[DỊCH] HijiKagu?! (Chắc-chắn-không-phải-HijiKagu)
Chương 14
"Otae-san!" Kondo kêu, và nhận ngay một đạp đè nghiến mặt xuống đất."Trật tự nào, rác rưởi thì đừng có lên tiếng làm bẩn tai người," Otae cười bảo."Đáng- đáng sợ thật." ShinZaki đen mặt nhận xét.("Ê! Đến viết tên người ta tử tế mụ cũng lười à!?" Shinpachi ré.)Bộ tứ vừa bị đả thương dần hồi tỉnh bắt đầu rên rỉ."Otae! Cô mắc cái chứng gì thế? Tụi tôi chỉ đang giúp đội kiểm soát động vật xử lý con khỉ đột kia thôi mà." Gintoki càu nhàu, xoa xoa cái đầu sưng vù."Đại tỷ, sao lại đánh cả em chứ? Mọi tội lỗi đều là của mấy người kia, em chỉ dọn bớt rác rưởi trên đường thôi mà." Kagura mếu máo, đầu cô cũng nổi lên một cục u to bự."Kagura-chan, đừng học thói xấu của người khác!" Shinpachi quát, "Không gọi Kondo-san là rác rưởi nữa! Anh ta chỉ là một con khỉ đột bám đuôi biến thái nên cút về chuồng để chị hai được yên.""Này bà điên, bà biết tấn công cảnh sát là phạm pháp chứ?" Hijikata lầu bầu."Chị à, em chỉ muốn nói là chị không đánh trúng em đâu. Em chỉ giả vờ ngã theo bọn ngốc kia thôi. Em cảm thấy bấp bênh nên em muốn hoà đồng với mọi người." Sougo nói với vẻ mặt vô cùng đứng đắn."Điêu!" Shinpachi hét; vết bầm sưng tướng trên đầu Okita là bằng chứng không thể chối cãi."Không việc gì phải lo hết, chỉ cần mọi người ngoan ngoan là ổn rồi," Otae nở một nụ cười thậm chí còn tươi tắn hơn.Mọi người, trừ Shinpachi, lập tức răm rắp chấp hành, nhu mì xếp bằng ngồi xuống trước Otae."Nhanh thế! Mấy người sợ chị ấy đến vậy sao?! Bị cốc đầu thì có thể đau đến đâu chứ?!""Shin-chan, em cũng không ngoại lệ đâu."Shinpachi tức thời hiện hình bên cạnh Gintoki trong tư thế y chang."Siscon," Kagura nói nhỏ."Im mậy!" Shinpachi rít qua kẽ răng."Giờ thì..." Otae khơi chuyện. Một số người ngồi dưới hơi cứng ngắc lại."Chuyện Kagura-chan hẹn hò với Hijikata-san rốt cuộc là sao đây?"Hai người bị nhắc tên tròn mắt nhìn nhau và, trước tràng ho sằng sặc của Gintoki và Sougo, đỏ mặt."H-h-h-hẹn hò?" Hijikata lắp bắp. "Cô nói gì vậy?""Đại tỷ, đừng nói chuyện kỳ cục." Kagura nói, má vẫn hơi hồng và né tránh nhìn vào mắt người khác một cách lộ liễu."Sao hai ông bà lại đỏ mặt thẹn thùng thế kia!? Con lạy hai ông bà, thôi ngay!" Gintoki quát."Không phải hẹn hò, vậy thì là gì?" Shinpachi hỏi."Nói toẹt ra đi, China." Sougo bảo Kagura."Thì bọn ta đã định nói rồi mà." Hijikata nóng nảy."Nhưng hết người này đến người khác xông vào cắt lời." Kagura thêm vào."Đừng lo, chuyện đó sẽ không xảy ra nữa," Sougo cam đoan.Họ nhìn sang anh, và vạch đen chảy đầy đầu."Từ lúc nào mà-?!" Yamazaki thét.Bên cạnh Sougo là Kondo, đã bị trói lại và nhét giẻ vào mồm, trên trán ghi "Khỉ đột biến thái - Đừng cho ăn".Hijikata tặc lưỡi. Thế cũng là một kiểu chen ngang đấy. Rốt cuộc đến bao giờ vụ hiểu lầm này mới chấm dứt?"Cứ kệ đấy đã," anh nói, "Hầu như lúc nào Shinsengumi chúng ta được lên hình chẳng có mấy cảnh này.""Cục phó! Đừng nói kiểu đó! Nghe cứ như bọn mình là một nhóm S&M ấy!" Yamazaki ré."Im đi, nhanh nhanh chóng chóng mà xong việc cho rồi! Trời ạ!" Hijikata cáu kỉnh."Phải đấy, thôi lảm nhảm và phun hết ra đi! Khổ cái thân tôi, say từ tối qua đến giờ còn nhức mỏi, đã thế người hôi rình vì bị quăng quật vào bãi rác." Gintoki than."Tại anh chứ tại ai?" Shinpachi dửng dưng."Nào, Kagura-chan, Hijikata-san."Kagura hít một hơi sâu.Những người xung quanh hồi hộp đến vã mồ hôi."Kể hết lại thì mệt quá," Kagura tuyên bố, ngón tay móc vào mũi, "Làm một cái flashback (hồi tưởng) nhé.""CLGT! Đừng lôi-!" Trước khi Shinpachi kịp nói hết lời thoại hề đứng tiêu chuẩn của mình, cảnh vật xoáy trôn ốc và màn hồi tưởng hình thành.
-.-.-.-
Kondo đứng trước cửa văn phòng Vạn Sự Ốc. Anh đã gõ cửa rồi nhấn chuông mấy lần mà chẳng có ai ra."Ơ, xin lỗi? Yorozuya? Có ai ở nhà không?"Anh vừa tính gõ thêm lần nữa thì cánh cửa bật ngay vào mặt tiền."Mới sớm ngày ra đã đi phá làng phá xóm! Bà đạp nát mặt mi bây giờ!" Một Kagura vô cùng ngái ngủ và cáu kỉnh gào lên."Nhóc đã làm rồi đấy thôi." Kondo mếu máo chỉ ra; mặt anh sưng vêu còn răng thì gãy nửa hàm."Hơ? Tưởng ai chứ, hoá ra chỉ là con khỉ đột. Ông muốn gì?" Kagura hỏi, buồn tay đưa lên mũi ngoáy."Ta đến có việc nhờ." Kondo nở một nụ cười móm mém và máu me rồi thẳng tắp lăn cu đơ.Một lúc sau, Kondo tỉnh dậy trên ghế dài trong văn phòng Vạn Sự Ốc, với chén trà Kagura mang tới để bên cạnh."À, cám ơn." Anh nói và nâng cái chén lên."Thế, ông có việc gì?" Phía bên kia bàn uống nước, Kagura hỏi."Ơ, thực ra ta đã nói trước với sếp của nhóc rồi. Ta muốn cậu ta làm việc này. Cậu ấy có nhà không?"Kagura lẳng lặng đi kiểm tra phòng Gintoki và nhăn nhó quay lại. "Lão quắn ngu si đi bar từ tối qua chưa về." Tuyệt thật, thế là cô phải lãnh việc rồi, nhờ ơn tay bợm nhậu kia."A, vậy... C-có cách nào để liên lạc không?" Kondo không hề nghĩ để người khác thay thế Gintoki."Hả? Tìm được rồi thì sao? Lão bây giờ chắc vẫn xỉn, đánh chết lão cũng không làm việc hay làm gì hết cả.""Ơ... Cậu ta là người duy nhất phù hợp, và ta cần phải xong việc trong ngày hôm nay nên..." Kondo rối rắm. Giá có Shinpachi-kun ở đây, cậu nhóc có thể nghĩ ra cách gì đó để-"Ê Gorilla, đừng có coi thường tui chứ. Tui xinh đẹp dễ thương thật đấy, nhưng điều đó không có nghĩa là tui không làm được những việc Gin-chan làm," Kagura càu nhàu.Kondo đăm chiêu.Biết đâu thành công thì sao. Hôm nay mà không làm gì thì thật là đổ sông đổ bể công sức mấy ngày nay."Đành vậy, ta sẽ nói chi tiết công việc cho nhóc và-""Thôi khỏi, tui oải lắm. Chúc ngủ ngon." Kagura bảo và chui lại vào tủ."A! Khoan đã! Nếu nhận việc, nhóc sẽ được ăn miễn phí trong quá trình thực hiện và còn được trả công khi làm xong nữa!" Kondo vội vàng chộp lấy cửa tủ và nài nỉ. Đây cũng không tính là nói láo lừa trẻ con.Anh thầm nhủ với lòng sẽ bù đắp cho ví tiền của Toshi sau."Thưa ngài, ngài muốn tôi nhảy xuống biển lửa hay leo lên núi đao?" Kagura nghiêm người."Trở mặt nhanh hơn lật sách nữa," Kondo lẩm bẩm, "À, tất cả những gì nhóc cần làm chỉ là dắt Toshi đi chơi trong ngày hôm nay thôi.""Sao Mayora lại cần người giữ trẻ trông coi vậy?" Kagura thắc mắc. Công bằng mà nói cô thấy Hijikata dù thế nào vẫn hơn đứt cả đống người lớn cô biết, một vài người trong đám đó đầu (t)óc còn chả được bình thường cho lắm, khụ, ví dụ như, khụ, Zura, khụ khụ.*
Đâu đó ở Edo (hay còn gọi là tiệm mì Ikumatsu), có người hắt xì một cái."Không phải Zura, là Katsura." Người đó lớn tiếng."Hmm? Sao thế?" Ikumatsu hỏi. Trong tiệm lúc này chỉ có mỗi hai người."Tự dưng tôi cảm thấy cần phải làm vậy." Anh trả lời.*
Trở lại văn phòng Vạn Sự Ốc."Chuyện là... Thấy Toshi dạo này hơi ủ rũ nên ta đã yêu cầu sếp của nhóc đưa thằng nhỏ đi chơi cho khuây khoả, nhưng vì cậu ta không có ở đây... Nhóc có thể làm thay được không?"Hầu hết sự thật là thế, Kondo nghĩ. Dĩ nhiên anh đã phải bóp méo kế hoạch một chút do thay đổi nhân sự."Đưa Mayora đi chơi cho khuây khoả? A, kiểu như đưa ông ấy tham quan nhà máy mayonnaise và đi shopping mayonnaise ở BinMart ấy hả?""Sao toàn mayonnaise vậy?! Nhóc nghĩ đời Toshi không còn gì ngoài mayonnaise à?" Kondo bắt đầu thối chí. Có nên trông mong vào con nhóc này không đây?"Vậy tui phải làm gì?""Ờ thì... Việc người ta vẫn làm khi đi chơi ấy. Dạo phố, mua sắm, xem phim, kiểu thế. Dĩ nhiên sẽ có đi ăn, Toshi sẽ lo tiền nong. Nên làm ơn, hãy khiến thằng bé có thể thoải mái chơi vui một lần. Nhóc làm được chứ?""Cứ để đó cho tui!" Kagura lại đứng nghiêm.Kondo thở dài nhẹ nhõm. Không như anh dự tính ban đầu, nhưng bé China khá năng động và vui vẻ, ít nhiều sẽ ảnh hưởng lên Toshi. Công sức anh bỏ ra để cưỡng ép Toshi nghỉ phép rồi sẽ được đền đáp xứng đáng.Chắc thế.Hai người bắt tay chuẩn bị cho "công việc". Kondo chuẩn bị kế hoạch chi tiết, còn Kagura vệ sinh cá nhân và thay quần áo."Ừm... nhóc sẽ gặp Toshi ở đây và..." Kondo bắt đầu trình bày khi Kagura trở ra từ phòng tắm. Anh hơi ngập ngừng, không biết phải nói thế nào cho phải."Và gì? Nhanh lên Gorilla, sắp đến giờ hẹn rồi." Kagura giục."Ơ... Thực ra Toshi đã khăng khăng không nghỉ phép do dạo này đơn vị khá bận rộn nên ta đành... ờ... nói bừa là nó được giao nhiệm vụ.""Nhiệm vụ gì mà bao gồm việc tui đưa ông ý dạo phố thế?" Kagura nghi ngờ hỏi."Ta bảo nó phải hộ tống một quý tộc Amanto quanh Edo." Kondo thừa nhận.Kagura liền phổng mũi, "Fufufu, tốt xấu gì tui cũng được gọi là Nữ hoàng phố Kabuki mà.""Không vấn đề gì đâu, là lệnh từ ta nên nó có phàn nàn thế nào vẫn phải hộ tống nhóc thôi." Kondo tiễn cô đi, "Cố hết sức nha!""Aye sir!" Kagura đứng nghiêm chào một lần cuối."A, ta có phải Natsu đâu."Cảnh vật lại xoáy tròn một lần nữa. Kết thúc flashback.-.-.-.-
"Oẹ, cái xoáy xoáy đó chóng mặt quá." Kagura xanh mặt bụm miệng."Không được nôn ra đây!" Gintoki rú lên và đẩy Kagura đi."Sao em thấy chóng mặt chỉ vì cái đó được chứ?" Shinpachi hỏi."China, đừng lại gần tao, tao không thích bị dính chưởng. Nhưng Hijikata-san thì có đấy, ra chỗ lão đi." Sougo chuyền Kagura sang cho Hijikata."Lịt pẹ mày, Sougo! Ối! Dừng lại! Cố nhịn đi nhóc!" Hijikata hốt hoảng túm lấy Yamazaki làm lá chắn."Tha em sếp ơi!" Yamazaki hú dài."Kagura-chan, em có sao không? Đây, ăn cái này đi." Otae mỉm cười lấy ra một cái âu chứa vật-không-ai-gọi-nổi-tên."Chị tính giết nó luôn à?!" Shinpachi hét lên, "Ngưng nhảm nhí! Không ai có ý kiến gì về cái flashback vừa nãy sao?"Cuộc loạn lạc chấm dứt tức thì, ai lại về chỗ người nấy."Vậy là đã rõ nguồn cơn mọi chuyện là từ kẻ nào." Otae lên tiếng.Kondo sợ hãi ré."Tội đồ không thể là ai khác nữa." Sougo đồng tình."Và hắn sẽ phải trả giá." Hijikata tuốt kiếm."Rõ ràng quá rồi còn gì?" Kagura nói."Nguyên cớ của mọi chuyện chỉ có một." Shinpachi tiếp lời."Thật may là không có người vô can quanh đây nhỉ." Yamazaki nhận xét."Được rồi, dứt điểm nào!" Gintoki oai phong rút thanh Hồ Toya, lẫm liệt tiến đến chỗ Kondo, người đã nhân lúc mọi người không để ý đã chật vật trườn đi từ lúc flashback bắt đầu. Bóng anh như càng thêm cao lớn dưới ánh mặt trời chói loà, tà áo tung bay trong gió, Hồ Toya loé lên ánh kim loại, ánh mắt sắc nhọn nheo lại và-"TỤI TA NÓI MI ĐÓ! TỪ ĐẦU ĐẾN CUỐI ĐỀU DO MI MÀ RA, THẰNG ĐỆ TỬ LƯU LINH ĐẦU XOẮN QUẨY!" Sáu con quỷ cuồng nộ nhảy bổ đến."Từ từ từ từ từ từ từ từ đã- ! ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ!!!"Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me