LoveTruyen.Me

Di The Manh Nhat Lam Buc Cong

 Một lần nữa tỉnh lại, ta nhìn hoàn cảnh chung quanh, nói: "Lúc này, rốt cuộc là mật thất." Ta mị mị hai mắt, nhìn chằm chằm hướng trước mặt. Kỳ thật ta căn bản không xem được cái gì, mắt đã không có tiêu cự, đúng rồi, ta vốn dĩ có độ cận thị cường độ thấp, cho nên lúc này không biết vì sao một mảnh mông lung.

"Hừ, yêu nhân, hãy xưng tên ra." Thanh âm từ tính quanh quẩn ở trong mật thất, trong mật thất đóng kín yên lặng phá lệ trong trẻo. Ta gian nan di động tầm mắt, rất nhanh ta liền phát hiện toàn thân đều không thể động đậy.

Tựa hồ không đợi ta đáp lại, nam tử kia có chút tức giận, "Nói, vẫn là không nói?"

Ta nỗ lực chuyển cổ qua, ta là bị trói ở trên giường đá, thân thể đã bị rửa sạch rồi băng bó.

Quay đầu liền thấy mỹ nam kia, hắn mặc một thân lam bào, đầu mang kim quan, một thân khí chất lãnh đạm hiển lộ không chút bỏ sót. Nếu hắn không lạnh mặt mà nói, chắc chắn là một công tử ôn nhã.

Tầm mắt vẫn có chút mơ hồ, thấy không rõ lắm. Hắn thấy ta thật sự không có khí lực nói chuyện liền tốt bụng chờ ta mở miệng, hơn nửa ngày, ta mới trả lời: "Lý. . .Tâm Hiền. . . . ."

Vừa nói ra liền chính mình cũng lắp bắp kinh hãi, thế nào khàn khàn khó nghe như vậy? Chẳng lẽ giọng nói hỏng rồi sao? Trong miệng thật đắng, phi thường chua xót.

Chẳng lẽ ta thành người câm ?!

"Lý Tâm Hiền." Mỹ nam tử lặp lại một lần, ánh mắt nhìn ta tràn ngập khinh thường, ta cuối cùng cũng thấy rõ cái này.

Bây giờ ta mới nhớ tới, thân thể ta bị thương vô cùng nghiêm trọng. Có khả năng sẽ tàn phế sao? Những người cai ngục đó lấy gậy gỗ đánh gãy xương sườn ta, hiện tại giọng nói cũng ra vấn đề.

Này thật quá đáng!

"Chẳng lẽ, cái này cũng muốn đoạt đi sao? Ta cái gì cũng đều không có. . . . Thật tàn. . . nhẫn. .nôn. . . ." Cổ họng tanh ngọt, cả người ta đều đang run rẩy. Thế nhưng thật sự nôn ra máu, ta tưởng mấy quyển tiểu thuyết kia đều là gạt người. . . .

Mỹ nam tử có chút ngốc lăng, ngay sau đó đi đến trước người ta, bàn tay trắng nõn trực tiếp bóp chặt cổ ta, hô hấp khó khăn, ta không biết như thế nào hắn đột nhiên muốn bóp chết ta. Chẳng lẽ, ta thật sự muốn chết sao?

Thật là oan ức, một người bình phàm như ta liền chết đi như vậy. Ta đột nhiên thật hận, hận chính mình vì cái gì xen vào việc của người khác, bằng không sẽ không bị bắt cóc cùng, sẽ không xuyên qua, cũng. . . sẽ không thành như vậy.

"Yêu nhân, cùng ngươi là giao dịch, thế nào?" Mỹ nam tử buông ta ra, nói.

"Giao dịch?" Ta nghi hoặc. Hắn muốn làm gì? Vẫn là nói ta có giá trị gì để lợi dụng sao?

"Đúng vậy, giao dịch." Hắn nói xong liền tiến về phía bàn đá trong góc mật thất rót chén nước cưỡng ép ta uống.

Ta căn bản là không uống xuống được, nói chuyện đã cực kỳ cố hết sức, rất nhiều nước đều không vào trong miệng ta được, toàn từ khóe miệng chảy xuống. Hắn đành phải cường chế rót hết, cũng do chiêu thức ấy của hắn, trong cổ họng đỡ khô khốc.

Người này là có bệnh!

Ta cười khổ, nhẹ giọng nói: "Ngươi nói đi."

"Bổn thiếu gia muốn ngươi đến bên cạnh tử hoàng đế kia." Khi mỹ nam tử nói đến tử hoàng đế trong mắt tràn ngập cừu hận. Lần trước cũng nghe hắn nói tử hoàng đế, tử hoàng đế ba chữ vô cùng nặng nề. Có thê rnois là nghiến răng nghiến lợi, hận không thể thiên đao vạn quả, ngũ mã phanh thây.

*Tử hoàng đế: hoàng đế chết tiệt, hoàng đế đáng chết. 

"Ha hả. . . ." Ta cười, nguyên lai ta vẫn còn sức lực để cười a. . . . . .Hắn nói ta là người mang điềm xấu, hắn nói, ta là yêu nhân.

Như vậy, ân, hảo a. Ta hơi hơi hơi gật đầu xem như đã đáp ứng.

Con mẹ nó, ta có thể không đáp ứng sao?

Hắn nghe xong, lập tức nở một nụ cười, "Lý Tâm Hiền, như vậy về sau cái gì ngươi cũng phải nghe lời bổn thiếu, bổn thiếu có thể tha cho ngươi không chết. Tử hoàng đế kia là tuyệt đối không giết được ngươi, ngươi cứ yên tâm." Hắn tựa hồ nghĩ đến cái gì, cười thực âm hiểm.

Douma, người này thế nào lại âm hiểm như vậy? Tươi cười kia khiến ta nhìn đổ mồ hôi lạnh.

Cả người ta lạnh lẽo, người này quá âm hiểm, ta thế nhưng gặp một nam nhân đáng sợ như vậy! Ta có thể hay không sẽ chết rất nhanh? Ngẫm lại liền thật đáng sợ a.

Tuy rằng ta vẫn không nghĩ được, rốt cuộc tại sao lại biến thành như vậy, nhưng là ta vô pháp thay đổi, chỉ có thể đi một bước lại tính một bước.

Rất nhanh, ta liền đi ra mật thất, nhưng là tình huống của ta thực không tốt, tuy hai đòn đánh hiểm ta đều gánh lại đây, nhưng là, đừng nói cho ta là ta phải làm cái ốm yếu bệnh tật nam nhân!

Mỹ nam tử gọi là Lý Thanh Huyền, là con của Lý minh chủ Lý Nghị. Đây là một tỳ nữ tên Vân Vân cho ta biết. Vân Vân nói, tên thật của thiếu gia là Lý Thanh Huyền, bên ngoài gọi Lý Thanh. Cho nên không có nhiều người biết tên thật của Lý Thanh Huyền.

Tên này cùng tên của ta đọc âm giống nhau a!

Ta hỏi qua tên của hắn, hắn bảo ta gọi hắn là Lý công tử, hắn nói là tên của hắn, ta không cần phải biết.

Lý Thanh Huyền vừa vặn hai mươi tuổi, xấp xỉ tuổi của ta, nhưng so với ta lớn hơn ba tháng. Kỳ thật chúng ta đều chưa đủ thành thục.

Mà hắn, bị cừu hận che mất hai mắt. Ít nhất theo quan sát của ta, hắn là cực kì hận hoàng đế kia.

Ta còn phát hiện, Lý Thanh Huyền là một gia hỏa đặc biệt thần kỳ.

Tỷ như nói, ta thực thích hỗn ăn hỗn uống, hắn sẽ tò mò ta đang làm cái gì, trên mặt lại mang vẻ ghét bỏ.

Ta cầm nhánh cây vẽ tranh trên mặt đất, hắn lạnh mặt đi tới xem.

"Ngươi vẽ cái gì?" Lý Thanh Huyền rốt cuộc nhịn không được hỏi.

Ta vẽ a, chỉ là trò chơi cờ caro, tự tiêu khiển tự vui.

Đối phương nghi hoặc, ta nhìn cảm thấy buồn cười.

Ta liền vẽ một chữ, giải thích cho hắn: "Cái này kỳ thật rất đơn giản, trò này chơi hai người, người trước vẽ X, người sau ghi O, hai người phân biệt ở các ô vuông lưu lại ký hiệu, nếu ba cái ký hiệu liên tiếp thẳng tắp thì thắng lợi."

Lý Thanh Huyền nghe xong tựa hồ đã hiểu, cầm lấy nhánh cây, muốn chơi thử.

Ban đầu ta thắng, ta thắng mấy ván, về sau lại là Lý Thanh Huyền thắng, mỗi lần hắn đều đoán được bước đi của ta!

"Đáng giận, vì cái gì bước kế tiếp ta vẽ cái gì ngươi cũng biết?!" Ta quả thực buồn bực muốn chết, ném nhánh cây về phòng!

Lại hắn kéo lấy ta, Lý Thanh Huyền nhìn ta, ta nhìn hắn.

Ta phát hiện, thời điểm người này không nói câu nào, rất soái, rất có mị lực, hơn nữa, ánh mắt thực trong suốt. Vì sao ta cảm thấy lúc này hắn nhìn ta rất giống một đứa bé ngoan?

Thật là đáng sợ, ta đang suy nghĩ cái gì?

Sau khi ở chung một đoạn thời gian, ta phát hiện Lý Thanh Huyền tuy rằng lạnh như băng rất đáng sợ, đặc biệt là thời điểm tức giận rất giống Diêm Vương hiện thế, hơn nữa tính cách thay đổi thất thường, làm người khác khó nắm lấy.

Nhưng đôi khi lại cảm thấy, người này thực đơn thuần.

"Lý Tâm Hiền, ngươi từ chỗ nào tới, vì sao một chút cũng không giống con dân của quốc gia ta?"

Lý Thanh Huyền nhìn ta, sắc mặt lạnh nhạt, hắn tựa hồ cân nhắc cái gì, cả người đều bao phủ trong không khí khủng bố quỷ dị.

"Ta a, đã không thể quay về nói đó đi." Nói đến kỳ quái, tuy rằng ta vì người này mà bị đánh hai trận, thậm chí thân thể hiện tại còn không có khôi phục, lại không có ý tưởng oán hận hắn, ta thật là, tâm quá rộng quá thiện lương.

Kỳ thật ta chính là cái ngu ngốc đi.

". . . . .Đừng làm chuyện gì xấu, bằng không ta khiến người khác đóng gói ngươi mang đi." Ánh mắt Lý Thanh Huyền hung ác nham hiểm thiếu chút nữa dọa đến ta.

Ta rốt cuộc đắc tội hắn chỗ nào ?

Ta hỏi qua vì cái gì hắn gọi ta là điềm xấu người, hắn vẫn chưa trả lời ta, lại bóp cổ ta, muốn bóp chết ta!

Người này, có lẽ quá khứ có cái gì bất đắc dĩ đi, mới biến thành như vậy. Ta tự động não bổ, chính mình đem bản thân chọc cười.

Cùng bạn gái xem phim truyền hình nhiều, hoặc là nói cũng xem nhiều kịch võ hiệp.

Nhưng là, này cũng không thể ngăn cản ta muốn xem Lý Thanh Huyền, xem hắn biến sắc mặt, muốn hiểu biết hắn, cho dù luôn bị hắn cự tuyệt, thậm chí uy hiếp cái mạng nhỏ này của ta. Thật đúng là rất kỳ quái, ta đối với hắn tò mò như vậy, ta cũng chưa để ý bạn gái của ta như vậy đâu, hừ!

Chẳng lẽ, ta là một đồng tính luyến ái?!

Hù chết bảo bảo! Chuyện này không có khả năng!

Ý thức được khả năng này, ta nhìn Lý Thanh Huyền liền đau trứng.

Ta tựa hồ cũng phát hiện khác thường của ta, nhìn chằm chằm xem ta, ta áp lực thật lớn.

"Ngươi thế nào rảnh như vậy?" Không phải lúc nào hắn cũng cùng lão cha thảo luận đại sự sao? Thế nào nhìn ta phát ngốc?

". . . . ." Lý Thanh Huyền trầm mặc không nói.

Ta lau lau mồ hôi trên trán, có thể là hôm nay thái dương quá chói, ta cảm thấy nóng quá.

"Có phải trên mặt ta có cái gì?" Ta xấu hổ hỏi hắn.

". . . . ." Lý Thanh Huyền đi tới, một phen xách vạt áo ta lên, ta một đạo lực mạnh mẽ đẩy ngã trên mặt đất, Lý Thanh Huyền từ trên cao nhìn xuống ta, "Ngươi thích ta đúng không?" 

A?!!!!!

Thế nào hắn lại ra kết luận này?!

Biểu hiện của ta rõ ràng như vậy sao?!

Ngay sau đó, ta cảm giác được Lý Thanh Huyền cố ý vô tình dùng chân ma xát giữa hai chân ta.

Ngô, ta khóc không ra nước mắt.

Lý Thanh Huyền, nam nhân này không thể chọc.

--------------------------

Bởi vì nguyên nhân ở thân thể ta, Lý Thanh HUyền không lập tức đưa ta đến chỗ hoàng đế. Qua hai tháng sau, ta bị đưa hướng hoàng cung.

Sau ta mới biết được, cái gọi là 'điềm xấu người' là thế nào, nhưng là ta đã không nghĩ đi giải thích, liền tính ta giải thích cũng chưa chắc có người tin. Nima ai sẽ tin là ta chưa bao giờ tới? Không đúng, không phải Trung Quốc thế kỷ 21, hẳn là một thế giới song song nào đó. (chỗ này ta edit cũng ko hiểu lắm -.-)

Cái gọi là điềm xấu người, bất quá là tin đồn vô căn cứ.

Những cổ nhân quyền cao chức trọng luôn là tin chút quái lực loạn thần. Cho nên, muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do, ta đã trở thành vật hy sinh, thật đau trứng.

Bất quá, ta không muốn ngoan ngoãn làm vật hy sinh.



Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me