Dich Nu Binh An
Khi Bình An tỉnh lại khóe mắt vẫn đẫm nước mắt, cảm giác lòng đau như cắt này không thể xua đi được, đủ mọi cảm xúc uất ức, tức giận, khiếp sợ, không cam lòng vẫn cứ vây quanh lồng ngực.
"Tiểu thư, người tỉnh rồi?"
Bình An vẫn nằm nguyên tư thế khi ngủ, nàng không dám cử động, chỉ là khóe mắt khẽ liếc nhìn người mới đến: hai búi tóc dài khéo léo như mây, Thanh Hoa chỉnh lại vạt áo khóa lửng màu xanh nhạt trên váy hoa, giữa hai hàng lông mày không có nốt ruồi Chu Sa.
"Thúy Hồng?" Bình An khẽ gọi, trong giọng nói mang theo chút run rẩy. Nàng nhẹ nhàng nâng cổ tay lên, không ngờ khi vừa giơ tay lên giữa không trung thì chẳng có trận đau đớn kịch liệt nào kéo đến. Chậm rãi ngồi dậy, chiếc chăn gấm vàng nhạt rơi xuống nửa người. Nước mắt vẫn còn lưu lại trên khuôn mặt, hơi khó chịu, nàng đưa tay lau đi, lại phát hiện mu bàn tay vẫn trắng mịn như lúc ban đầu, cũng không có vết sẹo chảy mủ làm cho người khác ghê tởm, đúng rồi, đúng rồi, đó chẳng qua chỉ là nằm mơ, một ác mộng cực kỳ kinh khủng, tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi.
Chỉ là trong mộng, câu nói cuối cùng của nha hoàn kia là "Phu nhân đã qua đời" vẫn còn ở bên tai của nàng.
"Tiểu thư, hôm nay cô cô đến phủ chúng ta, phu nhân đã cho người đi chuẩn bị từ sớm, không thể để cho cô cô chê cười nhà chúng ta được." Thúy Hồng vừa cười vừa đặt chậu đồng khắc hoa trong tay xuống, đi đến trước giường của Bình An, giúp nàng thay quần áo, buộc tóc.
Cô cô? Đó chính là em gái của cha nàng, đã theo chồng đến Cảnh Châu nhiều năm trước. Nửa tháng trước cô cô có gửi thư về, nói rằng tháng này sẽ về quý phủ một chuyến, nhưng rốt cuộc là chuyện gì thì không nói rõ. Nhưng Bình An lại nhớ rất rõ ràng, trong mơ, cô cô về phủ còn dẫn theo một người con gái tên là Lâm Tử Kiều, về sau người con gái này lại trở thành phu nhân của quý phủ, hơn nữa nàng lại tin tưởng nàng ta, nhưng vào thời khắc quan trọng, chính nàng ta lại đẩy nàng.
Bình An nắm chặt lòng bàn tay, tất cả mọi chuyện thật sự chỉ là giấc mơ thôi sao?
Thúy Hồng vừa hầu hạ Bình An ăn xong một khối bánh ngọt quế viên, chợt nghe có người báo lại, nói rằng đoàn người của cô cô đã đến quý phủ, bảo Bình An nhanh chóng đi ra ngoài.
"Tiểu thư, người dùng thêm chén cháo tôm khô hột gà rồi hãy đi." Bình An đưa tay ngăn muỗng cháo mà Thúy Hồng vừa múc, uống thêm một ngụm trà rồi rời khỏi phòng, bây giờ nàng làm gì có lòng dạ nào để ở trong phòng ăn uống nữa, chỉ muốn nhanh đi đến chỗ mẫu thân, lần này mong rằng nữ tử gọi là Tử Kiều kia đừng xuất hiện trong cuộc sống của nàng, như vậy thì cơn ác mộng đau đớn kia chỉ là cơn mộng mà thôi, tất cả sẽ không phải là kiếp trước hay tương lai được dự báo trước của nàng.
"Tiểu thư, người đi chậm lại một chút." Thúy Hồng ở phía sau Bình An, chỉnh lại chiếc váy lụa trắng như tuyết của nàng cho vừa ý, lại phát hiện chiếc trâm ngọc trên búi tóc của nàng hơi bị lệch, đi lên trước chỉnh sửa, trong lòng khẽ nói thầm, hôm nay tiểu thư có chỗ không giống với ngày thường, tâm trạng có vẻ hoảng hốt, chẳng lẽ là do muốn gặp cô cô nên trong lòng có chút khẩn trương? Nhưng mà lần trước cô cô tới phủ, mặc dù rất cưng chiều tiểu thư, cũng rất nghiêm khắc, tất cả đều phải tuân theo lễ phép quy tắc đã được giảng dạy, còn nghiêm khắc hơn cả phu nhân.
Còn đang mải suy nghĩ thì đã đến cửa đại sảnh ở Đông viện, Thúy Hồng vừa định nhắc nhở Bình An chỉnh lại tóc mái bởi lúc đi bị gió làm rối, nhưng chưa kịp nói thì Bình An đã nhấc váy sải bước đi vào trong.
Bên trong phòng khách, người ngồi ở vị trí đầu tiên là phu nhân với dáng vẻ đoan trang phúc hậu, mặc dù ở khóe mắt có một chút nếp nhăn, nhưng làn da vẫn trơn bóng trắng noãn, lúc này đang nắm tay người ngồi bên cạnh - một cô gái đoan trang lại khá trẻ, hai người đang thì thầm chuyện gì đó, lúc vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Bình An đang đứng sững sờ ở ngoài, bà yêu thương vẫy gọi Bình An đến bên cạnh mình.
Bình An nhấc bước chân nặng nề đi lên phía trước, mỗi bước đi để lại một tầng mồ hôi lạnh phía sau lưng, từng đợt khí lạnh tỏa ra theo xương sống làm nàng không nhịn được phải rùng mình, bởi vì nàng nhìn thấy rõ ràng, nữ tử ngồi bên cạnh phu nhân là một người rất ngoan ngoãn, dịu dàng như nước, quay đầu mang theo ý cười ngượng ngùng nhìn nàng, làm nàng không nhấc nổi bước chân.
"Bình An tới rồi sao? Đã lâu không gặp cô cô, sao lại đứng ngây ra đó, ngay cả phép tắc cũng đã quên rồi hả?" cô gái trẻ tuổi khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nhắc nhở Bình An. ". . . . . . Dạ, chị dâu." Bình An nhẹ nhàng đáp một tiếng, vội vàng tiến lên, hướng phía cô cô chào một tiếng: " Thỉnh an cô cô.""Ha ha, nhanh tới phía trước cho cô cô nhìn một chút, ba năm không gặp, Bình An của ta cũng đã trưởng thành là một thiếu nữ rồi." Cô cô vẫy tay gọi Bình An tiến lên, cẩn thận quan sát, là một cô gái mười hai mười ba tuổi, ngày thường môi hồng răng trắng, diện mạo không thể nói là quá kiều diễm, nhưng cũng rất đàng hoàng, xinh đẹp. "Chỉ là hơi gầy một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng hóp vào rồi." Chân mày cô cô hơi nhíu lại, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy ý cưng chiều.
" Đúng vậy, trước đây không lâu Bình An bị bệnh nặng một thời gian, sau đó cơ thể không được tốt lắm." Cô gái trẻ tuổi cười cười, nhẹ giọng nói, "Mẫu thân vẫn lo lắng không dứt được, nghe nói trên Ngũ Hoa Sơn có ông từ (thần giữ miếu) có tấm lòng từ bi, cứu giúp thế nhân, lại có cách chữa bệnh thần kỳ, cho nên mấy ngày trước mẫu thân mới lên núi, có tâm đi lễ Phật, thỉnh cầu ông từ thương xót mở lòng cứu giúp, nhờ vậy giữ được mạng của muội muội, vì thế không thể tiếp đón cô cô chu đáo, thật có lỗi với người."
Bình An nhớ rõ năm nàng mười hai tuổi, đúng là có một lần bị bệnh nặng, vẫn uống thuốc và châm cứu nhưng không hiệu quả, sức khỏe càng ngày càng xấu. Ở trong mộng, vì nàng mà mẫu thân phải đi Ngũ Hoa Sơn, thỉnh phương thuốc cổ truyền về chữa bệnh mới có thể giúp nàng khỏe lại. Nghĩ đến vẻ mặt mẫu thân luôn khoan dung, nàng cảm thấy dường như đã cách mấy đời, bất giác viền mắt của Bình An đỏ lên.
"Tú Bình, đã nói ngươi mấy lần rồi, bà già như ta giờ mắt đã mờ, nhưng ta cũng biết nặng nhẹ, hiện giờ thân thể Bình An không được tốt, đương nhiên là chữa bệnh quan trọng hơn." Cô cô vỗ nhẹ vào tay Tú Bình, so với lần gặp mặt trước, hiện giờ Bình An cảm thấy cô cô hòa nhã dễ gần hơn.
Bình An quay đầu lại quan sát chị dâu trước mắt - Tú Bình vài lần. Tú Bình lấy ca ca nàng, vào ở trong phủ mới hơn một năm, nàng đối xử với nàng ấy vẫn luôn lạnh nhạt, lúc còn trẻ tính khí kiêu ngạo, nàng từng cho rằng Tú Bình đã đoạt mất ca ca mà nàng thương yêu nhất, cho nên sâu trong lòng có một sự oán hận đối với nàng ấy, có lẽ vì như thế, nàng mới để cho Lâm Tử Kiều có cơ hội lợi dụng, phạm phải sai lầm lớn không thể bù đắp được.
Nghĩ đến Lâm Tử Kiều, Bình An không nhịn được nắm chặt lòng bàn tay, trên mặt cũng không biểu lộ vẻ gì khác thường nhìn về phía nàng ta, chỉ thấy nàng ta ngồi dưới vị trí đầu, mái tóc dài đến eo, dung nhan trẻ trung xinh đẹp, yên lặng cúi đầu mang theo dáng vẻ kính cẩn nghe lời.
"Chị dâu, chắc cô cô trên đi tới đây cũng rất mệt mỏi rồi, hay là chúng ta để cho cô cô đi nghỉ ngơi, lúc sau lại đến thăm người ?"
Bình An cười nhìn về phía Tú Bình, khuôn mặt của nàng tuy rằng thon gầy, nhưng đôi mắt lại tỏa sáng rực rỡ, khiến Tú Bình cảm thấy Bình An hôm nay có gì đó không giống ngày thường.
"Đúng vậy, cô cô, không bằng sau khi cơm trưa xong Tú Bình với Bình An lại đến."
Cô cô gật đầu, nghĩ tới chuyện gì đó, lại gọi Lâm Tử Kiều đang ngồi ở xa tới, không mặn không nhạt nói: "Nhất thời ta quên giới thiệu, đây là Tử Kiều, con gái của nhà lão Nhị ta, hôm nay theo ta tới kinh thành để mở mang thêm kiến thức." Ba người vãn bối liền chào hỏi lẫn nhau.
Trong lòng Bình An cười lạnh, để mở mang kiến thức cái gì, ba năm trước đây nàng ta đã từng đến kinh thành, năm đó cũng có tên trong đợt tuyển tú, vào trong cung không biết đã đắc tội với vị quý nhân nào, không được giữ lại, còn bị nhớ tên. Hôm nay đã qua ba năm, qua độ tuổi tuyển tú từ lâu, cô cô mang nàng vào kinh là muốn tìm chút quan hệ để khai thông việc này, giúp nàng loại tên ra khỏi danh sách để nhanh chóng tìm người gả đi. Nếu như giấc mộng kia là thật, hay tương lai báo trước, như vậy không lâu sau Lâm Tử Kiều sẽ thuận lợi gả cho đại ca nàng, loại bỏ Tú Bình trở thành thiếu phu nhân của Quý gia, mà trong đó, không thể bỏ qua công lao của Bình An, nhưng đây chẳng qua là trong mộng, hay là kiếp trước, nếu như ông trời thương xót cho nàng cơ hội sống lại lần nữa, nàng sẽ không tái phạm sai lầm đó.
Ra khỏi cửa đại sảnh của Đông viện, ánh nắng mặt trời lúc buổi sáng chiếu lên thân hình mềm mại của Bình An. Thời tiết đầu tháng năm, ánh nắng còn rất êm dịu, cũng xua tan đi lo lắng, trong không khí có bông liễu bay bay, mùi hoa cỏ xen lẫn với mùi bùn đất làm chóp mũi người khác ngưa ngứa, tê dại không dứt, nhưng lại lưu luyến vô cùng.
Bình An không kiềm được, từ từ nhắm hai mắt lại hưởng thụ ánh nắng mặt trời ấm áp, hai năm, suốt hai năm, nàng nằm trên giường lớn lại giống như một xác chết xơ xác, mục nát. Mặc cho từng bộ phận trên cơ thể thối rữa bốc mùi, cũng không thể nhúc nhích. Nghĩ tới đây, trong lòng nàng đột nhiên chấn động.
Đó không phải là mộng, tuyệt đối không phải là mộng, nàng cảm nhận được rõ ràng cảm giác bi thương sống không bằng chết đó, thù hận, đau đớn đến tận xương mà không thể làm gì được.
Những chuyện kiếp trước hiện lên ngay trước mắt, đại tiểu thư của Quý gia, thiếu phu nhân của Tô phủ, bình thê, nữ nhân đố kỵ, còn có trận hỏa hoạn cùng với hai năm về sau sống không bằng chết kia . . . . . . trong lòng Bình An dâng lên từng trận lạnh lẽo, mở mắt nhìn về phía mặt trời, nàng nở nụ cười, còn sống thật tốt.
"Bình An, muội làm sao vậy?" Đứng bên cạnh Bình An, Tú Bình thấy bộ dáng nàng đắm chìm trong ánh mặt trời, vừa nhìn không khỏi sững sờ, đây rõ ràng là tiên nữ hạ xuống thế gian, dịu dàng thuần khiết, sạch sẽ đến mức làm đau lòng người. Bất chợt, Bình An mở mắt cười làm nàng sợ hãi, nụ cười kia hàm chứa quá nhiều thứ, giống như một người đã nhìn thấu sự đời, khiến nàng không thể khẳng định được người trước mắt có phải là Bình An hay không.
Bình An quay đầu nhìn Tú Bình, nhẹ cầm tay của nàng: "Chị dâu, thật xin lỗi."
Tú Bình không hiểu gì, nhưng hôm nay Bình An đối xử với nàng không giống ngày trước, mặc dù trước kia Bình An cũng gọi nàng là chị dâu nhưng rất lạnh nhạt, không nói với nàng thêm nửa câu. Hiện giờ lại đột nhiên nói xin lỗi, làm nàng nhất thời không kịp phản ứng.
Chỉ trong lòng Bình An là rõ ràng nhất, sau khi Lâm Tử Kiều được gạch tên, cô cô lại bị bệnh, cho nên nàng ta ở lại quý phủ một thời gian ngắn, trong thời gian này nàng ta rất nhanh đã giành được tín nhiệm của Bình An cùng với trên dưới quý phủ, đặc biệt là ca ca Tĩnh An, không biết nàng ta đã sử dụng thủ đoạn gì khiến ca ca ngày càng xiêu lòng, từ đó làm hắn cùng chị dâu nảy sinh ra không ít hiềm khích. Cũng do Bình An nghe lời xúi giục của nàng nên ngày càng xa lánh chị dâu, bị nàng ta lợi dụng khiến chị dâu trúng kế mà mất hết thể diện, cuối cùng còn bị nàng bỏ thuốc độc, tạo ra cái chết giả dối của chị dâu, bảo là do buồn bực sầu não mà chết.
Tất cả mọi chuyện, lúc Bình An bị bệnh liệt giường thì chính miệng Lâm Tử Kiều nói cho nàng biết. Khi đó, cổ họng của Bình An đã bị thiêu hủy, không thể lên tiếng nói lời nào, toàn thân nàng không thể nhúc nhích, chỉ có thể sử dụng ánh mắt cầu xin nàng ta đón nàng quay trở về quý phủ, để nàng không phải ở lại Tô gia chịu hành hạ nữa. Nhưng nàng ta không những không đón nàng về nhà, ngược lại còn nói cho nàng bí mật kinh hãi như thế, điều Bình An không thể dễ dàng tha thứ chính là, ngay cả cái chết của mẫu thân cũng liên quan đến nàng ta, như thế nào Bình An cũng sẽ không tin rằng đây lại là "chị dâu" - người mà nàng đã từng tín nhiệm.
"Tiểu thư, người tỉnh rồi?"
Bình An vẫn nằm nguyên tư thế khi ngủ, nàng không dám cử động, chỉ là khóe mắt khẽ liếc nhìn người mới đến: hai búi tóc dài khéo léo như mây, Thanh Hoa chỉnh lại vạt áo khóa lửng màu xanh nhạt trên váy hoa, giữa hai hàng lông mày không có nốt ruồi Chu Sa.
"Thúy Hồng?" Bình An khẽ gọi, trong giọng nói mang theo chút run rẩy. Nàng nhẹ nhàng nâng cổ tay lên, không ngờ khi vừa giơ tay lên giữa không trung thì chẳng có trận đau đớn kịch liệt nào kéo đến. Chậm rãi ngồi dậy, chiếc chăn gấm vàng nhạt rơi xuống nửa người. Nước mắt vẫn còn lưu lại trên khuôn mặt, hơi khó chịu, nàng đưa tay lau đi, lại phát hiện mu bàn tay vẫn trắng mịn như lúc ban đầu, cũng không có vết sẹo chảy mủ làm cho người khác ghê tởm, đúng rồi, đúng rồi, đó chẳng qua chỉ là nằm mơ, một ác mộng cực kỳ kinh khủng, tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi.
Chỉ là trong mộng, câu nói cuối cùng của nha hoàn kia là "Phu nhân đã qua đời" vẫn còn ở bên tai của nàng.
"Tiểu thư, hôm nay cô cô đến phủ chúng ta, phu nhân đã cho người đi chuẩn bị từ sớm, không thể để cho cô cô chê cười nhà chúng ta được." Thúy Hồng vừa cười vừa đặt chậu đồng khắc hoa trong tay xuống, đi đến trước giường của Bình An, giúp nàng thay quần áo, buộc tóc.
Cô cô? Đó chính là em gái của cha nàng, đã theo chồng đến Cảnh Châu nhiều năm trước. Nửa tháng trước cô cô có gửi thư về, nói rằng tháng này sẽ về quý phủ một chuyến, nhưng rốt cuộc là chuyện gì thì không nói rõ. Nhưng Bình An lại nhớ rất rõ ràng, trong mơ, cô cô về phủ còn dẫn theo một người con gái tên là Lâm Tử Kiều, về sau người con gái này lại trở thành phu nhân của quý phủ, hơn nữa nàng lại tin tưởng nàng ta, nhưng vào thời khắc quan trọng, chính nàng ta lại đẩy nàng.
Bình An nắm chặt lòng bàn tay, tất cả mọi chuyện thật sự chỉ là giấc mơ thôi sao?
Thúy Hồng vừa hầu hạ Bình An ăn xong một khối bánh ngọt quế viên, chợt nghe có người báo lại, nói rằng đoàn người của cô cô đã đến quý phủ, bảo Bình An nhanh chóng đi ra ngoài.
"Tiểu thư, người dùng thêm chén cháo tôm khô hột gà rồi hãy đi." Bình An đưa tay ngăn muỗng cháo mà Thúy Hồng vừa múc, uống thêm một ngụm trà rồi rời khỏi phòng, bây giờ nàng làm gì có lòng dạ nào để ở trong phòng ăn uống nữa, chỉ muốn nhanh đi đến chỗ mẫu thân, lần này mong rằng nữ tử gọi là Tử Kiều kia đừng xuất hiện trong cuộc sống của nàng, như vậy thì cơn ác mộng đau đớn kia chỉ là cơn mộng mà thôi, tất cả sẽ không phải là kiếp trước hay tương lai được dự báo trước của nàng.
"Tiểu thư, người đi chậm lại một chút." Thúy Hồng ở phía sau Bình An, chỉnh lại chiếc váy lụa trắng như tuyết của nàng cho vừa ý, lại phát hiện chiếc trâm ngọc trên búi tóc của nàng hơi bị lệch, đi lên trước chỉnh sửa, trong lòng khẽ nói thầm, hôm nay tiểu thư có chỗ không giống với ngày thường, tâm trạng có vẻ hoảng hốt, chẳng lẽ là do muốn gặp cô cô nên trong lòng có chút khẩn trương? Nhưng mà lần trước cô cô tới phủ, mặc dù rất cưng chiều tiểu thư, cũng rất nghiêm khắc, tất cả đều phải tuân theo lễ phép quy tắc đã được giảng dạy, còn nghiêm khắc hơn cả phu nhân.
Còn đang mải suy nghĩ thì đã đến cửa đại sảnh ở Đông viện, Thúy Hồng vừa định nhắc nhở Bình An chỉnh lại tóc mái bởi lúc đi bị gió làm rối, nhưng chưa kịp nói thì Bình An đã nhấc váy sải bước đi vào trong.
Bên trong phòng khách, người ngồi ở vị trí đầu tiên là phu nhân với dáng vẻ đoan trang phúc hậu, mặc dù ở khóe mắt có một chút nếp nhăn, nhưng làn da vẫn trơn bóng trắng noãn, lúc này đang nắm tay người ngồi bên cạnh - một cô gái đoan trang lại khá trẻ, hai người đang thì thầm chuyện gì đó, lúc vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Bình An đang đứng sững sờ ở ngoài, bà yêu thương vẫy gọi Bình An đến bên cạnh mình.
Bình An nhấc bước chân nặng nề đi lên phía trước, mỗi bước đi để lại một tầng mồ hôi lạnh phía sau lưng, từng đợt khí lạnh tỏa ra theo xương sống làm nàng không nhịn được phải rùng mình, bởi vì nàng nhìn thấy rõ ràng, nữ tử ngồi bên cạnh phu nhân là một người rất ngoan ngoãn, dịu dàng như nước, quay đầu mang theo ý cười ngượng ngùng nhìn nàng, làm nàng không nhấc nổi bước chân.
"Bình An tới rồi sao? Đã lâu không gặp cô cô, sao lại đứng ngây ra đó, ngay cả phép tắc cũng đã quên rồi hả?" cô gái trẻ tuổi khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nhắc nhở Bình An. ". . . . . . Dạ, chị dâu." Bình An nhẹ nhàng đáp một tiếng, vội vàng tiến lên, hướng phía cô cô chào một tiếng: " Thỉnh an cô cô.""Ha ha, nhanh tới phía trước cho cô cô nhìn một chút, ba năm không gặp, Bình An của ta cũng đã trưởng thành là một thiếu nữ rồi." Cô cô vẫy tay gọi Bình An tiến lên, cẩn thận quan sát, là một cô gái mười hai mười ba tuổi, ngày thường môi hồng răng trắng, diện mạo không thể nói là quá kiều diễm, nhưng cũng rất đàng hoàng, xinh đẹp. "Chỉ là hơi gầy một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng hóp vào rồi." Chân mày cô cô hơi nhíu lại, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy ý cưng chiều.
" Đúng vậy, trước đây không lâu Bình An bị bệnh nặng một thời gian, sau đó cơ thể không được tốt lắm." Cô gái trẻ tuổi cười cười, nhẹ giọng nói, "Mẫu thân vẫn lo lắng không dứt được, nghe nói trên Ngũ Hoa Sơn có ông từ (thần giữ miếu) có tấm lòng từ bi, cứu giúp thế nhân, lại có cách chữa bệnh thần kỳ, cho nên mấy ngày trước mẫu thân mới lên núi, có tâm đi lễ Phật, thỉnh cầu ông từ thương xót mở lòng cứu giúp, nhờ vậy giữ được mạng của muội muội, vì thế không thể tiếp đón cô cô chu đáo, thật có lỗi với người."
Bình An nhớ rõ năm nàng mười hai tuổi, đúng là có một lần bị bệnh nặng, vẫn uống thuốc và châm cứu nhưng không hiệu quả, sức khỏe càng ngày càng xấu. Ở trong mộng, vì nàng mà mẫu thân phải đi Ngũ Hoa Sơn, thỉnh phương thuốc cổ truyền về chữa bệnh mới có thể giúp nàng khỏe lại. Nghĩ đến vẻ mặt mẫu thân luôn khoan dung, nàng cảm thấy dường như đã cách mấy đời, bất giác viền mắt của Bình An đỏ lên.
"Tú Bình, đã nói ngươi mấy lần rồi, bà già như ta giờ mắt đã mờ, nhưng ta cũng biết nặng nhẹ, hiện giờ thân thể Bình An không được tốt, đương nhiên là chữa bệnh quan trọng hơn." Cô cô vỗ nhẹ vào tay Tú Bình, so với lần gặp mặt trước, hiện giờ Bình An cảm thấy cô cô hòa nhã dễ gần hơn.
Bình An quay đầu lại quan sát chị dâu trước mắt - Tú Bình vài lần. Tú Bình lấy ca ca nàng, vào ở trong phủ mới hơn một năm, nàng đối xử với nàng ấy vẫn luôn lạnh nhạt, lúc còn trẻ tính khí kiêu ngạo, nàng từng cho rằng Tú Bình đã đoạt mất ca ca mà nàng thương yêu nhất, cho nên sâu trong lòng có một sự oán hận đối với nàng ấy, có lẽ vì như thế, nàng mới để cho Lâm Tử Kiều có cơ hội lợi dụng, phạm phải sai lầm lớn không thể bù đắp được.
Nghĩ đến Lâm Tử Kiều, Bình An không nhịn được nắm chặt lòng bàn tay, trên mặt cũng không biểu lộ vẻ gì khác thường nhìn về phía nàng ta, chỉ thấy nàng ta ngồi dưới vị trí đầu, mái tóc dài đến eo, dung nhan trẻ trung xinh đẹp, yên lặng cúi đầu mang theo dáng vẻ kính cẩn nghe lời.
"Chị dâu, chắc cô cô trên đi tới đây cũng rất mệt mỏi rồi, hay là chúng ta để cho cô cô đi nghỉ ngơi, lúc sau lại đến thăm người ?"
Bình An cười nhìn về phía Tú Bình, khuôn mặt của nàng tuy rằng thon gầy, nhưng đôi mắt lại tỏa sáng rực rỡ, khiến Tú Bình cảm thấy Bình An hôm nay có gì đó không giống ngày thường.
"Đúng vậy, cô cô, không bằng sau khi cơm trưa xong Tú Bình với Bình An lại đến."
Cô cô gật đầu, nghĩ tới chuyện gì đó, lại gọi Lâm Tử Kiều đang ngồi ở xa tới, không mặn không nhạt nói: "Nhất thời ta quên giới thiệu, đây là Tử Kiều, con gái của nhà lão Nhị ta, hôm nay theo ta tới kinh thành để mở mang thêm kiến thức." Ba người vãn bối liền chào hỏi lẫn nhau.
Trong lòng Bình An cười lạnh, để mở mang kiến thức cái gì, ba năm trước đây nàng ta đã từng đến kinh thành, năm đó cũng có tên trong đợt tuyển tú, vào trong cung không biết đã đắc tội với vị quý nhân nào, không được giữ lại, còn bị nhớ tên. Hôm nay đã qua ba năm, qua độ tuổi tuyển tú từ lâu, cô cô mang nàng vào kinh là muốn tìm chút quan hệ để khai thông việc này, giúp nàng loại tên ra khỏi danh sách để nhanh chóng tìm người gả đi. Nếu như giấc mộng kia là thật, hay tương lai báo trước, như vậy không lâu sau Lâm Tử Kiều sẽ thuận lợi gả cho đại ca nàng, loại bỏ Tú Bình trở thành thiếu phu nhân của Quý gia, mà trong đó, không thể bỏ qua công lao của Bình An, nhưng đây chẳng qua là trong mộng, hay là kiếp trước, nếu như ông trời thương xót cho nàng cơ hội sống lại lần nữa, nàng sẽ không tái phạm sai lầm đó.
Ra khỏi cửa đại sảnh của Đông viện, ánh nắng mặt trời lúc buổi sáng chiếu lên thân hình mềm mại của Bình An. Thời tiết đầu tháng năm, ánh nắng còn rất êm dịu, cũng xua tan đi lo lắng, trong không khí có bông liễu bay bay, mùi hoa cỏ xen lẫn với mùi bùn đất làm chóp mũi người khác ngưa ngứa, tê dại không dứt, nhưng lại lưu luyến vô cùng.
Bình An không kiềm được, từ từ nhắm hai mắt lại hưởng thụ ánh nắng mặt trời ấm áp, hai năm, suốt hai năm, nàng nằm trên giường lớn lại giống như một xác chết xơ xác, mục nát. Mặc cho từng bộ phận trên cơ thể thối rữa bốc mùi, cũng không thể nhúc nhích. Nghĩ tới đây, trong lòng nàng đột nhiên chấn động.
Đó không phải là mộng, tuyệt đối không phải là mộng, nàng cảm nhận được rõ ràng cảm giác bi thương sống không bằng chết đó, thù hận, đau đớn đến tận xương mà không thể làm gì được.
Những chuyện kiếp trước hiện lên ngay trước mắt, đại tiểu thư của Quý gia, thiếu phu nhân của Tô phủ, bình thê, nữ nhân đố kỵ, còn có trận hỏa hoạn cùng với hai năm về sau sống không bằng chết kia . . . . . . trong lòng Bình An dâng lên từng trận lạnh lẽo, mở mắt nhìn về phía mặt trời, nàng nở nụ cười, còn sống thật tốt.
"Bình An, muội làm sao vậy?" Đứng bên cạnh Bình An, Tú Bình thấy bộ dáng nàng đắm chìm trong ánh mặt trời, vừa nhìn không khỏi sững sờ, đây rõ ràng là tiên nữ hạ xuống thế gian, dịu dàng thuần khiết, sạch sẽ đến mức làm đau lòng người. Bất chợt, Bình An mở mắt cười làm nàng sợ hãi, nụ cười kia hàm chứa quá nhiều thứ, giống như một người đã nhìn thấu sự đời, khiến nàng không thể khẳng định được người trước mắt có phải là Bình An hay không.
Bình An quay đầu nhìn Tú Bình, nhẹ cầm tay của nàng: "Chị dâu, thật xin lỗi."
Tú Bình không hiểu gì, nhưng hôm nay Bình An đối xử với nàng không giống ngày trước, mặc dù trước kia Bình An cũng gọi nàng là chị dâu nhưng rất lạnh nhạt, không nói với nàng thêm nửa câu. Hiện giờ lại đột nhiên nói xin lỗi, làm nàng nhất thời không kịp phản ứng.
Chỉ trong lòng Bình An là rõ ràng nhất, sau khi Lâm Tử Kiều được gạch tên, cô cô lại bị bệnh, cho nên nàng ta ở lại quý phủ một thời gian ngắn, trong thời gian này nàng ta rất nhanh đã giành được tín nhiệm của Bình An cùng với trên dưới quý phủ, đặc biệt là ca ca Tĩnh An, không biết nàng ta đã sử dụng thủ đoạn gì khiến ca ca ngày càng xiêu lòng, từ đó làm hắn cùng chị dâu nảy sinh ra không ít hiềm khích. Cũng do Bình An nghe lời xúi giục của nàng nên ngày càng xa lánh chị dâu, bị nàng ta lợi dụng khiến chị dâu trúng kế mà mất hết thể diện, cuối cùng còn bị nàng bỏ thuốc độc, tạo ra cái chết giả dối của chị dâu, bảo là do buồn bực sầu não mà chết.
Tất cả mọi chuyện, lúc Bình An bị bệnh liệt giường thì chính miệng Lâm Tử Kiều nói cho nàng biết. Khi đó, cổ họng của Bình An đã bị thiêu hủy, không thể lên tiếng nói lời nào, toàn thân nàng không thể nhúc nhích, chỉ có thể sử dụng ánh mắt cầu xin nàng ta đón nàng quay trở về quý phủ, để nàng không phải ở lại Tô gia chịu hành hạ nữa. Nhưng nàng ta không những không đón nàng về nhà, ngược lại còn nói cho nàng bí mật kinh hãi như thế, điều Bình An không thể dễ dàng tha thứ chính là, ngay cả cái chết của mẫu thân cũng liên quan đến nàng ta, như thế nào Bình An cũng sẽ không tin rằng đây lại là "chị dâu" - người mà nàng đã từng tín nhiệm.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me