LoveTruyen.Me

Dich Markson Thuc Cot

"Cái gì? Phải đi xã giao?"

Động tác sửa sang tư liệu trên tay Phác Trân Vinh dừng lại, kinh ngạc nhìn Vương Gia Nhĩ đang im lặng cúi đầu.

"Ngày hôm qua chính là sinh nhật của cậu! Kiểu xã giao gì mà có thể khiến anh ta không trở về nhà?!"

"Nhưng anh ấy đã đặt cho tôi một chiếc bánh kem."

"Bánh kem? Chỉ một chiếc bánh kem?" Giọng điệu của Phác Trân Vinh vốn đã không vui: "Nếu muốn ăn, ngày nào tôi cũng có thể mua cho cậu! Vương Gia Nhĩ! Cậu còn muốn lừa mình dối người tới khi nào?"

"Tôi không có."

"Cậu..."

Phác Trân Vinh đang định nói tiếp thì lại nhìn thấy hình ảnh người nào đó đang cắn chặt môi dưới ra vẻ quật cường, đành phải nuốt ngược xuống những lời định nói.

Cứ mãi ẩn nhẫn thế này đến bao giờ, cậu thật sự không hiểu tại sao đến tận giờ phút này rồi mà Vương Gia Nhĩ vẫn còn muốn bảo vệ Đoàn Nghi Ân?

Nếu nói sự giảng hòa trước kia là để cho trái tim mình được an ủi, vậy còn lần này thì sao? Thật sự có thể tiếp tục tỏ ra không sao cả được không?

Phác Trân Vinh vẫn còn khó chịu. Cậu tức giận vì Đoàn Nghi Ân không biết phân biệt tốt xấu, lại càng tức giận vì Vương Gia Nhĩ cứ mãi hồ đồ cứng đầu.

"Được... không phải cậu nói anh ta đã đặt bánh kem cho cậu sao? Nếu đã giải vây cho anh ta được như vậy thì cái khuôn mặt tang thương này là thế nào hả?"

Đã đến giờ ăn trưa và không còn nhiều người trong công ty nữa.

Âm lượng của Phác Trân Vinh đột nhiên tăng cao, nhưng Vương Gia Nhĩ vẫn mím chặt môi không nói gì. Đầu cậu càng ngày càng cúi thấp, nửa khuôn mặt đối diện với Phác Trân Vinh không có biểu cảm gì nhưng lại luôn có cảm giác như bị mắc kẹt trong màn sương tăm tối.

Thoạt nhìn là biết có tâm sự trong lòng.

Đây có thể coi là phép khích tướng của Phác Trân Vinh, bằng không với tính cách của Vương Gia Nhĩ, cho dù có nghẹn đến chết cậu cũng sẽ nhất quyết không chịu mở lời. Đơn giản, chi bằng thay đổi góc độ và phương pháp khác.

Phác Trân Vinh cũng không biết chiêu này có dùng được hay không, trong lúc lửa giận trong lòng bùng phát cũng không tránh khỏi có chút thấp thỏm lo âu.

"Trân Vinh..."

Phù... Thấy Vương Gia Nhĩ đã mở miệng, Phác Trân Vinh thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ như chiêu này đã hiệu quả.

Vương Gia Nhĩ chậm rãi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt nhìn nghiêng của Phác Trân Vinh, sau đó Phác Trân Vinh mới bàng hoàng phát hiện hốc mắt Vương Gia Nhĩ đã đỏ ửng từ khi nào.

Đôi môi Vương Gia Nhĩ khẽ run lên, vài lần muốn nói lại thôi, mãi một lúc sau mới nghẹn ngào nói: "Sinh nhật của Demi...cũng là ngày hôm qua."

.............................

Sở dĩ Vương Gia Nhĩ có ấn tượng sâu sắc với người con gái chỉ mới gặp một lần này là bởi vì vào một buổi chiều của ba tháng trở về trước.

Cậu tới công ty của Đoàn Nghi Ân để chờ anh tan tầm, nhưng khi Đoàn Nghi Ân đi ra, cậu kinh ngạc phát hiện đi bên cạnh anh còn có một người con gái khác.

Người con gái đó chính là Demi.

Theo lời Đoàn Nghi Ân nói, hôm nay cô mới được chuyển đến công ty, vừa lúc được phân vào tổ công tác của anh, hơn nữa khi anh xem sơ yếu lý lịch của Demi còn phát hiện sinh nhật của cô cũng là ngày 28 tháng 3.

Tất cả những điều này, đều giống như một câu chuyện thú vị được chính Đoàn Nghi Ân kể vào buổi tan sở ngày hôm đó..

Cho nên Vương Gia Nhĩ mới có thể nhớ rõ cô gái Demi này đến thế, và cũng mới có thể vì chuyện Đoàn Nghi Ân không trở về vào ngày sinh nhật của mình mà canh cánh trong lòng đến vậy.

Phác Trân Vinh kinh ngạc hít sâu một hơi: "Cậu nhìn thấy?"

"Không." Vương Gia Nhĩ thật thà lắc đầu: "Chỉ là trùng hợp thôi. Trùng hợp đến mức khiến tôi không thể không nghi ngờ."

"Nhưng cũng chỉ là suy đoán của cậu thôi phải không?"

"Thế nếu là cậu, cậu sẽ nghĩ như thế nào?"

Phác Trân Vinh sững người một lúc, đột nhiên cảm thấy thấu hiểu đối với hành động lừa mình dối người từ trước đến nay của Vương Gia Nhĩ. Tuy rằng chỉ là trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Rất khó để nói rõ đây là loại cảm giác như thế nào, nhưng thật sự nó đã xảy ra một cách chân thật như vậy đấy.

"Tôi...có lẽ cũng sẽ giống cậu."

Phác Trân Vinh không còn tức giận nữa, mà thay vào đó là một sự buồn bã khó tả.

Cậu đột nhiên cảm thấy chán ghét chính bản thân mình. Chán ghét bản thân cứ tự cho là đúng, không thèm cân nhắc trước sau mà chỉ biết mở lời trách cứ. Để rồi vào khoảnh khắc "thấu cảm" này, trái tim cậu dường như bị một thứ gì đó buộc chặt đến đau đớn.

"Gia Nhĩ thực xin lỗi, vừa rồi tôi..."

"Trân Vinh..." Vương Gia Nhĩ lắc đầu ngắt lời cậu bạn, sau đó dùng hai tay ôm trán, giọng nói có chút rầu rĩ.

"Tôi mệt mỏi quá... Nhưng mà....nhưng mà tôi thực sự không thể để anh ấy đi được...Tôi quá yêu anh ấy... Nhưng tôi cũng không biết mình còn bao nhiêu sức lực để có thể tiếp tục duy trì mối quan hệ này ..."

Đột nhiên Phác Trân Vinh cảm thấy lồng ngực căng chặt, cậu vươn tay vỗ vỗ bả vai Vương Gia Nhĩ, vừa chạm vào liền nhận ra Vương Gia Nhĩ đã rơi nước mắt thật rồi.

Mỗi một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống cũng là một lần tan nát cõi lòng.

......................................

Vương Gia Nhĩ không về nhà ăn tối mà cùng Phác Trân Vinh đến một quán ăn nhỏ.

Trong khoảng thời gian đó, điện thoại của Vương Gia Nhĩ đã đổ chuông năm sáu lần, và cậu đều cúp máy toàn bộ.

"Sao không nghe?"

"Không biết nên nói cái gì."

"Hôm nay anh ta có xin lỗi cậu không?"

"Có, nhưng tôi không biết phải làm thế nào để tha thứ cho anh ấy. Bởi vì mỗi một loại tha thứ đều khiến tôi cảm thấy như đang làm tổn thương chính mình. Không có loại nào là không đau đớn cả."

"Vậy thì không nghĩ nữa." Phác Trân Vinh cầm lấy chén rượu cụng nhẹ vào chiếc ly đang đặt trước mặt Vương Gia Nhĩ: "Làm theo trái tim mình mách bảo thôi."

Rốt cuộc cũng chỉ có bản thân mình mới biết mình muốn gì.

Giải thoát hay dày vò, cũng chỉ cần một ý nghĩ mà thôi.

..................................

Vương Gia Nhĩ hôm nay rất ít nói, ngay cả khi vào nhà cũng không thèm liếc mắt nhìn Đoàn Nghi Ân lần nào.

Còn Đoàn Nghi Ân không biết là do chột dạ hay thế nào, ngày thường căn bản vẫn thờ ơ cậu, hôm nay lại chủ động đứng dậy chào đón.

"Em đã đi đâu?"

"Đi ăn cơm với Trân Vinh."

"Sao không nghe điện thoại?"

"Không tiện."

"Gia Gia." Đoàn Nghi Ân đột nhiên tiến lên nắm lấy cánh tay Vương Gia Nhĩ, giọng điệu có chút áy náy: "Chuyện tối hôm qua anh thật sự xin lỗi, vụ xã giao đó... anh thật sự không thể đẩy ra được, cho nên..."

"Được rồi Đoàn Nghi Ân." Vương Gia Nhĩ gạt tay anh ra: "Chuyện này đừng nói nữa. Em mệt rồi em muốn nghỉ ngơi."

"Gia Gia..."

Câu trả lời duy nhất dành cho Đoàn Nghi Ân chính là tiếng đóng cửa êm như nước.

Vương Gia Nhĩ không nói dối, cậu thật sự rất mệt.

Trong phòng tắm, hơi nước bao phủ cả tấm gương, cậu đứng lặng người nhưng không thể nhìn rõ nét mặt.

Những giọt nước trên ngọn tóc rơi xuống gò má, có chút mặn, còn có cả chút đắng khiến cậu không thể phát ra được bất kì âm thanh nào trong cổ họng.

Cậu vẫn luôn cho rằng tan nát cõi lòng chân chính hẳn là sẽ phải khàn giọng cuồng loạn mà la hét, đến khi nào phát tiết ra hết uất ức trong lòng mới thôi.

Nhưng đến khi thật sự tự mình trải qua cảm giác này, cậu mới đột nhiên ý thức được, hóa ra tan nát cõi lòng chính là sự im lặng trầm mặc.

Đúng là không có gì đáng buồn bằng trái tim đã chết.

Cậu mệt mỏi đến mức không thể nói thêm một lời nào.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me