LoveTruyen.Me

Đệ Nhất Mỹ Nhân Thành Trường An

🌺Chương 6: Bị bắt tại trận

ThanhThanh0631

Lại nói, sau khi phủ Vân Dương hầu bị quan phủ niêm phong, đám người Thẩm Chân đã dọn tới phường Chiêu Hành ở phía Nam của thành Trường An. Nơi đó phần lớn là bạch đinh tục khách(*), nhưng như vậy đã được xem là nơi giá rẻ, tiện nghi nhất với mấy người bọn họ.

(*) Ý chỉ những người không tinh tế, xuề xoà.

Lúc Thẩm Chân về nhà, Thẩm Hoằng đang bưng thuốc uống.

An ma ma vừa vỗ về thằng nhóc vừa nói: "Chao ôi! Tiểu tổ tông của ta ơi... ta cũng không vội, ngài uống từ từ thôi, từ từ thôi mà."

Thẩm Hoằng lau miệng, vừa ngước mắt lên trong mắt lập tức xuất hiện ánh sáng: "Tam tỷ tỷ về rồi!"

Nàng tiến về phía trước, thương tiếc sờ đầu Thẩm Hoằng.

Thẩm Hoằng từ nhỏ đã thông tuệ nhưng trời sinh bệnh tật ốm yếu, mỗi khi tới mùa đông sẽ biến thành một cái ấm sắc thuốc, sáng trưa chiều đều phải uống, suýt nữa thì xem thuốc thành cơm ăn.

Thẩm Chân đưa tay véo khuôn mặt nhỏ, gầy ốm của thằng bé nói: "Uống thuốc đi, xong thì nằm xuống đắp chăn, ngủ nhiều một chút". Bọn họ ở Lộc Viện chật chội nhỏ hẹp, tổng cộng chỉ có hai gian nhà ở, không có cách âm. Từ khi vào thu, hầu như đêm nào nàng cũng nghe thấy tiếng ho khan đứt quãng, nho nhỏ.

Dẫu có nhắm mắt lại, nàng vẫn tưởng tượng ra được hình ảnh Thẩm Hoằng cong thân, dáng vẻ hai tay nhỏ che miệng.

Những lúc như vậy Thẩm Chân đều giúp thằng nhóc đắp chăn lại, ôn nhu nói: "Ngủ đi."

Từ trước đến nay, Thẩm Hoằng đều xem lời nói của Tam tỷ làm chuẩn mực nên lập tức nhắm hai mắt lại nhưng trẻ con chung quy vẫn chỉ là trẻ con. Dáng vẻ vờ ngủ đầy sơ hở, mí mắt run run, lông mi dài tựa cánh bướm không ngừng rung động.

Thẩm Chân liếc mắt một cái đã nhìn thấu. Nàng duỗi tay vỗ vai Thẩm Hoằng, ngữ khí giống như một ngày nào đó của vài năm trước trưởng tỷ cũng từng làm vậy với nàng, "Tỷ chờ đệ ngủ rồi mới đi, không vội."

Nghe vậy, Thẩm Hoằng mới buông lỏng chân mày, xoay người nắm lấy một đầu ngón tay của Thẩm Chân.

Dỗ Thẩm Hoằng ngủ xong, nghe bên cạnh truyền tới tiếng hít thở yếu ớt, An ma ma véo nhẹ lòng bàn tay Thẩm Chân, nói nhỏ: "Cô nương, lão nô có chuyện muốn nói."

*****

Vào phòng cách vách, An ma ma lấy ra một chiếc hộp có nắp ngăn, chậm rãi nói: "Đây là buổi trưa hôm nay Đại tiểu thư kêu người đưa lại đây, tiểu thư xem đi."

Thẩm Chân tiếp nhận, chậm rãi mở ra, máu quanh thân chợt như ngưng lại.

Nàng dường như trông thấy sự việc treo ở trong lòng một tháng qua "phựt" một tiếng đứt đoạn.

Vàng bạc châu báu bên trong hộp nàng đều quen thuộc, đây là của hồi môn của trưởng tỷ.

Nhìn một hồi, nước mắt Thẩm Chân đổ như suối, cuối cùng cũng chỉ đành ngưng lại.

An ma ma nhìn Thẩm Chân âm thầm nức nở, lòng khó nén chua xót. Nhìn mấy đồ vật trang sức đều là hầu phu nhân tự mình chọn lựa, không kìm được nhớ tới ba năm trước đây, một năm hầu phu nhân ly thế.

Một năm ấy, phủ Vân Dương hầu phảng phất như bị trúng tà.

Đầu năm, Đại cô nương Thẩm Nhiễm rơi xuống nước, bị thư sinh nhà nghèo Lý Đệ trong lúc vô ý cứu lên, phải gả thấp vào Lý gia. Giữa năm, Nhị cô nương Thẩm Dao lại vào thời điểm nghị thân bị hoàng tử của dân tộc Hồi Hột liếc mắt một cái nhìn trúng, hoàng mệnh khó trái, chỉ có thể đi hòa thân.

Ngay sau đó, hầu phu nhân nhiễm bệnh dịch rồi đột ngột ra đi.

Từ năm mười lăm tuổi An ma ma đã bắt đầu hầu hạ bên người lão thái thái, nay đã sắp ba mươi lăm tới nơi, bà tận mắt chứng kiến Thẩm gia đi từng bước một trở thành thế gia trâm anh trụ vững ở triều Đại Tấn.

Nhưng ai có thể nghĩ đến, chỉ hơi vô ý, hoạ đã ập tới.

Bà ngồi xổm xuống, ôm Thẩm Chân vào trong ngực, môi để bên tai nàng, nói nhỏ: "Đại cô nương kêu lão nô nói với người đem toàn bộ đồ đi cầm, những khoản tiền đó nếu như đã không trả nổi vậy chi bằng không trả nữa."

Thẩm Chân nâng mắt, run giọng nói: "Đại tỷ còn nói gì không?"

An ma ma gật đầu, ôm nàng tiếp tục nói: "Buổi tối ngày mai, Đại cô nương sẽ đưa hai người ra khỏi Trường An. Đáy hòm này có cất giấu một phần hộ tịch. Chờ hai người tới được cửa thành, nhớ phải tìm một vị quan binh họ Từ, hầu gia có ân với hắn. Đó là người đáng tin cậy, khoé mắt hắn có một vết sẹo, rất dễ nhận ra."

Thẩm Chân kinh ngạc trừng mắt.

Tuy nàng đã cùng đường bí lối nhưng trước giờ chưa từng nghĩ tới việc chạy trốn. Dẫu sao vẫn có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm nàng, trước có sói, sau có hổ, sao nàng có thể chạy thoát được đây?

An ma ma nhìn ra suy nghĩ của nàng, tiếp tục thì thầm, "Đến lúc đó ta sẽ phóng một mồi lửa đốt tiền viện, ngăn cản người vào sân mà Thanh Khê sẽ giả trang thành cô nương ở lại kêu cứu. Người và Hoằng Nhi hãy nhân lúc hoảng loạn rời đi, một khi ra khỏi thành rồi thì đừng bao giờ trở lại nơi này nữa, đời này kiếp này đừng bao giờ quay về Trường An."

Càng nghe càng thấy không thích hợp, Thẩm Chân vội nói: "Vậy ma ma sẽ đi đâu? Thanh Khê sẽ đi đâu?"

"Lão nô và Khê nha đầu chỉ là nô tài, dù quan phủ có tới cũng sẽ không làm gì chúng ta, kết quả xấu nhất cùng lắm là ma ma lại bán mình một lần nữa thôi. Nhưng cô nương và Hoằng Nhi thì khác, biên lai thế chấp kia rất kỳ quặc, chúng ta không gặp được hầu gia nên không cách nào biết rõ nội tình. Nếu lúc này ký vào khế ước bán mình đó thì không khác gì dê vào miệng cọp cả."

Nàng duỗi tay nắm lấy cánh tay của An ma ma, đang muốn mở miệng đã thấy An ma ma lắc đầu.

Mỗi một câu Thẩm Chân muốn nói bà đều có thể đoán được.

An ma ma vươn tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Chân, vừa cười hai mắt vừa đỏ lên.

Bà nhìn đứa bé này từ nhỏ tới lớn, từ bé con khóc nhè, đến duyên dáng yêu kiều của hiện tại.

Mười sáu năm hoá ra trôi nhanh như thế.

Bà thật sự rất luyến tiếc.

An ma ma nhìn nàng hồi lâu, tựa như không còn được gặp lại, "Lão nô biết Tam cô nương mềm mại, yếu ớt, nếu sau này người có ý định quay về, hãy nghĩ cho Hoằng Ca Nhi."

Một hồi lâu sau, Thẩm Chân nhào lên ôm lấy An ma ma, khóc nức thành tiếng.

*****

Giờ Thìn, ngày 9 tháng 10.

Thẩm Chân theo thường lệ tới Bách Hương các xem xét, mọi thứ đều như bình thường.

Tới giữa trưa, một tên sai vặt mặc y phục vải lam đi đến, khom lưng nói: "Thế tử gia kêu nô tài tới lấy hương phấn."

Nghe vậy, Thẩm Chân vội vàng đứng dậy, "Là Lục đại nhân phân phó phải không?"

Tên sai vặt gật đầu, "Dạ phải."

Thẩm Chân tiến lên hai bước, đưa một rương hương phấn đã chuẩn bị sẵn cho hắn, "Đây, là chiếc rương này." Nói xong, nàng lại rút từ rong ngăn tủ ra một bức họa, nhét vào kẽ hở của chiếc rương.

Đây là bức họa của Thuần Thực tiên sinh, ban đầu nàng vốn định mang đi cầm đồ.

Nhưng nay nàng sắp phải rời khỏi Trường An, đồ vật trong tiệm không mang theo được, chi bằng để lại cho vị đại nhân đã giúp đỡ nàng một lần.

Một đoạn nhạc đệm trôi qua, Bách Hương các lại có một vị khách không mời mà tới.

Thẩm Lam mặc váy dài màu đỏ phết đất, cổ quấn khăn được làm từ da hồ ly trắng, là phục sức xa hoa của quý phụ nơi kinh thành.

Bà ta bước vào cửa, tay phải giơ khăn lên che mặt.

"Sao cô mẫu lại tới đây?" Thẩm Chân đứng dậy hỏi.

Thẩm Lam đi qua, ngồi xuống ghế gỗ đỏ khắc hoa lan khảm thạch đối diện Thẩm Chân, nhíu mày nói: "Chân Nhi! Ngày mai đã là ngày 10 rồi, chẳng lẽ con thật sự muốn ký giấy bán mình gán nợ hay sao? Con không biết ký khế ước đó sẽ bị đưa đi đâu đâu! Chẳng lẽ con tình nguyện bán mình cũng không chịu tin cô mẫu ư?"

Thẩm Chân cúi đầu rũ mắt, nàng biết càng lúc như này, càng phải trấn an cô mẫu.

Nàng nắm chặt tay, ra vẻ khó xử đáp: "Chân Nhi biết nhất định cô mẫu đang mắng thầm con không biết tốt xấu nhưng cô mẫu đâu biết Đằng Vương và phụ thân xưa nay không qua lại, con chỉ sợ hắn ta có ý đồ khác mà thôi." Nói xong, tiểu cô nương đưa tay che miệng.

Một tháng trước, Thẩm Chân tuyệt đối không dám tin bản thân lại thu hút vương tông quý tộc.

Thẩm Lam hiểu ý tứ trong lời nói của nàng, vội vàng nói: "Đứa bé ngốc, có cô mẫu ở đây con còn sợ cái gì? Nếu như con bị người ta làm khó dễ sao cô mẫu có thể trơ mắt đứng nhìn được chứ?"

"Chân Nhi, nếu như con theo Đằng Vương, không chỉ ta, mà toàn bộ phủ Túc Ninh bá sẽ cùng tiến cùng lùi với con, chớ có suy nghĩ loạn, biết không?"

Lát sau, Thẩm Chân cúi đầu, thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu, "Nếu cô mẫu có thể bảo vệ được Hoằng Nhi, cái gì Chân Nhi cũng nghe theo cô mẫu."

Vừa nghe lời này, Thẩm Lam cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Hoằng Nhi cũng là cháu trai ruột thịt của ta, chờ sang ngày mai cô mẫu đón nó về phủ Túc Ninh bá ở, chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho nó, nếu con muốn gặp nó chỉ cần nói với cô mẫu một tiếng là được."

Thẩm Chân nhìn vẻ mặt chân thành tha thiết của Thẩm Lam, trái tim rét lạnh.

Lời nói thì đường hoàng nhưng nói cho cùng bọn họ chỉ muốn giam Thẩm Hoằng ở phủ Túc Ninh bá, dùng chuyện này tới uy hiếp nàng mà thôi.

Thẩm Chân biết, nếu đêm nay còn không ra khỏi thành, nàng và Hoằng Nhi sẽ thành thành thật thật trở thành thịt cá nằm trên thớt, mặc người xâu xé.

*****

Lúc chạng vạng, hoàng hôn buông xuống.

Thanh Khê vừa giúp Thẩm Chân và Thẩm Hoằng gấp quần áo, vừa khẽ dặn dò: "Cô nương ra khỏi thành thì nhớ không được đi đường lớn, đường thủy cũng không được đi, một khi rời khỏi nơi đây rồi người khác có nói gì cũng không còn quan trọng nữa."

Thanh âm đều đều, bên ngoài chợt chen vào vài tiếng động nối liền không dứt.

Tiếng trống rơi vào tai báo hiệu lệnh cấm đi đêm bắt đầu.

Thành Trường An cấm đi lại ban đêm, chế độ nghiêm ngặt. Ban ngày nghỉ ngơi, thanh âm trống đánh vang lên như thúc giục người đi đường mau chóng trở về nhà. Sau khi 600 chùy trống dừng lại, không chỉ người bị cấm lưu thông trên đường mà các cửa tiệm, cửa thành cũng sẽ đóng cửa.

Ngay lúc này.

An ma ma khoác một chiếc áo, tóc rối tung. Bà châm hai mồi lửa, ngọn lửa chậm rãi nở rộ.

Bầu trời tối tăm, bốn phía đen nhánh như mực, An ma ma nhanh nhẹn ném mồi lửa vào đống cỏ khô trước cửa tiền viện, ngọn lửa "phù" một cái bùng lên thắp sáng toàn bộ sân nhà.

Bên kia, Thẩm Chân đang nắm tay kéo Thẩm Hoằng đi, nàng cong thân chui ra khỏi hầm ngầm.

Thẩm Chân không dám quay đầu lại, nàng liều mạng chạy về phía cửa thành. Dù đưa lưng về phía sân viện nhưng nàng dường như vẫn thấy rõ ngọn lửa đang bốc cháy phừng phừng.

Chạy được nửa đường, Thẩm Hoằng liên tục ho "khụ khụ", Thẩm Chân đành dừng lại vuốt lưng thằng bé, "Có muốn dừng lại nghỉ ngơi một lát không?"

"Tam tỷ, đệ vẫn chịu được."

Thẩm Chân khép lại xiêm y trên người thẳng bé, nhỏ giọng nói: "Lúc chạy đừng thở bằng miệng, cố gắng dùng mũi mà hô hấp, nếu quá khó chịu thì nắm chặt tay Tam tỷ biết không?"

Thẩm Hoằng gật đầu.

Phường Chiêu Hành gần cửa An Hóa nhất, hai người một đường trốn trốn tránh tránh, thật vất vả mới tới cửa thành nhưng lại không gặp được vị quan binh khoé mắt có vết sẹo.

Thẩm Chân càng lúc càng sốt sắng, nàng đưa mắt nhìn xung quanh, cảm giác bất an lớn dần.

Đúng lúc này, nàng chợt nghe thấy một loạt tiếng bước chân. Thẩm Chân quay đầu lại, chỉ thấy những quan binh thân mang phù giáp thình lình đứng đằng sau nàng.

Mọi thứ tựa như bất động.

Trong phút chốc, gió lạnh gào thét như đao rìu cắt lên người nàng.

Sắc trời âm u, từng bông tuyết lạnh giá không ngừng rơi xuống từ không trung, nặng nề đáp lên mặt nàng rồi tan thành nước, cực kỳ giống nước mắt.

Chỉ thấy người nọ xoay người xuống ngựa, lướt qua đám người, thong thả đi tới trước mặt nàng.

Ánh mắt hắn trước sau như một u ám sâu sắc.

Hắn nhìn Thẩm Chân không chút thương tiếc, môi mỏng khép mở, "Tam cô nương đang muốn đi đâu?"

Editor: Chương này không có tên, tên này là do mình tự đặt, các chương sau không có tên mình cũng sẽ tự đặt hết nhé!!

🌺 Đã beta lần 1!

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me