LoveTruyen.Me

Dilu Ai Tinh

Tối qua, là đêm động phòng đầu tiên sau kết hôn tròn tháng. Là lần đầu tiên Vương Hạc Đệ khiến Bạch Lộc khóc đến sắp ngất vì những lần luân động, xâm lấn ái ân hết sức cuồng nhiệt của anh.

Nhưng nguồn cơn xuất phát sự việc tình cảm trên, nào phải vì tình yêu tác động, đâu phải Vương Hạc Đệ tự nguyện, anh là vì bị xuân dược trong tách trà tối qua thúc đẩy.

Một lần say thuốc, kết quả lưu luyến khó quên...

Sáng hôm sau, Vương Hạc Đệ là người tỉnh dậy đầu tiên. Nơi anh đang nằm là giường ngủ trong thư phòng, bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp, hồn nhiên vẫn an tĩnh trong giấc mộng đẹp đêm qua.

Cô ấy đang ôm anh, thân thể cả hai vẫn chưa mặc lại quần áo, chỉ có mảnh chăn mỏng chắn trước sau.

Tác dụng thuốc có lẽ quá mạnh, nên đến tận bây giờ, Vương Hạc Đệ vẫn còn thấy đầu óc lâng lâng. Đưa tay lên day nhẹ vầng trán, anh nhớ rõ mồn một những gì đã diễn ra vào tối qua, cũng biết rất rõ bản thân bị gài bẫy.

Giận không?

Đương nhiên là có! Thậm chí anh đang cau chặt mày vì bực bội, chỉ muốn rời xa cô gái bên cạnh, nhưng khi vô tình nhìn thấy nét mặt an nhiên của cô, anh lại không nỡ...

Đêm qua, Bạch Lộc đã khóc rất nhiều, cô ấy còn nói...

"Hạc Đệ, em thề là em không bỏ gì vào trà của anh cả! Đúng là em yêu anh, nhưng sẽ không dùng thủ đoạn để ép buộc anh, bởi vì...ah...vì anh vui, em mới thấy vui..."

"Ah~, đau quá...Anh ơi, nhẹ một chút được không, em xin anh..!"

Từng câu chữ vẫn ghi tạc trong tâm trí. Dáng vẻ yếu đuối, đáng thương của cô, quả thực đã làm anh lay động.

Cả hai, cũng không phải chưa từng tiếp xúc. Trước đây đã từng, chỉ là lòng anh không hướng về cô, nhưng sau một tháng chung sống, chứng kiến tấm lòng của người con gái ấy dành cho mình, cả những chuyện vừa xảy ra đêm qua, thật tâm anh đã mềm lòng.

Cơn bực dọc trong lòng chợt tan biến khi anh ngắm nhìn Bạch Lộc ngủ say. Suy cho cùng, vẫn là Vương Hạc Đệ anh không giữ nổi lý trí, nếu bản thân có thể làm tốt hơn, thì đã không phạm phải sai lầm không mong muốn.

Đến phút cuối, anh quyết định rón rén xuống giường. Nhặt lại quần áo mặc vào người, sau đó lặng im ra ngoài.

Anh tưởng Bạch Lộc vẫn ngủ, nhưng không phải vậy. Lúc anh vừa đi, cô đã mở mắt ra, với nỗi bồi hồi, e ngại chuyện đêm qua, phần vì sợ anh tức giận nên không dám đối mặt.

Chỉ mong, sau chuyện này, Vương Hạc Đệ có thể nhìn cô bằng ánh mắt ôn nhu hơn một chút...

[...]

Bữa sáng sắp bắt đầu, Vương Hạc Đệ cũng có mặt trong phòng ăn. Vừa gặp anh, bà Vương đã hỏi:

"Tiểu Lộc đâu con?"

"Tối qua hơi khó ngủ, nên cô ấy vẫn chưa dậy." Vương Hạc Đệ điềm đạm trả lời.

Không hiểu sao lúc đó bà Vương lại cười rất tươi vui, còn nói:

"Chắc đêm qua con cuồng nhiệt quá, nên khiến con gái người ta không xuống nổi giường rồi chứ gì. Quả là công dụng tốt!"

Công dụng tốt? Nghe mẹ mình nói xong, Vương Hạc Đệ liền nhếch mép một cái.

Quả nhiên, không đổ oan cho Bạch Lộc là quyết định đúng đắn. Người đứng sau bày trò hạ thuốc, mới lạ mẹ anh.

"Mẹ bỏ hơi quá liều đấy, đến giờ con vẫn thấy mệt." Vương Hạc Đệ thản nhiên phán lại một câu.

Lập tức khiến bà Vương chột dạ, nụ cười ngượng nghịu trưng ra trên gương mặt trung niên.

"Không được trách mẹ con! Cũng tại con cưới vợ, nhưng không chịu chung phòng, bà ấy lại nôn nao có cháu ẩm bổng, mới phải dùng tới hạ sách thôi. Giờ gạo nấu thành cơm rồi, con cũng nên thay đổi thái độ với tiểu Lộc đi. Con bé, là thật lòng yêu con, đừng có vô đạo đức phủi bỏ trách nhiệm, khiến con bé tổn thương."

Để lấy lại phong thái cho vợ mình, ông Vương cũng lên tiếng, góp ý vài câu với con trai.

Vương Hạc Đệ, thì vẫn im lặng. Chưa rõ tâm tư thế nào, nhưng không phản bác như mấy lần đề cập trước đó, xem như đã có tiến triển tốt.

Lúc này, Bạch Lộc mới lật đật chạy vào, vì biết đã trễ giờ ăn sáng.

Thấy ba mẹ chồng đang chờ, cô liền cúi đầu, rối rít giải thích:

"Ba mẹ! Con xin lỗi ạ, sáng nay con..."

"Không sao, không sao! Didi có nói với ba mẹ rồi, nó bảo đêm qua con khó ngủ nên sáng nay dậy sớm không nổi. Chuyện tốt cả mà, ba mẹ không buồn phiền gì đâu! Nào, mau ngồi xuống ăn sáng đi con gái!"

Bạch Lộc chưa nói xong, bà Vương đã vui vẻ cướp lời. Thái độ ôn nhu như mẹ hiền của bà, khiến cô cảm thấy ấm lòng biết bao.

"Ngồi đi con!" Ông Vương cũng lên tiếng.

"Vâng ạ!"

Sau đó, bữa ăn sáng chính thức bắt đầu.

Nhà có bốn người, nhưng mỗi người ăn riêng mỗi món. Bạch Lộc thì dễ rồi, cô ăn gì cũng được, chỉ mỗi tội dị ứng với hành lá, mà bát phở cô đang ăn lại có rất nhiều hành.

Không ăn thì sợ phiền lòng mọi người, sợ bị nói kén ăn các thứ, nhưng ăn vào rồi thì da dẻ sẽ nổi đầy mẩn đỏ... Chần chừ mãi, cuối cùng cũng bị Vương Hạc Đệ ngồi bên cạnh nhìn thấu.

Anh lập tức lia mắt, tìm đầu bếp:

"Dì Mai, đổi cho Bạch Lộc bát phở không hành."

Nói xong, anh lại nhìn qua Bạch Lộc, thờ ơ phán: "Tôi không ngửi được mùi hành!"

Vương Hạc Đệ, chính là không để người khác có cơ hội tự mình đa tình. Vừa ấm áp đó, cũng dội nước lạnh vào đó ngay, khiến người ta không tài nào đỡ nổi.

"Tiểu Lộc, con đừng nghe lời nó! Con trai mẹ, không kỵ mùi hành, nó đang quan tâm con đấy!" Bà Vương cười nói, nét mặt tuyệt nhiên thích thú khi vạch mặt con trai.

Đúng là mẹ chồng quốc dân đây rồi!

Hạ con trai, nâng con dâu, bồi đắp tình cảm gia đình. Cuối cùng, Bạch Lộc cũng cảm nhận được chút ấm áp đầu tiên!

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me