LoveTruyen.Me

Dich Zosan Tong Hop Oneshot

rating: T
author: hazel_athena

-----

Sanji tỉnh dậy với cơn đau đầu dữ dội, đến nỗi tia sáng đầu tiên khi cậu mở mắt truyền đến một cơn đau nhói xuyên qua hộp sọ. Chống chọi lại cơn đau, cậu rên rỉ thành tiếng trước khi có thể ngăn bản thân lại.

Cậu nghe thấy âm thanh lạo xạo ở bên cạnh - một chiếc ghế bị đẩy ra, Sanji nghĩ vậy. Và rồi ánh sáng bị chặn lại bởi một cơ thể mờ ảo đang đi vào không gian của riêng cậu.

"Đầu Bếp?" Một giọng nói khàn khàn hỏi. "Cuối cùng cậu cũng tỉnh."

"Hngh," Sanji nói, cổ họng khô khốc của cậu khàn khàn khi cố nói.

"Chết tiệt, chờ đã," giọng nói ấy vang lên. Có tiếng sột soạt trong vài giây và sau đó có thứ gì đó đang nhét vào miệng cậu.

Cần một lúc để tập trung vào vật lạ đó, Sanji lờ mờ nhận ra là một chiếc cốc có ống hút. Khi đã hiểu rõ, cậu đưa vào miệng mình, nhấp một ngụm nước mát. Lần này khi thử lại, cậu thấy cổ họng bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.

"Chậm lại đi. Cậu sẽ chỉ khiến mọi việc trở nên tồi tệ hơn nếu cố gắng quá sức ngay lập tức."

Sanji gật đầu, nhận ra logic đằng sau câu nói này. Cậu thận trọng nhấp thêm vài ngụm, và chỉ khi chắc chắn làm như vậy không khiến mình bị nghẹn, cậu mới thực sự uống cạn cốc nước. Dựa lưng vào gối với một tiếng thở dài nhẹ nhõm, Sanji cố gắng nói ra được một câu trọn vẹn.

"Cái quái gì đã xảy ra vậy?"

"Cậu quên cách cúi xuống rồi, đồ ngốc."

Sanji cau mày, đến bây giờ mới nhận ra mình đang ở trong phòng bệnh của Sunny, và người bản thân không muốn gặp nhất lại đang ở bên cạnh. Nheo mắt lại, Sanji nhìn Zoro.

"Sao lại ở đây?"

Con mắt còn lại của Zoro mở to, như thể hắn thực sự ngạc nhiên trước câu hỏi này. "Cậu đã hôn mê," hắn chậm rãi nói, "Gần ba ngày rồi."

"Hừ," Sanji nói. "Chà, điều đó giải thích tại sao tôi cảm thấy như cái chết đang đến gần với mình, nhưng vẫn chưa phải vấn đề. Hãy trả lời tôi đi, được không? Tại sao cậu lại ở đây?"

"Cái quái-?" Zoro bắt đầu. "Tôi đã ở đây. Ba ngày, Đầu Bếp. Ba. Ngày. Cậu nghĩ tôi sẽ ở chỗ quái nào nữa?"

"Tôi không biết," Sanji đáp lại, quai hàm nghiến chặt một cách khó chịu. Cậu đang đau đớn và kiệt sức, và cậu chắc chắn rằng mình không cần thêm một cơn giận dữ nào vào mớ hỗn độn trong cơ thể cậu nữa.

"Cậu thua cá cược à? Hoặc có thể cậu và những người khác đã thay phiên nhau trông chừng tôi? Xin lỗi vì phải ép cậu làm việc này nhé."

"Ồ cái quái gì vậy?" Zoro gầm gừ, nhưng trước khi Sanji kịp chọc giận Zoro một lần nữa, hắn đã đẩy cậu ra khỏi bức tường mà cậu đang dựa vào và bước tới mở cửa phòng bênh.

"Chopper!" Hắn gầm lên, các cơ ở cổ và vai căng lên rõ rệt. "Cậu cần phải vào đây ngay bây giờ!"

Từ xa, Sanji nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc của Chopper trên boong tàu, âm thanh ngày càng to hơn cho đến khi bác sĩ của Băng Mũ Rơm xuất hiện phía sau Zoro.

"Sanji!" Cậu bé reo lên đầy phấn khích rồi bước vào phòng. "Cậu tỉnh rồi. Thật tuyệt. Mặc dù vậy, Zoro," chú tuần lộc nói thêm, quay sang nhìn người được hỏi với ánh mắt khiển trách, "Đáng ra cậu nên đến nói với tớ ngay lập tức. Thực ra, cậu đã hứa là sẽ làm vậy, nên -"

"Có điều gì đó không ổn với cậu ấy," Zoro nói, cắt ngang lời chỉ trích lan man của Chopper. "Tôi không biết là gì, nhưng nó... lạ lắm."

"Huh?" Đôi mắt mở to cảnh giác, Chopper chạy vội đến giường, chộp lấy chiếc ghế bên cạnh để cậu có thể trèo lên và kiểm tra kỹ hơn. "Sanji? Cậu cảm thấy thế nào?"

"Giống như một ngọn núi đổ xuống đầu tôi vậy," Sanji thừa nhận, "...nhưng không sao cả. Không tệ hơn cảm giác sau một trận chiến là bao. Tất cả những gì tôi hỏi là tại sao Đầu Tảo ở bên cạnh tôi. Tôi không hiểu tại sao cậu ta lại nghĩ đó là một câu hỏi kỳ lạ."

"Ừm?" Chopper cười khúc khích, liếc qua Zoro một lúc trước khi quay lại nhìn Sanji. "Ý tớ là," cậu bé nói chậm rãi. "Tại sao anh ấy lại không thể như vậy?"

Sanji chớp mắt trước câu trả lời. Sau đó, cậu sẽ đổ lỗi cho lý do tại sao não và miệng của mình lại dừng hoạt động vào đúng lúc này, rồi buột miệng, "Tôi không biết. Có lẽ vì cậu ấy hầu như không nói chuyện với tôi kể từ Đảo Bánh chăng?"

Zoro hít một hơi thật mạnh, sau đó phòng bệnh im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Trong thoáng chốc, Sanji nghĩ rằng cậu có thể nghe được tiếng sóng đang vỗ ở phía ngoài, nhưng có lẽ đó là do ảo giác thôi.

Cuối cùng, Chopper ngồi thẳng lên ghế, một tay với lấy khay đựng dụng cụ y tế nằm cách đó không xa. "Sanji," người thuyền y nói rất, rất cẩn thận. "Điều cuối cùng cậu nhớ được là gì?"

-----

Vài giờ sau, Sanji tiếp tục bị cơn đau đầu dữ dội hành hạ, và giờ cậu được chẩn đoán mắc chứng mất trí tạm thời. Hơn bất cứ điều gì, cậu muốn Zoro ngừng nhìn chằm chằm vào mình.

"Cậu có đi ra không?" Cuối cùng Sanji cũng yêu cầu, ở đây lâu như thế là đủ rồi. Người đàn ông kia đã bị nhét vào một góc của phòng bệnh suốt thời gian qua, cuộn tròn và khoanh tay trước ngực như thể hắn mới là người bệnh ở đây.

"Chúa ơi, cậu bị sao vậy?"

"Tôi sẽ nói với cậu sau," Zoro nghiến răng, "Nhưng chẳng ích vì cậu không nhớ gì cả."

"Zoro," Chopper nói sắc lẻm, đầu ngẩng lên sau khi đang bận viết vào cuốn sổ. "Điều đó sẽ không giúp ích gì đâu."

"Tại sao cậu ấy vẫn còn ở đây?" Sanji hỏi.

Zoro nao núng trước sự bàng hoàng của mình. Sau đó, hắn nhìn Chopper với vẻ mặt gần như cầu xin. "Làm cách nào để chữa khỏi bệnh này vậy?"

"Tớ sẽ thực hiện một số bài kiểm tra," Chopper trả lời, "Nhưng điều duy nhất có ích là thời gian,chúng ta phải để cho Sanji tiếp xúc với môi trường quen thuộc. Nếu điều đó khiến cậu ấy cảm thấy dễ chịu  thì ít nhất các kí ức sẽ quay trở lại."

"Tuy nhiên, không chắc chắn đúng không?," Zoro chỉ ra, và Chopper cúi đầu xuống."Không," cậu lặng lẽ thừa nhận. "Không chắc."

Bực mình vì bị xem như vô hình, Sanji búng ngón tay để thu hút sự chú ý của họ. "Xin chào, vâng, có nhớ tôi là ai không nhỉ?" Cậu hỏi khi cả hai người kia quay lại nhìn mình. "Tôi mới là bệnh nhân này. Có khi nào hai người muốn nói chuyện như thể tôi không có mặt ở đây không?"

"Xin lỗi, Sanji," Chopper nói, cúi đầu. "Tuy nhiên, như tớ đã nói, tiên lượng của cậu không đến nỗi tệ. Về mặt thể chất, cậu sẽ khoẻ lại khi các vết bầm tím tan đi và thực sự không có lý do gì để tin rằng ký ức sẽ không quay trở lại."

"Tuyệt vời. Tuyệt vời," Sanji càu nhàu. "Vậy tôi có thể đi được chưa?"

Zoro và Chopper nhìn nhau, rõ ràng đang có một sự đồng thuận thầm lặng nào đó giữa bọn họ mà không sử dụng gì ngoài nét mặt. Cuối cùng, Chopper thở dài. "Tớ thực sự muốn cậu ở lại đây ít nhất một đêm nữa, phòng trường hợp có điều gì bất ngờ xảy ra."

"Cậu vừa nói tôi ổn về mặt thể chất," Sanji chỉ ra bằng giọng điệu hợp lý nhất mà mình có thể nói ra được. "Và tôi không thấy việc nhốt mình ở đây sẽ giúp ích gì cho toàn bộ chuyện quay trở lại của ký ức."

"Chết tiệt, Đầu Bếp," Zoro lẩm bẩm. "Không ai nhốt cậu ở đâu cả. Chopper chỉ muốn đảm bảo rằng không có gì khiến não của cậu rối tung lên. Điều gì sẽ xảy ra nếu cậu ngã xuống và chết vì cố gắng làm việc quá sức?"

Sanji há hốc mồm nhìn Zoro. "Được rồi," cậu ấy nói khi đã tìm lại được giọng nói của mình, "Đừng thuyết giảng cho tôi về việc làm theo lời của bác sĩ nữa."

Mặt Zoro đỏ bừng, thường là trước giai đoạn mở đầu của trận chiến. Tuy nhiên, trước khi hắn kịp phản ứng, Chopper đã giơ móng lên cao để ngăn cơn giận dữ của cả hai.

"Cậu có thể về phòng rồi," Chopper quyết định, "Nhưng tớ cấm cậu làm bất cứ việc gì liên quan đến thể chất ít nhất trong thời gian còn lại trong ngày. Nếu cậu đồng ý ở lại đây thêm một thời gian nữa để tớ trông chừng cậu thì tớ sẽ cho phép cậu làm bất kì điều gì."

Điều đó nghe có vẻ như rất khó khăn với Sanji, đặc biệt là khi nó đồng nghĩa với việc đuổi cậu ra khỏi căn bếp yêu quý của mình thêm một ngày nữa. "Bữa tối thì sao?" Cậu hỏi. "Ai sẽ lo việc đó?"

"Chúng tớ đã phân công trong thời gian cậu hôn mê," Chopper trả lời. "Ai nấu bữa tối nay đã được quyết định. Đừng lo lắng," cậu bé nói thêm, "Mọi người cũng đã cấm Luffy vào bếp."

Sanji cân nhắc việc phản đối thêm nữa, nhưng Chopper nhìn vào mắt cậu cho thấy sự đã định. Giữa điều đó và cách Zoro cau có trên vai chú tuần lộc nhỏ, cậu nghĩ đây là giải pháp tốt nhất với tình trạng của mình ngay lúc này.

"Được rồi," cậu nói một cách miễn cưỡng. "Nhưng nếu bất kỳ ai trong số các cậu làm hỏng căn bếp thì sẽ phải trả giá đắt."

Zoro khịt mũi. "Làm như chưa ai biết điều đó vậy."

Sanji trừng mắt nhìn hắn. "Chopper," cậu vừa nói vừa nghiến răng , "Vì bây giờ tôi đã tỉnh rồi và không cần người trông trẻ nữa nên cậu có thể đuổi tên ngốc này ra ngoài được không? Sự hiện diện của hắn không giúp tôi giữ bình tĩnh được."

Chopper bật ra một tiếng cười khúc khích lo lắng. "Ừm, cậu thấy đấy..." cậu bé bắt đầu nói, nhưng Zoro đã ngắt lời bằng một cái vẫy tay mạnh mẽ.

"Đừng đến đó," kiếm sĩ nói, giọng nghiêm nghị. "Sẽ chẳng ích gì khi cậu ấy như thế này. Dù sao thì mọi người cũng nên biết tình hình bây giờ. Tôi có thể làm điều đó trong khi cậu ở lại đây với cậu ta."

"Ờ được rồi." Chopper nói, mắt hơi nheo lại. "Nếu cậu chắc chắn. Ừm, chính xác thì cậu định nói gì với họ?"

Miệng Zoro nhếch lên thành thứ gì đó có quá nhiều răng để có thể gọi là nụ cười. "Sự thật."

Chopper nhìn kiếm sĩ đang đi khi hắn ta tiến về phía lối ra, rõ ràng cậu muốn nói điều gì đó và cũng rõ ràng là không chắc mình có nên làm vậy hay không. "Thật là một mớ hỗn độn," cậu bé nói khi cánh cửa đóng lại.

"Cậu đang tôi đấy à," Sanji càu nhàu. "Bao lâu thì tôi mới có thể ra khỏi đây?"

Chopper thở dài.

-----

Sanji cảm thấy có nhiều ánh mắt đang nhìn theo mình khi cậu bước vào phòng ngủ dành cho nam. Không ngạc nhiên cho lắm, cậu thở dài, nhưng quyết định không quan tâm đến. Thay vào đó, cậu đi tới tủ đựng đồ của mình và bắt đầu tìm kiếm quần áo để thay.

"Được rồi," Sanji nói, mang ra một chiếc áo phông đã sờn và chiếc quần ngủ thoải mái nhất của mình. "Ai muốn là người đầu tiên bắt đầu với những câu hỏi ngu ngốc nhỉ?"

Luffy, bởi vì cậu ấy là Luffy nên cười lớn. "Ai nói bọn tớ sẽ hỏi những câu hỏi ngu ngốc?" Cậu ấy lắc lư qua lại với hai tay khoanh sau đầu.

Sanji nhìn Luffy. "Bản thân câu hỏi đó đã là một câu hỏi ngu ngốc rồi, đồ ngốc."

"Chúng ta sẽ lặp lại cụm từ 'những câu hỏi ngu ngốc' bao nhiêu lần đây?" Usopp muốn biết, cậu hét lên khi Zoro ném một đôi tất vo tròn vào đầu cậu. "Ôi, ghê quá!"

Luffy lại cười, như thể cậu ấy sắp ném đồ đạc của mình lung tung, và Sanji nhanh chóng bắt hai tay của Luffy lại . "Chỉ một lần thôi," cậu mệt mỏi nói.

Luffy nhìn cậu tò mò: "Vậy cậu thực sự không nhớ những năm vừa qua à?" Thuyền trưởng hỏi, nhưng có vẻ không quá quan tâm đến việc đó. Trên thực tế, bây giờ Sanji đã cắt đứt con đường vui chơi của Luffy nên cậu ấy đã leo lên giường, tay chân cao su của mình khuỵu xuống khắp nơi. "Điều đó thật kỳ lạ."

"Ừ, hãy thử vậy đi," Sanji lẩm bẩm. "Tôi không cảm thấy mình quên bất cứ điều gì, nhưng sau khi tôi nói điều gì đó và bất cứ ai đang nói chuyện với tôi đều nhìn tôi như thể tôi có ba cái đầu. Và nói về những điều đang thiếu thì," cậu nói, đột nhiên liếc nhìn xung quanh, "Franky đâu?"

Chopper có ca trực, điều đó giải thích cho sự vắng mặt của cậu tuần lộc, và Luffy giờ đã rời đi và nằm thoải mái trên giường trong khi những người còn lại vẫn đang chuẩn bị đi ngủ. Tuy nhiên, ngoài Sanji ra, Zoro, Usopp và Brook là những người duy nhất có mặt.

Usopp và Brook đều đứng hình. Ở phía bên kia căn phòng, Zoro phớt lờ tất cả mà chỉ cởi đồ vứt quần áo bẩn của mình thành một đống cạnh tường. Sau đó hắn ta càu nhàu và trèo lên một trong những chiếc giường dưới cùng với vẻ cáu kỉnh khó chịu.

Những người khác nhìn theo Zoro cho đến khi hắn leo lên giường, quay lưng về phía họ, sau đó Usopp cũng liếc nhìn Sanji."Ừm," anh thận trọng nói, "Franky không còn ngủ ở đây nữa."

Sanji cau mày, tự hỏi điều đó có nghĩa là gì. "Có cãi vả gì không?"

Âm thanh chế giễu vang lên từ giường của Zoro và Brook bật ra một tiếng cười khúc khích nhẹ nhàng. "Không," ông ấy nói, ngồi vào giường của mình cạnh giường của Luffy và phía trên giường trống của Chopper. "Anh bạn người máy may mắn của chúng ta hiện đang ở chung phòng với Robin đáng yêu."

"...Ồ." Sanji nói một cách yếu ớt. Cậu luôn nghi ngờ có điều gì đó đang xảy ra giữa hai người đó, "Điều đó... thật tuyệt."

"Ừ, ừ," Usopp nói, đầu cậu ấy nhấp nhô lên xuống giống như cách cậu ấy chuẩn bị lảm nhảm. "Xin lỗi, chúng tớ đã không - ý tớ là, không ai nghĩ sẽ nói điều này với cậu, nhưng tớ nghĩ thực sự nên nói toàn bộ tình huống này -"

"Không sao đâu, Usopp." Sanji giơ tay lên để ngăn những câu hỏi của mình. "Tôi chỉ hỏi thôi. Mặc dù," cậu nói thêm, cảm thấy nét mặt mình cau lại khi một ý nghĩ khác chợt đến với bản thân, "Họ ngủ ở chỗ quái nào vậy? Chắc chắn không phải trong xưởng của anh ấy."

Usopp khịt mũi. "Không, họ ở phòng của thuyền trưởng."

"Của thuyền trưởng - ồ." Một cách muộn màng, Sanji nhớ ra rằng về mặt kỹ thuật, Sunny đã được xây dựng khu riêng cho cả thuyền trưởng và thuyền phó. Tuy nhiên, vì Luffy và Zoro luôn ngủ chung với những người còn lại nên chúng chỉ được sử dụng để làm nơi chứa đồ .

(T/N: Zoro không phải là thuyền phó, bác Oda chưa bao giờ confirm cả nhưng mình vẫn dịch theo bản gốc nha.)

"Tôi đoán là căn phòng đó có tác dụng rồi."

"Phải?" Usopp nói. "Ý tớ là, Luffy không quan tâm lắm."

"Tất nhiên rồi." Mặc chiếc quần ngủ vào, Sanji để ý rằng tủ đồ của mình không được sắp xếp như bình thường. Cậu sẽ phải dọn dẹp nó khi có cơ hội vậy. Sanji thay đồ rồi di chuyển để leo lên giường của mình dưới giường của Luffy và cạnh giường của Zoro.

Tấm nệm của cậu có cảm giác cứng ngắc, có lẽ vì đã nhiều ngày không được ngủ, và cậu liên tục đấm vào gối vài lần để cố ép nó vào một tư thế thoải mái hơn. Khi đã hài lòng thì mọi chuyện sẽ ổn như mong đợi, cậu nằm sấp xuống với một tiếng thở dốc nhẹ.

Ở phía trên, cậu nghe thấy âm thanh Usopp trèo lên giường của mình và xoay người để tìm cảm giác thoải mái. Hơi thở của người xạ thủ  không mất nhiều thời gian để đều đều, và tiếng ngáy trầm lặng của Brook từ lâu đã làm tăng thêm sự hoà lẫn âm thanh cùng với những tạp âm từ người thuyền trưởng của họ. Trong số tất cả các nghi phạm có mặt ở đây, cậu nhận ra cậu chẳng nghe tiếng động gì từ Zoro.

"Không ngủ được à, Đầu Tảo?" Sanji hỏi, ít nhất là hơi trái ngược với phán đoán cậu.

Thời gian trôi qua đủ đến mức cậu gần như từ bỏ việc chờ đợi câu trả lời, nhưng sau đó cậu ngạc nhiên khi thấy Zoro lăn trong bóng tối, dịch chuyển để họ đối mặt với nhau."Không," kiếm sĩ nói. Một câu trả lời đơn giản  được thả nói ra trong màn đêm.

"Cậu lo lắng à?" Sanji hỏi.

"...Ừ," Zoro thừa nhận, và Sanji cảm thấy lông mày mình nhướn lên vì ngạc nhiên.

"Chà," cậu ấy nói một cách không chắc chắn, "...đừng như vậy. Chopper nói rằng những ký ức đó sẽ quay trở lại, và thậm chí nếu không thì cơ thể tôi vẫn ổn. Điều này sẽ không giết được tôi và tôi có thể sống với việc mất đi vài năm ký ức nếu buộc phải như vậy."

"...Phải."

Vậy thôi. Zoro không nói gì nữa, thay vào đó hắn chọn cách quay lưng lại. Trong khi đó, Sanji vẫn nhìn chằm chằm vào tấm lưng rộng lớn của hắn, cảm giác như thể cậu đã phạm phải một lỗi nào đó rất nghiêm trọng.

Đó là một ý nghĩ khiến cậu thức đến tận đêm khuya.

-----

Vì Chopper không có yêu cầu nào khác nên Sanji leo ra khỏi giường vào thời gian như thường lệ vào sáng hôm sau, dự định quay trở lại nhà bếp và công việc thường ngày của mình. Không có ai khác thức dậy khi cậu ấy mặc quần áo và rời đi, nghĩa là điều đó không thay đổi nhiều.

May mắn thay, điều tương tự cũng xảy ra với căn bếp. Tất cả các đồ dùng của cậu ấy đều ở đúng nơi và nguyên liệu được dự trữ đầy đủ hơn bao giờ hết. Có thể có một số món đồ được bổ sung đầy hơn hoặc ít hơn cậu nhớ, nhưng điều đó hợp lý vì nhiều năm đã trôi qua theo đúng nghĩa đen.

Sanji phủ nhận suy nghĩ đó ngay khi nó hiện lên trong đầu mình. Với tất cả những gì cậu ấy tuyên bố tối qua, rằng mình sẽ có thể tiếp tục bình thường nếu ký ức không quay trở lại. Việc chọc vào những khoảng trống ký ức khiến cậu cảm thấy chân mình như bị mắc kẹt và không thoải mái.

Nghĩ rằng mình nên để ý đến yêu cầu của Chopper là không được gắng sức quá mức, Sanji bắt đầu nấu một bữa ăn đơn giản vào buổi sáng, quyết định nấu món thịt xông khói, trứng và bánh mì nướng. Cậu ấy cũng cắt nhiều loại trái cây khác nhau, xếp chúng vào một chiếc đĩa ở giữa bàn và bày ra nhiều loại nước ép trong khi đặt ấm đun nước lên.

"Có mùi thơm."

Linh hồn gần như giật bắn ra khỏi cơ thể, Sanji nhìn qua nơi cậu đang cầm khay bánh mì nướng ."Chết tiệt, Đầu Tảo," cậu ngắt lời. "Dậy sớm thế để làm gì?"

Đưa tay vuốt tóc - trông thậm chí còn lố bịch hơn bình thường,  Zoro nhún vai.

"Sáng nay cậu đã gây ra nhiều tiếng ồn," hắn nói và ngáp dài. "Và nó khiến tôi thức dậy."

Sanji trừng mắt nhìn anh. "Tôi không gây ồn ào hơn thường lệ đâu, đồ ngốc, và cả hai chúng ta đều biết dù thế nào đi nữa thì cậu cũng có thể ngủ lại được mà."

"Sao cũng được," Zoro trả lời, trông có vẻ không quan tâm. "Có cà phê không?"

"Tất nhiên là có rồi. Cậu hỏi tôi để làm gì?"

"Một tên khốn cáu kỉnh," Zoro nói, bước tới chỗ cái máy để tự rót cho mình một cốc.

"Đầu cậu vẫn còn khó chịu?"

"Tôi ổn," Sanji gầm gừ, mặc dù bây giờ điều đó đã bị nhìn ra, cậu cảm thấy rằng mình vẫn còn hơi nhức đầu. Rõ ràng rồi, một đêm ngủ trọn vẹn trên giường của mình vẫn chưa đủ để giải quyết vấn đề.

Và thành thật mà nói, đó không phải là giấc ngủ tuyệt vời nhất. Cậu thấy mình trằn trọc suốt đêm, bồn chồn và không thể thoải mái. Tất nhiên Zoro không cần biết điều đó.

Dựa vào cái nhìn nghi ngờ mà hắn dành cho cậu , Sanji nghĩ rằng người kiếm sĩ đã nhìn ra được sức khoẻ của cậu chưa ổn định. Có một tia sáng kỳ lạ trong mắt người kia cho thấy hắn ta biết nhiều hơn những gì cậu thể hiện.

"Đừng nhìn chằm chằm tôi nữa," Sanji ngắt lời vì cũng giống như ngày hôm qua, cậu thấy điều đó thật đáng lo ngại. "Và ngồi xuống nếu cậu nhất quyết muốn ở đây. Cậu không muốn bị giẫm phải chân đúng không nào?"

"Chúng ta không muốn điều đó xảy ra đâu," Zoro dài giọng, vừa kịp di chuyển để tránh cú đá mà Sanji nhắm vào chân hắn.

"Tch! Nằm trên giường bệnh vài ngày thì phản xạ của cậu sẽ trở nên tồi tệ đó."

Chỉ có việc họ đang ở trong vùng đất thiêng của nhà bếp mới ngăn Sanji đá vào hộp sọ của tên ngốc đó.

"Đừng thách tôi, Marimo," cậu quát, vẫy một cái thìa để nhấn mạnh. "Tôi rất sẵn lòng mang thứ này ra ngoài và nện vào mông cậu nếu đó là điều cậu muốn."

Hoàn toàn mong đợi Zoro sẽ hùa theo vấn đề này, Sanji rất ngạc nhiên khi người đàn ông kia giơ tay ra hiệu xoa dịu. "Tôi không cố gắng gây chiến," hắn nói với thái độ chân thành một cách kỳ lạ. "Và tôi không muốn Chopper tra hỏi gì vì đã gây rối với cậu lúc này đâu."

Sanji chớp mắt. Tuy nhiên, không muốn thể hiện suy nghĩ ra ngoài, cậu xoay người lại với lí do là cần kiểm tra thức ăn. Về mặt thực tế, cậu biết rằng thời gian đã trôi qua đủ lâu và những gì cậu nhớ về mối quan hệ của họ đã thay đổi - thậm chí có thể đã êm dịu hơn - nhưng Zoro mà cậu nhớ về suốt 24 giờ trước đã rất cộc lốc và luôn tức giận với cậu. Thật khó để gộp phiên bản 'Zoro tức giận 24 giờ trước' và 'Zoro đang vui vẻ nhâm nhi cốc cà phê' lại thành một.

"Ổn chứ, Mày Xoắn?" Giọng nói của Zoro cắt ngang dòng suy nghĩ của Sanji, cặp hai lông mày của hắn nhướn lên khi Sanji quay sang nhìn mình. "Trông cậu đang không được bình tĩnh lắm."

Điều này xa lạ đến nỗi Sanji cảm thấy chiếc mặt nạ thờ ơ lạnh lùng của mình bắt đầu rơi ra. Nghiêm khắc nhắc nhở bản thân rằng điều đó không thể chấp nhận được, cậu đeo chiếc mặt nạ đó lại và nhún vai. "Tôi ổn."

Zoro nhíu mày, có vẻ như hắn muốn nói điều gì đó. Thay vào đó, người kiếm sĩ thở dài và nhấp một ngụm cà phê. "Còn bao lâu nữa bữa sáng sẽ sẵn sàng?"

"Gần xong rồi," Sanji trả lời, " Tuy nhiên sẽ kéo dài lâu hơn nữa nếu cậu tiếp tục làm phiền tôi."

"Sao cũng được," Zoro càu nhàu.

Hắn vẫn ngồi yên tại chỗ trong khi Sanji  hướng sự chú ý của mình vào đồ ăn, không nói gì thêm trong vài phút cho đến khi mùi thịt xông khói bắt đầu lan khắp phòng. Sau đó, hắn bắt đầu di chuyển, "Cậu có muốn tôi giúp dọn bàn ăn không?"

Sanji gần như ném toàn bộ chảo thịt xông khói xuống sàn. "Lại nữa à?" Cậu hỏi lại một cách ngớ ngẩn. "Cậu vừa nói gì?"

Zoro nhìn Sanji như thể cậu vừa mọc ra cái đầu thứ hai. "Tôi hỏi," hắn nói chậm rãi, nói như thể Sanji mới là người lố bịch, "Nếu cậu muốn tôi giúp đỡ về việc dọn bàn."

"Đó là những gì tôi nghĩ," Sanji trả lời, bối rối trước ý tưởng đó. "Từ khi nào mà cậu giúp tôi việc nhà thế? Hoặc thậm chí tự chủ động cho vấn đề này?"

Rồi chỉ chiếc thìa về phía người kia. "Tốt nhất là đừng thương hại tôi vì nghĩ tôi bị thương hay gì đó."

Zoro giơ tay lên bực tức. "Chết tiệt, Đầu Bếp. Cậu mới là người tệ nhất đấy, cậu biết không?"

"Ừm?" Một giọng nói mới vang lên, theo sau là âm thanh ai đó hắng giọng lo lắng. Sanji quay lại, thấy Usopp vừa bước vào bếp và hiện đang đứng xịt keo ở cửa. "Hình như tớ vào đây sai thời điểm rồi nhỉ?"

Sanji cau mày. "Thêm một người dậy sớm. Tôi thề, nếu tất cả các cậu làm ầm ĩ lên vì tôi, tôi sẽ không vui đâu."

Usopp bối rối nhìn Zoro. Hai người họ có một cuộc trò chuyện chỉ bao gồm cử động của lông mày và nét mặt kỳ quặc trước khi chàng trai mũi dài thở dài. "Tớ đoán đó là không nếu ký ức của cậu đã quay trở lại, phải không?"

"Không phải vậy," Zoro xác nhận, rồi nóng nảy nói thêm, "Cậu ấy mắng tôi vì tôi muốn giúp dọn bàn ăn."

"Tớ tưởng cậu bị cấm làm điều đó sau khi cậu làm vỡ tất cả những chiếc đĩa mà Vivi gửi từ Alabasta?"

Cả Sanji và Zoro đều quay lại nhìn Usopp với vẻ mặt kinh hãi giống hệt nhau, mặc dù vì những lý do rất khác nhau.

"Cậu ấy đã phá vỡ cái gì của tôi ?!?"

"Chết tiệt, sao lại nhắc cậu ta chuyện đó?!!"

Usopp hét lên và giơ tay đầu hàng khi căn bếp trở nên hỗn loạn.

"Hãy quên những gì tớ đã nói đi! Và đừng bắt đầu đánh nhau - ôi trời ơi!"

-----

Sau khi tên phá hoại những cái dĩa của cậu đã được giải quyết, Sanji quay lại làm bữa sáng như bình thường. Cuối cùng, những người còn lại trong băng cũng đến, ăn và rời đi, tất cả đều theo cách họ thường làm.

Phần còn lại của ngày trôi qua giống như buổi sáng. Sanji vẫn tiếp tục công việc thường ngày của mình, chuẩn bị bữa ăn và đồ ăn nhẹ cho mọi người và giữ cho căn bếp luôn sạch sẽ như mọi khi. Điểm bất thường duy nhất trong ngày của cậu ấy là Chopper gọi cậu vào phòng bệnh vào giữa buổi chiều để kiểm tra sức khỏe.

"Cậu định làm điều này mỗi ngày cho đến khi ký ức của tôi quay trở lại à?" Sanji hỏi. Cậu ấy hiện đang ngồi trên một chiếc ghế  đối diện với giường bệnh, quan sát Chopper loay hoay với một cuốn sổ.

Gần như lơ đãng, Chopper đánh dấu thứ gì đó trên sổ, rồi đóng và nhìn lên Sanji. "Không phải mỗi ngày," cậu bé hứa, "Và những lần khám bệnh sẽ trở nên ít hơn khi thời gian trôi qua."

"Ngay cả khi ký ức của tôi không quay trở lại?"

Chopper cau mày, rõ ràng đang bối rối vì suy nghĩ đó, nhưng cuối cùng cậu thở dài mệt mỏi. "Ừ," cậu nói lặng lẽ. "Ngay cả khi đó. Bây giờ, đầu của Sanji cảm thấy thế nào?"

"Không sao cả," Sanji trả lời, mặc dù cơn đau còn sót lại khi cậu thức dậy vẫn chưa nguôi ngoai. "Không có gì tôi không thể xử lý được."​

Chopper rít lên một tiếng bực tức. Tuy nhiên, vì cậu tuần lộc đã kiểm tra toàn bộ cho Sanji rồi, vì vậy đành gật đầu trả lại tự do cho Sanji. Không cần phải nói đến lần thứ hai, Sanji trốn thoát thành công và hối hả đến bếp để bắt đầu chuẩn bị bữa ăn tiếp theo.

Bữa tối diễn ra yên bình, hầu hết mọi người đều bớt huyên náo hơn bình thường. Ngay cả Luffy cũng không ăn cắp thức ăn như thường lệ, đó rõ ràng là dấu hiệu của ngày tận thế. Cố gắng để không nghĩ đến điều này, Sanji chờ mọi người ăn xong và cậu ấy bắt đầu nhiệm vụ dọn dẹp của mình.

Sanji xếp chồng bát đĩa bẩn lại với nhau cho đến khi chúng chất thành đống đủ cao,  mang mọi thứ đến bồn rửa, rồi sau đó tiến hành xả nước. Nhận ra mình cần một chiếc khăn rửa chén, Sanji quay đi tìm một chiếc khăn và rồi bỗng đâm sầm vào cơ thể rắn chắc.

"Cái quái gì thế, Marimo?" Sanji giật thót lên rồi thoát khỏi người Zoro, cậu cáu kỉnh xoa sống mũi đau nhức và trừng mắt nhìn người kia qua phần tóc mái. "Bữa tối đã kết thúc và mọi người khác đã về phòng rồi. Sao cậu vẫn còn ở đây?"

Zoro đứng hình khi một tay đưa ra về phía giá đựng khăn rửa chén sạch. "Tôi..." hắn nói, nhìn vào bàn tay mình một lúc trước khi thả xuống. "Xin lỗi," hắn nói cộc lốc. "Thói quen."

"Nói gì cơ?" Nương theo ánh mắt của Zoro, Sanji nhìn vào chiếc giá như thể cậu ấy sẽ có thể tìm ra câu trả lời cho vô số câu hỏi đang chạy quanh trong đầu mình. "Đừng nói với tôi là cậu đã trở thành người rửa bát cho tôi khi tôi không để ý nhé."

"Đại loại vậy?" Zoro trả lời, từ chối nhìn vào mắt Sanji. "Tôi rửa. Cậu lau khô. Chúng ta đã làm theo cách đó từ lâu rồi."

Không, chắc chắn là họ không. Theo suy nghĩ của Sanji, thỉnh thoảng vẫn có một người được phân công để giúp cậu dọn dẹp nhà bếp khi họ có đủ thời gian rảnh, nhưng hầu hết cậu thường làm việc đó một mình.

Miệng mấp máy định nói điều gì đó, tuy nhiên Sanji tạm dừng lại để quan sát biểu cảm của Zoro trước. Người kia có vẻ... lạc lõng. Không có cách nào khác để mô tả về nó. Hắn vẫn nhìn chằm chằm vào những chiếc khăn rửa chén như thể chúng chứa đựng những bí mật của vũ trụ, và ngực Sanji thắt lại theo cách mà cậu ấy nhất quyết không quan tâm.

"...được rồi," cậu nói, với tay lấy tấm vải gần nhất và đẩy nó về phía Zoro. "Tôi cho rằng mình không nên kén cá chọn canh."

Bàn tay của Zoro nhanh chóng bắt lấy tấm vải, những ngón tay đầy sẹo lướt nhanh qua Sanji khi họ chạm vào nhau.

"Cậu có chắc không?"

"Đừng hỏi những câu ngu ngốc nữa," Sanji vặn lại. "Và nếu cậu làm vỡ bát đĩa của tôi lần nữa, tôi sẽ bảo Nami thêm vào khoản nợ của cậu."

Khóe miệng Zoro nhếch lên thành một nụ cười yếu ớt. "Cậu luôn nói thế."

"Nó đáng để nhắc lại," Sanji nói với hắn. "Đi làm việc đi, đồ vô dụng."

"Cậu cũng luôn nói thế."

Sanji đảo mắt khi lấy ra một chiếc khăn khô cho bản thân sử dụng và họ bắt đầu vào việc. Thật không may, sự im lặng đó khiến họ không thoải mái chút nào và Sanji thấy mình cần phải phá vỡ bầu không khí này.

"Vậy," cậu nói, kéo dài từ đó ra khi cậu không thể hiểu được mình muốn nói gì. "Tôi không nghĩ cậu sẽ quan tâm đến việc kể lại mọi chuyện nhỉ?"

"Chopper đã nói đừng cố ép bất cứ thứ gì quay trở lại," Zoro trả lời, phần lớn sự chú ý của hắn dành cho chiếc chảo nặng mà hắn đang siêng năng cọ rửa.

Sanji quan sát Zoro đủ lâu để tin chắc rằng người kiếm sĩ sẽ không làm hỏng nó, rồi quay trở lại câu chuyện. "Chopper bảo tôi đừng thử tìm hiểu," cậu nói, lau chiếc đĩa cho đến khi nó sáng bóng. "Tôi thấy khó khăn khi mỗi thông tin từ mỗi người lại khác nhau."

"Ừm," Zoro nói, không đồng ý cũng không phản đối.

"Ừm?" Sanji chọc tức khi hắn không nói gì nữa. "Cậu có trả lời tôi hay không?"

Zoro im lặng đủ lâu để Sanji nghĩ rằng câu trả lời là không, nhưng rồi cuối cùng hắn cũng rửa xong cái chảo và bắt gặp ánh mắt của Sanji khi đưa nó cho cậu. "Điều cuối cùng cậu nhớ là gì? Đảo Bánh phải không?"

"Đúng vậy."

"Ngay sau khi cậu trở về?"

"Đúng ," Sanji đồng ý. "Theo như tôi nhớ thì chúng ta hầu như không nói chuyện nữa."

Zoro cau mày, ánh mắt quay trở lại bồn rửa. "Chúng ta đã vượt qua được chuyện đó rồi," hắn nói cộc lốc, khiến Sanji khịt mũi.

"Không, chết tiệt," cậu nói khi Zoro nhìn mình với ánh mắt sắc lẹm. "Cậu chuyển từ phớt lờ tôi sang lảng vảng xung quanh tôi. Cậu đã thay đổi 180 độ.Tôi chỉ nhớ đến thế," cậu nói thêm một cách rõ ràng. "Còn những thứ khác thì không."

Zoro nhún vai, lấy một con dao lên và bắt đầu rửa. "Không có nhiều chuyện lắm để kể lại. Chúng ta tiếp tục ra khơi, ghé vào các hòn đảo, bị đuổi khỏi đảo bởi hải quân và chúng ta gây lộn với nhau. Mọi thứ đều như cũ."

"Chắc chắn có một số điều cậu đã có thể nói với tôi, chẳng hạn như - như Robin và Franky," Sanji lưu ý. "Chuyện đó xảy ra khi nào vậy? Làm thế nào điều đó xảy ra? Robin xinh đẹp có thể có cơ hội tốt hơn thế rất nhiều."

"Cô ta hạnh phúc lắm, Đầu Bếp," Zoro nói sắc lẻm, sắc bén hơn mức Sanji. "Họ là một đôi trước khi ký ức của cậu bị mất, chỉ là chưa ai biết điều đó."

"Tôi hiểu rồi," Sanji nói, nói một cách cẩn thận vì giờ cậu cảm thấy như mình vô tình vấp phải một bãi mìn, mặc dù cả đời cậu còn chả biết bãi mìn là thứ gì. "Tốt. Tốt cho họ."

"Chắc chắn rồi." Zoro càu nhàu, và mặc dù một phần trong cậu muốn tiếp tục đặt câu hỏi nhưng Sanji quyết định thế là đủ cho đêm nay. Cậu im lặng và tiếp tục rửa hết đống chén đĩa.

-----

Nhiều ngày trôi qua, những vết bầm tím mờ dần và không có gì thay đổi ngoại trừ việc Sanji không thể thoát khỏi cảm giác day dứt rằng mình đã quên điều gì đó. Mà đúng là vậy - cậu đã quên điều gì đó, đúng là như vậy, nhưng chuyện này thì khác, cấp bách hơn. Trong những ngày gần đây, cậu ấy khẳng định rằng cả nhóm đang cố giấu cậu điều gì đó, nhưng cậu lại không thể xác định được đó là gì.

Ngoài ra thì Zoro chắc chắn là trung tâm của vấn đề này. Không thể nói quá rõ ràng về điều đó, nhưng kiếm sĩ đang hành động thực sự kỳ lạ khiến cậu ấy nghĩ Zoro mới là người bị chấn thương ở đầu.

Zoro luôn theo dõi Sanji, đó là vấn đề. Một lúc trước, người đầu bếp bắt tay vào công việc hàng ngày của mình - mang đồ ăn nhẹ cho các quý cô, hút thuốc qua lan can của Sunny, làm những công việc thường ngày, v.v. - và ngay sau đó cậu cảm thấy có một ánh mắt luôn chằm chằm vào mình. Sau mỗi lần có cảm giác như vậy, cậu sẽ kiểm tra xung quanhvà luôn thấy Zoro ở gần đó, thường sẽ cố gắng giả vờ như mình đang ngủ nhưng không thành công.

Sanji hỏi Usopp về điều đó vào một buổi chiều khi cậu đang phơi quần áo trên dây treo ở đầu xa con tàu. Tay bắn tỉa đã ngồi gần đó trong vài phút, lười biếng mày mò cần câu và Sanji cho rằng Usopp là một nguồn thông tin tốt hơn bất kì ai. Bởi vì cậu ta rất nhạy cảm và dễ bị khuất phục dưới áp lực.

Trong trường hợp này - Usopp đột nhiên bị mê hoặc bởi cần câu trên tay khi Sanji tình cờ đề cập rằng Zoro đã hành động kỳ lạ kể từ khi cậu được giải thoát khỏi phòng bệnh.

"Kỳ quặc? Ý cậu là gì, kỳ lạ? Ý tớ là," Usopp ho, có lẽ đang cố gắng câu giờ để có thể buộc giọng nói của mình trở lại tone bình thường, trái ngược với cao độ chói tai hiện tại.

"Đây là Zoro mà chúng ta đang nói đến. Sẽ kỳ lạ hơn nếu anh ấy không hành động... kỳ lạ. Cậu có đồng ý không?"

Sanji rít nhanh điếu thuốc trước khi ném cho người xạ thủ ánh mắt nghi ngờ. "Hắn ta cứ lảng vảng xung quanh như thể tôi đã đổ hết rượu ra khỏi tàu ngay trước mặt cậu ta vậy, đã vậy còn luôn nhìn tôi. Tôi chỉ muốn biết tại sao thôi."

Usopp nhún vai yếu ớt. "Tớ nghĩ ai cũng đang làm điều đó, anh bạn ạ. Cậu bị thương và chúng tớ không thể không lo lắng cho cậu".

"Đầu Tảo không lo lắng về bất cứ điều gì," Sanji nói trước khi kịp ngăn mình lại. "Ít nhất là về tôi."

Usopp nhăn mặt. "Tớ đoán những ký ức đã mất của cậu có thể trả lời được," mũi dài nói, gãi gãi gáy một cách lúng túng. "Cậu vẫn đang bị mắc kẹt ở Đảo Bánh phải không?"

"Vậy thì sao?" Sanji hỏi, không thực sự để tâm.

"Mọi thứ hồi đó khác với bây giờ," Usopp kiên nhẫn nói. "Chuyện đó đã hơn hai năm trước rồi. Bây giờ cậu còn chẳng nhớ nổi mối quan hệ của cậu với Zoro như thế nào, chết tiệt, cậu nhớ mối quan hệ của cậu với tất cả mọi người, nhưng với Zoro thì không."

"Không phải tớ nói đó là lỗi của cậu," Usopp vội nói thêm. "Chúa ơi, làm ơn đừng trừng mắt nhìn tớ nữa. Tớ còn quá trẻ để chết mà."

Sanji  điều chỉnh biểu cảm của mình thành thứ gì đó bớt hung dữ hơn một chút.

"Vậy điều cậu đang nói là," Sanji nói một cách kiên nhẫn nhất có thể, "Tên kiếm sĩ ngốc nghếch và tôi hiện đang có mối quan hệ tốt hơn, nhưng hắn ta là người duy nhất nhớ điều đó hả?"

"Đúng," Usopp nói, và xạ thủ này không phải là một diễn viên đủ giỏi để che giấu sự thật, "Đó chính xác là những gì tớ đang nói."

Được rồi, về mặt thực tế, Sanji đã biết điều này, vì cậu ấy không phải là một tên ngốc. Cậu đủ thông minh để hiểu rằng các tương tác giữa cậu ấy và Zoro đã hoà bình hơn từ bây giờ đến khoảng thời gian mà cậu nhớ được, nhưng điều đó không thể thoát khỏi cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ đang nói với bản thân mình rằng còn nhiều điều ẩn giấu hơn thế nữa.

"Zoro đang hành động kỳ lạ," cậu nhắc lại. "Kể cả Zoro và hoàn cảnh này, cậu ấy không phải là chính mình, và tôi muốn biết tại sao."

"Vậy thì cậu nên nói chuyện với cậu ấy," Usopp nói, lần này với giọng sắc sảo, "Tớ xin lỗi, nhưng tớ sẽ không xen vào chuyện đang xảy ra giữa hai người đâu. Tớ thích khuôn mặt lành lặn của mình, cảm ơn."

"Hmmph," Sanji nói và quay lại với điếu thuốc.​

-----

Lời khuyên của Usopp - Sanji cho là vậy - có một phần đúng, cậu biết điều này chứ. Nếu cậu muốn một lời giải thích cho hành vi kỳ lạ của người kia thì việc đơn giản nhất là cứ xách mông đi hỏi chính chủ thôi. Tuy nhiên, vấn đề là Zoro rõ ràng không muốn nói về nó. Ví dụ điển hình là cuộc nói chuyện vào đêm đầu tiên họ rửa bát chung.

Tuy nhiên, Sanji không phải là người dễ bị khuất phục, và vì ký ức của cậu vẫn chưa tự quay trở lại nên cậu nghĩ mình cần phải làm điều gì đó. Đó là lý do tại sao cậu dồn Zoro vào tổ quạ vào một buổi chiều rảnh rỗi, lẻn lên trên với lí do cần phải mang đồ ăn nhẹ lên cho hắn.

Zoro đang thiền định thì Sanji đến, ngồi khoanh chân trên ghế. Hắn vẫn ngồi im khi Sanji đặt khay đồ ăn xuống bên, vì vậy người đầu bếp cảm thấy hợp lý khi lấy một chiếc khăn tắm trên gần đó và ném vào mặt hắn.

Đôi mắt màu xám mở ra, liếc Sanji như thể đang bắn ra tia laser. Không nản lòng, Sanji tiếp tục ném mạnh chiếc khăn một lần nữa.

"Đứng lên, Đầu Tảo," cậu nói chắc nịch. "Hôm nay trời nóng quá, ngay cả cây cối cũng cần được tưới nước."

Ánh mắt của Zoro chuyển sang cái khay gần mình trước khi quay lại Sanji. "Tôi không đói."

Sanji bực mình, một luồng nhiệt quen thuộc bốc lên từ chân cậu ngay trước khi cậu nhận ra.

"Đó không phải là một yêu cầu," cậu ấy nói sau đó. "Cậu biết các quy định về giờ ăn trên con tàu này mà. Không đời nào tôi có thể nới lỏng các quy định đó trong hai năm qua."

Điều khiến cậu ngạc nhiên là khuôn mặt của Zoro co giật giống như hắn đang thích thú và cố gắng không thể hiện điều đó. Tuy nhiên, biểu hiện này không tồn tại lâu. Trên thực tế, nó trôi qua nhanh đến mức Sanji phải tự hỏi liệu mình có phải tưởng tượng ra điều đó hay không.

Nén lại một tiếng thở dài, người đầu bếp lấy điếu thuốc ra, châm lửa trong khi cậu và Zoro tiếp tục cuộc chiến bế tắc nho nhỏ của họ.

"Cậu thật lố bịch," Sanji ấy nói, chỉ một phần đề cập đến việc hắn ngốc nghếch không chịu ăn. "Và nó làm tôi lo lắng."

Zoro nhún vai, trông không có vẻ gì là hối lỗi và tiếp tục không nói gì.

"Marimo," Sanji nói sắc lẻm. "Ăn cái đồ ăn chết tiệt đó đi."

"Tôi đã nói là tôi không đói," Zoro cuối cùng cũng trả lời. "Để nó ở đây và tôi sẽ ăn khi nào tôi thích."

Giống như Sanji sẽ tin vào lời tuyên bố đó vì tâm trạng đang rất tồi tệ của kiếm sĩ vậy. Biết rằng Zoro sẽ dễ dàng 'quên' bữa ăn nhẹ khi Sanji quay lưng đi. Cậu rít một hơi thuốc dài, thổi ra làn khói đều đặn.

"Cậu có thể ăn nó," Sanji chậm rãi nói, "Hoặc cậu phải nói cho tôi biết tại sao cậu lại hành động kỳ lạ kể từ khi tôi tỉnh dậy."

Bị mất cảnh giác, Zoro tỏ ra nao núng. Nó chỉ thoáng qua, chắc chắn là đủ nhanh để hắn hy vọng mình có thể giấu nó đi, nhưng trong hai người họ, Sanji vẫ luôn là người nhanh hơn.

"Tôi không hành động kỳ lạ."

Sanji rít thêm một hơi thuốc nữa, không chịu từ bỏ. "Đúng vậy," cậu nói. "Và không phải chỉ vì đã có rất nhiều thời gian trôi qua giữa những gì tôi nhớ với bây giờ mà còn dựa vào việc cậu đang hành động kỳ lạ và những thành viên còn lại thì không."

"Tôi không biết cậu đang nói về cái gì," Zoro lẩm bẩm, và có một chút đỏ nhạt trên da mặt hắn mà Sanji biết có nghĩa là kiếm sĩ đang bối rối, "Cậu đang tưởng tượng ra mọi chuyện đấy, đầu bếp ngu ngốc."

"Thôi được." Dập điếu thuốc vẫn còn cháy của mình, Sanji chống tay lên hông, giữ vững tư thế để thể hiện rằng cậu đã có quyết định. "Hãy đấu với tôi."

Lần này Zoro giật mình ngạc nhiên hơn. "Cái gì?"

Về phần mình, Sanji chỉ tiếp tục nhìn kiên định vào hắn . "Tôi đã nói hãy đấu với tôi," cậu ấy lặp lại. "Tôi chưa có trận đấu nào kể từ trước khi tỉnh dậy trong phòng bệnh, và tôi ngày càng cảm thấy thôi thúc muốn đá chân mình vào hộp sọ dày của cậu. Vì thế. Hãy đi lấy những thanh kiếm chết tiệt của cậu đi."

"KHÔNG." Zoro trả lời, và lần này đến lượt Sanji mất cảnh giác vì giọng điệu của người kia hoàn toàn không có chỗ cho sự tranh cãi. Hắn cứng rắn và kiên quyết, nhất quyết không di chuyển một chút nào về phía giá đỡ nơi các thanh kiếm đang nằm yên.

Sanji há hốc mồm nhìn hắn. "Không? Ý cậu là sao?"

"Ý tôi là chính xác là KHÔNG," Zoro thông báo. "Tôi sẽ không tranh cãi với cậu nữa. Đầu cậu bị thương nặng quá."

"Ồ, như thể điều đó trước đây đã từng ngăn cản cậu lại vậy," Sanji chế giễu, cảm thấy thậm chí còn tệ hơn khi Chopper lần đầu thông báo chẩn đoán của mình. "Hãy nhấc mông lên và lao vào tôi."

" KHÔNG ." Zoro nói, thậm chí còn mạnh mẽ hơn trước. "Và nếu cậu muốn làm thì tôi sẽ ngồi im chịu trận."

Sanji nhìn chằm chằm. "Cái gì," cậu bực dọc, "Không thể giải quyết được? Tôi xin lỗi nhé, bằng cách nào đó điều này có thể thuyết phục tôi rằng cậu đang cư xử bình thường phải không? Hãy đến và chiến đấu với tôi đi, đồ kiếm sĩ ngu ngốc!"

"Tôi đã nói không," Zoro nghiến răng.

"Tôi sẽ không thay đổi quyết định, và nói một cách rõ ràng, cậu không thể ép tôi được."

Điều tồi tệ nhất là điều đó hoàn toàn chính xác. Sanji có thể hét lên với người  kia bao nhiêu tùy thích, nhưng cậu không thể ép Zoro đánh trả nếu hắn ta không thích. Chỉ là chưa một lần nào trong ngần ấy năm họ biết nhau điều này lại xảy ra. Trí nhớ chết tiệt, Sanji biết hắn đúng về điều này.

"Cậu," Sanji nói một cách chua chát, "Rõ ràng cậu đang giấu tôi điều gì đó. Đừng nghĩ rằng cậu có thể che đậy nó bằng cách lấy lí do về trí nhớ của tôi làm cái cớ, đồ hèn nhát!"

Chắc chắn sau câu mắng này của Sanji, Zoro sẽ đứng lên tham chiến. Có Chúa mới biết hắn đã giết người bao nhiêu người. Tuy nhiên, người kiếm sĩ chỉ cau có và liếc mắt nheo nheo.

"Cậu nên đi đi," Zoro nói, sau khi có cảm giác như một khoảng thời gian ngắn ngủi vô tận đã trôi qua giữa họ. "Tôi hứa tôi sẽ ăn."

Sanji đột nhiên cảm thấy kiệt sức theo cách mà cậu chưa từng cảm nhận được khi nhận ra rằng điều này sẽ không đưa cậu đi đến đâu cả. "Tốt hơn hết nên như vậy," cậu trả lời và nhanh chóng quay gót rời đi.

Sanji cảm thấy một cái nhìn chằm chằm nặng nề quen thuộc sau lưng mình khi bước đi, nhưng quyết định phớt lờ nó.

-----

Sanji cố gắng hết sức để quên đi sự việc trên tổ quạ. Cậu thừa nhận với chính mình rằng cậu ấy không đặc biệt làm tốt công việc tra hỏi, nhưng nếu có một điều cậu luôn giỏi thì đó là tỏ ra vẻ dũng cảm trong khi đang có hàng ngàn suy nghĩ rối loạn trong đầu. Vì vậy, cậu quyết tâm gác lại mọi suy nghĩ về Zoro và bắt tay vào công việc của mình.

Điều này có hiệu quả trong suốt hai ngày cho đến khi buổi chiều trôi qua và cậu ấy rời khỏi bếp với một khay đồ ăn nhẹ được chuẩn bị riêng trên mỗi tay. Liếc nhanh về phía bãi cỏ cho thấy hiện tại cả hai quý cô đều không ở ngoài trời, vì vậy cậu đi về hướng thủy cung để kiểm tra.

Căn phòng trống rỗng một cách đáng ngạc nhiên, chiếc bể chứa ánh sáng lờ mờ là thứ duy nhất chiếu ánh sáng vào bên trong. Sanji quan sát một vài con cá lười biếng bơi lội trong giây lát trước khi tiếp tục đi đến chỗ khác.

Lần thứ ba hẳn là một điều thú vị vì khi Sanji cẩn thận mở cửa thư viện, cậu thấy Nami đang khom người trước bàn làm việc của mình, đôi lông mày đáng yêu nhíu lại tập trung khi cô đang vẽ một đường nét với độ chính xác cao. Như mọi khi, câụ rất ngưỡng mộ tài năng của cô ấy.

Vì cả hai tay đều bận nên cậu không thể gõ cửa để thông báo sự có mặt của mình, nên đành phải gõ gót giày lên boong tàu, hy vọng điều đó sẽ không làm phiền cô quá nhiều. "Tiểu thư Nami có muốn nghỉ ngơi một chút vào buổi chiều không?"

"Hửm? Ồ." Phần lớn sự chú ý của cô vẫn tập trung vào bản đồ của mình, Nami liếc nhìn người đầu bếp nhưng gần như quay lại công việc của mình ngay lập tức.

"Cảm ơn, Sanji. Cậu thật ngọt ngào."

"Không ngọt bằng em đâu," cậu nói, di chuyển để đặt chiếc khay vào tay phải - cái khay này chứa đầy trà và một đĩa quýt được sắp xếp cẩn thận - ở một vị trí vừa tầm với của Nami nhưng đủ an toàn để không bị đổ vào các tấm bản đồ. "Tôi có thể lấy gì khác cho tiểu thư không?"

"Không, thế này ổn rồi," cô trả lời, lần này không rời mắt khỏi bàn làm việc. "Hiện tại tớ đang vẽ lại một phần khó nhằn nên không muốn điều gì lớn làm mình phân tâm. Một bữa ăn nhẹ là thứ phù hợp nhất bây giờ."

"Tôi rất vui vì có thể phục vụ tiểu thư Nami," Sanji vui mừng hơn bao giờ hết trước lời khen của cô. "Tôi sẽ để khay ở đây và cậu có thể mang nó trở lại bếp khi dùng xong. Hoặc tôi có thể đến lấy nó. Sao cũng được miễn sao nó tiện lợi cho cậu."

"Chắc chắn rồi," Nami lơ đãng nói.

Không làm phiền Nami khi cô ấy đang bận rộn với công việc của mình, Sanji quay người rời đi, nhưng chợt nảy ra một câu hỏi ngay trước khi cậu bước qua ngưỡng cửa. "Cậu có biết Robin ở đâu không? Cô ấy không ở trên boong hay trong thủy cung nên tôi đã đoán cô ấy ở đây."

"Tớ nghĩ cô ấy đã nói gì đó về việc mang một cuốn sách mới đến phòng của mình," Nami lơ đãng trả lời. "Có lẽ cô ấy đang cuộn tròn trong góc nhỏ đó của mình."

" ... Phải. Tất nhiên rồi," Sanji nói, mặc dù cậu không biết Nami đang nói gì ngoài việc Robin dường như đang ở trong căn phòng giờ thuộc về cô ấy và Franky. "Vậy tôi sẽ đi kiểm tra ở đó, cảm ơn cậu."

"Ừm. Không có gì." Nami vẫy tay một cách lơ đãng.

Sanji dành một chút thời gian để xem xét liệu việc mang đồ ăn nhẹ tới phòng riêng của Robin có phù hợp hay không, nhưng cậu lại không thích việc thức ăn có thể bị lãng phí hoặc việc Robin nghĩ rằng mình chưa chuẩn bị gì cho cô ấy. Ít nhất cậu có thể gõ cửa và rời đi nếu không được chào đón.

Sanji đi đến khu vực phòng thuyền trưởng và thuyền phó.Khi đến nơi, cảm thấy mình đang hoang mang trước hành lang ngắn vì có tận hai cánh cửa giống hệt ở đối diện nhau. Cả cuộc đời cậu không thể nhớ cái nào là cái nào, và Sanji cảm thấy một cơn đau sau gáy bắt đầu xuất hiện khi cậu đứng ở đây lâu như vậy.

Sanji vừa chọn ngẫu nhiên một căn phòng thì cánh cửa bên trái của mở ra và Franky bước ra hành lang. Họ đứng đó nhìn nhau một lúc, trước khi người máy hạ kính râm xuống để nhìn Sanj.

"Anh ổn chứ, anh đầu bếp?" Franky hỏi, đầu hơi nghiêng sang một bên. "Trông anh có vẻ hơi lạc lõng."

"Ồ, ừm, xin lỗi." giống như bị bắt gặp đang làm chuyện xấu, Sanji lắc đầu để thoát khỏi trạng thái sững sờ kỳ lạ này. "Không có gì đâu," cậu nói nhanh. "Tôi có chuẩn bị bữa ăn nhẹ cho Robin, thế thôi, và tôi, ừm, không thể nhớ phòng nào là phòng nào."

Đó là sự thật đau đớn phải thừa nhận, và Sanji không chắc liệu cách Franky mỉm cười bao dung với cậu khiến mình cảm thấy tốt hơn hay tệ hơn.

Tuy nhiên, Franky tốt bụng không thúc ép. "Đừng lo, anh bạn," anh nói cộc lốc. "Cuối cùng cậu đã tìm thấy chúng tôi."

"Đúng, ừ." Sanji tự cho phép mình cười nhẹ trước sự ngượng ngùng của bản thân, xoa xoa gáy bằng bàn tay còn lại. "Tuy nhiên, anh canh thời gian chuẩn đấy. Tôi vừa định vào căn phòng kia cơ."

Franky phát ra một âm thanh chói tai kỳ lạ nhưng nhanh chóng xua nó đi bằng cả hai bàn tay to lớn. "Chà, tôi rất vui vì đã ra ngoài đúng lúc," anh nói hơi to. "Không có thứ gì trong căn phòng đó đó cần đồ ăn cả, và tôi chắc chắn không thể để cô gái mình đói được. Điều đó sẽ không tuyệt lắm."

"Anh biết là tôi sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra mà," Sanji nhanh chóng đảm bảo với người máy, ngay cả khi cậu thấy mình đang cố gắng kìm nén cảm giác muốn nghểnh cổ lên và nhìn vào cánh cửa phía sau mình. "Không ai bị đói trên con tàu này, nhất là các quý cô."

Franky giơ hai ngón tay cái lên tặng cho Sanji, rồi rời khỏi cửa vào phòng mình. Hai người vụng về khi di chuyển xung quanh nhau trong phạm vi hành lang hẹp, cuối cùng Sanji đứng trước cánh cửa phòng, trong khi cửa phòng kia bị hình dạng của người máy che khuất khỏi tầm nhìn theo đúng nghĩa đen.

"Gặp anh sau nhé, anh đầu bếp," Franky nói, và sau đó kỳ lạ là anh ấy không hề di chuyển dù chỉ một chút nào.

Lắc đầu trước trò hề của đồng đội, Sanji giơ tay gõ mạnh vào cánh cửa, nhanh chóng nắm lấy tay nắm khi một giọng nói trầm lặng bảo cậu bước vào.

"Tôi hứa là tôi không quên điều gì về Franky đâu," cậu nói đùa khi bước vào trong.

Robin ngước lên từ nơi cô đang ngồi thoải mái trên chiếc ghế sang trọng, một cuốn sách mở trên đùi và trang sách đang được đánh dấu bằng một vài ngón tay xòe ra.

"Không, trong trường hợp này thì cậu thú vị hơn nhiều," cô nói với một nụ cười, mắt liếc nhìn khay trà và bánh sandwich trên tay Sanji. "Những thứ đó có phải dành cho tôi không?"

"Chà, chắc chắn tôi không đến đây để bắt quý cô Robin xem tôi ăn chúng trước mặt mình đâu," Sanji đảm bảo với cô ấy. "Tôi không thể tưởng tượng được điều gì thô tục hơn."

"Ồ, tôi không biết đâu." Robin cười nói. Hơi đứng thẳng lên, cô đặt cuốn sách xuống chiếc bàn gần đó và với tay lấy đồ ăn nhẹ. "Tôi chắc chắn cậu có thể làm được nếu cậu muốn."

Mặc dù biết điều này là thô lỗ, Sanji không thể không để sự tò mò trỗi dậy và liếc nhìn quanh phòng trong khi Robin lấy trà từ khay của cậu ấy. Sanji nhớ ở nơi này luôn chất đầy túi và những cái hộp bỏ trống, những đồ lưu niệm từ những hòn đảo trước đó mà cả băng không biết phải xử lí như thế nào. Bây giờ nó hoàn toàn ấm cúng khác xa so với quá khứ.

Đây không phải là một căn phòng lớn, và phần lớn căn phòng bị chiếm bởi một chiếc giường bởi kích thước khổng lồ của Franky. Một góc là góc đọc sách mà Robin hiện đang cuộn tròn, trong khi đối diện đó là chiếc tủ quần áo đứng mà cậu mơ hồ nhận ra đó là từ căn phòng mà cô từng ở chung với Nami.

Robin bắt gặp Sanji đang đăm chiêu. "Không nhiều đồ cho lắm," cô nói, mỉm cười với cậu qua mép tách trà, "Nhưng thật tuyệt khi có một không gian của riêng chúng ta."

Ngực cậu đột nhiên đau nhói, Sanji cười yếu ớt. "Và tất nhiên là cô xứng đáng hơn thế."

Robin đáp lại nụ cười của cậu bằng một cái nhướng mày hoài nghi. "Cậu ổn không, Sanji? Trông cậu có vẻ hơi mệt."

Định thừa nhận rằng cơn đau đầu đang ập đến, Sanji đột ngột thay đổi quyết định khi nghe những lời tiếp theo của Robin."Tôi có nên gọi Chopper không?"

"Ồ không, không cần đâu," cậu nói nhanh, đi về phía cửa nhanh nhất có thể mà không tỏ ra thô lỗ. "Tôi chỉ hơi mệt thôi, thế thôi. Tôi đã phải đứng cả ngày - thử các công thức nấu ăn mới, quý cô biết đấy, cho bữa ăn nhẹ của cô."

Cậu bước ra khỏi cửa trước khi cô ấy kịp nói thêm điều gì, thở phào nhẹ nhõm khi không còn bàn tay nào mọc ra từ phía sau cửa để cô có thể tiếp tục cuộc trò chuyện. Dù rất yêu quý Robin nhưng cậu không cần thêm sự quan tâm áp lực của cả nhóm vào lúc này.

Quay người lại, Sanji thấy bản thân một lần nữa đang nhìn vào phía đối diện của hành lang nhỏ, đối mặt với cánh cửa còn lại. Cậu nhớ rằng đây là phòng của thuyền phó, về mặt lý thuyết căn phòng này thuộc về Zoro mặc dù hắn ta không bao giờ sử dụng nó.

Một cơn đau nhói ở thái dương bên trái khiến Sanji nhăn mặt, và cậu lơ đãng xoa xoa chỗ đó trong khi tiếp tục nhìn vào cánh cửa nhỏ. Có điều gì đó đang thôi thúc cậu mở nó ra, như thể làm như vậy sẽ khiến những luồng suy nghĩ trong đầu cậu bình tĩnh lại.

Nghĩ rằng sẽ không có vấn đề gì, Sanji xoay tay cầm.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me