Di Nang Trong Sinh Thieu Nu Boi Toan Thien Tai Chuong 1 373
Mọi việc xong xuôi, Dương Tử Mi cũng thấy trong người khá mệt mỏi nên cũng ngồi xuống ghế nghỉ ngơi. Nhưng cô lại phát hiện có một cây nhang to đang được đốt ở góc tường.Cô nhíu mày hỏi:- Anh đốt nhang bái thần trong phòng à?Mộ Dung Vân Thanh cười ngượng nói:- Tôi làm sao mà biết cúng ai chứ. Là do mẹ tôi thấy ngọc Quan Âm gia truyền bỗng nhiên bị vỡ, bà cứ nói là trong phòng có tà khí thế nên mới đốt nhang trong phòng tôi để trừ tà.- Mẹ anh có nói rõ là mời vị thần nào đến không?- Không, chỉ là đốt nhang rồi nói là trừ tà thôi.Dương Tử Mi không biết nói gì hơn. Chả trách mà các luồng âm sát khí bên ngoài cứ dồn dập tụ về đây, hơn nữa còn rất lộn xộn. Nguyên nhân chính là từ đây mà ra.Bình thường, người người nhà nhà cũng thường hay đốt nhang. Nhưng nhang không thể đốt lung tung được.Đốt nhang cúng bái thần thánh, bao gồm cả những người của thế giới bên kia, thật ra cũng giống như chuyện mời khách của người trần vậy. Mời ai, mời đến làm gì cũng đều phải nói cho rõ!Khi đốt nhang, hai tay phải cầm nhang để ngang ngực, mắt nhìn thẳng vào bàn cần đốt nhang, mặc niệm ba lần gọi vị thần mà mình cần mời đến. Ngoài ra, cũng cần nói rõ là mời đến làm gì. Ví dụ như mời đến ngồi chơi, mời uống rượu, hút thuốc, ăn trái cây, uống sữa, ăn cơm... Ngoài các thức ăm mặn ra thì những thứ mà con người thường hay ăn, thần thánh cũng sẽ ăn. Đốt nhang mời thần đến thần nhất định sẽ đến, cho dù có cảm nhận được hay không. Nếu như không gọi tên vị thần mà mình cần mời thì có đốt nhang cũng như không. Thần phải mời từng vị một. Nếu không gọi tên từng vị thì họ đương nhiên sẽ không đến. Không giống như người bình thường, chỉ cần hô lên một tiếng mời cả nhà ăn cơm là mọi người đều vui vẻ nhập tiệc. Quy tắc trong thế giới quỷ, thần không giống như trên trần gian. Nếu không gọi tên họ thì họ sẽ không ăn.Tuy nhiên, nếu như chỉ đốt nhang mà không nói rõ tên vị thần cần mời thì điều đó có nghĩa là ai cũng có thể đến. Ai ngửi thấy mùi thì đến tham gia thôi. Cũng giống như chuyện phát cơm từ thiện cho những người dân gặp nạn vậy, nếu như không nói rõ là cho ai thì tất cả họ sẽ tranh nhau lấy, trật tự sẽ bị phá vỡ.Chuyện đốt nhang mà không mời thần cũng giống như thế.Cho nên, cây nhang trong phòng Mộ Dung Vân Thanh kia chính là nguyên nhân dẫn dụ các âm hồn, ma quỷ tạp nham tề tựu về. Chúng đến đây xong, lại phát hiện Mộ Dung Vân Thanh bị âm sát khí nhập thể nên mới tranh nhau để nhập vào.Dương Tử Mi gọi Mộ Dung phu nhân vào và nói rõ nguyên nhân cho bà biết, đồng thời cũng không quên quở trách bà một chập.Biết được con trai mình bị trúng tà là do lỗi của mình, Mộ Dung phu nhân vô cùng kinh hãi. Lúc này đây, bà không còn là một vị phu nhân cao sang, quý phái như trước đó nữa mà như là một học trò nhỏ, im lặng cúi đầu nghe Dương Tử Mi chỉ bảo và không ngừng gật đầu dạ vâng.- Bây giờ, ông chủ Mộ Dung đây cũng không còn trở ngại gì, nhưng mà thể chất của anh ta rất dễ bị âm sát khí xâm nhập. Trước đây, sở dĩ anh ta không bị gì là vì nhờ có ngọc Quan Âm đỡ dùm. Giờ ngọc Quan Âm không còn nữa nên phải nhanh chóng chọn một vật trừ tà khác cho anh ta ngay. Nếu không thì chuyện như hôm nay cũng sẽ tái diễn.Dương Tử Mi nói.- Vậy đại sư có thể tặng cho con trai tôi vật trừ tà đó không ạ?Mộ Dung phu nhân sốt ruột hỏi. Lần này, bà không còn khinh thường Dương Tử Mi nữa, hơn nữa còn rất cung kính gọi cô là đại sư.- Tôi vốn dĩ đã tặng cho anh ấy rồi nhưng anh ấy không nhận. Giờ tôi cũng không còn vật gì có thể tặng nữa.Dương Tử Mi đáp.Nghe thế, Mộ Dung Vân Thanh mới nhớ lại miếng ngọc hồ lô được chạm khắc thô sơ như đồ chơi trẻ con mà cô tặng anh hôm đó. Nghĩ đến đây, anh cảm thấy hối hận vì lúc đó anh đã từ chối món quà quý giá kia và để nó lọt vào tay Tống Huyền. Đây chẳng khác gì một vật trân quý mà anh đã tự tay đánh mất vậy.Trước đây, Mộ Dung Vân Thanh không hề tin vào mấy chuyện ma quỷ kia. Nhưng, sau khi trải qua kiếp nạn hôm nay, anh mới bắt đầu tin.- Vậy phải làm sao đây? Hay là, tôi đến chùa để xin một cái về vậy.Mộ Dung phu nhân lo lắng đến nỗi không biết làm gì cho phải.- Ha ha, sao có thể xin được vật may mắn, trừ tà trong chùa được chứ. Những vật trừ tà trong đó hầu hết đều là những vật trừ tà thông thường, không thể giúp gì được cho người như ông chủ Mộ Dung đây đâu. Hơn nữa, ông chủ Mộ Dung đây là người kinh doanh các loại ngọc và đá quý, thường xuyên tiếp xúc với các vật tích tụ nhiều âm sát khí cho nên rất dễ bị âm sát khí nhập thể.Dương Tử Mi cười nói.Dương Tử Mi vừa dứt lời, Mộ Dung phu nhân lật đật hỏi ngay:- Vậy vật như thế nào mới được ạ? Mong đại sư chỉ dẫn cho.Dương Tử Mi chỉ cười mà không nói gì.- Bao nhiêu tiền tôi cũng chịu hết.Mộ Dung phu nhân vội nói tiếp.- Phu nhân vẫn còn đang nợ phí trừ tà của tôi đấy. Nếu như tôi nhớ không nhầm thì phu nhân từng nói là phí trừ tà bao nhiêu đều do tôi quyết định cả, đúng không?Dương Tử Mi nhếch mắt nói.Mộ Dung phu nhân nghe xong mới ngẩn người ra, mặt thoáng biến sắc và đưa mắt nhìn cô. Bà sợ cô sẽ hét giá trên trời.- Phí trừ tà mà tôi nhận không cao, chỉ một trăm ngàn thôi. Tuy nhiên phu nhân phải làm từ thiện ít nhất là ba triệu.Dương Tử Mi nói.Sở dĩ chỉ lấy một trăm ngàn không phải Dương Tử Mi không tham mà là vì cô không thể lấy nhiều hơn mức đó. Nếu cô nhận nhiều hơn thì bản thân cô cũng sẽ bị báo ứng. Tuy nhiên cô cũng cần phải cho Mộ Dung phu nhân một bài học để trừng trị thái độ khinh thường cô trước đó của bà. Thế nên cô mới bảo bà phải làm từ thiện ba triệu.Hơn nữa, Mộ Dung Vân Thanh đã gây ra rất nhiều nghiệp, trên người anh ta có không ít oán khí của những người đã bị anh ta sát hại nên giờ phải làm từ thiện thì mới có thể bảo vệ anh ta được.Dương Tử Mi cũng chỉ muốn tốt cho anh ta thôi.Nghe cô nói thế, Mộ Dung phu nhân tuy xót của nhưng cũng không dám nói gì. Vì dù gì Dương Tử Mi cũng chỉ lấy có một trăm ngàn.Mộ Dung Vân Thanh ngồi bên cạnh theo dõi hai người nói chuyện từ nãy đến giờ nên đại thể cũng đoán ra được giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì.Dương Tử Mi đã cứu mạng anh, đừng nói là ba triệu, cho dù cô có đòi anh dùng tất cả gia sản của mình để trả thì anh cũng đồng ý trả.Điều làm anh ngạc nhiên nhất chính là Dương Tử Mi chỉ lấy có một trăm ngàn, số còn lại cô bảo anh dùng làm từ thiện.Mộ Dung Vân Thanh đưa mắt nhìn Dương Tử Mi.Chỉ thấy gương mặt xinh đẹp của cô vẫn thản nhiên như không. Đôi mắt lấp lánh như sao của cô cứ như nhìn thấu mọi việc trên đời vậy.Phát hiện Mộ Dung Vân Thanh đang nhìn mình, Dương Tử Mi nhoẻn miệng cười nói:- Tuy giờ tôi không có vật trừ tà nào nhưng không có nghĩa là trong tiệm của anh không có. Tôi sẽ giúp anh chọn một món vậy. Nhưng cũng phải thu phí chọn vật trừ tà đấy, một trăm ngàn.Những lời cô vừa thốt ra không khác gì những lời của một cô bé tham tiền.Lúc này đây, Mộ Dung Vân Thanh rất muốn bóc trần tất cả mọi bí ẩn thuộc về cô. Anh muốn xem xem là cô đã trải qua những chuyện gì trước đó.Trước đây, anh từng cho người thăm dò thông tin về cô. Nhưng những gì mà anh biết được lại rất ít ỏi. Một cô gái nông thôn, không biết vì nguyên do gì mà bị gãy xương, tàn phế. Sau đó theo một lão đạo sĩ học y thuật, tướng thuật trên núi trong suốt mười năm. Sau khi cơ thể lành lặn trở lại mới theo gia đình đến thành phố A để đi học.Nếu nói có gì kỳ lạ thì điều kỳ lạ nhất chính là chuyện cô theo lão đạo sĩ học tướng thuật.Trên đời này, người học tướng thuật không nhiều. Huống hồ, anh còn biết được là vị đạo sĩ mà Dương Tử Mi theo học kia cũng chỉ là một vị đạo sĩ bình thường, không có tài năng gì đặc biệt.Dương Tử Mi không chú ý gì đến những suy đoán của Mộ Dung Vân Thanh đối với cô. Cô chỉ bảo anh dẫn cô vào nơi cất giữ đá quý của anh để giúp anh chọn vật trừ tà.Mộ Dung Vân Thanh cũng ưu tiên cho cô xem những thứ mà anh cất giữ riêng cho mình.Thấy không ít bảo vật lần lượt bày ra trước mắt mình, Dương Tử Mi không khỏi ngưỡng mộ. Những thứ đó đều là đồ thật cả, nhìn sơ qua không dưới ba mươi thứ. Cô đoán, chỉ cần tùy tiện chọn đại một món thôi thì giá của chúng ít nhất cũng cả triệu, còn những miếng ngọc, đá quý cao cấp khác thì trước đây nghe Tống Huyền nói giá cả trăm triệu, thậm chí vô giá.Dương Tử Mi vừa nhìn vừa cảm thán. Cô thầm tính, nếu như cô cũng có được những thứ đó thì chẳng khác nào ngồi trên núi vàng, cả đời không cần lo chuyện cơm áo gạo tiền nữa.Tuy nhiên, Dương Tử Mi cũng phát hiện những miếng ngọc, viên đá quý kia đa phần đều có mùi đất do được chôn trong đất lâu ngày. Điều này chứng tỏ chúng được khai quật từ dưới đất lên.Cô chia chúng ra làm hai, những thứ có âm sát khí để sang một bên, những thứ mang khí may mắn, tốt lành để sang một bên. Sau đó, cô tỉ mỉ dặn dò Mộ Dung Vân Thanh đừng tiếp xúc nhiều với những thứ có mang âm sát khí, còn những thứ có luồng khí tốt thì có thể tiếp xúc nhiều hơn một chút.Chỉ tiếc là mấy thứ trước mặt Dương Tử Mi hiện tại, luồng khí may mắn rất yếu ớt và hoàn toàn không phù hợp làm vật trừ tà cho Mộ Dung Vân Thanh.Nếu như có thể để cô nuôi dưỡng chúng trong vùng đất tốt vài năm, sau đó dùng nguyên khí tiếp tục nuôi dưỡng chúng thì còn may ra. Tuy nhiên, Mộ Dung Vân Thanh lại không thể chờ lâu như vậy được.- Mấy thứ này đều tốt cả, nhưng không hợp với anh. Còn nữa...Dương Tử Mi cầm mọt miếng ngọc có vẻ như rất có giá trị lên nói:- Tôi có thể chắc chắn rằng, miếng ngọc này không phải là ngọc cổ quý giá gì, mà chỉ là hàng nhái.- Không phải chứ? Đây là miếng ngọc đã được các chuyên gia giám định cấp quốc gia tiến hành giám định, là ngọc thời Xuân Thu đấy.Mộ Dung Vân Thanh nói.- Ai cũng có thể có sai sót. Trên đời này không ai dám nói là những thứ mình giám định đều chính xác một trăm phần trăm cả.Dương Tử Mi khẽ cười nói.- Ô? Vậy sao cô không nghĩ là mình sai nhỉ?- Tôi có thể khẳng định một trăm phần trăm với anh.Dương Tử Mi tự tin nói.Cô đương nhiên là dám khẳng định chắc chắn như vậy rồi. Tuy trình độ giám định của cô cũng chỉ mới ở mức nhập môn sơ cấp, nhưng cô lại có thiên nhãn có thể nhìn thấy vật khí của đồ cổ. Khả năng đó không ai sánh được với cô.Nghe cô nói thế, Mộ Dung Vân Thanh cũng không nói gì thêm. Anh cất những thứ kia vào tủ lại và tiếp tục dẫn cô đến khu trưng bày trong tiệm.Dương Tử Mi phát hiện những thứ được trưng bày trong tiệm của Mộ Dung Vân Thanh có một nửa là đồ giả. Cô không biết là do anh cố ý trộn hàng thật, hàng giả vào nhau hay là do giám định không ra.Tuy nhiên, việc chơi đồ cổ và đá quý thật sự là một việc rất mạo hiểm, hoàn toàn dựa vào nhãn lực và khả năng tài chính của người chơi. Một khi mua nhầm đồ giả thì người chơi đồ cổ cũng chỉ biết trách do mắt mình yếu kém nên mới mua nhầm chứ cũng không biết làm gì hơn.Dương Tử Mi tìm mãi tìm mãi, bỗng cô nhìn thấy một vật phát ra luồng sáng may mắn khá mạnh nằm ở một góc nọ.Đó chính là một tấm thẻ đơn giản có chất liệu bằng gỗ. Màu gỗ đen tuyền chứng tỏ nó là vật có niên đại rất lâu rồi.Tấm thẻ gỗ đó phát ra một luồng khí màu trắng dày đặc.Hai mắt cô sáng lên. Cô đưa tay cầm tấm thẻ gỗ đó lên xem và phát hiện đó là gỗ đào. Cô quay sang hỏi Mộ Dung Vân Thanh:- Thứ này lai lịch ra sao?Mộ Dung Vân Thanh lắc đầu nói:- Không thể đoán được lai lịch cụ thể của nó. Tôi chỉ thấy nó đặc biệt và nghĩ là sẽ có người thích nên mới để ở đây.Dương Tử Mi nhìn giá và thấy chỉ ba ngàn thôi. Cô thấy tiếc vì không ai nhìn ra được giá trị thực của nó.- Cô thích sao? Vậy tặng cô đấy.Thấy cô có vẻ thích nên Mộ Dung Vân Thanh cũng không ngần ngại tặng cho cô.Dương Tử Mi khẽ nhếch mắt nói:- Không cần anh tặng đâu, tôi mua. Ba ngàn tôi có thể mua được. Chút nữa anh trừ vào phí trừ tà của tôi là được rồi.Mộ Dung Vân Thanh chỉ biết nhún vai đồng ý.Đoạn, Dương Tử Mi bèn lấy tấm thẻ bằng gỗ đào cổ kia cất vào túi. Nếu như nói về lai lịch của nó, cô nghi ngờ có thể là vật của thời Hạ hay Thương gì đó. Theo lý mà nói thì những thứ làm bằng gỗ rất dễ bị hỏng và không thể giữ được nguyên vẹn qua bao nhiêu năm thăng trầm của thời gian như thế. Nhưng tấm thẻ gỗ kia thì lại vẫn vẹn nguyên, hơn nữa luồng khí tốt còn rất nhiều nữa.Sở dĩ cô không đưa tấm thẻ đó cho Mộ Dung Vân Thanh là vì cô lo rằng một người không có nguyên khí hộ thể như Mộ Dung Vân Thanh kia sẽ không thể chịu nổi luồng khí tốt quá mạnh được. Một khi anh ta không chịu nổi thì luồng khí tốt đó sẽ hóa thành sát khí tấn công anh ta.Cũng giống như thân thể của con người vậy, khi quá yếu sẽ không thể tiếp nhận được quá nhiều dinh dưỡng cùng lúc được.Dương Tử Mi muốn giữ tấm thẻ đó lại cho mình, vì nó là một pháp khí rất tốt. Nó có thể giúp cô trao đổi nguyên khí với đất trời.Sau khi cất tấm thẻ vào túi, Dương Tử Mi tiếp tục theo Mộ Dung Vân Thanh chọn vật may mắn phù hợp với anh ta.May là cuối cùng cô cũng tìm thấy một miếng ngọc hồ lô bằng chất ngọc phù dung nằm khuất trong một góc nhỏ. Miếng ngọc đó tuy không tinh xảo nhưng luồng khí may mắn của nó lại vừa đủ cho Mộ Dung Vân Thanh dùng làm vật trừ tà. Nó như là một vật khai quang được nuôi dưỡng khá lâu trong chùa vậy.- Cái này đi.Chọn xong, Dương Tử Mi bảo Mộ Dung Vân Thanh mang một sợi dây màu đen đến và xỏ miếng ngọc đó vào. Sau đó, cô vừa niệm chú vừa thắt sợi dây đó lại thành một nút thắt trừ tà. Xong xuôi mới đưa cho Mộ Dung Vân Thanh đeo vào cổ.Tuy ngọc hồ lô kia không đẹp nhưng vì tâm trạng hiện tại của Mộ Dung Vân Thanh hoàn toàn khác với trước đó nên anh cũng cảm thấy nó đặc biệt.Hơn nữa, miếng ngọc đó là do chính tay Dương Tử Mi chọn, nút thắt kia cũng do chính tay cô thắt nên ý nghĩa rất đặc biệt. Thế nên đây cũng chính là nguyên nhân mà Mộ Dung Vân Thanh vui vẻ tiếp nhận.Sau khi đeo ngọc hồ lô vào, không biết là do tác dụng tâm lý hay gì mà Mộ Dung Vân Thanh lập tức cảm thấy như mình được bảo vệ, cảm giác đó rất thoải mái và rất giống với cảm giác khi anh còn đeo ngọc Quan Âm trên người vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me