường sống cũng không chừa lại cho người ta, hắn mới vừa lòng.

Thẩm Chân nhìn thấy nét đùa cợt trong mắt hắn, hàm răng run rẩy, căng da đầu, gật đầu: "Phải."

Vừa dứt lời, Lục Yến đưa ngón trỏ nắm cằm nàng, nói: "Sẽ hầu hạ người sao?"

Vừa nghe thấy hai chữ "hầu hạ", gương mặt vốn mềm mại tựa phù dung, xinh đẹp tựa hoa mai nở rộ đỏ bừng cả lên.

Từ trước đến nay, triều Tấn luôn chú trọng lễ nghĩa. Là nữ nhi Thẩm gia, thoa phấn làm son, phẩm trúc(*), đạn tơ, biết làm thơ, viết chữ, Thẩm Chân không dám nói mọi thứ đều tinh thông, nhưng ít nhất cũng từng được học qua.

(*) Ý là bình phẩm trúc, thổi kèn sáo.

Nhớ trước đây lúc đại tỷ gả chồng, mẫu thân còn thỉnh ma ma tới chỉ dạy, nhị tỷ tỷ cũng được nghe, chỉ có nàng là bị ngăn cách ở phía sau bình phong được làm từ gỗ đàn hương vẽ tranh sơn thủy. Ma ma nói nàng còn nhỏ, vẫn chưa đến lúc, có mấy lời chưa thích hợp để nghe.

Trở về hiện tại, nghe hai từ "hầu hạ" từ trong miệng hắn, nàng nghĩ ngợi, cuối cùng lắc đầu.

Lục Yến nhìn biểu tình trong sáng, ngây thơ của nàng, khẽ cong khoé môi, không ư?

Nhưng nàng ở trong mộng của hắn cái gì cũng biết, quyến rũ yêu kiều.

Trái ngược với Thẩm Chân như thịt cá đợi người làm thịt, lúc này, ánh mắt Lục Yến như thợ săn mồi thành thạo kinh nghiệm. Hành động khi hắn cởi xiêm áo của nàng cũng thêm mấy phần kiên nhẫn.

Thẩm Chân run rẩy, đầu ngón tay nõn nà dần dần trắng bệch, nắm chặt y phục của hắn, thanh âm mềm mại run run: "Đại nhân, có thể tắt đèn được không?"

Đang lúc cao hứng, Lục Yến hiển nhiên không muốn tắt đèn, nhưng nghĩ tới nàng là lần đầu tiên đành đưa tay che kín đôi mắt nàng. Trong phút chốc, trước mắt nàng là một màu đen tựa đêm khuya, mà trước mắt hắn vẫn sáng như ban ngày.

Có một số việc là bản năng nguyên thủy, dẫu Thẩm Chân đã cực lực cắn chặt môi dưới, vẫn chẳng thể kìm nén được thanh âm nức nở.

Là lần đầu mưa móc, sao nàng chịu nổi nhiều lần lăn qua lộn lại. Lục Yến đứng dậy, nhìn lạc hồng trước mắt, chỉ nghĩ đến việc mau chóng đi tắm rửa...

Thẩm Chân cảm giác trọng lượng đè trên người đột nhiên biến mất, không tự chủ được đưa tay che kín mặt mình. Lục Yến không nhẹ không nặng nắm cánh tay của nàng, nàng vẫn nằm yên bất động.

Thấy nàng như thế, hắn tuy có thể lý giải nhưng trong lòng vẫn thấy hơi bất mãn. Hắn kéo chăn đắp lên người nàng, bình tĩnh nói: "Thẩm Chân, không phải cô mới là người câu dẫn ta trước hay sao?"

Dứt lời hắn vén rèm lên, đi giày xuống đất, không quay đầu lại, đi về hướng tịnh thất.

Trong tịnh thất, sương khói lượn lờ, không khí nóng ẩm.

Lục Yến là người cực kỳ bắt bẻ, rất nhiều tật xấu, bệnh sạch sẽ cũng là một trong số đó.

Hắn múc một gáo nước dội lên người, sau đó cúi đầu xuống ngửi cánh tay của mình, thật sự có một mùi hương thanh nhã, là hương thơm trên người nàng.

Nhớ tới chuyện vừa xảy ra, hắn mệt mỏi xoa giữa mày.

Cứ thế chạm vào Thẩm Chân thật sự là ngoài ý muốn. Hắn bất ngờ khi thấy nàng có thể thông suốt mọi chuyện trong một khoảng thời gian ngắn, càng bất ngờ vì tư vị chuyện diễn ra hôm nay so với đoạn kiều diễm trong mơ kia càng thêm mất hồn.

Nhưng nhớ tới hoàn cảnh hiện tại của Thẩm gia, sao hắn có thể bị sắc dục che mờ tâm trí?

Hắn nhắm mắt hồi lâu, định để đầu óc tỉnh táo hơn nhưng còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, ngực đã đột nhiên nhói đau, đau đến tê tâm liệt phế. Đau đớn quen thuộc khiến hắn biết rõ chuyện gì đang xảy ra.

Hắn nhíu chặt mày rồi đột ngột đứng dậy, nước tràn ra đầy đất.

Lục Yến bước từng bước nặng nề, trái tim cũng theo từng bước mà co rút đau đớn như bị nàng dẫm đạp.

Chớp mắt khi hắn đẩy cửa ra, Thẩm Chân vội vàng dùng chăn lau nước mắt.

Nàng dám thề với trời, nàng không hề oán trách Lục Yến. Chuyện vừa rồi hắn làm với nàng cho dù không phải là hết sức thương tiếc nhưng khi nàng nhỏ giọng xin tha hắn vẫn ngừng lại, làm giảm bớt một chút đau đớn. Suy nghĩ kĩ lại, nếu hắn cứ tùy ý bản thân tiếp tục, nàng cũng không thể phản kháng.

8000 lượng bạc, Hoằng Nhi, trưởng tỷ, thậm chí là chính nàng.

Đều nợ hắn, không phải sao?

Thân phận quý nữ ngày xưa đã không còn, gia đạo sa sút, từng bước khó khăn. Dẫu nàng không cam lòng khuất phục nhưng đặt tay lên ngực tự hỏi, ngoại trừ thứ này, nàng còn có thể lấy thứ gì để cầu hắn?

Nàng chỉ thấy khó chịu trong lòng.

Khó chịu vì những điều nàng mơ ước, nàng từng cho rằng chắc chắn có được, đều tan thành bọt nước. Không có động phòng, không có hoa chúc, cũng chẳng có lang quân.

Từ nay về sau, trên đời sẽ không còn tam cô nương của phủ Vân Dương hầu, chỉ có Thẩm Chân.

Nhưng vì Thẩm gia, muốn nàng làm cái gì nàng cũng cam tâm tình nguyện.

Thấy hắn đến gần, Thẩm Chân vội vàng ổn định cảm xúc, cong đôi mắt gọi một tiếng: "Đại nhân".

Lục Yến rũ mắt nhìn những dấu đỏ trên cánh tay trắng ngần của nàng, rồi nhìn khuôn mặt hàm chứa vẻ lấy lòng, nộ khí trong lòng đã tắt hơn nửa.

Thôi bỏ đi, Lục Yến, chẳng lẽ nàng vụng trộm khóc cũng không được hay sao?

Hắn nói với chính mình.

Hắn cầm trung y vương vãi dưới đất phủ lên cho nàng, đang định mở miệng gọi người vào hầu hạ, Thẩm Chân đã bắt lấy tay hắn: "Đại nhân, không cần, ta tự mình thay chăn đệm có được không?"

Lục Yến cúi đầu nhìn nàng. Các loại biểu cảm khẩn cầu, thẹn thùng, không chỗ dung thân đều xuất hiện trên mặt, nếu trên giường có một cái lỗ, hắn tin nàng nhất định sẽ nhảy vào.

Hắn thong thả nói: "Có thể đứng dậy không?"

Thẩm Chân gật đầu, như bình thường đứng dậy, lộ ra đôi chân nhỏ. Nàng đi hai bước đến trước tủ gỗ đen khảm ngọc mạ vàng ở giữa phòng, lấy ra một bộ chăn đệm mới.

Đôi tay nàng ôm lấy chăn, bình tĩnh quay về chỗ cũ.

Chỉ là mắt cá chân run rẩy nhè nhẹ kia cuối cùng vẫn bị lộ tẩy.

Lục Yến không hề cất tiếng nhìn nàng bận việc. Dù là kẻ có tâm địa sắt đá như hắn cũng không tiếp tục nhìn được nữa. Hắn duỗi tay đặt lên bả vai nàng, nói: "Được rồi, để ta làm."

Thẩm Chân sao dám sai sử hắn, vốn định cự tuyệt, nhưng thật sự không chống lại nổi tia áp bức trong ánh mắt kia, sợ tới mức lập tức im lặng, thổi tắt đèn, lên giường.

Lúc này sắc trời đã tối, trăng sáng, gió thổi.

Trong khoảnh khắc yên tĩnh ấy, Lục Yến trở mình, quay lưng về phía nàng, nhắm mắt ngủ.

Bốn phía tối tăm không một tiếng động, nàng nhìn bóng lưng hắn, đôi mắt nặng nề, muôn vàn suy nghĩ.

Người này đối với nàng mà nói, vừa là chiếc bè cứu mạng, vừa là một cơn ác mộng.

***

Sáng sớm hôm sau.

Khi Lục Yến mở mắt ra, người bên cạnh đã sớm thức dậy.

Hắn đứng dậy đánh giá xung quanh, nước ấm, khăn rửa mặt chu toàn, giây lát sau, đã thấy một thân ảnh nhỏ xinh từ từ bước đến trước mặt hắn.

Nàng nhỏ giọng gọi một tiếng đại nhân, sau đó dìu hắn đứng dậy, giúp hắn thay quần áo. Hành động tuy vẫn chưa được coi là thuần thục, nhưng cũng đã tiến bộ không ít.

Ma ma phòng bếp đã trở lại, bữa sáng hôm nay cũng trở nên tương đối phong phú. Trên bàn có bày cá, thịt rán, đậu hũ trắng, canh gà hầm, còn có một nồi cháo trắng.

Lục Yến nhìn eo thon của thiếu nữ bên cạnh không ngừng hoạt động, nhịn không được nắm lấy tay nàng, nói: "Ngồi xuống, ăn cùng nhau."

Hai ngày nay ở chung, Thẩm Chân cũng phần nào hiểu rõ tính cách hắn. Hắn nói một không hai, càng không khách sáo với nàng. Suy nghĩ một lát, nàng cũng ngồi xuống, cầm lấy đôi đũa gỗ.

Hiển nhiên lần này ăn, nàng cũng bất đồng với lần trước.

Mặt mày dễ chịu, dịu dàng, thích ý, một chén cháo mau chóng thấy đáy. Lục Yến nhíu mày.

Hắn thật sự chưa quen với biến hóa nghiêng trời lệch đất của nàng.

Tuy nhiên hắn cảm thấy nàng thuận theo như thế, cũng giúp hắn bớt đi rất nhiều phiền toái, đây là chuyện tốt.

Lúc sau, Thẩm Chân thấy hắn gác đũa, không gắp gì thêm nên mở miệng: "Đại nhân dùng xong rồi sao?"

Nghe thanh âm mềm mại, Lục Yến nhìn thoáng qua đôi mắt mông lung của nàng và gương mặt hồng hào, bỗng nhớ tới hôm qua nàng ghé vào tai hắn, rên rỉ không dứt.

Ngực Lục Yến phập phồng, gân xanh trên tay nổi lên, hắn cố gắng khắc chế, buông đũa, đứng dậy nói: "Nên tới nha môn rồi."

Thẩm Chân đi phía sau hắn, bước chân sát theo, sợ chậm một nhịp sẽ bị rơi lại phía sau.

Tiễn Lục Yến tới cửa, thấy hắn lên xe ngựa, nàng mới chậm rãi xoay người.

Trở lại Lan Nguyệt các, Thẩm Chân thở phào một hơi, cuối cùng cũng không xuất hiện sai lầm nữa. Nàng xoa đôi chân đã cứng đờ và cánh tay mệt mỏi gần như chết lặng, đã cách một đêm nhưng không ít dấu vết vẫn còn chưa tan biến hết.

Chóp mũi hơi đỏ lên, Thẩm Chân thấp giọng nức nở.

***

Lúc này, Lục Yến mới vừa dẫm lên thềm đá tiến vào phủ Kinh Triệu thì đột nhiên cảm giác ngực hơi đau đớn. Tuy không đau mãnh liệt giống như hôm qua, nhưng lại có cảm giác như có thứ gì đó gõ vào trái tim.

Hắn tạm dừng bước chân, bất lực cười một tiếng.

Giờ phút này hắn thấy vô cùng may mắn đã bỏ 8000 lượng bạc ra cứu nàng. Thử nghĩ mà xem, nếu nàng thật sự rơi vào trong tay thứ đồ bỏ đi Đằng Vương kia, cả ngày rơi lệ, không biết hắn có sống nổi hay không.

Hắn bực bội nới cổ áo, xoay người, nhíu mày, nhìn chằm chằm Dương Tông.

Dương Tông sửng sốt, cẩn thận hỏi: "Thế tử gia có chuyện gì sai bảo ạ?"

Lục Yến bày ra khuôn mặt nghiêm nghị: "Đi tới y quán gần nhất, mua cho nàng thang thuốc."

***

Dương Tông nhìn bóng dáng chủ tử nhà mình rời đi, đứng yên tại chỗ hoang mang, mua thuốc cho nàng, nàng là ai?

Mua thuốc ư, thuốc gì?

Một lát sau, hắn mới chợt nghĩ ra.

À, là mua thuốc cho nàng.

🍁Đã beta lần 1!

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me