LoveTruyen.Me

Diep Lam Anh's destiny

Nem tém

Bo_Suaa

Sáng sớm cô cố tình dậy trước nấu đồ ăn cho em. Thường thì vẫn là cô nhưng hôm nay không phải vẻ mặt chán chường lười biếng mà là vẻ mặt niềm nở muốn chuộc lỗi

"A, em dậy rồi" thấy em dắt con xuống lầu cô mừng rỡ

"Con ăn mau còn đi học nhé" em không quan tâm mà nói chuyện với con

"Hôm nay con được nghỉ mẹ ạ"

"Thế con với mẹ ăn xong thì sang nhà bà ngoại chơi được không?"

"Vâng ạ" nó vui mừng ôm lấy em

Chỉ có cô được xem như ra rìa mà đứng nhìn hai người ôm hôn nhau

Dọn đồ ăn lên bàn cho em và con. Lúc ăn còn cố tình bắt chuyện với em nhưng đều bị làm lơ

Cô là người có tự trọng cao. Cũng lâu chẳng phải nhường nhịn ai liền cảm thấy mình bị khinh thường

Điên tiếc trong lòng mà ăn chẳng vào. Đi rửa cái bát con của mình mà chẳng chờ em ăn xong như mọi khi nữa

"Xe ở dưới nhà đấy, tí có qua mẹ thì hai mẹ con tự lái đi nhé" giọng nói tràn đầy hờn dỗi vẫn chẳng được em đoái hoài

"Đi đâu vậy?"

"Công chuyện" cũng chẳng thèm báo cáo với em như mọi hôm nữa. Nói hết câu cũng chẳng thấy bóng dáng cô

"Hình như mẹ trêu mẹ lớn hơi lố hả?" em thấy cô đã đi nên quay sang hỏi Alvar

"Không đâu ạ! Mẹ Diệp mặt dày lắm, sẽ không có tự ái đâu"

À, nó là con ruột cô đấy. Không nhầm được đâu. Khi bé cô cũng hay chọc ngoáy bố mình như thế

Bây giờ có Alvar y hệt bản sao của cô. Những gì cô đã làm với bố hôm nay đều được nếm trải

Em lại thấy mình có phần chọc ghẹo cô quá đáng nên chở con qua nhà ngoại xong liền đến công ti cô

Chỉ là đoán cô sẽ ở công ti thôi

Lúc em đến, quả đầu hồng đặc biệt đã gây sự chú ý. Một số nhân viên lâu năm liền nhìn đã nhận ra

Đây cũng là lần đầu sau hơn 7 năm em mới bước chân đến công ti cô đấy chứ

"Tôi muốn gặp chủ tịch Diệp Lâm Anh"  nói với tiếp tân

Không sai, hiện cô đã là chủ tịch rồi

"Thưa, chủ tịch hiện đang gặp mặt với cô Trâm ạ! Cô có thể đến vào lâng sau hoặc chờ một chút"

"Trâm? Trầm nào?" em nghe đến cái tên đó liền gỡ mắt kính ra nhìn nhân viên

"Là đối tác của chủ tịch. Nếu cô muốn biết thêm thì hãy hỏi chủ tịch ạ"

"Tôi là Nguyễn Phạm Thùy Trang đây này! Là vợ của chủ tịch Diệp Lâm Anh. Không thể biết được sao?"

"Tôi xin lỗi nhưng tôi mới làm ở đây được 2 năm. Chưa từng gặp hay nghe chủ tịch nói về cô ạ"

Thấy em nạt nộ mình. Tiếp tân liền nói rõ. Chỉ sợ thật sự gây thù với vợ chủ tịch thì toi

Nghe tiếp tân nói em mới chợt nhớ ra. Mình không phải vợ cô. Cũng không ai trong công ti này biết được

Tâm trạng đã rất trùng xuống lại còn thấy cô đang dắt Trâm đi ra

Giữa đường hai người nói gì đó. Có vẻ là Trâm đang khóc. Cô nhẹ ôm rồi đưa khăn lau nước mắt cho Trâm

Cảnh tượng này làm em thật sự bùng nổ. Em đến đây là muốn làm hoà với cô mà công chuyện cô bảo đây sao

Em tức giận đến đỏ mắt liền đi ngay khỏi cổng. Cô đã thấy em rồi, còn thấy dáng em chạy nhanh ra khỏi công ti

"Ơ, Trang? Thôi chị đi trước nha" nói tạm biệt Trâm rồi cô liền chạy theo em

"Trời ơi, lùn mà đi nhanh dữ vậy. Mới đây mà chẳng thấy đâu" cô trách

Trên đường đi ra xe em chẳng nghĩ được gì ngoài sự ấm ức muốn oà khóc. Hôm qua ở trường đã giấu con nói chuyện riêng, hôm nay còn giấu em bảo có công chuyện

Hoá ra là đến công ti để có công chuyện với Trâm. Thế mà sáng vẫn bày ra vẻ tội lỗi lắm. Làm em còn đến tận nơi định dỗ dành cô

Chỉ có em ngốc mới đến. Có ai biết em là gì với cô đâu mà đến làm gì cho bị cười vào mặt chứ

Cả nhân viên trong công ti còn biết Trâm là đối tác, bạn bè thân thiết của cô. Em chẳng là gì

Lúc nãy còn chẳng thèm đậu xe ở bãi xe của công ti mà đậu ở quán cà phê gần đó. Giờ lại phải đi sang

Đang tâm trạng hỗn độn nên không chú ý xe qua đường. Cũng may cô chân dài đi nhanh kéo em lại kịp. Nếu không chẳng biết làm sao

Nói thế chứ hai người vì quán tính vẫn té xuống. Cô đỡ người em mà chống tay trước

Trầy cả tay còn em ngã nằm trên người cô nhưng đầu gối vẫn chống xuống đường nên bị trầy nhẹ

"NÀY! BIẾT NGUY HIỂM KHÔNG?" cô quát lớn vào mặt em

Em ngước mắt nhìn cô. Giờ mới để ý mẳ em sao đỏ hoe rồi

Không quan tâm chuyện đó. Cô dắt em sang đường rồi dắt vào xe ngồi trước tránh ồn ào

Vào đến xe rồi em mới dám khóc to. Lúc nãy đã ấm ức, bị té trầy chân rồi còn bị cô quát

Em gào khóc mà không biết do đau hay do gì nữa

"Nín ngay! Làm gì mà khóc rồi đi không nhìn đường thế hả? Muốn cái gì?"

Cô lần này vừa lớn tiếng vừa nặng lời với em. Đã nói sẽ nhịn sẽ không cọc cằn với em còn gì? Mới đây liền quên rồi

"ÁAA, Cún đáng ghét, đáng ghét. Bảo đi công chuyện là đi với cô này cô kia sao? AAA"

Em vừa hét vừa đánh vào vai cô. Hai người ngồi trong xe um sùm cả lên. Cô chỉ cảm thấy may vì xe mình có cách âm chứ người ta mà biết cô bị em chửi thế này thật chẳng có mặt mũi

"Đi với ai mà cô này cô kia hả?" thái độ vẫn không thay đổi. Giọng vẫn có chút nạt nộ em

Nghe mấy câu ngang ngược, nói chướng khí chọc giận em của cô. Khiến em phát điên lên được

"GRỪ, tôi sinh con cho mấy người. Nuôi dạy nó thông minh cho mấy người suốt bao năm rồi. Mấy người giờ có con ngoan rồi thì đâu còn tôi nữa. Chê tôi xấu xí, muốn vức tôi đi"

Em tự biên tự diễn, còn đánh đấm làm cô phải vịn cả người em lại với đống khó hiểu

"Ai chê em? Ai không cần em chứ?"

"Hu hu hu, không chê nhưng nạt nộ như thế, đi với người khác như thế là yêu sao? Có mà yêu người khác chứ yêu gì tôi hả!!"

Em khóc càng ngày càng lớn. Còn ngồi sụp xuống sàn xe để khóc

"Nãy giờ xưng tôi với ai? Gần đây cứ dỗi là xưng tôi đúng không?"

Kéo em ngồi dậy để ngồi lên đùi mình mà giáo huấn. Hôm nay quyết không dỗ ngọt em nữa. Riết thế mà bây giờ em hư đấy

"Hức..hức" em khóc không nổi nữa, chỉ có sụt sịt như thế. Mắt đã muốn sưng lên làm cô lo

"Nín ngay! Mắt sưng lên rồi đấy. Khóc nãy giờ chưa đã hả?"

Không có tác dụng! Nó làm em đang sụt sịt khóc to hơn, nấc lên liên tục

Cô không muốn dỗ ngọt em nhưng để em khóc mãi cô chịu không nổi đành lấy khăn giây lau mặt cho em

"Trời ơi cục cưng của mình. Đừng có khóc mà! Thương lăm, khóc sưng cả mắt rồi đây"

Em cũng không nín được mấy. Ụp mặt lên vai cô thút thít mãi

"Nào nào, quay mặt lại đây mình xem. Rồi, nói nghe coi ai làm gì mà chê em. Nói đi, ai?"

Ấm ức trong lòng nãy giờ cuối cũng được cô chạm đến

"Hức.. đi với cô Trâm gì đấy còn gì? Cả công ti có ai biết em là ai không? Tới cô Trâm còn biết là bạn thân của Cún"

Hai tay để hai bên vai cô. Nói xong liền ụp mặt vào mà tiếp tục khóc nức nở

"Trâm đến nói một số chuyện thôi. Trời ơi, ai mà chê em hả?"

"Thế sao hôm qua giấu con. Hôm nay giấu em?"

"Sáng sớm em bơ mình còn gì? Chẳng thèm nghe mình nói còn trách?"

"Cún trách em.." giọng nói nghẹn nghẹn kèm theo sự ấm ức làm cô muốn tan chảy cả người

"Nói cho em hiểu biết chưa? Dạo này em rất bướng"

"Dạo này Cún rất cọc cằn. Khi nãy nạt em nhiều.."

"Ai bảo em làm mình bực bội? Mình đây biết tự ái, tự ái cao được chưa!"

"Là làm lành dữ chưa? Nạt nộ như thế không phải đây không biết buồn!"

Em định đứng dậy qua ghế ngồi thì bị cô kéo lại

"Được rồi, vợ yêu nguôi giận đi. Chồng yêu xin lỗi vì đã lớn tiếng, không thông báo rõ với vợ được chứ?"

Cuối cùng cô cũng chịu xuống nước dỗ vợ nhà mình. Em nghe được mới nguôi ngoai một chút

Dù sao em cũng rất dễ dỗ dành. Là một đứa trẻ ngoan mà. Càng nạt nộ em chỉ càng bướng hơn. Có nói lời ngon ngọt em liền vâng lời

"Không! Khi nãy em ghen như vậy mà còn nạt em rất to"

"Được rồi, lỗi mình. Mình cáu không để ý là em đang ghen"

"À, em không có ghen. Đừng có nói vậy"

"Ừ ừ, em không ghen. Em chỉ hơn cả Hoạn Thư thôi"


Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me