Delifinn Thuoc Phien
Delisaster có tiếng là tay ăn chơi lão luyện. Gã tóc vàng ham vui bên các bữa tiệc tùng rình rang thì sao nỡ bỏ qua điểm hẹn tối nay. Nơi gã đốt cháy thời gian cả đêm, nơi gã vung tiền như giấy, nơi gã nốc cạn từng chai từng chai, nơi những cú lắc lư quên đi tất cả, từng cú chạm tình tứ điểm đèn mờ và là nơi gã đá văng em người yêu của mình ra khỏi bộ não rỗng tuếch. Tay chơi nào có động lòng khi thấy giọt lệ em rơi, gã phe phẩy tay quẹt lấy vài ba giọt nước đọng nơi khóe mắt người yêu, dỗ dành quanh quẩn mấy câu ngọt ngào gã hay nói rồi phủi đít quay đi. Gã có chết cũng chưa chắc bỏ nỗi tính lêu lỏng ăn sâu vào máu thịt. Gã cho rằng với cái dạng đẹp mã bên ngoài cùng dăm ba câu mía lùi kia là dụ được bé cưng. Gã nghĩ em ngốc nghếch thì sao hiểu được thú vui tiệc tùng, gã gạt phăng đi những lời can ngăn mà em nói đến mức khô cả cổ, Delisaster chẳng hề nghe em, tên ăn chơi chỉ biết đốt mình cho tụ điểm nơi gã xập xình. Phiền phức. Gã cho rằng em chỉ biết nói và nói, gã không thích cách em xen vào đời tư, không thích cách em quấy rầy mỗi khi gã bước chân lên sàn nhảy. Gã mệt mỏi bởi những cuộc cãi vã chẳng đi đến đâu. Não gã giờ đây chả chứa gì ngoài rượu, tiệc và ánh đèn nhấp nháy. Delisaster chưa bao giờ từ bỏ cuộc vui nào trên bàn tiệc nhưng gã lại bỏ người yêu lại bàn cơm lanh tanh. Delisaster chưa bao giờ phí giọt rượu nào như lại để em người yêu phí lời, phí nước mắt. Delisaster chưa bao giờ quên mĩ vị từng tụ điểm ăn chơi nhưng gã quên bén mất người gã yêu rồi. Gã lại quên, và lại quên. Quên mất mỗi lần năn nỉ và xin lỗi. Quên mất những lời hứa. Quên đi cảnh bé con khóc cạn nước mắt vì thói ăn chơi. Gã quên đi mối tình này."Đại ca tới rồi." Dân ăn chơi luôn đi theo bầy, còn gã có nguyên ổ. Khi chai champagne bung nắp là điểm khởi đầu buổi tiệc tùng hoan lạc. Cụng ly và hốc rượu đến khi má đỏ tía tai thì ấy là lúc tiệc lên đỉnh cao trào. Ánh đèn chớp nháy khiến gã trở nên hưng phấn, gã nhận định cuộc sống của mình là tiệc tùng mà quên mất đi lúc gã nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn, lúc gã đặt môi mình lên vầng trán người thương, lúc gã nói cuộc sống của gã là em. Gã với lấy chiếc điện thoại dò xét nhưng màn hình trống không, chả có cuộc gọi nào bị nhỡ, chả có tiếng ting ting từ tin nhắn. Tự nhủ rằng nay em đã hiểu được lòng gã, hiểu được gã đam mê tiệc tùng đến nhường. Gã cười cười phá lên khi tưởng tượng người yêu gã không còn cào nhàu, cằn nhằn nữa mà ân cần dịu dàng hơn. Nhưng tay chơi nào có ngờ, khi điện thoại vừa buông xuống hình bóng người yêu gã xuất hiện nơi ánh đèn nhấp nháy xanh đỏ bao trùm hết tầm mắt. Mắt gã đã mờ đi vì rượu nhưng giờ thấy rõ hơn bao giờ hết. Gã thấy em. Gã thấy tay em nâng ly rượu đỏ uống cạn đáy, gò má ửng đỏ lên khi nhìn vào nơi vòng ngực hở cúc của tên phục vụ ất ơ nào kia. Đôi môi trao nụ hôn nồng thắm với gã giờ đây mấp máy gì đó bên tai thằng khác. Em như con thiêu thân đang cháy giữa nơi không nên thuộc về."Finn." Gã loạng choạng đứng dậy khỏi ổ bạn nhậu đang hò hét bám víu lấy tấm thân đang cựa quậy của gã. Chưa bao giờ thấy gã say đến thế, chân nọ vướng lấy chân kia khiến gã đi chẳng vững nhưng gã mong mình say thật. Delisaster mong mình say để những thứ gã thấy trước mắt là hư ảo. Điều gã muốn nhất giờ đây là tiếng điện thoại rung lên từng hồi và đầu dây bên kia là em đang trách mắng gã đi đêm về khuya, tiếng tin nhắn thúc giục gã mau mau về. Nhưng tiếc rằng gã say nhưng say chưa tới. Trước mắt gã là em, người yêu gã đang đùa giỡn trên từng tất da tất thịt của thằng khác."Finn, sao em ở đây?" Em ngoảnh mặt đi không nhìn gã lấy một lần, đôi tay nhỏ bận trêu ghẹo nơi da thịt phổng phao của cậu bạn phục vụ và mặc kệ gã tóc vàng đang gọi tên em. Đến khi bàn tay nóng ấm lúc xưa đặt lên con tim buông câu hứa hẹn kéo mạnh em đi thì Finn mới quay mặt nhìn lại. Nhìn bóng lưng nơi em tựa đầu và thủ thỉ câu "Yêu anh", nhìn nền tóc vàng em gửi trọn từng nụ hôn, nhìn lấy bờ vai - nơi gã chỉ vào và nói rằng sẽ gánh vác lấy hạnh phúc đôi ta. Thấy tất cả nhưng niềm hạnh phúc trước kia giờ hóa thành nỗi chua xót. Delisaster dường như đã tỉnh rượu, gã tỉnh táo hơn bao gờ hết. Thế mà gã ước mình say nhưng phủ phàng sao khi chính gã không thể say thêm được nữa. Gã chẳng thể nhìn em bên cạnh người khác trong khi đã là người yêu gã. Chướng tai gai mắt bởi từng lời thủ thỉ, từng cái chạm mà em không dành cho gã. Delisaster nghĩ rằng đã bị em chơi cho một vố đau thì từ nay về sau em đừng hòng quản gì gã nữa."Chờ một chút nha." Em mở lời nhưng không phải nói với gã. Lời em nói như kim tiêm đâm thẳng vào hõm cổ. Gã ngẩn người nhìn em nói với thằng ất ơ đầu đen đang đưa mắt về phía em. Finn của gã, người yêu gã đã to gan lớn mật đến vậy rồi. Chắc điên mất thôi, gã nghĩ thế. Gã nhớ rằng Finn trước giờ luôn nhát gan, em bé nhà gã trước giờ chưa từng đụng đến rượu, người yêu gã chưa từng hư đến thế."Finn, em điên à." Finn nhìn gã như nhìn người lạ, Finn nhìn gã nhưng chẳng còn lấy chút gì gọi là yêu thương. Sao em dám nhìn gã bằng ánh mắt ấy. Ai cho em cái quyền ngang ngược trước mặt Delisaster này."Buông tôi ra đi Delisaster." Em gọi tên gã, em gọi gã là "Delisaster" chớ không còn là "anh Deli", giọng em lạnh tanh không còn nũng nịu, e thẹn nữa. Gã siết chặt tay em người yêu, gã nghĩ em lại giận dỗi vì gã đi chơi đêm nên mới nghĩ ra trò hù dọa vặt vãnh này. Gã trấn an để lòng bồn chồn nhẹ bớt đi. Delisaster cho là vậy chứ gã không thể tin được em lại thay đổi nhiều đến thế. "Anh bắt bài em rồi, không cần giỡn nữa đâu. Nay anh về sớm với em nên mình về thôi nào." Gã nở nụ cười nhẹ nhõm khi bắt bài Finn. Thứ gã cần bây giờ là vẻ hoảng hốt của em khi bị lật tẩy, thứ gã cần là vẻ lúng túng, ngại ngùng không biết làm sao của em. Đó là thứ gã cần chứ không phải thái độ dửng dưng và câu từ chối cụt ngủn của em đâu em à."Em làm sao thế, giở chứng nữa à? Có bao giờ em uống rượu đâu mà đi vào đây. Thôi, đừng cứng đầu nữa anh chịu thua em rồi, mình về nhà đi." Finn chán ghét nhìn gã, ánh mắt chán ghét đến cùng cực. Em không nói và chẳng muốn nói, người em yêu vô tâm lại vô tình. Người em yêu chỉ biết nghĩ đến mình, người em yêu chỉ yêu mỗi bản thân. "Em đi đâu, muốn quay lại với thằng đó hả?""Ờ." Em buông lơi câu nói, nay em kiệm lời hết mức có thể. Finn không muốn cãi nhau và chẳng còn gì để nói. Delisaster chưa bao giờ để ý và chẳng chịu nhìn lại phía sau. Delisaster chỉ biết đến tiệc tùng và bạn nhậu. Người em yêu chưa bao giờ biết em thích gì, người em yêu chẳng thèm để ý, chẳng hề biết trong nhà từ lâu đã xuất hiện bao nhiêu vỏ chai. Em luôn uống để quên đi mỗi lần tìm gã nơi sàn nhảy. Quên đi những lần thấy gã ôm eo khoác lấy vai người ta. Em muốn quên như những lần say rượu. Em muốn quên đi người mà em yêu. Gã chưa từng nghĩ người yêu lại có bộ dạng chán ghét gã như thế. Gã dập tắt cơn tỉnh và tự cho mình say nên có lẽ nhìn nhầm, gã tự nghĩ lý do cho mọi chuyện tối nay. Delisaster luôn tìm kiếm nguyên nhân nhưng lạ thay gã không nghĩ được gì. Finn đi mất và gã vẫn đứng đó, đàn em phía sau hò hét nhưng gã không nghe. Tay chơi trên bàn tiệc giờ đây lại thất thủ giữa bàn cờ tình yêu. Gã đi sai nước và mất đi quân hậu, gã đã lầm đường nên không tìm được lối ra. Gã lẩn quẩn để tìm cách cắt đường đi của đối phương, gã tìm kiếm quân hậu đã bị lấy đi."Finn, về nhà với anh. Em biết rằng anh không có kiên nhẫn đâu." Gã tìm đến sân nhà đối phương, tìm lại thứ đã mất. Nhưng chả được gì. Finn lại ngồi cạnh tên kia, Finn chạm tay vào lòng ngực của phập phồng của tên phục vụ. Finn - người yêu gã và liệu giờ còn yêu gã nữa không?"Finn." Finn giả vờ không nghe, em uống cạn hết ly này đến ly khác. Finn uống để quên đi người đang gọi lấy tên em, uống để dằn lòng đang lung lay. Người em yêu đang đứng ngay trước mắt, người em yêu em yêu rất nhiều. Người em yêu đã mất dần kiên nhẫn. Nhưng hỡi người yêu, em thật sự cũng đã mệt rồi."Delisaster. Anh biết nơi này vui như vậy sao không dẫn tôi theo. Anh biết nơi này trụy lạc đến thế nhưng lại đi một mình. Finn Ames đã tới nước này thì người như anh còn cỡ nào nữa." Người như hắn. Người như hắn là sao? Finn ơi em đừng nói thế. Đừng nói thể như mọi chuyện đã không còn đường cứu vãn. Đừng như thế em ơi. "Anh không, anh kh...""Thôi. Tôi biết hết." Finn biết hết, và em đã biết những gì? Gã tự hỏi và tự trốn tránh. Gã cứng đơ và chẳng thể chất vấn được câu nào."Ôi người đẹp! Có phiền không khi em muốn biết tên của chàng?" Finn biết rõ đây là mẫu câu hắn luôn đem ra để trêu hoa ghẹo bướm nơi vũ trường. Finn đều biết. Finn biết mình yêu phải người khó giữ, Finn biết mình yêu lấy người không chịu yên. "Ôi người đẹp! Có phiền không khi anh muốn biết tên của nàng?" Không biết bao lần câu này lọt vào tai em. Câu nói vô hình như mũi dao vô tình đâm thẳng vào trái tim quá nhiều tổn thương. Đến cả trong mơ Finn cũng đều nghe thấy. Delisaster không còn gì để phản bác. Gã không những ham mê tiệc tùng vả lại còn thói trăng hoa. Gã chưa biết thế nào là đủ. Gã luôn thấy thiếu khi người yêu gã chẳng thể nào hiểu thú vui mà gã theo đuổi. Gã tìm đến những cô gái sàn nhảy để chia sẻ niềm vui tiệc tùng. Gã có yêu em không? Finn đưa mắt nhìn người kế bên hệt như cách gã săn con cá cắn câu. Từng hành động em cố ý làm y như cách gã ve vãn con mồi. Đôi tay nhỏ lần mò vào nền tóc đen rồi từ từ vuốt xuống đôi gò má, trượt dài đến hõm cổ chàng phục vụ ngây thơ. Em muốn cho gã thấy, nếu gã có yêu em gã sẽ biết cõi lòng em đã tan nát như nào khi chứng kiến cảnh ấy cả chục lần.Và gã có yêu em không? Em không ngừng tự hỏi rằng liệu người em yêu có thật sự yêu em không hay gã chỉ thấy em thú vị nhất thời thế là ngỏ lên tiếng yêu vụn vặt mà thôi. Finn không thể ngừng nghĩ rằng mình có kí lô nào trong lòng Delisaster không? Nếu có thì sao gã nỡ làm em đau đến thế? Để né tránh nỗi thất vọng tràn trề, đôi mắt vàng quấn lấy chàng phục phụ thờ ơ đang ở cạnh bên. Em chờ đợi câu trả lời của cậu bạn này để kết thúc phần trình diễn nhạy lại cách gã làm thế với em.
"Không phiền, tôi tên Mash Burnedead."
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me