LoveTruyen.Me

Di Biet The Gioi Mysteric

 Sakura đã ở lại nhà mẹ cho đến hết ngày sau. Sáng ngày tiếp theo, cô bắt đầu lên đường trở về. 

- Chị Sakura sao không ở lại lâu hơn đi ạ? ( Bé gái 1 )

- Chị phải đi sớm thôi em à. Cấp trên sẽ mắng chị mất. ( Sakura )

- Chị Sakura nói không giữ lời. Tụi em còn chưa chơi với chị đủ mà! ( Bé trai 1 )

- Chị nói là sẽ ở lại lâu mà? Bây giờ chị đi là tụi em giận chị đó! Tụi em sẽ không chơi với chị nữa đâu! ( Bé trai 2 )

- Ngoan, ngoan. Lần sau chị sẽ ở lại lâu hơn. Được chưa? Chị mà bị cấp trên phạt là khỏi về luôn đó! Lúc đó cho mấy đứa nhớ mòn nhớ mỏi luôn ha? ( Sakura )

 Mấy đứa nhỏ khi nghe được điều đó liền xị mặt xuống. 

- Lần sau chị vẫn còn tới nữa mà! Không cần phải buồn như vậy đâu. ( Sakura )

- Chị nhớ đó! ( Bé gái 2 )

- Trời ạ, đây đâu phải lần đầu đâu! Chị sẽ về mà. ( Sakura )

- Vậy, chị đi vui vẻ. ( Các bé )

- Rồi, rồi, chị đi đây. Tạm biệt các em. Con đi nha mẹ. ( Sakura )

- Ừm. Nhớ giữ gìn sức khỏe đó. ( Sơ )

- Vâng. ( Sakura )

 Một chút thời gian cho buổi chia tay, những đứa nhóc đã làm cô vui trước khi phải rời xa nhau, vài tuần. 

  Việc di chuyển nơi này nơi nọ đối với cô khá dễ dàng. Với khả năng trinh sát đã được rèn luyện trong vài năm, tốc độ của cô tương đối nhanh, nhanh hơn so với đi bằng xe ngựa. Thế nên, cô đã chạy một mạch từ đó về Belagoth. 

 Trên đường về, cô có ghe qua Lerna. Mọi chuyện vẫn bình thường như mọi ngày. Mấy ông bác vẫn đang ngồi nhậu nhẹt, mấy cô chị vẫn đang ngồi ngắm trai. Mọi thứ đều rất bình thường, đó là lúc cô chưa mắt chạm mắt với một cô gái nọ.

 Sakura đang di chuyển với tốc độ cao, đó là hiệu ứng của một skill giúp cô rất nhiều trong việc trinh sát. Rất ít ai có thể cảm nhận được sự hiện diện, hay thậm chí là nhìn thấy cô. Thế nhưng, khi cô đảo mắt nhìn vào một cô gái đang nhâm nhi tách trà ở phía xa kia, cô ta liền nhìn thẳng vào mắt Sakura. Điều đó làm Sakura hết sức bất ngờ.

 Cô khen thầm Kato khi có thể chiêu mộ được một vị tướng tài năng như vậy.

"Một tên điên cũng có thể mời người như vậy gia nhập vào lãnh thổ của mình. Hay thật!" ( Sakura )

 Khi dòng suy nghĩ chuẩn bị vụt đi, cô lại nghĩ ngay đến việc cô gái kia có thể là người ngoài đang tham quan Lerna.

"Như thế có vẻ sẽ phù hợp hơn. Không thể nào một tên điên có thể chiêu mộ được người giỏi như thế được?" ( Sakura )

 Cô vẫn tiếp tục di chuyển và hướng về Belagoth. Vấn đề kia tạm thời bỏ qua, hiện giờ cô chỉ tập trung vào việc trở về và trò chuyện thân mật với Kanzaku. 

 Khi đã tới văn phòng làm việc của Kanzaku, cô gần như thả lỏng cả cơ thể mình. Mỗi khi cô được gần bên Kanzaku, cô đều làm như thế, mặc dù đó không phải là do cô cố tình làm vậy. Nó gần như đã trở thành một thói quen.

 Cánh cửa mở ra, không chút tiếng động, không gian hoàn toàn yên tĩnh. Sakura chào Kanzaku với âm giọng khá lớn.

- Chào anh Kanzaku, em về rồi đây! ( Sakura )

 Kanzaku không trả lời, vẫn cứ cặm cụi viết cái gì đó.

- Này, Kanzaku! Ít gì cũng nói đại cái gì đó cho em vui đi. Sao không thèm ngó ngàng gì tới em vậy? ( Sakura )

 Kanzaku vẫn không nói một lời nào. Sakura nhăn mặt lại và nhìn chằm chằm vào Kanzaku. Anh ta dừng bút, ngước mặt lên nhìn Sakura và nở một nụ cười. Tất cả đều như một cỗ máy.

- Mừng em trở lại. ( ??? )

  Sakura tái mặt đi khi nhìn thấy hành động đó. Cô liền thủ thế và la lên.

- Ngươi là ai? Sao lại dám vào đây? Kanzaku đâu? ( Sakura )

- Là anh đây mà. Em sao vậy? ( ??? )

 Anh ta đứng dậy và tiến đến gần Sakura. Điều đó làm cô càng đề phòng hơn. Một bước, lùi xuống.

- Con gái, sao con lại rời xa ta vậy? Ta chỉ muốn ôm con thôi mà? ( ??? )

 Một cái chớp mắt nữa, Sơ lại hiện ra. Cô vô tình thốt lên từ "Mẹ" trong hoài nghi và bất ngờ. Nhưng cô đã kịp lấy lại sự tỉnh táo. Hai bước, lùi xuống.

- Ngươi là ai? Nói mau! ( Sakura )

- Ơ kìa, chúng ta là bạn mà, phải không? Sao cô lại tránh tôi? Tôi đã cứu cô lúc đó mà? ( ??? )

 Một lần nữa, nhân diện của người đang tiến tới gần cô lại thay đổi. Lần này, đó là một người mà ai cũng biết. 

- Ibaraki? Sao cậu lại ở đây? Không! Cậu ta đã chết rồi! Mau trả lời câu hỏi của ta, tên khốn! ( Sakura )

 Ba bước, lùi xuống.

 Hắn ta một thoắt đã xuất hiện trước mặt cô. Cô giật mình và nhảy mạnh về phía sau.

"Tại sao mình nhảy xa vậy nhưng vẫn không đụng trúng thứ gì vậy?" ( Sakura )

 Cô bất giác quay ra sau. Quả đúng như nghi ngờ, mọi thứ ở sau đều biến mất. Khi cô nhận ra điều đó, không gian như sụp đổ. Cô nghe thấy tiếng thì thầm bên tai mình.

- Không chú ý vào đối thủ là một ý tồi đấy cô gái ạ. ( ??? )

 Cô quay mặt lại và đối diện với cô chính là cô gái lúc ấy.

- Là ngươi? Không lẽ nào, là gián điệp của tộc Elf sao? ( Sakura )

 Cô ta chạm nhẹ vào người Sakura, đẩy cô xuống cái vực không biết đã xuất hiện từ bao giờ. Cô rơi xuống đó, lòng đầy hối tiếc và ân hận. Màn đêm dần bao trùm tầm nhìn của cô.

—————Lát sau—————

- Cô Sakura không bị gì cả thưa ngài Kanzaku. ( Y sĩ )

- Vậy à? Cảm ơn cô. Cô có thể làm việc của mình. ( Kanzaku )

- Vâng. ( Y sĩ )

 Sắc mặt Kanzaku không tốt. Tất nhiên rồi! Một người quan trọng với anh đã ngất xỉu trước mặt, sao lại không khỏi lo lắng được. 

 Hiện giờ anh chỉ có thể ngồi đó và chờ cho đến khi Sakura tỉnh lại. Nhưng có vẻ cô ta đã tỉnh rồi, và còn tặng thêm cho Kanzaku một cú đấm với thế thủ trong chiến đấu.

- Em tỉnh rồi à? ( Kanzaku )

- Ngươi là ai? Nói mau! ( Sakura )

- Kanzaku đây. Em gặp phải ác mộng à? ( Kanzaku )

- Có thật không? ( Sakura )

- Hàng thật còn nguyên đây. Ngồi xuống và bình tĩnh lại đi. ( Kanzaku )

 Cô nàng chậm rãi ngồi xuống. Cô nhận ra rằng mình đã bất tỉnh ngay khi vừa vào văn phòng thông qua lời kể của Kanzaku.

 Sau đó, cô nói lại với Kanzaku về "cơn ác mộng" vừa rồi của mình. Khi nghe xong anh ta liền nói rằng đó rất có thể chính là một kĩ năng gây ảo giác cho đối phương. Suy nghĩ đó của anh ta là hoàn toàn có căn cứ. Thế nên cô cùng với Kanzaku đi đến gặp Kato để hỏi rõ đầu đuôi.

 Chỉ một lát sau, họ đã gặp mặt nhau. Sakura đang cư xử quá mức. Trông cô cứ như muốn lấy mạng Kato vậy. 

- Nào! Bình tĩnh nào! Nói rõ ra xem cái cô gái đó ăn mặc như thế nào để tôi giúp. ( Kato )

- Cô ta có mang một cái nón. ( Sakura )

- Vâng, chỗ tôi có rất nhiều người mang nón. ( Kato )

 Shiro khẽ cười khi nghe xong câu đó của Kato. 

- Mấy người đùa đấy à? Hay thật! Để tự tôi đi tìm cô ta. ( Sakura )

 Sau đó, cô đến cái nơi mà cô đã gặp mặt cô gái kia. Hai trong ba người theo sau thì đang khá khó hiểu khi cô lại cư xử như vậy. Thế là Kanzaku đã kể lại câu chuyện kia cho hai người bọn họ.

 Khi họ hiểu được vấn đề thì đó cũng là lúc mà họ đã đến nơi. Thật bất ngờ, cô gái khi ấy vẫn thản nhiên ngồi nhâm nhi tách trà của mình ở phía xa xa kia.

- Hoh, hay thật! Vẫn còn ngồi ở đó được cơ à? Bản lĩnh đấy! Này, tên điên. Là cô ta đó. Có phải người của cậu không? ( Sakura )

- Không. Với lại tôi không bị điên. ( Kato )

- Hmm, thế sao? ( Sakura )

 Vừa dứt lời, cô tiến tới gần cô gái đang bình thản thưởng thức tách trà của mình. Cô gái ấy ngước mặt lên nhìn khi thấy Sakura đứng đối diện mình.

- Chào... ( ??? )

 Chưa kịp dứt lời, cái nón lá trên đầu cô ấy đã bị Sakura hất văng đi.

- Nhà ngươi là người của ai? Nói mau nếu không muốn đầu lìa khỏi cổ. ( Sakura )

 Những người xung quanh đang nhìn vào hai người họ chằm chằm. 

- Phận làm nữ nhi thì phải thùy mị nết na chứ cô gái? Những lời đó không nên được tuôn ra từ miệng của một người con gái xinh đẹp như cô đâu. ( ??? )

 Gân máu nổi lên trên trán Sakura. Ngay lập tức, cô bóp lấy cổ cô gái kia và siết thật chặt. Cảm giác khi siết cổ một cơ thể từ máu thịt ngay lập tức chuyển biến. Cô gái kia đã biến mất ngay trong tầm tay của Sakura, một dấu vết cùng không còn. 

 Những người ngoài thì tưởng rằng đó là một trò chơi gì đó nên ngay lập tức quay trở lại với công việc của mình.

 Còn về Sakura, cô đã hét lên mà không kiềm chế gì cả.

- Con khốn!! ( Sakura )

 Ba người kia đứng nhìn cô đều lắc đầu cười trừ. 

- Tôi nghĩ lời cô gái kia nói khá đúng đấy. ( Kato )

- Tôi đồng ý. ( Kanzaku )

- Em cũng vậy. ( Shiro )

(1840 từ)


Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me