LoveTruyen.Me

De Thieu Sung Trong Long Nam Than Quoc Dan La Nu Sinh

“Thiếu gia, cậu không sao chứ?”

Phó Cửu vừa mới đi xuống lầu liền thấy tiểu quản gia Trần Hiểu Đông thở hổn hển chạy về phía cô, ánh mắt nôn nóng thể hiện rất rõ ràng.

“Cậu có bị thương chỗ nào không? Đám người Hoắc Tư Vũ có phải lại...”

Không đợi Trần Hiểu Đông nói hết câu, Phó Cửu liền mở miệng: “Bị tôi đánh một trận.”

“Cái gì?!” Trần Hiểu Đông cảm thấy mình lo lắng chạy thẳng đến đây, hai lỗ tai đều có vấn đề, gian nan hỏi: “Thiếu, thiếu gia nói là, cậu không bị đánh?”

Phó Cửu nhướng mày: “Nhìn tôi giống như vừa mới bị đánh lắm sao.”

Nếu là cậu của ngày trước, chuyện đúng là như vậy!

Trần Hiểu Đông nói thầm ở trong lòng một câu. Hắn biết thiếu gia nhà hắn từ sau khi tỉnh lại có chút thay đổi.

Đầu tiên là khí chất vô cùng động lòng người, nhưng chuyện này không bao gồm việc hắn có thể đối phó đám người Hoắc Tư Vũ kia nha...

“Vậy vừa rồi cậu có gặp Tần thiếu hay không?” Trần Hiểu Đông cẩn thận hỏi.

Phó Cửu lười biếng duỗi thẳng người: “Không có.”

“Không có vậy thì tốt!” Trần Hiểu Đông nhẹ nhõm thở dài một hơi.

Phó Cửu cảm thấy kỳ quái. Tại sao đám người này nhìn giống như rất sợ cô gặp được vị Tần thiếu kia: “Nếu như tôi gặp được hắn vậy thì có chuyện gì?”

“Tôi sợ cậu sẽ trực tiếp ôm lấy chân hắn không chịu buông.” Trần Hiểu Đông vừa nói xong, gương mặt đầy vẻ u oán liếc mắt Phó Cửu một cái: “Thiếu gia, cậu thực sự quên chuyện đã làm trước kia à?”

Trần Hiểu Đông không nhắc nhở thì tốt. Cậu ta vừa nói xong đúng thật là có ký ức không cam lòng trực tiếp hiện lên trong đầu Phó Cửu.

Giống như hiện tại ở nhà ăn.

Lần đầu tiên gặp Tần đại thần liền nhất kiến chung tình.

Sau đó thì... nói rằng muốn bao nuôi người ta!

Phó Cửu là loại người hiếm khi xấu hổ, hiện tại lại có ý định lấy tay che mặt.

Dù sao cô cũng là nữ vương hacker, vẫn muốn chứng minh mình trong sạch: “Người lúc trước muốn bao nuôi hắn không phải là tôi.”

Vẻ mặt của Trần Hiểu Đông như muốn nói “Cậu nghĩ đôi mắt của tất cả giáo viên học sinh chúng ta đều bị mù sao.”

Lại cố ý dặn dò Phó Cửu một câu: “Thiếu gia, cậu nghe tôi nói, nếu cậu có thích nam sinh cũng đừng động tay động chân với Tần thiếu. Thân phận của hắn cao hơn vài cấp bậc, chỉ bằng nhà họ Phó chúng ta cũng không dễ dàng trêu chọc!”

“Ừm.” Phó Cửu trả lời vô cùng có lệ.

Trần Hiểu Đông dừng bước, vẻ mặt nghiêm túc như hiểu chuyện gì nên làm chuyện gì nên nói bằng lời: “Thiếu gia, cậu không thể thích con gái sao? Vì chuyện này nên ông chủ có ý kiến với cậu, không cho tiền tiêu vặt còn mặc cậu tự sinh tự diệt ở trong trường. Về sau chuyện thừa kế công ty cậu chắc chắn không có vé, mà cơ hội sẽ thuộc về hai chị em con riêng của ông chủ, thiếu gia không nóng nảy sao? Mà nếu là vì phu nhân, một người con trai vô dụng thì giúp được gì?”

Nghe vậy, Phó Cửu dừng chân, đôi mắt phủ lên một lớp mỏng lạnh lùng.

Chuyện của cô ngày trước bình thường đều do hai chị em kia ở trước mặt cha thêm mắm thêm muối.

Lúc đầu Phó Trung Nghĩa đối với Phó Cửu rất tốt, xem cô là đứa con trai duy nhất của mình.

Nhưng sau này, lời nói như gió thoảng bên tai mỗi ngày một nhiều.

Thái độ của Phó Trung Nghĩa đối với Phó Cửu ngày càng xấu. Đến lúc biết được chuyện Phó Cửu có khả năng bị cong liền chặt đứt nguồn cung cấp kinh tế của cô.

Việc liên quan đến gia đình đều không cho tham gia, đối với Phó phu nhân đã từng cùng hắn chia sẻ hoạn nạn cũng chỉ là sự khinh thường.

Phó Cửu nghĩ đến người đàn ông cặn bã như vậy không hề có chút thiện cảm.

Lúc trước Phó Trung Nghĩa có thể thành lập công ty, tất cả tài lực đều dựa vào mẹ cô cung cấp.

Hiện tại Phó Trung Nghĩa cái gì cũng có, liền có ý tưởng ăn cháo đá bát?

Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?

Nếu như cô đã tiếp nhận thân thể này, vậy những gì thuộc về bọn họ đều lấy lại tất cả!

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me