LoveTruyen.Me

(Dekubaku) Hậu Chiến

Chap 13_End

azura_shine

https://twitter.com/letheyori/status/1383735259112431618?s=19

Ngày khởi hành đã điểm.

Thời gian vẫn không ngừng chuyển động, ngày hôm nay cuối cùng rồi cũng phải đến. Ngày mà Kacchan rời đi cũng chính là ngày Izuku trở lại trường học sau chuỗi ngày điều trị dai dẳng tại bệnh viện trung tâm.

Izuku đứng ở trước tấm gương phòng tắm ngắm nghía bản thân trong bộ đồng phục UA,cũng khá lâu rồi hắn mới khoác lại lên mình bộ đồ của ngôi trường danh giá này. Tại đây, cuộc sống của Izuku đã bước sang một trang hoàn toàn mới, hắn được gặp gỡ nhiều người bạn tốt, được người anh hùng mà mình thầm ngưỡng mộ bấy lâu nay công nhận và chỉ bảo, được theo đuổi hết mình với ước mơ trở thành anh hùng thuở thơ ấu và quan trọng hơn cả, Izuku cuối cùng cũng có thể chạm tới Kacchan, chạm tới biểu tượng chiến thắng của cuộc đời hắn, được trở thành một người bạn tâm giao, một đối thủ xứng tầm với cậu ấy cùng những ước tiến xa hơn trong mối quan hệ hiện giờ của họ. Khi cảm thấy bản thân đã hoàn toàn chỉnh chu, Izuku mở cánh cửa ấy ra, bước đi trên hành lang dài rộng dưới ánh hừng đông nhuốm màu rực rỡ và tràn đầy sự sống.

"Kacchan"

Cánh cửa cũ đó vẫn y như những ngày đầu, đang được Izuku kéo mở ra một cách đầy tự tin và kiêu hãnh tràn trề. Sau cánh cửa là một thân ảnh quen thuộc với mái tóc màu nắng hệt như những vệt sáng ban mai hiện giờ, đang từ tốn mà thưởng thức vẻ đẹp của bình minh nơi phía chân trời ngoài ô cửa sổ. "Đi thôi", khuôn mặt ấy quay lại, để lộ ra đôi mắt đỏ rực còn chói loà hơn cả ánh mặt trời phía sau lưng cậu ấy, tựa như một thiên thần giáng thế thực sự vậy. Izuku bước đến bên cạnh Kacchan, tử tế mà cẩn thận nâng niu lấy bàn tay ấm áp nhỏ bé của cậu: "Đến giờ khởi hành rồi, Kacchan!".

...

- Sao Midoriya và Bakugo nay đến lâu vậy, trễ giờ máy bay xuất phát mất. – Tokoyami vừa nhìn ngó chiếc đồng hồ, thỉnh thoảng mắt lại liếc lên trông ra phía ngoài lối đi sảnh chờ của sân bay.

- Chả biết, chắc thương nhớ nhau quá nên rủ nhau đi trốn rồi cũng nên! – Sero ngồi trên hàng ghế chờ bình tĩnh mà thưởng thức một chút cà phê đá lạnh vừa chiếm dụng được của Ojiro.

"Mọi người!". Bỗng từ phía xa xa vang lên một giọng nói quá đỗi quen thuộc với lớp 1A. Theo sau đó là hai hình bóng có chút vội vã đang hớt hải bước đi trên sảnh chờ, là Midoriya và Bakugo, hai người đó đến rồi. Izuku tiến lên phía trước, chào hỏi mọi người một cách thân thiện và tử tế như thứ hắn vẫn hay làm:

- Xin lỗi các cậu, trên đường đến đây bọn tớ có chút kẹt xe. – Izuku cười hiền hoà như một tên ngốc vô hại, cũng phải, hôm nay là đầu tuần, việc phố xá đông đúc một chút cũng là lẽ thường tình mà thôi.

- Ba mẹ của cậu đang đợi ở phía trong phòng chờ, mau vào đó và nói lời chia tay với ba cậu đi. Hẳn là bác ấy sẽ nhớ cậu lắm đấy, Bakugo-kun. – Iida vẫn giữ nguyên dáng vẻ khựng khạo như một con robot, tay khua khua thúc giục Bakugo mở lời tạm biệt với bác Masaru, cha của cậu ấy. Trong chuyến đi này, chỉ có mẹ của Bakugo sẽ cùng cậu bay sang Mỹ với tư cách là người giám hộ, là người chăm sóc cậu và là người đứng ra hoàn thành một số thủ tục còn sót lại của quá trình điều trị.

- Biết rồi! Việc gia đình nhà tao mà mày rành quá nhỉ lớp trưởng. – Bakugo hậm hực bước vào phòng, để lại một đám lớp 1A ngồi thù lù ngoài sảnh chờ đợi. Hôm nay là đầu tuần, lẽ ra cả lớp hiện tại phải đang ngồi học ở trường đó nhưng nhờ sự cho phép của thầy Aizawa, mọi người cuối cùng đã được đến sân bay để tiễn biệt Bakugo những đoạn đường còn lại.

- Midoriya, cậu đừng quá lo lắng, Bakugo rồi sẽ ổn thôi! – Shoji tiến tới từ phía sau khẽ chạm nhẹ vào vai Izuku như một lời an ủi, bởi mọi người đều biết, trong chuyến đi xa này, Midoriya hẳn sẽ là người lo lắng nhất cho Bakugo mà. "Cảm ơn cậu, Shoji!" Izuku nghiêng đầu cười xoà, dù sao hắn cũng rất biết ơn mọi người vì đã dành chút thời gian đến đây để tiễn biệt Kacchan. Mineta đứng bên cạnh chứng kiến tất cả, khiếp, nếu không phải là người trong cuộc thì có khi còn đang lầm tưởng rằng đây là buổi chia tay Midoriya nữa đấy, gì mà tên này sốt sắng đến mức như thể mình cũng sắp đi luôn vậy.

...

"Ping Poong"

"Các hành khách trên chuyến bay khởi hành từ Nhật Bản đến Chicago, Mỹ xin hãy tập trung tại cửa vào số 7"

Tiếng thông báo vang lên trong sảnh chờ của sân bay.

Bakugo cùng ba mẹ bước ra từ phòng chờ sân bay. Cũng khá lâu rồi họ mới có khoảng thời gian tịnh tâm để nói chuyện với đứa con trai trời đánh của mình. Khác là bầu không khí của họ có chút khang khác. Chỉ thấy bác Masaru có chút sùi sụt, cứ níu kéo lấy hai người kia ở lại thêm chút nữa, còn dì Mitsuki có chút to tiếng nạt nộ, cố gắng ngăn cấm bác ấy rơm rớm nước mắt trước mặt mọi người. Cảm giác này thực có chút quen mắt, cả lớp 1A, bằng một yếu tố tâm linh nào đó đã cùng liên tưởng chung đến hai người ở đây, Midoriya và Bakugo.

- Ông im đi xem nào, già đầu rồi còn khóc với chả lóc!

- Nhưng anh lo cho hai người thật mà!

- Hai người đều im hết đi, ồn ào muốn chết!

- Thằng nhóc này, mày dám nói chuyện với bố mẹ mày như vậy hả?

Nói rồi, dì Mitsuki ngay tức khắc giáng một đòn nặng nề vào ngay giữa đỉnh đầu của Bakugo. Cả một góc sảnh chờ bị gia đình ồn ào này làm náo loạn lên hết thảy. Lớp 1A trông vậy cũng không khỏi hoang mang tột độ, vội vàng chạy vào can ngăn hành động bạo lực gia đình của họ dưới mọi hình thức.

- Bác Mitsuki, làm ơn hãy bình tĩnh một chút ạ! – Urakaka vội nắm lấy tay dì Mitsuki, cố gắng tách dì ra khỏi hai người cha con bọn họ.

- Kacchan, thôi đi nào! – Izuku ở bên này cũng hốt hoảng mà giữ chặt vai cậu ấy lại, chắc không can dự vào vấn đề sớm hơn một chút nữa thì ở sân bay hôm nay chắc hẳn sẽ xảy ra một vụ án mạng liên hoàn mất.

Asui thì cẩn thận lấy khăn tay đưa cho bác Masaru, bác trai cũng có chút đáng thương, chỉ là lo lắng cho vợ con một chút thôi mà. "Hay là để anh đi..." - bác ấy có chút lắp bắp.

-Ông im đi, phút chót rồi còn đòi đổi trả gì nữa. Với lại, tôi đủ sức để tự mình lo cho thằng bé được, vậy nên ông không cần phải lo. – Dì Mitsuki gắt lên.

*Ting*

"Xin nhắc lại, các hành khách trên chuyến bay khởi hành từ Nhật Bản đến Chicago, Mỹ xin hãy tập trung tại cửa vào số 7". Tiếng thông báo một lần nữa lại được lặp lại.

Chỉ đến lúc này, gia đình bên kia mới quyết định dừng hẳn lại những mâu thuẫn đang xảy ra lục đục trong nội bộ. Dì Mitsuki đẩy hai cha con nhà mình sang một bên, từ tốn mà cúi đầu cảm tạ:

- Cảm ơn các con trong suốt thời gian qua đã quan tâm chăm sóc đến thằng nhóc ngỗ nghịch Katsuki nhà cô.

- Dạ, chúng cháu đều là bạn bè mà!

-Tôi không có ngỗ nghịch! – Bakugo gầm lên chen ngang lời của cả lớp.

-Kacchan, dừng lại đi mà.

Cả hội đồng nhìn họ có chút bất lực. Thật là vô phương cứu chữa mất rồi.

...

Cuối cùng một cuộc chia tay bình thường đã có thể diễn ra theo cách mà người bình thường hay làm. Đám con gái túm tụp lại xung quanh hàng ghế chờ an ủi bác Masaru, cố gắng ngăn cách bác ấy lại mò tìm đến chỗ dì Mitsuki rồi lại làm loạn lên tiếp. Phía bên này, những người còn lại đang nói lời tạm biệt với Bakugo, từ những lời chúc chân thành đến cả những trò đùa chọc cười đều có đủ. Cả hội Kirishima khi trông thấy thằng bạn chí cốt của mình dứt áo ra đi nơi xứ người cũng không kìm nổi nước mắt mà lao vào ôm tới tấp: "Huhu Bakugo, nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé, một người đàn ông thực thụ trước tiên phải khoẻ mạnh cái đã!" Bakugo cũng có chút ngượng ngùng, cậu bây giờ cũng không bày ra cái thái độ từ chối thái quá lên, một phần vì có chút nhớ nhung đám giặc non này, phần còn lại vì mẹ cậu vẫn đứng ở đây.

- Biết rồi, tao đi đây! – Cậu vừa nói vừa xoa lưng từng đứa một, quả thật là một chuyện hiếm có quá đi.

"Cả tớ nữa nè Bakugo" Thanh niên Mineta nhỏ con bổng nhảy dựng lên, ôm túm tụm vào đầu Bakugo làm cậu khuất mất tầm nhìn của mình. Rồi từng đứa một, từng đứa, từ lớp trưởng Iida cho đến hội người trầm tính Shoji, cứ từ từ mà ôm ấp cậu khiến Bakugo có chút khó thở. Mấy bạn nữ sau khi chuyển giao bác Masaru cho đám con trai cũng nhanh chóng lao vào ôm Bakugo mà nói lời chia tay, từng giọt nước mắt cứ theo đó lã chã rơi ra. Khỏi phải nói cũng biết khung cảnh này trông như thế nào rồi, hẳn một con bướm bay lượn giữa cả bầu trời đầy hoa. Mineta ở bên cạnh có chút ghen tức càu nhàu: "Giá mà người trong kia là tớ, hức!". Dựa vào cái gì tên Bakugo khó ở nóng tính đó lại được đám con gái vây quanh chứ, còn một người đàn ông chính trực như cậu thì lúc nào cũng bị phụ nữ xa lánh, ghét bỏ.

- Thế cậu vào viện nằm như Bakugo đi! – Aoyama vô tri gợi ý cho Mineta.

- Thôi khỏi!

...

- Cậu không lên sao, Midoriya. – Todoroki đứng trầm ngâm một góc khẽ đẩy Izuku lên phía trước. Hắn lúc nào cũng là người lo lắng cho Bakugo nhất, vậy mà giờ đây cứ đứng chôn chân tại chỗ này mà chịu đựng được à.

Cả lớp đều vô ý như cố ý mà dần dần tách ra khỏi Bakugo, để lại hai người họ có một chút khoảng trống riêng tư nói lời từ biệt. Nhưng trái ngược lại với những gì mọi người suy diễn, Izuku chỉ tiến đến và ôm Bakugo một cái đầy xã giao: "Nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé, Kacchan". Gì vậy, một hành động hết sức công nghiệp. Nó còn quá đỗi tầm thường và phổ biến luôn đó chứ. Trong đầu lớp 1A đã mường tưởng tượng ra hàng ngàn viễn cảnh khác nhau, từ việc Izuku sẽ giống như bác Masaru, ôm chân khóc lóc mà cầu xin Bakugo ở lại, hay là mặt dày mặt dạ mà nằng nặc đòi theo cậu ấy bằng được bất chấp tất cả mọi thứ. Nhưng tưởng tượng vẫn chỉ là tưởng tượng, hiện thực như một cú tát khiến họ không khởi bừng tỉnh mà thất vọng.

Lớp 1A suy diễn là vậy, nhưng họ cũng đâu biết rằng trong đầu Izuku giờ đây là cả một bầu trời hỗn độn như thế nào đâu. Hắn cũng biết buồn chứ, biêt cả nhớ nhung và tiếc nuối nữa, nhưng khi chứng kiến khung cảnh gia đình tan hoang của nhà Bakugo vừa rồi, hắn có hơi chút sợ hãi. Sợ rằng Kacchan sẽ tức sôi máu vì Izuku lại một lần nữa phản ứng quá lên, sợ rằng bản thân sẽ làm mất thể diện của cậu ấy trước mặt bao nhiêu con người.

Bakugo cũng không đáp lại gì nhiều, chỉ nhận lấy cái ôm một cách lặng lẽ rồi kéo vali theo đuôi mẹ ra sân bay. Tên khốn này bị gì vậy, mấy hôm trước thì cứ làm ầm lên mè nheo cậu đủ các thứ, rồi nói hoang nói tưởng rằng sẽ lo cho cậu và nhớ cậu lắm khi cả hai rời xa nhau. Còn bây giờ là cái thứ gì đây? Tên khốn này cứ im lặng trong cái khoảnh khắc quan trọng nhất này ư. Bakugo như nuốt không trôi cục tức này, cứ hậm hực mà kéo cái vali một cách thô bạo rời khỏi sảnh chờ. Được, như ý mày muốn, tao sẽ biến đi cho khuất mắt mày.

*Vụt*

Bỗng thân ảnh đó buông tay ra khỏi chiếc vali, lao ngược về phía sau, nơi mà cả đám người đang đứng đông đúc giữa một khoảng không không gian rộng lớn. Phải tìm, phải tìm ra nó... Izuku theo chân mọi người ra phía ngoài hành lang, họ còn phải chuẩn bị trở về trường để tiếp tục công việc lên lớp đang còn dang dở. Nhưng ánh mắt lại không thể phản bội lại trái tim của hắn, chỗ đó vẫn cứ trông ngóng, không ngừng dõi theo về phía bầu trời xanh cao thăm thẳm, nơi chứa đựng những vệt mây trắng sau đuôi của từng chiếc máy bay cứ chốc chốc lại vút đi. Chợt, một bóng hình quen thuộc lướt qua mắt Izuku, cứ vội vã xông xáo mà tiến về phía hắn một cách thô bạo. Là Kacchan, cậu ấy quay trở lại làm gì vậy.

Kacchan chạy thở hồng hộc thở không ra hơi, giữa biển người hỗn loạn chật ních, cậu lại một lần nữa kiếm tìm thấy hắn, tên Izuku khốn kiếp ngu ngốc lúc nào cũng chỉ biết trốn chạy. Hai ánh mắt bỗng chạm nhau giữa tầng không không khí, hương sắc đỏ rực cứ như vậy mà đắm chìm trong cái xanh lục bảo đầy ngạc nhiên ngỡ ngàng. Kacchan không chần chừ mà lao thẳng đến chỗ Izuku, bật nhảy ôm chặt lên người hắn, hai chân đặt ngang hông rồi dứt khoát khoá người kia vào, tay trái mạnh mẽ quàng qua cổ để dễ dàng vùi lấp khuôn mặt tàn nhang ngu ngốc kia vào lòng mình. Izuku cũng nhanh nhạy kịp phản ứng lại, hai tay liền đưa xuống đùi Kacchan để bồng cậu lên, chỉ sợ chậm trễ một chút thôi cũng khiến cậu ấy sơ sẩy mà té xuống.

-Izuku, tao sẽ không để một thằng ất ơ nào đó sợ ngực tao đâu!

Bakugo thẳng thừng rành mạch nói mà không một chút ngắt quãng hay xấu hổ gì cả. Hả? Cái gì cơ? Cậu ấy vừa nói gì? Izuku ôm Kacchan trông tay có chút ngơ ngác, rồi như mường hiểu ra được điều gì đó, hắn ngay lập tức mặt đỏ rạo rực cả lên, cảm giác như từng mạch máu dưới lớp da mỏng manh này sắp nổ tung đến nơi, đôi mắt xoay vòng vòng tràn ngập sự trống rỗng. Kacchan, ý cậu ấy là gì cơ? Vậy là Kacchan đã đồng ý rồi ư? Đúng không vậy? Đây có phải là một giấc mơ không? Chắc chắn không, đó hoàn toàn là một lời thú nhận, một lời thú nhận rằng chính cậu cũng có thứ cảm xúc gì đó khi được kề bên Izuku Kacchan cậu ấy thực sự đã chấp nhận lời tỏ tình của Izuku rồi.

Giữa khung cảnh lãng mạn tựa như trong truyện cổ tích ấy, nơi mà dường như chỉ có duy nhất hai người họ tồn tại trong thế giới này giữa một rừng hoa tràn ngập gió nhẹ bỗng xuất hiện thêm 18 sinh vật lạ. Lớp 1A đứng phía sau đầy ngỡ ngàng, mồm há hốc ra không khép lại được, dường như có chút không tin vào những gì mắt mình vừa thấy, tai vừa nghe vào thời điểm ngay bây giờ. Hai cái đứa này đang làm gì giữa thanh thiên bạch nhật vậy trời? Chẳng lẽ nào...Đó hoàn toàn là một lời tỏ tình ư. Chớp nháy cả lớp bỗng như bùng nổ lên, mọi sự nhốn nháo loạn lạc tràn khắp bầu không khí xung quanh. Vậy mà những gì lớp 1A suy tưởng đều hoàn toà là sự thật.

-Katsuki!!! – Dì Mitsuki ngay sau khi thấy Bakugo bỏ của chạy lấy người liền vội vã đuổi theo cậu. Nhưng thứ gì đang xảy ra trước mắt bà ấy đây? Con trai bà, nó đang tỏ tình. Một kẻ cọc cằn khó tính như vậy mà cũng biết yêu. Bác Masaru ở phía sau lớp 1A cũng không khỏi sửng sốt, đứa con trai mà ông nuôi nấng bấy nhiêu năm nay giờ đây đang có ý định dứt áo ra đi theo người khác về nhà chồng ư? Cả đôi vợ chồng đều choáng váng, thực tại có chút lẫn lôn, vẫn chưa kịp được tiêu hoá hoàn toàn. Có lẽ họ mới là những người bị sốc nhất thời điêm hiện giờ, đứng trước cả Izuku và toàn thể lớp 1A.

"Xin nhắc lại, các hành khách trên chuyến bay khởi hành từ Nhật Bản đến Chicago, Mỹ xin hãy tập trung tại cửa vào số 7"

Một lần nữa âm thanh ấy lại vang lên. Bakugo mặt tỉnh bơ nhảy xuống khỏi người Izuku, hắn cũng theo đó mà đỡ cậu xuống, khuôn mặt ngu ngốc kia vẫn chưa hết khỏi hoảng sợ:

-Ka, Kacchan, những điều cậu vừa nói l, là thật ư?

-Hảảảả! Mày nghi ngờ tao?

-Dạ! Ti, tin chứ!

Như vừa xác nhận được sự thật, Izuku đã trực tiếp đứng đần ra như phỗng, cả đầu óc rơi vào một khoảng không cực lạc, nơi tồn tại ranh giới giữa thực tại và giấc mơ. Nếu cứ đứng đây thêm một lúc nữa, Izuku sợ hắn sẽ không thể kìm nén nổi cảm xúc của bản thân, vậy nên đành quyết định lựa chọn hạ sách thấp kém nhất, liền ba chân bổn cẳng vắt lên tận cổ mà chạy vọt ra lối ra của sân bay, bỏ mặc Kacchan đang đứng cười tự mãn đầy chiến thắng ở đó, giữa cả một dòng người đầy ngược xuôi chen chúc.

Lớp 1A hốt hoảng chạy theo Izuku ngay khi hắn phủi tay xoay lưng bỏ rơi tất cả, có lẽ vì quá lo lắng cho hắn sẽ quá vui sướng và hạnh phúc mà làm ra những điều không thể tưởng tuộng nổi. Bác Masaru bên này lại nước mắt ngắn nước mắt dài, hết vợ đòi bỏ ông đi rồi bây giờ đến cả thằng con trai quý tử cũng như vậy. Dì Mitsuki là người bình tĩnh nhất trong mọi người, cố tình ngó lơ đi ông chồng mít ướt nhà mình, từ tốn mà quay ra thúc giục Bakugo:

-Nhanh lên, máy bay sắp cất cánh rồi.

-Biết rồi bà già. – Bakugo lại một lần nữa tiến về phía trước, nắm lấy tay cầm của chiếc vali trong tay mẹ rồi thoả mãn mà bước đi ra ngoài cổng chờ.

*Trên chiếc xe bus chuyên chở đưa đón học sinh của UA*

-Midoriya, thực sự chuyện giữa cậu và Bakugo là thật ư?

-Từ lúc nào, từ bao giờ vậy?

-Sao mà tiến triển nhanh quá?

-Tớ không ngờ một tên cọc cằn như Bakugo cũng có ngày rơi vào lưới tình đó, haha!

-Hmmm, tớ cũng không ngờ tên đấy đã cho cậu sờ...ưm ưm bỏ tớ ra Sato! – Thật may mắn khi Sato đã kịp ngăn tên đầu nho Mineta sắp sửa buông ra những lời phát ngôn ngu ngốc đưa tất cả mọi hình thù cảm xúc trở về lòng đất. Phù! Cả lớp không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

-Mọi người hãy mau ổn định chỗ ngồi, sắp đến trường rồi đó. – Iida cố gắng phá bỏ đi bầu không khí hoang mang trong nội bộ lớp học, mặc dù vậy, đến chính cậu còn không tin vào những gì mới xảy ra lúc nãy nữa là...

-Đúng rồi đó, các cậu mau nhìn xem tình trạng của Midoriya hiện giờ đâu còn phù hợp để trả lời bất cứ câu hỏi nào nữa không. – Yaoyorozu lên tiếng giải vây tình hình cùng với Iida.

Quả thực như những gì hai người họ đã nói. Mọi câu hỏi đổ xô của lớp từ nãy tới giờ đều không nhận được bất kì sự hồi đáp nào từ Izuku cả. Hắn của bây giờ, thần hồn đã không còn tỉnh táo, cả cơ thể cứ như lâng lâng trên chín tầng mây, chắc hẳn đang trôi lơ lửng về một vườn địa đàng ở nơi nào đó rồi. Nhưng ánh mắt lục bảo đó vẫn vô thức nhìn lên bầu trời, nơi chứa chan từng chiếc máy bay được khởi hành với những vệt mây trắng sau đuôi, cứ như đang dõi theo tìm kiếm bóng hình của một ai đó vậy.

*Trên máy bay*

Bakugo ngồi tựa đầu vào khung cửa sổ, thư giãn ngắm nhìn quang cảnh trời mây hoà quyện giữa một khoảng không gian mênh mông bát ngát. Mitsuki ngồi bên cạnh, cuối cùng cũng không kìm nén được mà lên tiếng gặng hỏi:

- Chuyện giữa hai đứa là thật?
- Là thật. – Bakugo thẳng thắn thừa nhận.

- Vậy mày là người tỏ tình trước?

- Là nó.

-Hảảảảả? - Mitsuki thực sự rất sốc - Cái bản tính ngông cuồng hiếu thắng của mày đi đâu rồi vậy Katsuki. Mày có biết rằng cái thời điểm ba mẹ mày hẹn hò, tao luôn là người nắm quyền chủ động tấn công ông già kia trước đó!!!

- Liên quan gì tới tôi.

- Thằng nhóc này. – Mitsuki xoa xoa cái đầu, không nhịn nổi mà bồi cho cu cậu vài nắm đấm yêu thương.

- Tao cảm thấy có chút thương cảm cho thằng bé Izuku đó đấy, thích ai không thích cứ sao nhất quyết lại phải vơ vào đúng loại người cọc cằn thô lỗ như mày vậy. – Chắc Inko sẽ thất vọng lắm đây.

-Cái gì cơ? Nó mới là người nên cảm thấy may mắn khi được tôi để mắt tới đó. Với lại, tôi cọc cằn thô lỗ giống ai? Tôi bỗng cũng cảm thấy có chút thương cảm cho ông già nhà mình rồi đấy.

-Mày dám nói chuyện với mẹ mày như vậy à!!!

Và ngày hôm đó, người ta đã ghi nhận được một vụ xô xát liên quan tới vấn đề bạo lực gia đình trên chuyến bay từ Nhật Bản đến Chicago của Mỹ.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me